Người Cầm Quyền

Chương 660: Lo lắng

Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

20/09/2013

- Doanh nghiệp nhà nước đang tốt như vậy, việc gì mà phải chuyển cho tư nhân chứ? Mọi người không chỉ không có thân phận, ngay cả cơm cũng không có mà ăn, ôi, loạn rồi, loạn hết rồi…

Nghe được ra, người này chỉ sợ cũng từng là nhân viên công chức nhà nước, nói không chừng cũng bị thất nghiệp, hoặc là sắp thất nghiệp.

Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của anh ta, Hàn Đông cũng không muốn hỏi tới nữa.

Vấn đề của nhà máy ổ trục quận Hưng Đoàn, hôm qua trên đường đi huyện Phú Nghĩa, Tào Tư Hào trong lúc giới thiệu Vương Khánh Lâm, nhắc đến nhà máy ổ trục quận Hưng Đoàn, cải cách thay đổi nhà máy này chính là công của Vương Khánh Lâm.

Một doanh nghiệp nhà nước, bị định giá 570 nghìn tệ, bán cho một nhà máy cơ giới tư nhân khác.

Đồng thời công nhân cũ của nhà máy ổ trục, sau khi cải cách thay đổi, cũng không được hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp được bao lâu, toàn bộ đều bị đuổi việc, dẫn đến cuộc sống của họ đều rất khó khăn.

Chắc chắn trong đó tồn tại nhiều vấn đề rất lớn.

Công nhân viên chức của doanh nghiệp nhà nước, bởi vì rất nhiều nguyên nhân khác nhau, trên phương diện kỹ năng mưu sinh tương đối yếu kém, rời khỏi doanh nghiệp nhà nước đại gia đình lớn này, nếu như không được một vị trí tốt và có người dẫn lối, rất dễ dàng lâm vào cuộc sống khó khăn.

Cũng chính vì trong cuộc cải cách doanh nghiệp quốc doanh, rất nhiều công nhân viên chức sau khi thất nghiệp, cuộc sống không có chỗ dựa, thế là khiếu nại, gây rối, là một trong những nguyên nhân của rất nhiều hiện tượng không tốt.

Đương nhiên, trong đó nguyên nhân căn bản nhất, cũng là do các ban nghành của chính phủ, chưa thật sự nghĩ cho lợi ích của bọn họ, không có giải quyết thích đáng.

Đây là nỗi đau của Trung Hoa trong quá trình cải cách, là cái giá phải trả cho cải cách.

Mặc dù Hàn Đông có lòng muốn thay đổi tình hình, nhưng hắn cũng biết năng lực của mình có hạn, rất nhiều việc, cho dù là Hàn Đông có trí nhớ biết trước tất cả các việc, nhưng hắn vẫn bất lực không đủ sức.

Sức lực của một người, so sánh với cả một thế lực lớn của cả lịch sử, là nhỏ bé vô cùng

Cho dù đằng sau Hàn Đông là thế lực cực lớn của nhà họ Hàn, nhưng Hàn Đông trên thực tế cũng không có cách nào thay đổi rất nhiều vấn đề xuất hiện trong quá trình cải cách của các doanh nghiệp quốc doanh Trung Hoa.

Hàn Đông cũng từng cố gắng.

Ví dụ như lúc Hàn Đông ở huyện Phú Nghĩa, thì cũng nghĩ ra nhiều biện pháp hay, lấy nhà máy dệt Đặng Quan làm ví dụ. Lập ra ban quản lý do chính phủ, nhà đầu tư, công nhân ba phía hợp thành, cùng giải quyết việc lớn trong nhà máy.

Chế độ này là tốt, và cũng giành được hiệu quả không tồi.

Nhưng sau khi Hàn Đông rời khỏi, không được bao lâu, cái chế độ tốt này liền không được chấp hành tốt.

Bây giờ nhà máy dệt Đặng Quan đã không còn nữa, chỉ còn lại một nhà xưởng cũ nát.

Hơn nữa công nhân trong nhà máy này, chắc chắn cuộc sống bây giờ đều không khá giả gì.

Có thể nói, Hàn Đông làm ra mô hình Phú Nghĩa, nếu như các cấp chính phủ đều có thể nghiêm túc thực hiện theo, vậy thì trong cuộc cải cách doanh nghiệp quốc doanh, sẽ không tồn tại nhiều vấn đề như vậy.

Nhưng, bởi vì rất nhiều lý do khác nhau, hình thức Phúc Nghĩa thật sự được mô phỏng theo lại được vài cái chứ.

Chỉ lấy huyện Phú Nghĩa làm ví dụ, Hàn Đông rời khỏi không được bao lâu, một vài doanh nghiệp nhà nước trải qua thay đổi chế độ, vốn dĩ đang phát triển tốt đẹp, bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.

Những địa phương khác, chỉ sợ tình hình cũng không lạc quan được là bao.

Hàn Đông đứng ở một bên, nhìn một vài công nhân đứng lặng lẽ tại nơi đó.

Trên mặt họ không có biểu hiện gì, ánh mắt trống rỗng, cứ như vậy lẳng lặng xếp hàng chỉnh tề đứng tại nơi đó.

Bất kể nhân viên làm việc tận tình khuyên bảo như thế nào, bọn họ đều không có phản ứng gì.

Hàn Đông dấy lên cảm giác chua xót.

Cảnh tượng như vậy, thậm chí càng khiến người ta bận tâm hơn so với những người cãi lộn ầm ĩ tại nơi đó.

Những người lặng lẽ đứng ngăn ở cổng tòa nhà Thành ủy, bọn họ thuộc đội ngũ công nhân giai cấp lãnh đạo của quốc gia, bọn họ vốn là chủ nhân của quốc gia.

Thế nhưng bây giờ, bọn họ lại chỉ có thể lặng lẽ đứng ở cổng Ủy ban nhân dân thành phố, Thành ủy, mong đợi chính phủ có thể thật sự giúp bọn họ giải quyết vấn đề.



Những công nhân này, thường thường đến Ủy ban nhân dân thành phố lặng lẽ bày tỏ ý muốn của mình, nhưng lại luôn là không nhận được những phản hồi vừa ý.

Chắc hẳn trong lòng bọn họ, không chỉ là bi thương, còn có thất vọng nữa.

Tình huống bình thường, người có vấn đề đến Ủy ban nhân dân thành phố, đều là tranh cãi ầm ĩ, thầm chí còn hô khẩu hiệu.

Nhưng, những công nhân của nhà máy ổ trục Hưng Đoàn, lại lặng lẽ đứng ở đó, không cãi vã làm ồn.

Đây là kháng nghị không lời, là một loại kháng nghị làm rung động lòng người nhất.

Trong lòng Hàn Đông vô cùng nặng nề.

Bấm số di động của Khương Vinh Quang, Hàn Đông nói:

- Chủ tịch thành phố Khương, tình hình ở cổng anh nhìn thấy chưa?

- Bí thư Hàn, tôi thấy rồi, trong lòng cũng rất nặng nề, chúng ta cũng có trách nhiệm.

Ngữ khí của Khương Vinh Quang cũng có chút ngưng trọng, bất kể những công nhân kia có vấn đề gì, bất kể là ai đã gây ra. Bây giờ ông ta là Chủ tịch thành phố, vậy thì ông ta nhất định phải gánh trách nhiệm này, đem vấn đề của những người này giải quyết cho tốt.

Ông ta lên lầu trước khi những người công nhân kia chặn ở cổng, lúc này ông ta đứng ở cửa sổ nhìn xuống dưới, nhìn thấy những gương mặt lạnh lùng, trong lòng cũng rất khó chịu.

Hàn Đông nói:

- Những người này là công nhân viên của nhà máy ổ trục quận Hưng Đoàn, sau khi cải cách nhà máy, cuộc sống của bọn họ không có chỗ dựa vào.

- Bí thư Hàn, về vấn đề của doanh nghiệp quốc doanh, đặc biệt là vấn đề cuộc sống của công nhân của doanh nghiệp nhà nước đã qua cải cách, thành phố nhất định hạ quyết tâm chỉnh đốn một phen.

Khương Vinh Quang trầm giọng nói, theo như ông ta thấy, giải quyết tốt vấn đề của những công nhân này, cũng coi như là lập công, nếu như Hàn Đông ở phía trên động não, thì cần phối hợp tốt với Hàn Đông một chút, thậm chí có thể giành lấy quyền chủ động về phía mình.

Cúp điện thoại, Hàn Đông rất muốn đi đến trước những công nhân đứng lặng lẽ kia khuyên một chút, tuy nhiên ngẫm lại, không tiến lên trước.

Sau đó Hàn Đông bấm gọi Ủy viên thường vụ, Trưởng ban thư ký Thành ủy Tào Tư Hào, nói:

- Trưởng ban thư ký, anh thông báo mọi người, đều đến xem cảnh tượng trước cửa, bảo Quận ủy Hưng Đoàn, Ủy ban nhân dân quận mau chóng giải quyết thích đáng vấn đề cho những người này.

- Vâng, Bí thư Hàn.

Tào Tư Hào nói xong, lập tức gọi điện cho các vị Ủy viên thường vụ, sau đó lại gọi điện thoại cho Khương Vinh Quang nói lại lời của Hàn Đông.

Khương Vinh Quang lại bảo thư ký thông báo cho tất cả các vị Phó chủ tịch thành phố, cũng đều từ văn phòng đi ra, nhìn kỹ những người công nhân đứng nghiêm trang dưới lầu.

Chỗ bảo vệ, nhân viên làm việc Cục Thông tin Đối ngoại cảm thấy không khí có gì là lạ.

Đến tận bây giờ, cũng không có vị lãnh đạo nào yêu cầu mọi người mau khuyên những người này đi, dường như lãnh đạo ở trên lầu, không để tâm đến những người đứng ngăn ở cổng.

Chính lúc bọn họ do dự không quyết, bèn nhìn thấy phía bên tòa nhà Ủy ban nhân dân, do Chủ tịch thành phố Khương Vinh Quang dẫn đầu, một đoàn cán bộ nối đuôi nhau đi ra, hướng về phía cổng lớn đi tới.

Phó cục trưởng Cục Thông tin Đối ngoại tiến lên trước, nói:

- Chủ tịch thành phố Khương, bọn họ…

Khương Vinh Quang quét mắt nhìn anh ta một cái, lập tức đi đến chỗ những người đứng ở cổng, nói to :

- Các bạn công nhân, chào tất cả mọi người, tôi là Khương Vinh Quang, Quyền Chủ tịch thành phố, các đồng chí đi cùng tôi là Phó chủ tịch thành phố. Hôm nay, các bạn vì rất nhiều khó khăn, nguyên nhân mới đến đây, đầu tiên tôi xin đại diện cho Ủy ban nhân dân thành phố, xin lỗi mọi người.

Nói xong, ông ta hơi gập người cúi xuống.

Những khuôn mặt công nhân chết lặng, vẻ mặt có hơi chút thay đổi.

Bọn họ lần đầu tiên gặp phải tình huống này, đừng nói Chủ tịch thành phố cúi đầu xin lỗi bọn họ, trước lúc bọn họ đến, ngay đến một Phó chủ tịch thành phố đều không thấy.

Khương Vinh Quang tiếp tục nói:



- Công việc, cuộc sống của các bạn xảy ra vấn đề và khó khăn, Ủy ban nhân dân thành phố phải có trách nhiệm, tôi ở đây đại diện cho Ủy ban nhân dân bày tỏ với các bạn, bất luận vấn đề gì, Ủy ban nhân dân thành phố nhất định toàn lực giải quyết tốt, đợi lát nữa mời mọi người đem vấn đề của mình, cùng nhân viên công tác của chúng tôi từ từ nói chuyện, đến lúc đó Ủy ban nhân dân thành phố yêu cầu quận Hưng Đoàn giải quyết toàn diện, quận Hưng Đoàn giải quyết không được, Ủy ban nhân dân thành phố giải quyết.

- Công việc của chúng tôi mất rồi?

- Cơm không có mà ăn, có bệnh mà không có tiền chữa.

- Trẻ con không có tiền đi học…

- Nhà tôi nợ rất nhiều khoản.

Những người này rút cục bắt đầu kể khổ.

Khương Vinh Quang bảo Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố đem những vấn đề của những người này ghi chép lại.

Đồng thời, ông ta lấy ra từ trong túi hai hộp thuốc rẻ tiền, đưa mọi người hút.

Thấy thế, những người công nhân càng nhao nhao lên.

Bọn họ lần lượt vây quanh Khương Vinh Quang, thổ lộ những khó khăn ở trong nhà mình.

Còn Khương Vinh Quang thì, vẻ mặt nhẫn nại, nắm tay của đối phương, bày tỏ Ủy ban nhân dân thành phố nhất định giải quyết tốt vấn đề của mọi người.

Hàn Đông đứng bên ngoài xem cảnh tượng này, không khỏi thở dài.

“Khương Vinh Quang thật ra rất biết nắm bắt thời cơ.” Hàn Đông cười cười, quay người sang hướng bên cạnh bước đi.

Mặc dù những người ở cửa đã dãn ra rồi, nhưng Hàn Đông vẫn quyết định đi lên lầu từ đằng sau.

Lên trên lầu, thời gian đã là 8 giờ 20 rồi.

Hàn Đông tận dụng thời gian xem văn kiện.

Một lát sau, Phó bí thư Khâu Hiểu Mai đến văn phòng Hàn Đông.

Sau khi cô ngồi xuống, nói:

- Bí thư Hàn, số công nhân của nhà máy ổ trục Hưng Đoàn nhiều, vấn đề không ít, lại tích lũy hai, ba năm, muốn giải quyết triệt để, thì có chút khó khắn.

Hàn Đông nói:

- Nhưng nếu như không hạ quyết tâm lớn, cuộc sống của bọn họ sẽ sống như thế nào?

Khâu Hiểu Mai thở dài một cái, nói:

- Đây quả thực là một vấn đề, nếu không thể giải quyết vấn đề này, bọn họ vẫn cứ làm ồn như vậy, bây giờ chủ yếu là ồn ào trong thành phố thì vẫn còn đỡ một chút, nếu như bọn họ đi đến Thục Đô, đi Yến Kinh, vậy công tác của chúng ta càng thêm bị động rồi.

Hai người đang nói chuyện, Bí thư Đảng ủy Công an Sử Gia Hồng và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trương Bảo Nam cùng đi đến.

Hàn Đông mời bọn họ ngồi xuống, bảo Khổng Phàm Chi pha trà, nói:

- Cảnh tượng dưới lầu, mọi người đều thấy rồi chứ?

Tất cả mọi người đều lặng lẽ gật đầu, bọn họ cũng biết mục đích của cuộc họp hội ý này, vốn dĩ là thảo luận chỉnh đốn vấn đề xảy ra trong cải cách các doanh nghiệp nhà nước, kết quả là buổi sáng hôm nay xảy ra cảnh như vậy, vậy thì thái độ của Hàn Đông chắc chắn là càng kiên định rồi.

Hàn Đông nói:

- Lo lắng à, nhìn thấy những công nhân mặt chết lặng đứng đấy, xếp hàng chụp ảnh, chỉ sợ rất nhiều người đều tưởng là xã hội cũ rồi. Những công nhân này còn là thành viên của giai cấp lãnh đạo của đất nước Trung Hoa chúng ta, cuộc sống của họ biến thành như thế này, khiến tôi cảm thấy rất đau lòng.

- Chủ tịch thành phố Khương còn đang ở dưới lầu trấn an những công nhân kia, tôi nói trước một chút, hôm qua tôi đi huyện Phú Nghĩa, tất cả tình hình nhìn thấy khiến tôi vô cùng tức giận, cải cách doanh nghiệp nhà nước của thành phố chúng ta, thế nào mà lại biến thành bộ dạng này?

- Nhân viên làm việc từ trên xuống dưới của chúng ta, những người được gọi là nô bộc của nhân dân, bọn họ rút cuộc đang làm cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Cầm Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook