Chương 87: Người không thể ngờ.
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
10/04/2013
Sự kiện Vũ Kiến bị chém làm cho tâm tình của Hàn Đông vốn tương đối tốt chợt chuyển biến xấu, vất vả lắm mới nắm được cục diện, khi đang ở vào thời điểm tốt thì lại xảy ra chuyện như vậy. Dù sự kiện của Vũ Kiến cũng không có liên quan quá lớn đến Hàn Đông nhưng nếu bị người hữu tâm lợi dụng, sợ rằng sẽ mang đến ảnh hưởng bất lợi cho Hàn Đông. Vì vậy mà khi sự việc vừa phát sinh thì trong huyện đã biết, Phùng Chấn Hoa càng không thể chờ được mà điện thoại đến phê bình.
- Ôi, muốn làm chút chuyện cũng không dễ dàng gì.
Hàn Đông nhịn không được phải cảm thán một tiếng, Lữ Nam Phương ở bên cạnh đã cười nói:
- Anh Đông, muốn làm việc gì mà khó khăn?
Ngưu Chí Không cũng nói:
- Đúng vậy, tôi thấy anh Đông làm chủ tịch thị trấn là tài lớn mà dùng nhỏ.
Nữ nhân viên lái xe phía trước cũng kinh ngạc, Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không dùng lời nói tràn đầy nịnh nọt, như vậy vị chủ tịch thị trấn trẻ tuổi kia có địa vị gì? Nàng nhìn vào kính chiếu hậu thấy Hàn Đông cau mày nhưng trên vẻ mặt anh tuấn lộ ra vài phần kiên nghị, trầm ổn và mạnh mẽ, làm cho người ta nhịn không được phải sinh ra ý nghĩ muốn tiếp cận. Tuy nàng đã qua độ tuổi ảo tưởng nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút rung động.
- Đúng rồi, tối nay tôi sẽ mời mọi người ăn món cá sông, đây là đặc sản của thị trấn Triệu Hoa, rất nổi tiếng, không ít người thường xuyên xuống đây thưởng thức. Gần đây chúng tôi còn chú trọng phát triển hàng quán ven sông, có thể nói là ăn cơm hay giải trí đều rất tuyệt.
Hàn Đông lúc nào cũng không quên điểm mạnh của mình, vì vậy mà khi mời khách cũng không quên tuyên truyền cho thị trấn Triệu Hoa.
Dù sự việc của Vũ Kiến thật sự làm cho tâm tình của Hàn Đông giảm xuống thấp, nhưng ngay sau đó hắn đã gạt nó sang một bên. Sự việc đã phát sinh, suy nghĩ của lãnh đạo thế nào, điều này khó thể thay đổi, trừ khi là tìm được ai đã điện thoại báo tin cho chồng của Tiếu Anh Hà là Triệu Đại Thuận. Hàn Đông chỉ hy vọng vị bí thư mới được huyện phái xuống sẽ dễ sống chung hơn, thấp nhất cũng đặt tâm tính trên vấn đề công tác, vì hắn thật sự không muốn tranh chấp vô nghĩa. Bây giờ hắn chỉ muốn làm hai việc, một là xây dựng nhà máy rượu ở An Khê, hai là phổ biến công khai công tác hành chính, còn những chuyện khác, hắn cũng không bận tâm, cũng không muốn bị phân tâm.
Không bao lâu sau xe đã đến bờ sông Đà Giang, mọi người bước xuống xe nhìn chiếc phà trên sông. Vẻ mặt của quản lý Hà và các nhân viên theo đoàn cũng biến đổi, ngay cả giao thông cũng không thông, nếu thật sự đầu tư ở nơi đây, cây cầu nơi đây cũng là một vấn đề lớn.
Hàn Đông cũng chú ý đến vẻ mặt của nhóm người quản lý Hà, trong lòng không khỏi cười khổ, giao thông thậ sự là một nhân tố quan trọng làm ảnh hưởng đến sự phát triển kinh tế của thị trấn Triệu Hoa, nếu không phải như vậy thì kinh tế đã phát triển khá hơn, nhà máy rượu ở An Khê đã được xây dựng từ lâu rồi.
Ngưu Chí Không lại giống như không quan tâm, hắn nhặt lên vài cục đá và thi với Lữ Nam Phương xem ai ném đá nhảy trên mặt nước nhiều hơn. Một lát sau thì phà cũng đi qua, sau đó mọi người qua sông, xe lại chạy trên con đường nhỏ của thị trấn Triệu Hoa, nữ lái xe cũng không nhịn được phải nói:
- Chủ tịch Hàn, thị trấn này nằm dưới sự lãnh đạo của anh, xem ra vấn đề phát triển là rất cấp bách .
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Vì vậy tôi mới mời các vị đến xem, nếu như có thể đầu tư thì quá tốt.
Người phụ nữ kia khẽ cười nói:
- Cái này tôi không làm chủ được, tôi chỉ đến để làm vài việc vặt mà thôi.
Lữ Nam Phương nhìn chung quanh một lát rồi thở dài nói:
- Anh Đông thật sự là gánh nặng đường xa.
Đoàn xe dừng lại ở bãi đất bằng phẳng trước cổng ủy ban thị trấn, Hàn Đông còn chưa kịp xuống xe thì thấy vài người từ đồn công an thị trấn tiến đến, bọn họ vừa đi vừa cười nói, có lẽ là đến điều tra chuyện của Vũ Kiến. Cầm đầu chính là vị phó đồn trưởng La Quảng Ba trước đó đã bị Hàn Đông lạnh nhạt ở thôn Bình Phong, khi thấy chiếc BMW dừng lại thì vài người kia cũng tò mò đứng nhìn, ở thị trấn Triệu Hoa này từ khi nào xuất hiện loại xe tốt như thế?
Khi thấy Hàn Đông xuống xe thì La Quảng Ba chợt chớp mắt vài lượt, lần trước Hàn Đông không nể mặt hắn, dù trong lòng có chút tức giận nhưng vẫn sợ hãi. Lúc này hắn hừ lạnh một tiếng, mang theo hai nhân viên cảnh sát muốn rời khỏi đây ngay. Không thể động vào thì ta trốn không được sao? Đây là ý nghĩ trong lòng La Quảng Ba.
- Đồn trưởng La, tình huống thế nào rồi?
Lúc này Hàn Đông cười hỏi La Quảng Ba.
La Quảng Ba bất đắc dĩ đứng lại nói:
- Tạm thời không có phát hiện gì mới.
Hàn Đông gật đầu phất tay, La Quảng Ba xám xịt bỏ đi.
Vài vị phó chủ tịch thị trấn từ bên trong đi ra, khi thấy Hàn Đông thì Mưu Kỳ Tiên cười nói:
- Chủ tịch Hàn, khách đã đến rồi à?
Vẻ mặt Cam Vĩ Lâm thì căng cứng giống như Hàn Đông đang thiếu tiền chưa trả vậy.
Hàn Đông lên tiếng hỏi mới biết bọn họ đi đến trạm xá xã thăm Vũ Kiến, vì vậy hắn nhân tiện nói:
- Các anh chờ một lát, tôi cũng cùng đi.
Sau đó Hàn Đông gọi vài tiếng cho Đặng Đạt Hòa chạy xuống, để hắn đưa nhóm Lữ Nam Phương xuống quán Cửa Sông của Vương Bân Hiền.
Trạm xá nằm ngay trên đường thị trấn, vài người ngồi xe jeep, chỉ vài phút đã đến. Nghe nói các vị chủ tịch thị trấn đến, vị trạm trưởng trạm xá vui vẻ ra chào hỏi mời thuốc, sau đó đưa mọi người đến phòng bệnh của Vũ Kiến. Lúc này Vũ Kiến đang nằm trên giường, trên mặt bọc lụa trắng, nghe tiếng nói chuyện thì ngẩng mặt lên, khi thấy Hàn Đông đi đầu thì tức giận hừ một tiếng, miệng há ra hai cái nhưng lại quay đầu đi.
Hàn Đông cười nhạt một tiếng, trong lòng có chút tức giận, vì dù thế nào thì mình cũng hảo tâm đến thăm đối phương, tên kia lại xem như mình là kẻ chém hắn không bằng. Hắn quay đầu hỏi vị trạm trưởng trạm xá:
- Bí thư Vũ không sao chứ?
Vị trạm trưởng nói:
- Không có vấn đề lớn, miệng vết thương đã được khâu lại, không ảnh hưởng đến xương cốt, chỉ cần một thời gian ngắn sẽ bình phục.
Hàn Đông nói:
- Bí thư Vũ dưỡng thương cho tốt, tôi đến tiếp đãi nhà đầu tư, chủ tịch Lâm, anh đi theo tôi.
- Vâng!
Lâm Phương Tri vừa nghe thấy vậy thì rất vui sướng, Hàn Đông gọi mình, đây là cơ hội lớn.
Hàn Đông đi ra ngoài rồi hỏi ngay:
- Chủ nhiệm Tiếu thế nào?
Lâm Phương Tri cười hì hì nói:
- Chủ nhiệm Tiếu ngã vỡ đầu, nghe nói quay về nhà mẹ đẻ.
Hàn Đông cười khổ một tiếng, đúng là trò khôi hài, hắn trầm giọng nói:
- Không có chút tính kỷ luật nào, công tác văn phòng thị trấn sẽ do ai chỉ đạo?
Lâm Phương Tri nói:
- May mà có Tiểu Đặng, cậu ấy đã quen thuộc các phương diện. Chủ tịch Hàn, lần này huyện sẽ có vài điều chỉnh, bí thư Vũ và chủ nhiệm Tiếu chỉ sợ không thể tiếp tục công tác ở thị trấn Triệu Hoa.
Lâm Phương Tri nói một câu hai nghĩa, nói xong thì nhịn không được phải bật cười.
Hàn Đông bất đắc dĩ nói:
- Dù trong huyện điều chỉnh thế nào, chúng ta cũng cần phải nắm công tác cho tốt, lần này người đến là tập đoàn Kỳ Vọng, nhất định phải làm tốt công tác phục vụ, tranh thủ kéo đầu tư.
Lâm Phương Tri nghe nói đó là tập đoàn Kỳ Vọng thì không khỏi hưng phấn mà vỗ vào Hàn Đông một cái:
- Chủ tịch Hàn thật lợi hại, kéo cả tập đoàn Kỳ Vọng đến Triệu Hoa.
Hàn Đông nói:
- Bây giờ vui mừng thì còn hơi sớm, giao thông của Triệu Hoa là cả vấn đề, bọn họ có đầu tư hay không thì khó nói. Trước đó khi qua phà, phía đối diện không có xe tới nhưng đợi rất lâu, người bên này qua rất chậm, làm người ta sinh ra ấn tượng xấu.
Lâm Phương Tri cũng dùng giọng khó hiểu nói:
- Đám người kia là vậy, cứ nửa giờ một chuyến, trừ khi có quá nhiều xe, nếu không thì anh phải đợi. Vì vấn đề này mà chúng ta đã phản ánh khá nhiều, phòng thủy lợi cũng đã có vài điều chỉnh nhưng đâu lại vào đó.
Hàn Đông lắc đầu nói:
- Nếu chúng ta xây dựng nhà máy thì vấn đề này phải giải quyết cho tốt.
Phía trước chính là quán Cửa Sông của Vương Bân Hiền, từ xa có thể nghe thấy tiếng huyên náo, Hàn Đông không khỏi nhíu mày. Hắn vừa đi qua thì nghe thấy tiếng máy nhắn tin vang lên, là số máy của đồn công an.
Hàn Đông tìm được Lữ Nam Phương, dùng điện thoại của hắn để gọi đi, máy nối thông thì được nghe tiếng cười ha hả của Chu Chính:
- Anh Đông, sự việc đã làm rõ ràng.
Hàn Đông chấn động tinh thần, là tin tức tốt, hắn hỏi:
- Là ai thông báo cho Triệu Đại Thuận?
Nếu không phải có người cố ý thông báo, Triệu Đại Thuận không thể nào xuất hiện kịp thời như vậy, hơn nữa còn mang cả đao theo.
- Ha ha, là người mà anh tuyệt đối không thể ngờ.
Chu Chính cười nói.
- Ôi, muốn làm chút chuyện cũng không dễ dàng gì.
Hàn Đông nhịn không được phải cảm thán một tiếng, Lữ Nam Phương ở bên cạnh đã cười nói:
- Anh Đông, muốn làm việc gì mà khó khăn?
Ngưu Chí Không cũng nói:
- Đúng vậy, tôi thấy anh Đông làm chủ tịch thị trấn là tài lớn mà dùng nhỏ.
Nữ nhân viên lái xe phía trước cũng kinh ngạc, Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không dùng lời nói tràn đầy nịnh nọt, như vậy vị chủ tịch thị trấn trẻ tuổi kia có địa vị gì? Nàng nhìn vào kính chiếu hậu thấy Hàn Đông cau mày nhưng trên vẻ mặt anh tuấn lộ ra vài phần kiên nghị, trầm ổn và mạnh mẽ, làm cho người ta nhịn không được phải sinh ra ý nghĩ muốn tiếp cận. Tuy nàng đã qua độ tuổi ảo tưởng nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút rung động.
- Đúng rồi, tối nay tôi sẽ mời mọi người ăn món cá sông, đây là đặc sản của thị trấn Triệu Hoa, rất nổi tiếng, không ít người thường xuyên xuống đây thưởng thức. Gần đây chúng tôi còn chú trọng phát triển hàng quán ven sông, có thể nói là ăn cơm hay giải trí đều rất tuyệt.
Hàn Đông lúc nào cũng không quên điểm mạnh của mình, vì vậy mà khi mời khách cũng không quên tuyên truyền cho thị trấn Triệu Hoa.
Dù sự việc của Vũ Kiến thật sự làm cho tâm tình của Hàn Đông giảm xuống thấp, nhưng ngay sau đó hắn đã gạt nó sang một bên. Sự việc đã phát sinh, suy nghĩ của lãnh đạo thế nào, điều này khó thể thay đổi, trừ khi là tìm được ai đã điện thoại báo tin cho chồng của Tiếu Anh Hà là Triệu Đại Thuận. Hàn Đông chỉ hy vọng vị bí thư mới được huyện phái xuống sẽ dễ sống chung hơn, thấp nhất cũng đặt tâm tính trên vấn đề công tác, vì hắn thật sự không muốn tranh chấp vô nghĩa. Bây giờ hắn chỉ muốn làm hai việc, một là xây dựng nhà máy rượu ở An Khê, hai là phổ biến công khai công tác hành chính, còn những chuyện khác, hắn cũng không bận tâm, cũng không muốn bị phân tâm.
Không bao lâu sau xe đã đến bờ sông Đà Giang, mọi người bước xuống xe nhìn chiếc phà trên sông. Vẻ mặt của quản lý Hà và các nhân viên theo đoàn cũng biến đổi, ngay cả giao thông cũng không thông, nếu thật sự đầu tư ở nơi đây, cây cầu nơi đây cũng là một vấn đề lớn.
Hàn Đông cũng chú ý đến vẻ mặt của nhóm người quản lý Hà, trong lòng không khỏi cười khổ, giao thông thậ sự là một nhân tố quan trọng làm ảnh hưởng đến sự phát triển kinh tế của thị trấn Triệu Hoa, nếu không phải như vậy thì kinh tế đã phát triển khá hơn, nhà máy rượu ở An Khê đã được xây dựng từ lâu rồi.
Ngưu Chí Không lại giống như không quan tâm, hắn nhặt lên vài cục đá và thi với Lữ Nam Phương xem ai ném đá nhảy trên mặt nước nhiều hơn. Một lát sau thì phà cũng đi qua, sau đó mọi người qua sông, xe lại chạy trên con đường nhỏ của thị trấn Triệu Hoa, nữ lái xe cũng không nhịn được phải nói:
- Chủ tịch Hàn, thị trấn này nằm dưới sự lãnh đạo của anh, xem ra vấn đề phát triển là rất cấp bách .
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Vì vậy tôi mới mời các vị đến xem, nếu như có thể đầu tư thì quá tốt.
Người phụ nữ kia khẽ cười nói:
- Cái này tôi không làm chủ được, tôi chỉ đến để làm vài việc vặt mà thôi.
Lữ Nam Phương nhìn chung quanh một lát rồi thở dài nói:
- Anh Đông thật sự là gánh nặng đường xa.
Đoàn xe dừng lại ở bãi đất bằng phẳng trước cổng ủy ban thị trấn, Hàn Đông còn chưa kịp xuống xe thì thấy vài người từ đồn công an thị trấn tiến đến, bọn họ vừa đi vừa cười nói, có lẽ là đến điều tra chuyện của Vũ Kiến. Cầm đầu chính là vị phó đồn trưởng La Quảng Ba trước đó đã bị Hàn Đông lạnh nhạt ở thôn Bình Phong, khi thấy chiếc BMW dừng lại thì vài người kia cũng tò mò đứng nhìn, ở thị trấn Triệu Hoa này từ khi nào xuất hiện loại xe tốt như thế?
Khi thấy Hàn Đông xuống xe thì La Quảng Ba chợt chớp mắt vài lượt, lần trước Hàn Đông không nể mặt hắn, dù trong lòng có chút tức giận nhưng vẫn sợ hãi. Lúc này hắn hừ lạnh một tiếng, mang theo hai nhân viên cảnh sát muốn rời khỏi đây ngay. Không thể động vào thì ta trốn không được sao? Đây là ý nghĩ trong lòng La Quảng Ba.
- Đồn trưởng La, tình huống thế nào rồi?
Lúc này Hàn Đông cười hỏi La Quảng Ba.
La Quảng Ba bất đắc dĩ đứng lại nói:
- Tạm thời không có phát hiện gì mới.
Hàn Đông gật đầu phất tay, La Quảng Ba xám xịt bỏ đi.
Vài vị phó chủ tịch thị trấn từ bên trong đi ra, khi thấy Hàn Đông thì Mưu Kỳ Tiên cười nói:
- Chủ tịch Hàn, khách đã đến rồi à?
Vẻ mặt Cam Vĩ Lâm thì căng cứng giống như Hàn Đông đang thiếu tiền chưa trả vậy.
Hàn Đông lên tiếng hỏi mới biết bọn họ đi đến trạm xá xã thăm Vũ Kiến, vì vậy hắn nhân tiện nói:
- Các anh chờ một lát, tôi cũng cùng đi.
Sau đó Hàn Đông gọi vài tiếng cho Đặng Đạt Hòa chạy xuống, để hắn đưa nhóm Lữ Nam Phương xuống quán Cửa Sông của Vương Bân Hiền.
Trạm xá nằm ngay trên đường thị trấn, vài người ngồi xe jeep, chỉ vài phút đã đến. Nghe nói các vị chủ tịch thị trấn đến, vị trạm trưởng trạm xá vui vẻ ra chào hỏi mời thuốc, sau đó đưa mọi người đến phòng bệnh của Vũ Kiến. Lúc này Vũ Kiến đang nằm trên giường, trên mặt bọc lụa trắng, nghe tiếng nói chuyện thì ngẩng mặt lên, khi thấy Hàn Đông đi đầu thì tức giận hừ một tiếng, miệng há ra hai cái nhưng lại quay đầu đi.
Hàn Đông cười nhạt một tiếng, trong lòng có chút tức giận, vì dù thế nào thì mình cũng hảo tâm đến thăm đối phương, tên kia lại xem như mình là kẻ chém hắn không bằng. Hắn quay đầu hỏi vị trạm trưởng trạm xá:
- Bí thư Vũ không sao chứ?
Vị trạm trưởng nói:
- Không có vấn đề lớn, miệng vết thương đã được khâu lại, không ảnh hưởng đến xương cốt, chỉ cần một thời gian ngắn sẽ bình phục.
Hàn Đông nói:
- Bí thư Vũ dưỡng thương cho tốt, tôi đến tiếp đãi nhà đầu tư, chủ tịch Lâm, anh đi theo tôi.
- Vâng!
Lâm Phương Tri vừa nghe thấy vậy thì rất vui sướng, Hàn Đông gọi mình, đây là cơ hội lớn.
Hàn Đông đi ra ngoài rồi hỏi ngay:
- Chủ nhiệm Tiếu thế nào?
Lâm Phương Tri cười hì hì nói:
- Chủ nhiệm Tiếu ngã vỡ đầu, nghe nói quay về nhà mẹ đẻ.
Hàn Đông cười khổ một tiếng, đúng là trò khôi hài, hắn trầm giọng nói:
- Không có chút tính kỷ luật nào, công tác văn phòng thị trấn sẽ do ai chỉ đạo?
Lâm Phương Tri nói:
- May mà có Tiểu Đặng, cậu ấy đã quen thuộc các phương diện. Chủ tịch Hàn, lần này huyện sẽ có vài điều chỉnh, bí thư Vũ và chủ nhiệm Tiếu chỉ sợ không thể tiếp tục công tác ở thị trấn Triệu Hoa.
Lâm Phương Tri nói một câu hai nghĩa, nói xong thì nhịn không được phải bật cười.
Hàn Đông bất đắc dĩ nói:
- Dù trong huyện điều chỉnh thế nào, chúng ta cũng cần phải nắm công tác cho tốt, lần này người đến là tập đoàn Kỳ Vọng, nhất định phải làm tốt công tác phục vụ, tranh thủ kéo đầu tư.
Lâm Phương Tri nghe nói đó là tập đoàn Kỳ Vọng thì không khỏi hưng phấn mà vỗ vào Hàn Đông một cái:
- Chủ tịch Hàn thật lợi hại, kéo cả tập đoàn Kỳ Vọng đến Triệu Hoa.
Hàn Đông nói:
- Bây giờ vui mừng thì còn hơi sớm, giao thông của Triệu Hoa là cả vấn đề, bọn họ có đầu tư hay không thì khó nói. Trước đó khi qua phà, phía đối diện không có xe tới nhưng đợi rất lâu, người bên này qua rất chậm, làm người ta sinh ra ấn tượng xấu.
Lâm Phương Tri cũng dùng giọng khó hiểu nói:
- Đám người kia là vậy, cứ nửa giờ một chuyến, trừ khi có quá nhiều xe, nếu không thì anh phải đợi. Vì vấn đề này mà chúng ta đã phản ánh khá nhiều, phòng thủy lợi cũng đã có vài điều chỉnh nhưng đâu lại vào đó.
Hàn Đông lắc đầu nói:
- Nếu chúng ta xây dựng nhà máy thì vấn đề này phải giải quyết cho tốt.
Phía trước chính là quán Cửa Sông của Vương Bân Hiền, từ xa có thể nghe thấy tiếng huyên náo, Hàn Đông không khỏi nhíu mày. Hắn vừa đi qua thì nghe thấy tiếng máy nhắn tin vang lên, là số máy của đồn công an.
Hàn Đông tìm được Lữ Nam Phương, dùng điện thoại của hắn để gọi đi, máy nối thông thì được nghe tiếng cười ha hả của Chu Chính:
- Anh Đông, sự việc đã làm rõ ràng.
Hàn Đông chấn động tinh thần, là tin tức tốt, hắn hỏi:
- Là ai thông báo cho Triệu Đại Thuận?
Nếu không phải có người cố ý thông báo, Triệu Đại Thuận không thể nào xuất hiện kịp thời như vậy, hơn nữa còn mang cả đao theo.
- Ha ha, là người mà anh tuyệt đối không thể ngờ.
Chu Chính cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.