Người Cầm Quyền

Chương 883: Không ai có thể làm bậy

Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

14/11/2013

Ngụy Lương Hồng đã tới rồi vậy thì hiện trường liền do y chủ trì, Chu Thế Thủy chỉ có thể cẩn thận đứng một bên, trong lòng thấp thỏm bất an.

Tạ Kiên tuy không biết Ngụy Lương Hồng nhưng thấy trang phục cảnh sát của y cũng biết người này khẳng định là lãnh đạo Cục Công an thành phố, hơn nữa thấy Chu Thế Thủy mang bộ dạng thảm thiết, tình hình hiển nhiên không ổn.

Mạnh miệng la mắng hai tiếng, Tạ Kiên liền buông côn cảnh sát trong tay xuống.

Tuy nhiên Ngụy Lương Hồng làm sao bỏ qua cho y, tên tiểu tử này không ngờ dùng côn cảnh sát đuổi đánh Thư ký của Chủ tịch thành phố, mặc kệ y có bối cảnh gì, lần này cũng không xong rồi.

- Bắt tên lưu manh đó lại.

Ngụy Lương Hồng lạnh lùng ra lệnh.

Cảnh sát y dẫn đến liền bước tới trước, không nói lời nào còng Tạ Kiên lại.

Cùng lúc đó, Ngụy Lương Hồng nhìn Chu Thế Thủy cười lạnh lùng, nói:

- Chu Thế Thủy, anh đang làm gì?

Chu Thế Thủy khiếp vía, nói:

- Phó cục trưởng Ngụy, tôi nhận được báo cảnh sát, có người bị đánh, cho nên…

Ngụy Lương Hồng cả giận, nói:

- Báo cảnh sát? Vậy anh điều tra chưa, côn cảnh sát trong tay y là thế nào?

- Chuyện này…

Chu Thế Thủy cơ bản không thể nói láo, trong lòng rất buồn rầu.

Ngụy Lương Hồng vung tay lên, nói:

- Chuyện này, anh trở về viết một bản báo cáo kiểm điểm kỹ càng, sau khi Đảng ủy phân cục của các anh thông qua thì nộp cho Cục Công an thành phố, tôi cũng sẽ đề xuất chuyện này trong cuộc họp Đảng ủy Cục Công an thành phố.

Mặt của Chu Thế Thủy lập tức tái đi, Ngụy Lương Hồng không chỉ kêu y viết kiểm điểm, mà còn phải thông qua Đảng ủy phân cục quận Thự Quang, và còn phải thảo luận trong cuộc họp Đảng ủy Cục Công an thành phố, đây chẳng phải là đem mình xử chết sao.

Y lại không biết, trong lòng của Ngụy Lương Hồng, Chu Thế Thủy ở trước mặt Hàn Đông biểu hiện như vậy cơ bản là đã chết một phần rồi, do đó cơ bản không cần phải khách sáo với y, đúng lúc lấy y ra lập uy.

- Hai người lập tức thăm dò hiện trường, ghi chép cho tốt.

Ngụy Lương Hồng lại chỉ huy hai cảnh sát khác.

Sau đó, y liền tươi cười đi đến trước mặt Hàn Đông, hơi khom người, cung kính nói:

- Chủ tịch thành phố, anh thấy như vậy được không?

Hàn Đông khẽ gật đầu, nói:

- Cứ theo trình tự mà làm là được rồi.

Ngụy Lương Hồng nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý thích đáng việc này, anh xem có cần tôi đưa anh về Ủy ban nhân dân thành phố trước không?



Hàn Đông lắc đầu, nói:

- Không cần, Lập Bình kêu xe rồi.

Rất nhanh, một lái xe của Ủy ban nhân dân thành phố đã lái xe của Hàn Đông đến.

Lưu Thiết Quân cùng y trao đổi một chút, kêu y phụ trách lái xe Jetta kia về.

Hàn Đông lên xe, Ngụy Lương Hồng cung kính tiễn đi, xe bắt đầu trở về nội thành.

Cho đến khi không nhìn thấy xe nữa, lưng của Ngụy Lương Hồng mới thẳng trở lại.

Quay đầu nhìn thoáng qua Chu Thế Thủy, chỉ thấy sắc mặt y tái nhợt, hai chân đang run rẩy, rất rõ ràng Chu Thế Thủy hiện tại đã nhận ra Hàn Đông rồi.

Chu Thế Thủy bây giờ thậm chí có lòng muốn chết. Khi nghe xe số hai của Thành ủy đến, y đã kịp phản ứng, người thanh niên ngồi trong xe Jetta lúc trước là ai, chả trách bản thân cảm thấy quen mắt như vậy, chủ yếu là Hàn Đông còn quá trẻ, cho nên người khác bình thường rất khó liên tưởng hắn và Chủ tịch thành phố là một, mà Chu Thế Thủy chỉ là một cán bộ cấp Trưởng phòng, tuy ở trên truyền hình có thấy qua Hàn Đông, nhưng trước giờ đều không nghĩ đến sẽ cùng Hàn Đông mặt đồi mặt, do đó trước giờ đều không có dụng tâm để nhớ, vừa rồi đến chỉ là muốn trút giận thay cho Tạ Kiên, cũng không chú ý tới người đi xe Jetta.

Sau khi Ngụy Lương Hồng đến, thái độ đối xử của ông ta với Hàn Đông, liền khiến trong lòng Chu Thế Thủy nghi hoặc không yên, chỉ là vẫn chưa chắc chắn, nhưng đợi đến sau khi xe số hai của Thành ủy tới, Hàn Đông ngồi lên xe rời khỏi, nếu y vẫn còn chưa biết người trông thấy quen mắt đó là ai vậy thì cái chức Phó cục trưởng của y làm cũng uổng phí.

“Sao mình lại xui xẻo như vậy, không ngờ lại gặp phải Chủ tịch thành phố Hàn, còn để tôi sống hay không đây.”

Chu Thế Thủy trong lòng kêu thảm.

Nhìn thấy bộ dạng như sắp khóc của y, cảnh sát đi cùng y đến cũng cảm thấy chuyện lớn không ổn, đặc biệt là tên cảnh sát đưa côn cho Tạ Kiên, hiện tại hận không thể bước tới một côn đập chết.

- Các ông làm gì? Thả tôi ra.

Tạ Kiên giận dữ kêu lên, y không nhận ra Hàn Đông, tuy nhiên y từ biểu hiện của đám người Ngụy Lương Hồng, Chu Thế Thủy nhìn ra được, người mình chọc đến không đơn giản, nhưng y cũng không quá lo lắng, dù sao chỉ là một tai nạn xe, cùng lắm đền một ít tiền, Tập đoàn Viễn Đại quan hệ trong thành phố thậm chí là tỉnh rất vững chắc, cho dù lai lịch đối phương không nhỏ cũng không thể làm gì y.

- Hừ, miệng đầy mùi rượu.

Một tên cảnh sát nói, lấy dụng cụ đo độ cồn ra kiểm tra Tạ Kiên.

Dù sao thì thái độ của Ngụy Lương Hồng rất rõ ràng rồi, tên tiểu tử kiêu ngạo trước mắt cần xử lý cho tốt, chỉ cần là có thể tìm ra tội đều tìm ra cho hết, sau đó khi xử lý thì có thể xem tình hình mà làm.

Trải qua quá trình điều tra, trách nhiệm tai nạn xe lần này toàn bộ là thuộc về Tạ Kiên, y là say rượu lái xe, hơn nữa Tạ Kiên còn dùng gậy cảnh sát đánh người bị hại, tình tiết vô cùng nghiêm trọng, thái độ vô cùng hung hăng, cũng không phối hợp công tác điều tra của cảnh sát, do đó quyết định tạm giam mười lăm ngày cùng năm ngàn tiền phạt, mặt khác tiền sửa chửa xe Jetta cũng do y trả.

- Tôi muốn gọi điện thoại…

Tạ Kiên tức giận kêu lên.

Nhưng không ai để ý đến y, mặc dù hiện tại Ngụy Lương Hồng đã biết thân phận của Tạ Kiên, biết y là con trai của Tổng giám đốc Tập đoàn Viễn Đại - Tạ Nguyên Bình, nhưng so sánh với Hàn Đông, Tạ Nguyên Bình là cái gì chứ?

“Lúc trước nghe Cục trưởng Lâm nói, hạng mục biệt thự ở thị trấn Miếu Câu của Tập đoàn Viễn Đại xảy ra vấn đề, Chủ tịch thành phố Hàn yêu cầu điều tra nghiêm, chỉ sợ lần này Tập đoàn Viễn Đại đã gặp phải tai ương, chuyện của Tạ Kiên, thì càng không thể chuyện lớn hóa nhỏ.”

Ngụy Lương Hồng trong lòng nghĩ thầm.

“Mấu chốt lần này phải xem thái độ của Chủ tịch thành phố Hàn, bất luận thế nào, mình cần nắm bắt cơ hội này, làm hết mình, khiến Chủ tịch Hàn nhớ kỹ mình mới được.”

Hàn Đông trở lại Ủy ban nhân dân thành phố, liền cho Vương Lập Bình đến bệnh viện băng bó, còn hắn đích thân đến văn phòng của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Đàm Vỹ.

- Chủ tịch thành phố Hàn, sao anh lại đích thân tới đây, gọi điện thoại tôi sẽ qua ngay.



Đàm Vỹ nhìn thấy Hàn Đông, có chút kinh ngạc, nói.

Hàn Đông cười cười, nói:

- Cũng như nhau cả, tôi cũng vừa đến, thì trực tiếp qua đây.

- Chủ tịch thành phố Hàn không sao chứ?

Đàm Vỹ nhìn thấy trên trán Hàn Đông sưng một cục u nhỏ, thầm nghĩ may mà Hàn Đông không sao, nếu không đối với cả thành phố Ninh Hải mà nói, đều là một chấn động lớn.

Hàn Đông cười cười, nói:

- Tôi không sao, chỉ là đầu bị đụng một cái thôi.

- Không có việc gì là tốt rồi, hiện tại có mấy người lái xe như là muốn bay vậy, căn bản không để tâm đến luật lệ giao thông, rất dễ xảy ra chuyện.

Đàm Vỹ cảm thán nói, vừa đích thân rót cho Hàn Đông một tách trà Long Tỉnh.

Chuyện Hàn Đông thích uống trà Long Tỉnh, gần như là người quen đều biết, do đó người có lòng chiều theo sở thích của hắn, trong văn phòng đều có chuẩn bị trà Long Tỉnh, nhưng có thể thật sự mới Hàn Đông uống trà Long Tỉnh cũng không có mấy người.

- Chủ nhiệm Đàm, tôi đi thị trấn Miếu Câu lần này gặp phải chuyện thực sự khiến người ta khiếp sợ, giữa ban ngày ban mặt, trước mặt mọi người, một đám côn đồ cầm gậy đuổi đánh dân chúng tay không tấc sắt, trong đó còn có người già bảy tám chục tuổi, có trẻ con năm sáu tuổi, quả thực là không có chút lương tâm, theo những gì tôi điều tra hiện trường, dân chúng của hồ Thiên Nhiên thị trấn Miếu Câu nhiều lần bị đánh như vậy, trong đó có nhiều người bị đánh đến tàn tật, nghe bọn họ kể lại, làm cho người ta thấy như đang ở thời phong kiến, địa chủ ác bá hiếp đáp bọn họ vậy…

Hàn Đông thật sự là rất đau lòng, cũng bởi vậy quyết định nhất định phải điều tra rõ, xem Tập đoàn Viễn Đại rốt cuộc còn làm những việc xấu gì.

Đàm Vỹ nghe Hàn Đông nói xong cũng cảm thấy khiếp sợ, là một cán bộ kiểm tra kỷ luật, trong thâm tâm y cũng có tinh thần trọng nghĩa, đối với hành vi phạm pháp loạn kỷ cương như vậy tràn đầy căm hận.

- Chủ tịch thành phố, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, hơn nữa tôi tin đây không phải là chuyện đặc biệt, khẳng định ở địa phương, xí nghiệp khác cũng tồn tại vấn đề này, chúng ta nhất định phải hết sức coi trọng, thực hiện nghiêm khắc, nếu không, mâu thuẫn tích lũy đến một mức độ nhất định, sẽ bộc phát.

Đàm Vỹ đau lòng, nói:

- Giải phóng mặt bằng đem đến nhiều vấn đề khác nhau, từ trước giờ đều rất phức tạp, mà người bị tổn hại cuối cùng đều là dân chúng bình thường, đều là người yếu thế.

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Đúng vậy, chúng ta luôn miệng nói phải quan tâm dân sinh, cải thiện dân sinh, nhưng phải bắt tay làm từ đâu chứ? Tôi thấy trước hết phải giải quyết vấn đề cuộc sống của người yếu thế, dân chúng ở khu di dời, bọn họ không chỉ phải rời khỏi nơi mình sống đã nhiều năm, thậm chí là nhiều thế hệ, lại không nhận được bồi thường hợp lý, còn bị đánh chửi, tình hình này đều không thể giải quyết, chúng ta còn có thể làm gì? Hơn nữa tôi cho rằng trong mấy chuyện này, các ban ngành chính phủ cũng có trách nhiệm, cho nên tôi chuẩn bị thành lập một tổ liên hợp chỉnh đốn, đem các ban ngành như Cục Công an, Quản lý đô thị, Xây dựng đô thị liên hợp với nhau, cộng thêm Ủy ban Kỷ luật cùng hành động, triển khai công tác chỉnh đốn trong ba tháng.

Đàm Vỹ lập tức nói:

- Tôi toàn lực ủng hộ Chủ tịch thành phố Hàn, cần Ủy ban Kỷ luật làm gì, Chủ tịch Hàn cứ nói ra.

Hàn Đông cười cười, nói:

- Đương nhiên rồi, chuyện này cần đưa lên Hội nghị thường vụ, phải hình thành quyết sách của Thành ủy.

Đàm Vỹ hiểu được, Hàn Đông lần này đoán chừng sẽ dứt khoát, muốn dứt khoát chỉnh đốn những việc xấu trong công tác di dời nhà, y đương nhiên là toàn lực ủng hộ Hàn Đông rồi.

Lúc Hàn Đông và Đàm Vỹ trao đổi, Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp nhận được điện thoại của Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Viễn Đại - Tạ Nguyên Bình, trong điện thoại Tạ Nguyên Bình bực bội, nói:

- Bí thư Lam, Tạ Kiên nhà tôi lái xe xảy ra tai nạn, đã bị Cục Công an thành phố bắt giữ, nghe nói phải giam nửa tháng, còn phải phạt tiền, tôi thấy quá nặng rồi, dù sao thì tai nạn xe cũng không xảy ra vấn đề gì lớn, không ai bị thương, không thể vì một bên là Chủ tịch thành phố thì tùy ý xử phạt nặng.

Lam Nghiệp vừa nghe sự tình dính tới Hàn Đông liền hứng thú, nói:

- Lão Tạ, ông yên tâm, không ai có thể làm bậy, trước hết ông hãy nói tình hình cụ thể là sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Cầm Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook