Chương 172: Phê bình
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
10/04/2013
- Thôi vậy, trời thì phải mưa, con gái thì phải gả cho người ta, kệ ông ta đi.
Hàn Đông lắc lắc đầu, gọi điện thoại bảo Tôn Hiểu Linh đến, nói:
- Đã làm xong quy trình cạnh tranh của Phó phòng Thu hút đầu tư chưa, có bao nhiêu người đăng ký rồi?
Tôn Hiểu Linh bóp bóp trán, cười quyến rũ:
- Đã chuẩn bị xong rồi, nhưng chỉ có ba người đăng ký, chủ yếu là điều kiện mà Trưởng phòng Đặng đưa ra quá hạn chế, rất nhiều người đều biết khó mà lui. Đây là quy trình cụ thể, anh xem đi.
Cô đưa quy trình cạnh tranh trong tay cho Hàn Đông, xem ra cô cũng biết Hàn Đông gọi cô tới là có chuyện gì.
Hàn Đông nhìn một lát, gật đầu nói:
- Được, ba người thì ba người thôi. Cô thông báo một chút, mười giờ bắt đầu đấu thầu.
Chủ nhật phải đi Thục Đô tham gia thu hút đầu tư, không sớm xác định những ứng viên của phòng Thu hút đầu tư, đến lúc đó cũng không có lợi cho việc triển khai công việc.
Loại cạnh tranh này, trước kia cũng đã từng làm rồi. Nhưng trước đây phần lớn chỉ là làm hình thức thôi, những người tham gia đấu thầu chủ yếu là nội bộ đã định rồi.
Còn lần này, lại là làm thật sự. Trước khi tất cả những người trong ban thẩm định có mặt ở đây, thậm chí cũng không biết những ai đã đăng ký. Hơn nữa khi đấu thầu, căn cứ theo quy tắc cho điểm, mỗi người trong ban thẩm định sẽ cho điểm tại chỗ, thống kê ngay tại chỗ, không tồn tại loại làm việc mờ ám. Vì thế, so với trước kia mà nói, lần đấu thầu này coi như đã đạt được mức công bằng công chính.
Đối với hình thức này, Âu Đạo Khôn và Diêu Trị Minh cũng không hề dị nghị gì. Dù sao cho dù thế nào, công việc của Ban quản lý vẫn có người làm. Nếu đã không thể nâng người của mình lên được, thì chọn người có năng lực nhất lên cũng là lựa chọn tốt nhất.
Gần lúc hết giờ làm, hoạt động cạnh tranh cũng kết thúc. Căn cứ theo tình hình cho điểm tại chỗ của ban thẩm định, nhân viên công tác Phạm Văn Phương đạt được kết quả cao nhất.
Hàn Đông tuyên bố ngay tại chỗ, bổ nhiệm cô làm Phó trưởng phòng phòng Thu hút đầu tư, bắt đầu từ bây giờ sẽ giúp Đặng Học Vinh triển khai công tác.
- Cảm ơn sự tín nhiệm của Chủ nhiệm Hàn, cảm ơn các vị lãnh đạo đã ủng hộ, tôi nhất định sẽ tận sức tận lực, phối hợp với Trưởng phòng Đặng làm tốt công tác thu hút đầu tư. Sau này trong công việc có điểm nào thiếu sót, mong các vị lãnh đạo chỉ bảo nhiều.
Phạm Văn Phương nói với tất cả mọi người.
Cô chính là cô gái hôm thôn dân đến gây rối ở Ban quản lý đã đến văn phòng, còn vì việc nhận điện thoại của Tiết Nhân Nghĩa, kết quả lại bị Hàn Đông giáo huấn cho một trận. Vốn dĩ xem xong thông báo thi đua, cô còn hơi do dự, cảm thấy nhất định Hàn Đông không có ấn tượng tốt gì với cô. Tuy cuối cùng cũng đã dũng cảm mà ghi danh, nhưng cũng không hề ôm hy vọng gì. Ai ngờ được cuối cùng lại thành công, điều này khiến cô vô cùng vui mừng.
- Trưởng phòng Đặng, chủ nhật chúng ta phải tham gia hội nghị Thu hút đầu tư do Ủy ban nhân dân tỉnh tổ chức, hội nghị kéo dài ba ngày. Tổng cộng Ban quản lý có năm người, tôi cũng phải đi, cậu và Phó trưởng phòng Phạm bảo thêm hai người nữa, năm giờ rưỡi ngày chủ nhật chúng ta sẽ đi.
Trở lại văn phòng chưa lâu, Bộ Cương liền đến báo cáo công tác. Tuy bây giờ y mới chỉ là Phó trưởng phòng, nhưng lại là phụ trách công tác của phòng Hành chính, nắm quyền Trưởng phòng.
- Đối với công việc của phòng Hành chính, tôi chỉ có một yêu cầu, đó chính là làm tốt công tác phục vụ, khiến các chủ doanh nghiệp vừa lòng. Nhất định phải thay đổi tư tưởng, không được giống như trước đây nữa, xem chủ doanh nghiệp như một đối tượng quản lý, mà phải xem là một đối tượng phục vụ…
Điện thoại trên bàn bỗng vang lên, Hàn Đông nghe máy. Là Liêu Khai Vân gọi đến, y cười ha hả nói:
- Chủ nhiệm Hàn, tôi Liêu Khai Vân đây.
Hàn Đông nói:
- Bí thư Liêu, xin chào, có chỉ thị gì sao?
- Ha ha, chỉ thị thì không phải, chỉ là có một việc muốn làm phiền trợ lý Hàn. Phó trưởng phòng Thu hút đầu tư Lâm Phúc Thăng của Ban quản lý các anh, y là em vợ của tôi, sau này trong công việc có điều gì chưa tốt, mong trợ lý Hàn quan tâm nhiều hơn.
Hóa ra người này là đến cầu tình thay cho Lâm Phúc Thăng.
Nhưng, bây giờ đã muộn rồi, Phó trưởng phòng Thu hút đầu tư đã có người mới. Huống hồ với năng lực và thái độ làm việc của Lâm Phúc Thăng, cho dù vị trí Phó trưởng phòng Thu hút đầu tư vẫn chưa được xác định, Hàn Đông cũng không dùng y.
- Tôi cũng không biết nữa. Bí thư Liêu yên tâm đi, tôi sẽ tận lực để y làm tốt công việc của mình.
Hàn Đông cũng không biết vì sao Liêu Khai Vân lại gọi điện thoại đến. Giữa hắn và y cũng không có giao tình gì, lẽ nào y cho rằng chỉ gọi một cuộc điện thoại thì sẽ khiến hắn có cái nhìn khác đối với Lâm Phúc Thăng hay sao?
- Ừ, vậy làm phiền trợ lý Hàn.
Liêu Khai Vân cúp máy, sắc mặt vô cùng khó chịu. Nếu không phải bà xã cứ lằng nhằng, thì y cũng không thể gọi cuộc điện thoại này được. Cái tên Lâm Phúc Thăng đó cũng chẳng hay ho gì, vì y mà đi cầu xin Hàn Đông, thật sự là không đáng.
Hàn Đông cúp máy, nói với Cốc Cương:
- Cậu vừa mới đến, tạm thời lấy thân phận Phó trưởng phòng mà chủ trì công việc ở phòng Hành chính. Qua một thời gian nữa, sẽ cho cậu lên chức Trưởng phòng.
Cốc Cương cung kính nói:
- Cảm ơn Chủ nhiệm Hàn, tôi sẽ cố gắng làm việc thật tốt, tuyệt đối không làm Chủ nhiệm Hàn mất mặt.
Y đã được thấy sự mạnh mẽ của Hàn Đông, hơn nữa Hàn Đông còn nhỏ hơn y không ít tuổi, lại đã là Trợ lý Chủ tịch huyện cấp phó cục, đi theo hắn nhất định có tiền đồ. Cho nên Bộ Cương đã hạ quyết tâm, sau này cho dù thế nào cũng bước đi theo Hàn Đông.
Cốc Cương báo cáo với Hàn Đông một vài ý tưởng công việc, sau đó liền cáo từ ra ngoài.
Hàn Đông lại cầm lấy tư liệu mà Đặng Học Vinh đã chuẩn bị đọc cẩn thận. Đến lúc đó phải dựa vào tài liệu này để thuyết phục Ủy ban kế hoạch tỉnh và người của viện Nghiên cứu hóa chất Hạo Quang, cho nên phải cẩn thận mà ghi nhớ lấy, không thể đến lúc đó đi đến đâu cũng cầm những tư liệu này theo được.
Tuy nhiên, tâm trí Hàn Đông lại có chút không thể tập trung được. Sự việc tối hôm qua, thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu hắn.
Nếu đã quyết định không đè nén tình cảm trong lòng, vậy thì hãy nhanh chóng bắt đầu đi.
Cho dù là vì chính mình, vì tiền đồ của gia tộc mà nỗ lực, nhưng cũng không có gì xung đột với việc hưởng thụ cuộc sống cả.
Hơn nữa, tình cảm cũng là một trong những điều quan trọng của cuộc sống. Kiếp trước, cuộc sống của hắn rất phóng đãng, tuy rằng bên cạnh không thiếu người đẹp, nhưng lại chưa từng thực sự cảm nhận được tình yêu thật sự.
Trước mắt lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Kiều San San, Hàn Đông rung động trong lòng, cầm điện thoại gọi đi.
- A lô, xin chào…
Trong điện thoại, giọng nói Kiều San San trong trẻo, dễ nghe, như tiếng chim oanh hót vậy.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, không nói gì.
Kiều San San cũng bỗng chốc đoán được là Hàn Đông, nũng nịu cười nói:
- Hàn Đông, là anh phải không, thời gian đi làm mà không lo làm việc…
- Ha ha, làm sao cô biết tôi không làm việc?
Hàn Đông cười nói. Nghe giọng nói của cô, tâm tình hắn dường như cũng tốt lên không ít.
Kiều San San hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Hàn Đông giả bộ nghiêm túc nói:
- Ừ, có một việc quên nói với cô.
Kiều San San vừa nghe, quả nhiên hơi lo lắng hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Tôi quyết định cho cô làm bạn gái của tôi!
- A….
Kiều San San hét lên kinh ngạc, rồi lại hờn dỗi nói:
- Muốn chết à, thời gian đi làm lại nói mê sảng!
Hàn Đông nghiêm mặt nói:
- Tôi không nói mê sảng, tôi nói thật.
Có thể nghe ra Hàn Đông không phải nói đùa, Kiều San San trầm mặc. Một lát sau, cô dịu dàng nói:
- Ha ha, vậy tôi chờ xem biểu hiện của anh.
Hàn Đông nói:
- Yên tâm đi, tôi sẽ khiến cô vừa lòng.
Buổi trưa, Hàn Đông tự lái xe, đi qua một tiệm hoa ven đường, trong lòng thầm lay động, đi xuống mua một bó hoa hồng tươi, bỏ nó lên vị trí ghế phụ, sau đó lái xe đến cục Thông tin.
Đợi được một lát, Kiều San San liền đi từ cửa thang máy đến, vừa thấy Hàn Đông tự lái xe, liền cười nói:
- Ha ha, lãnh đạo tự lái xa à?
Hàn Đông cười cười, nói:
- Lên xe đi, buổi trưa mời cô đi ăn cơm.
Kiều San San liền mở cửa xe phía ghế phụ, liền nhìn thấy bó hoa hồng trên ghế, liền ngẩn người, trong mắt nhanh chóng có vẻ mừng rỡ, nhưng miệng lại nói:
- Chỉ một bó hoa à…
Hàn Đông cười nói:
- Nếu còn chê ít, sau này mỗi ngày tặng cho cô một bó, thế nào?
Kiều San San cười nói:
- Anh muốn tặng tôi cũng không từ chối. Nhưng nếu anh muốn dùng mấy bó hoa để đả động tôi, vậy đừng có nằm mơ đi.
Nhìn nụ cười trên mặt cô, trong lòng Hàn Đông cũng cảm thấy vui vẻ. Sau này phải để cho cô bé này vui vẻ mỗi ngày mới được.
Ăn cơm trưa xong quay về ký túc xá, Kiều San San tìm được một cái bình thủy tinh, bỏ vào bên trong một ít muối, rồi cắm hoa hồng vào trong, bỏ lên bàn, ngắm mãi.
- Đáng tiếc hoa hồng ngày hôm đó để Cát Ni lấy đi rồi…
Kiều San San luyến tiếc nói. 999 đóa hồng, thật sự rất rực rỡ.
…
Buổi chiều vừa mới đi làm chưa lâu, Xa Tĩnh Chương liền gọi điện thoại đến, báo cáo tình hình điều tra xử lý ngày hôm qua cho Hàn Đông.
Qua điều tra của Cục công an, mấy điều mà Hàn Đông nói cơ bản là thật. Mấy người bọn Nhị Tử cũng bị tạm giam, hiện tại cục Công an đang xử lý hình phạt đối với bọn họ. Còn về phần Phương Kiến và bạn gái y, chỉ là phê bình giáo dục một chút. Phó cục trưởng cục Công an Từ Vượng Bách đã bị xử lý nội bộ Đảng.
Xa Tĩnh Chương cười nói:
- Ha ha, Hàn Đông, nghe nói buổi sáng mở Hội nghị thường vụ, sắc mặt của Phó chủ tịch tỉnh Phương không tốt lắm. Nhưng, lần này chắc chắn Phương Trung đã ghi thù cho cậu rồi.
- Không sao, y muốn thế nào tôi cũng đều không sợ.
Hàn Đông cười nói.
Kết quả của sự việc nằm trong dự kiến của Hàn Đông. Có lẽ Phương Trung đã nắm bắt được điều quan trọng gì đó và đã nhượng bộ, cho nên Hoàng Văn Vận cũng không quá chú trọng lắm đến chuyện ngày hôm qua nữa.
Hàn Đông cảm thấy thật không thoải mái. Bây giờ xem ra, người có được lợi nhiều nhất, đương nhiên chính là Hoàng Văn Vận rồi. Còn hắn lại không hề có được chút lợi lộc nào hết, ngược lại còn gây chuyện không hay với Phương Trung, sau này về phía Ủy ban nhân dân huyện cũng thật sự có nhiều khó khăn.
- Ừ, coi như cảm ơn Hoàng Văn Vận đã toàn lực ủng hộ cho mình.
Hàn Đông thầm nghĩ,
- Nhưng sau này cũng cần phải cẩn thận một chút, kiểu người có lòng tốt bao la như vậy cũng ít làm đi thì tốt hơn.
Không bao lâu, Hàn Đông nhận được điện thoại của Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Lư Mỹ Kim, y ở đầu dây bên kia ôn hòa nói:
- Trợ lý Hàn, ba giờ rưỡi có Hội nghị công tác của Chủ tịch huyện, mời anh tham gia đúng giờ.
- Được, tôi biết rồi.
Hàn Đông nói, cũng không hỏi là chuyện gì, dù sao đến lúc đó sẽ biết.
Ba giờ, Hàn Đông lái xe đến Ủy ban nhân dân huyện. Dừng xe xong, Hàn Đông đến phòng hội nghị ở lầu ba, thấy Lư Mỹ Kim, Tiết Nhân Nghĩa và Hứa Hiểu Đông đã ngồi đó. Hắn mỉm cười chào hỏi bọn họ, rồi ngồi xuống ở vị trí sát một bên.
Đối với Hội nghị công tác của Chủ tịch huyện, Hàn Đông sớm đã có chủ ý. Chỉ cần không đề cập đến những chuyện liên quan đến mình, vậy sẽ không thể hiện bất kỳ ý kiến gì, chỉ nghe, viết là được.
Các vị Phó chủ tịch huyện đều lần lượt đến, ngồi vào vị trí của mình.
Phương Trung là người đến cuối cùng, sắc mặt y vô cùng âm trầm, ngồi xuống ở vị trí chủ trì, trầm giọng nói:
- Tất cả mọi người đã đến đông đủ, vậy họp thôi.
Nội dung cuộc họp là những đề tài cũ kỹ mọi khi. Hàn Đông nghe vào tai, cầm bút lên không nhanh không chậm mà ghi lại. Trong lòng đang nghĩ đợi sau khi hội nghị kết thúc, phải đi báo cáo công tác với Phương Trung một chút, thuận tiện giải thích luôn việc ngày hôm qua.
- Tôi nói một chút đi.
Lúc này Phó chủ tịch thường trực huyện Hàn Văn Học nghiêm túc nói:
- Gần đây công tác ở Khu công nghiệp có chút vấn đề, nghe nói còn có nhân viên nội bộ câu kết với người ngoài để gây rối, hiện tượng này rất nghiêm trọng đấy. Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ khâu quản lý chưa ổn thỏa. Tại sao trước đây tốt đẹp như vậy, bây giờ bỗng nhiên lại xảy ra tình trạng này? Trợ lý Hàn, cậu cũng đến Ban quản lý thời gian khá lâu rồi, tại sao vẫn chưa làm rõ ràng được mọi việc vậy? Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện để cậu quản lý Khu công nghiệp Thần Quang, đó là sự tín nhiệm đối với cậu, là hy vọng cậu đến đó sẽ có thành tích, sao cậu lại có thể để xảy ra một vấn đề như vậy về mặt quản lý được?
- Ồ…
Hàn Đông nhẹ nhàng thở ra, không ngờ Hàn Văn Học lại trực tiếp chỉ vào hắn. Hơn nữa còn mang chuyện Mã Lợi Bình sai khiến bọn người Ngũ Nhị đến Ban quản lý gây rối ra nói nữa.
Hàn Văn Học là Phó chủ tịch thường trực huyện, là nòng cốt của Phương Trung.
Y bỗng nhiên nã pháo về phía hắn, cũng tức là đại diện cho ý tứ của Phương Trung.
Xem ra, Phương Trung quả thật có ý kiến rất lớn với mình.
Lúc này Phương Trung cầm bút trong tay, hơi cúi đầu, ghi chép cái gì đó trong cuốn sổ. Dường như việc mà Hàn Văn Học nói không liên quan gì đến y vậy.
Những Phó chủ tịch huyện khác, sắc mặt cũng rất khác nhau. Trong phòng hội nghị, chỉ có giọng nói lạnh lùng của Hàn Văn Học vang lên.
- Nếu Phó chủ tịch huyện Hàn đã nói đến việc này, vậy ở đây tôi xin báo cáo rõ chuyện này với Phó chủ tịch huyện Phương cùng các vị một chút.
Hàn Đông bình tĩnh nói, cũng không vì sự phê bình bất ngờ của Hàn Văn Học mà mất đi lý trí.
- Tôi cũng biết Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện để tôi đảm nhiệm vị trí Ban quản lý Khu công nghiệp Thần Quang, là sự tín nhiệm đối với tôi. Cho nên, sau khi lên chức, tôi đã nghĩ cách làm tốt các công việc trên mọi phương diện. Điều trước tiên tôi làm chính là gia tăng sự quản lý bên trong Ban quản lý, sửa chữa tư tưởng công tác của mọi người. Mã Lợi Bình kia, chính vì làm việc không tốt, lo lắng không đạt yêu cầu tiêu chuẩn cao, nên mới dùng cách xui khiến thôn dân làm loạn, muốn gây ra một chút ảnh hưởng tiêu cực trong công tác của Ban quản lý, để giữ vững vị trí của y. Sự việc này đồn công an Tây Thành đã điều tra làm rõ rồi, Mã Lợi Bình cũng là do Phó chủ tịch huyện Phương phê chuẩn khai trừ.
- Tiếp theo, vì nâng cao hiệu suất công tác, thông qua nghiên cứu thảo luận của Ban quản lý, chúng tôi tiến hành khảo hạch nghiêm khắc, sa thải một số nhân viên không phù hợp, triệt để giải quyết vấn đề người thừa việc thiếu. Tin rằng không lâu nữa sẽ có hiệu quả rõ ràng.
- Mặt khác, vì nâng cao thêm nữa tính tích cực trong công tác của mọi người, chúng tôi liền đề ra cuộc cạnh tranh cho vị trí Phó trưởng phòng Thu hút đầu tư, tiến hành công khai chọn lựa trong Ban quản lý. Thông qua lựa chọn công bằng, nhân viên văn phòng Phạm Văn Phương có biểu hiện xuất sắc nhất trong số những người ghi danh tham gia, đã được chính thức bổ nhiệm làm Phó trưởng phòng thu hút đầu tư. Tin rằng sau này công việc ở phòng Thu hút đầu tư sẽ tốt hơn.
Ánh mắt Hàn Đông chậm rãi đảo qua chỗ Phương Trung và Hàn Văn Học, bình tĩnh nói:
- Những việc trên đây, đều là vì tiến thêm một bước trong việc cải thiện việc quản lý của Ban quản lý, nâng cao hiệu quả công tác. Thời gian tôi đến Ban quản lý cũng được khoảng mười ngày rồi, xin hỏi Phó chủ tịch huyện Hàn, rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới được tính là vừa lòng đây?
Hàn Đông cũng không hề sợ hãi bất cứ người nào đang ngồi ở đây. Vốn dĩ làm theo nguyên tắc làm tốt công việc của mình, Hàn Đông không muốn trở mặt cùng bất kỳ người nào. Nhưng nếu có người chủ động khiêu khích, thì Hàn Đông cũng phải phản bác một phen.
Hàn Văn Học bị chất vấn đến nỗi nghẹn họng không trả lời được. Tính ra Hàn Đông cũng chỉ mới đến Ban quản lý được vài ngày, những việc làm được quả thật cũng không ít. Bây giờ Hàn Đông nói từng việc ra, khiến người ta cảm thấy những nghi vấn lúc trước của Hàn Học Văn không có căn cứ.
Phương Trung lúc này mới buông cây bút trong tay, giơ tay vuốt vuốt mảng đầu bóng loáng, chậm rãi nói:
- Ừ, Hàn Đông đến Ban quản lý quả thực đã làm không ít việc, điều này đáng được khẳng định. Nhưng, chính bởi vì thời gian cậu đến đó chưa lâu, khi còn chưa hoàn toàn hiểu rõ được tình hình, đã vội vàng làm việc, kết quả lại bị phản ngược lại. Chuyện Mã Lợi Bình là một bài học. Tuy người này chúng ta đã khai trừ rồi, nhưng sự giáo huấn mà chúng ta có được từ y thì chúng ta phải nhớ lấy. Làm việc gì cũng không được quá kích động, nóng vội. Thanh niên làm việc dứt khoát là điều tốt, nhưng cũng không được quá kích động…
Hàn Đông im lặng nghe. Ý tứ bên ngoài lời nói của Phương Trung, chính là muốn hắn không nên quá kích động, dường như bản thân hắn là một người thuộc phái kích động vậy.
Tuy nhiên, lời nói của Phương Trung cũng có lý. Ông ta cũng không nói hắn làm sai ở đâu, chỉ nói cậu còn trẻ tuổi đừng kích động quá, đừng quá liều lĩnh. Hàn Đông cũng không thể phản bác trực tiếp, chỉ nói:
- Sau này tôi sẽ chú ý.
Lúc này Phương Trung liếc mắt thấy Thẩm Tòng Phi dường như muốn nói gì đó, liền nói:
- Ừ, chuyện này dừng ở đây. Hàn Đông, sau này cậu phải chú ý một chút, tiếp theo bắt đầu thảo luận một số việc khác!
Thẩm Tòng Phi rất buồn bực, tình tiết hội nghị bị Phương Trung nắm. Ông ta định nói thay Hàn Đông vài câu, nhưng ngay cả cơ hội nói cũng không có.
Hội nghị chấm dứt, Hàn Đông cũng không muốn giải thích với Phương Trung nữa. Dù sao ông ta cũng bất mãn với hắn rồi, có đi nói nữa cũng không có ý nghĩa gì. Vừa mới xuống lầu, điện thoại di động liền reo lên, Hàn Đông nghe máy, chính là thư ký Trịnh Vĩnh Trung của Thẩm Tòng Phi gọi đến, nói Thẩm Tòng Phi mời hắn lên.
Đi lên lầu, Thẩm Tòng Phi bảo Trịnh Vĩnh Trung pha trà, nói:
- Hàn Đông à, việc ở Khu công nghiệp tôi cũng biết. Sự việc rất phức tạp, cho nên cậu nhất định phải kiên nhẫn, trong công việc phải chú ý nhiều hơn nữa. Đồng thời cũng phải làm cho có thành tích, như vậy mới có tính thuyết phục.
- Cảm ơn Phó chủ tịch huyện Thẩm chỉ bảo, tôi sẽ cố gắng.
Lời nói này của Hàn Đông là từ đáy lòng. Mặc dù giữa hắn và Thẩm Tòng Phi có chút hiểu lầm, nhưng cũng không có xung đột gì về lợi ích. Hơn nữa Thẩm Tòng Phi là người của Hoàng Văn Vận, hắn và ông ta cũng coi như đứng chung chiến tuyến. Có thể xóa tan nghi ngại trước đó với ông ta mới là tốt nhất.
Thẩm Tòng Phi cũng không nói gì thêm, ông ta gọi Hàn Đông lên, chỉ là để tỏ một chút thiện ý mà thôi. Hiểu lầm giữa hai người, cũng không phải có thể dễ dàng làm rõ ràng như vậy. Ít nhất bây giờ còn thiếu một cơ hội giảng hòa.
Trở về Ban quản lý, Hàn Đông cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, quả thật hắn hiện nay cũng phải làm ra chút thành tích mới được. Chủ yếu do hắn còn quá trẻ, bỗng nhiên nổi trội lên, bây giờ lấy thân phận trợ lý Chủ tịch huyện để đảm nhiệm Chủ nhiệm Ban quản lý, khiến cho một số người trong lòng nghi ngờ. Nếu không có chút thành tích, e rằng mọi người sẽ mãi không coi trọng hắn được.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Đặng Học Vinh và Phạm Văn Phương vào văn phòng, hỏi họ chọn người nào đi, rồi nói:
- Hội nghị thu hút đầu tư lần này rất quan trọng, chúng ta nhất định phải dốc sức ứng phó, đảm bảo ít nhất cũng kéo được một doanh nghiệp đầu tư. Bây giờ thời gian chỉ còn lại một ngày nữa, ngày kia chúng ta đã phải lên đường, cho nên hai người nhất định phải chuẩn bị thật tốt. Phải chuẩn bị những tài liệu tuyên truyền nhiều một chút, đưa những điều kiện, chính sách ưu đãi, chính sách về đầu tư ở khu Viên chúng ta giải thích thật rõ ràng. Ngoài việc đến lúc đó không có được vị trí sân khấu tốt ra, các cậu cũng phải chủ động xuất kích, đưa tài liệu cho những doanh nghiệp tham gia hội nghị, không thể ngồi đợi bọn họ đến tìm.
Đặng Học Vinh và Phạm Văn Phương nói:
- Chủ nhiệm Hàn yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc sức ứng phó.
Bọn họ ít nhiều cũng hiểu được tâm tư của Hàn Đông. Nếu tham gia hội nghị thu hút đầu tư, kết quả không kéo được doanh nghiệp nào về, truyền ra ngoài cũng rất mất mặt.
…
Năm giờ hai mươi lăm phút ngày mồng bảy tháng sáu, Hàn Đông lái xe đến Ban quản lý. Đặc Học Vinh, Phạm Văn Phương và hai nhân viên công tác khác đã chờ sẵn ở đó.
Theo hẹn trước, khoảng năm giờ rưỡi, Kim Tế Thế ở cục Xúc tiến đầu tư sẽ dẫn người đến, sau đó cùng đến Vinh Châu họp mặt với mọi người.
Thật ra Hàn Đông cảm thấy làm như vậy cũng thật thừa thãi, cùng đi với nhau cũng không thêm được thành tích gì cả. Đương nhiên đây là yêu cầu của Phó chủ tịch thành phố - người dẫn đoàn Tưởng Quân Kỳ, Hàn Đông cũng chỉ có thể phục tùng.
Hàn Đông nhìn đồng hồ một lát, chỉ còn hai phút nữa là đến năm giờ rưỡi, người của cục Xúc tiến đầu tư lại vẫn chưa đến. Đúng lúc này, điện thoại di động reo lên, Hàn Đông nghe máy, lại là Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư Kim Tế Thế, y nói:
- Trợ lý Hàn, chúng tôi không qua đó nữa. Chủ tịch huyện Tiết bảo chúng tôi trực tiếp đến Vinh Châu, anh cũng đến thẳng Ủy ban nhân dân thành phố đi.
- Chủ tịch huyện Tiết?
Hàn Đông sửng sốt, lại liên quan gì đến chuyện Tiết Nhân Nghĩa đây?
Kim Tế Thế nói:
- Đúng vậy, lần này huyện chúng ta là do Chủ tịch huyện Tiết dẫn đoàn!
- Vậy được rồi, chúng tôi tự mình đi.
Hàn Đông cũng thản nhiên nói. Cũng không biết Tiết Nhân Nghĩa làm ma quỷ gì, y không muốn qua đây cùng đi thì thôi vậy, dù sao nhóm người bọn họ cũng biết làm thế nào để đi đến Ủy ban nhân dân thành phố.
Lúc này Hàn Đông phất tay nói:
- Đi thôi, bây giờ chúng ta đi đến Ủy ban nhân dân thành phố…
Sau đó Hàn Đông lái chiếc Santana đi về hướng Vinh Châu, phía sau Hoắc Khải Sơn lái chiếc Jetta đi theo. Từ khi lấy bằng lái đến nay, cơ bản Hàn Đông không cần Hoắc Khải Sơn lái xe nữa, đều tự mình lái. Như vậy cảm giác cũng thoải mái hơn một chút.
Từ huyện Phú Nghĩa tới thành phố Vinh Châu cũng khoảng bốn mươi phút. Khoảng sáu giờ hai mươi phút, nhóm người Hàn Đông đã đến Ủy ban nhân dân thành phố. Bảo vệ cổng cẩn thận kiểm tra giấy chứng nhận của Hàn Đông, sau đó mới rất hoành tráng mà phất tay cho đi qua.
Trong sân lớn của Ủy ban nhân dân thành phố là một hàng xe, xem ra là muốn cùng nhau đến Thục Đô. Một số người đứng bên ngoài xe, tụm năm tụm ba trò chuyện.
Hàn Đông xuống xe nhìn một vòng, nhưng lại không quen biết ai hết. Chính là bản thân mình cũng tiếp xúc với quá ít người rồi!
Trở lại xe ngồi được một lát, liền nhìn thấy có mấy người vây quanh một người đàn ông gầy từ trong tòa nhà Ủy ban nhân dân đi ra, Tiết Nhân Nghĩa cũng có trong đó. Xem ra người đó chính là Tưởng Quân Kỳ - Phó chủ tịch thành phố dẫn đoàn lần này.
Không biết Tiết Nhân Nghĩa nói mấy câu gì đó, liền thấy Tưởng Quân Kỳ gật gật đầu, sau đó Tiết Nhân Nghĩa liền gọi lớn:
- Hàn Đông, cậu lại đây một lát.
Hàn Đông bước nhanh đến, nói:
- Phó chủ tịch thành phố Tưởng, chào ông, tôi là Hàn Đông…
- Cậu chính là Hàn Đông sao, chuyện gì vậy? Không hề có tính kỷ luật tổ chức gì cả, đã nói trước khi đi có một cuộc họp ngắn, sao cậu lại không đến?
Hàn Đông lắc lắc đầu, gọi điện thoại bảo Tôn Hiểu Linh đến, nói:
- Đã làm xong quy trình cạnh tranh của Phó phòng Thu hút đầu tư chưa, có bao nhiêu người đăng ký rồi?
Tôn Hiểu Linh bóp bóp trán, cười quyến rũ:
- Đã chuẩn bị xong rồi, nhưng chỉ có ba người đăng ký, chủ yếu là điều kiện mà Trưởng phòng Đặng đưa ra quá hạn chế, rất nhiều người đều biết khó mà lui. Đây là quy trình cụ thể, anh xem đi.
Cô đưa quy trình cạnh tranh trong tay cho Hàn Đông, xem ra cô cũng biết Hàn Đông gọi cô tới là có chuyện gì.
Hàn Đông nhìn một lát, gật đầu nói:
- Được, ba người thì ba người thôi. Cô thông báo một chút, mười giờ bắt đầu đấu thầu.
Chủ nhật phải đi Thục Đô tham gia thu hút đầu tư, không sớm xác định những ứng viên của phòng Thu hút đầu tư, đến lúc đó cũng không có lợi cho việc triển khai công việc.
Loại cạnh tranh này, trước kia cũng đã từng làm rồi. Nhưng trước đây phần lớn chỉ là làm hình thức thôi, những người tham gia đấu thầu chủ yếu là nội bộ đã định rồi.
Còn lần này, lại là làm thật sự. Trước khi tất cả những người trong ban thẩm định có mặt ở đây, thậm chí cũng không biết những ai đã đăng ký. Hơn nữa khi đấu thầu, căn cứ theo quy tắc cho điểm, mỗi người trong ban thẩm định sẽ cho điểm tại chỗ, thống kê ngay tại chỗ, không tồn tại loại làm việc mờ ám. Vì thế, so với trước kia mà nói, lần đấu thầu này coi như đã đạt được mức công bằng công chính.
Đối với hình thức này, Âu Đạo Khôn và Diêu Trị Minh cũng không hề dị nghị gì. Dù sao cho dù thế nào, công việc của Ban quản lý vẫn có người làm. Nếu đã không thể nâng người của mình lên được, thì chọn người có năng lực nhất lên cũng là lựa chọn tốt nhất.
Gần lúc hết giờ làm, hoạt động cạnh tranh cũng kết thúc. Căn cứ theo tình hình cho điểm tại chỗ của ban thẩm định, nhân viên công tác Phạm Văn Phương đạt được kết quả cao nhất.
Hàn Đông tuyên bố ngay tại chỗ, bổ nhiệm cô làm Phó trưởng phòng phòng Thu hút đầu tư, bắt đầu từ bây giờ sẽ giúp Đặng Học Vinh triển khai công tác.
- Cảm ơn sự tín nhiệm của Chủ nhiệm Hàn, cảm ơn các vị lãnh đạo đã ủng hộ, tôi nhất định sẽ tận sức tận lực, phối hợp với Trưởng phòng Đặng làm tốt công tác thu hút đầu tư. Sau này trong công việc có điểm nào thiếu sót, mong các vị lãnh đạo chỉ bảo nhiều.
Phạm Văn Phương nói với tất cả mọi người.
Cô chính là cô gái hôm thôn dân đến gây rối ở Ban quản lý đã đến văn phòng, còn vì việc nhận điện thoại của Tiết Nhân Nghĩa, kết quả lại bị Hàn Đông giáo huấn cho một trận. Vốn dĩ xem xong thông báo thi đua, cô còn hơi do dự, cảm thấy nhất định Hàn Đông không có ấn tượng tốt gì với cô. Tuy cuối cùng cũng đã dũng cảm mà ghi danh, nhưng cũng không hề ôm hy vọng gì. Ai ngờ được cuối cùng lại thành công, điều này khiến cô vô cùng vui mừng.
- Trưởng phòng Đặng, chủ nhật chúng ta phải tham gia hội nghị Thu hút đầu tư do Ủy ban nhân dân tỉnh tổ chức, hội nghị kéo dài ba ngày. Tổng cộng Ban quản lý có năm người, tôi cũng phải đi, cậu và Phó trưởng phòng Phạm bảo thêm hai người nữa, năm giờ rưỡi ngày chủ nhật chúng ta sẽ đi.
Trở lại văn phòng chưa lâu, Bộ Cương liền đến báo cáo công tác. Tuy bây giờ y mới chỉ là Phó trưởng phòng, nhưng lại là phụ trách công tác của phòng Hành chính, nắm quyền Trưởng phòng.
- Đối với công việc của phòng Hành chính, tôi chỉ có một yêu cầu, đó chính là làm tốt công tác phục vụ, khiến các chủ doanh nghiệp vừa lòng. Nhất định phải thay đổi tư tưởng, không được giống như trước đây nữa, xem chủ doanh nghiệp như một đối tượng quản lý, mà phải xem là một đối tượng phục vụ…
Điện thoại trên bàn bỗng vang lên, Hàn Đông nghe máy. Là Liêu Khai Vân gọi đến, y cười ha hả nói:
- Chủ nhiệm Hàn, tôi Liêu Khai Vân đây.
Hàn Đông nói:
- Bí thư Liêu, xin chào, có chỉ thị gì sao?
- Ha ha, chỉ thị thì không phải, chỉ là có một việc muốn làm phiền trợ lý Hàn. Phó trưởng phòng Thu hút đầu tư Lâm Phúc Thăng của Ban quản lý các anh, y là em vợ của tôi, sau này trong công việc có điều gì chưa tốt, mong trợ lý Hàn quan tâm nhiều hơn.
Hóa ra người này là đến cầu tình thay cho Lâm Phúc Thăng.
Nhưng, bây giờ đã muộn rồi, Phó trưởng phòng Thu hút đầu tư đã có người mới. Huống hồ với năng lực và thái độ làm việc của Lâm Phúc Thăng, cho dù vị trí Phó trưởng phòng Thu hút đầu tư vẫn chưa được xác định, Hàn Đông cũng không dùng y.
- Tôi cũng không biết nữa. Bí thư Liêu yên tâm đi, tôi sẽ tận lực để y làm tốt công việc của mình.
Hàn Đông cũng không biết vì sao Liêu Khai Vân lại gọi điện thoại đến. Giữa hắn và y cũng không có giao tình gì, lẽ nào y cho rằng chỉ gọi một cuộc điện thoại thì sẽ khiến hắn có cái nhìn khác đối với Lâm Phúc Thăng hay sao?
- Ừ, vậy làm phiền trợ lý Hàn.
Liêu Khai Vân cúp máy, sắc mặt vô cùng khó chịu. Nếu không phải bà xã cứ lằng nhằng, thì y cũng không thể gọi cuộc điện thoại này được. Cái tên Lâm Phúc Thăng đó cũng chẳng hay ho gì, vì y mà đi cầu xin Hàn Đông, thật sự là không đáng.
Hàn Đông cúp máy, nói với Cốc Cương:
- Cậu vừa mới đến, tạm thời lấy thân phận Phó trưởng phòng mà chủ trì công việc ở phòng Hành chính. Qua một thời gian nữa, sẽ cho cậu lên chức Trưởng phòng.
Cốc Cương cung kính nói:
- Cảm ơn Chủ nhiệm Hàn, tôi sẽ cố gắng làm việc thật tốt, tuyệt đối không làm Chủ nhiệm Hàn mất mặt.
Y đã được thấy sự mạnh mẽ của Hàn Đông, hơn nữa Hàn Đông còn nhỏ hơn y không ít tuổi, lại đã là Trợ lý Chủ tịch huyện cấp phó cục, đi theo hắn nhất định có tiền đồ. Cho nên Bộ Cương đã hạ quyết tâm, sau này cho dù thế nào cũng bước đi theo Hàn Đông.
Cốc Cương báo cáo với Hàn Đông một vài ý tưởng công việc, sau đó liền cáo từ ra ngoài.
Hàn Đông lại cầm lấy tư liệu mà Đặng Học Vinh đã chuẩn bị đọc cẩn thận. Đến lúc đó phải dựa vào tài liệu này để thuyết phục Ủy ban kế hoạch tỉnh và người của viện Nghiên cứu hóa chất Hạo Quang, cho nên phải cẩn thận mà ghi nhớ lấy, không thể đến lúc đó đi đến đâu cũng cầm những tư liệu này theo được.
Tuy nhiên, tâm trí Hàn Đông lại có chút không thể tập trung được. Sự việc tối hôm qua, thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu hắn.
Nếu đã quyết định không đè nén tình cảm trong lòng, vậy thì hãy nhanh chóng bắt đầu đi.
Cho dù là vì chính mình, vì tiền đồ của gia tộc mà nỗ lực, nhưng cũng không có gì xung đột với việc hưởng thụ cuộc sống cả.
Hơn nữa, tình cảm cũng là một trong những điều quan trọng của cuộc sống. Kiếp trước, cuộc sống của hắn rất phóng đãng, tuy rằng bên cạnh không thiếu người đẹp, nhưng lại chưa từng thực sự cảm nhận được tình yêu thật sự.
Trước mắt lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Kiều San San, Hàn Đông rung động trong lòng, cầm điện thoại gọi đi.
- A lô, xin chào…
Trong điện thoại, giọng nói Kiều San San trong trẻo, dễ nghe, như tiếng chim oanh hót vậy.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, không nói gì.
Kiều San San cũng bỗng chốc đoán được là Hàn Đông, nũng nịu cười nói:
- Hàn Đông, là anh phải không, thời gian đi làm mà không lo làm việc…
- Ha ha, làm sao cô biết tôi không làm việc?
Hàn Đông cười nói. Nghe giọng nói của cô, tâm tình hắn dường như cũng tốt lên không ít.
Kiều San San hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Hàn Đông giả bộ nghiêm túc nói:
- Ừ, có một việc quên nói với cô.
Kiều San San vừa nghe, quả nhiên hơi lo lắng hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Tôi quyết định cho cô làm bạn gái của tôi!
- A….
Kiều San San hét lên kinh ngạc, rồi lại hờn dỗi nói:
- Muốn chết à, thời gian đi làm lại nói mê sảng!
Hàn Đông nghiêm mặt nói:
- Tôi không nói mê sảng, tôi nói thật.
Có thể nghe ra Hàn Đông không phải nói đùa, Kiều San San trầm mặc. Một lát sau, cô dịu dàng nói:
- Ha ha, vậy tôi chờ xem biểu hiện của anh.
Hàn Đông nói:
- Yên tâm đi, tôi sẽ khiến cô vừa lòng.
Buổi trưa, Hàn Đông tự lái xe, đi qua một tiệm hoa ven đường, trong lòng thầm lay động, đi xuống mua một bó hoa hồng tươi, bỏ nó lên vị trí ghế phụ, sau đó lái xe đến cục Thông tin.
Đợi được một lát, Kiều San San liền đi từ cửa thang máy đến, vừa thấy Hàn Đông tự lái xe, liền cười nói:
- Ha ha, lãnh đạo tự lái xa à?
Hàn Đông cười cười, nói:
- Lên xe đi, buổi trưa mời cô đi ăn cơm.
Kiều San San liền mở cửa xe phía ghế phụ, liền nhìn thấy bó hoa hồng trên ghế, liền ngẩn người, trong mắt nhanh chóng có vẻ mừng rỡ, nhưng miệng lại nói:
- Chỉ một bó hoa à…
Hàn Đông cười nói:
- Nếu còn chê ít, sau này mỗi ngày tặng cho cô một bó, thế nào?
Kiều San San cười nói:
- Anh muốn tặng tôi cũng không từ chối. Nhưng nếu anh muốn dùng mấy bó hoa để đả động tôi, vậy đừng có nằm mơ đi.
Nhìn nụ cười trên mặt cô, trong lòng Hàn Đông cũng cảm thấy vui vẻ. Sau này phải để cho cô bé này vui vẻ mỗi ngày mới được.
Ăn cơm trưa xong quay về ký túc xá, Kiều San San tìm được một cái bình thủy tinh, bỏ vào bên trong một ít muối, rồi cắm hoa hồng vào trong, bỏ lên bàn, ngắm mãi.
- Đáng tiếc hoa hồng ngày hôm đó để Cát Ni lấy đi rồi…
Kiều San San luyến tiếc nói. 999 đóa hồng, thật sự rất rực rỡ.
…
Buổi chiều vừa mới đi làm chưa lâu, Xa Tĩnh Chương liền gọi điện thoại đến, báo cáo tình hình điều tra xử lý ngày hôm qua cho Hàn Đông.
Qua điều tra của Cục công an, mấy điều mà Hàn Đông nói cơ bản là thật. Mấy người bọn Nhị Tử cũng bị tạm giam, hiện tại cục Công an đang xử lý hình phạt đối với bọn họ. Còn về phần Phương Kiến và bạn gái y, chỉ là phê bình giáo dục một chút. Phó cục trưởng cục Công an Từ Vượng Bách đã bị xử lý nội bộ Đảng.
Xa Tĩnh Chương cười nói:
- Ha ha, Hàn Đông, nghe nói buổi sáng mở Hội nghị thường vụ, sắc mặt của Phó chủ tịch tỉnh Phương không tốt lắm. Nhưng, lần này chắc chắn Phương Trung đã ghi thù cho cậu rồi.
- Không sao, y muốn thế nào tôi cũng đều không sợ.
Hàn Đông cười nói.
Kết quả của sự việc nằm trong dự kiến của Hàn Đông. Có lẽ Phương Trung đã nắm bắt được điều quan trọng gì đó và đã nhượng bộ, cho nên Hoàng Văn Vận cũng không quá chú trọng lắm đến chuyện ngày hôm qua nữa.
Hàn Đông cảm thấy thật không thoải mái. Bây giờ xem ra, người có được lợi nhiều nhất, đương nhiên chính là Hoàng Văn Vận rồi. Còn hắn lại không hề có được chút lợi lộc nào hết, ngược lại còn gây chuyện không hay với Phương Trung, sau này về phía Ủy ban nhân dân huyện cũng thật sự có nhiều khó khăn.
- Ừ, coi như cảm ơn Hoàng Văn Vận đã toàn lực ủng hộ cho mình.
Hàn Đông thầm nghĩ,
- Nhưng sau này cũng cần phải cẩn thận một chút, kiểu người có lòng tốt bao la như vậy cũng ít làm đi thì tốt hơn.
Không bao lâu, Hàn Đông nhận được điện thoại của Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Lư Mỹ Kim, y ở đầu dây bên kia ôn hòa nói:
- Trợ lý Hàn, ba giờ rưỡi có Hội nghị công tác của Chủ tịch huyện, mời anh tham gia đúng giờ.
- Được, tôi biết rồi.
Hàn Đông nói, cũng không hỏi là chuyện gì, dù sao đến lúc đó sẽ biết.
Ba giờ, Hàn Đông lái xe đến Ủy ban nhân dân huyện. Dừng xe xong, Hàn Đông đến phòng hội nghị ở lầu ba, thấy Lư Mỹ Kim, Tiết Nhân Nghĩa và Hứa Hiểu Đông đã ngồi đó. Hắn mỉm cười chào hỏi bọn họ, rồi ngồi xuống ở vị trí sát một bên.
Đối với Hội nghị công tác của Chủ tịch huyện, Hàn Đông sớm đã có chủ ý. Chỉ cần không đề cập đến những chuyện liên quan đến mình, vậy sẽ không thể hiện bất kỳ ý kiến gì, chỉ nghe, viết là được.
Các vị Phó chủ tịch huyện đều lần lượt đến, ngồi vào vị trí của mình.
Phương Trung là người đến cuối cùng, sắc mặt y vô cùng âm trầm, ngồi xuống ở vị trí chủ trì, trầm giọng nói:
- Tất cả mọi người đã đến đông đủ, vậy họp thôi.
Nội dung cuộc họp là những đề tài cũ kỹ mọi khi. Hàn Đông nghe vào tai, cầm bút lên không nhanh không chậm mà ghi lại. Trong lòng đang nghĩ đợi sau khi hội nghị kết thúc, phải đi báo cáo công tác với Phương Trung một chút, thuận tiện giải thích luôn việc ngày hôm qua.
- Tôi nói một chút đi.
Lúc này Phó chủ tịch thường trực huyện Hàn Văn Học nghiêm túc nói:
- Gần đây công tác ở Khu công nghiệp có chút vấn đề, nghe nói còn có nhân viên nội bộ câu kết với người ngoài để gây rối, hiện tượng này rất nghiêm trọng đấy. Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ khâu quản lý chưa ổn thỏa. Tại sao trước đây tốt đẹp như vậy, bây giờ bỗng nhiên lại xảy ra tình trạng này? Trợ lý Hàn, cậu cũng đến Ban quản lý thời gian khá lâu rồi, tại sao vẫn chưa làm rõ ràng được mọi việc vậy? Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện để cậu quản lý Khu công nghiệp Thần Quang, đó là sự tín nhiệm đối với cậu, là hy vọng cậu đến đó sẽ có thành tích, sao cậu lại có thể để xảy ra một vấn đề như vậy về mặt quản lý được?
- Ồ…
Hàn Đông nhẹ nhàng thở ra, không ngờ Hàn Văn Học lại trực tiếp chỉ vào hắn. Hơn nữa còn mang chuyện Mã Lợi Bình sai khiến bọn người Ngũ Nhị đến Ban quản lý gây rối ra nói nữa.
Hàn Văn Học là Phó chủ tịch thường trực huyện, là nòng cốt của Phương Trung.
Y bỗng nhiên nã pháo về phía hắn, cũng tức là đại diện cho ý tứ của Phương Trung.
Xem ra, Phương Trung quả thật có ý kiến rất lớn với mình.
Lúc này Phương Trung cầm bút trong tay, hơi cúi đầu, ghi chép cái gì đó trong cuốn sổ. Dường như việc mà Hàn Văn Học nói không liên quan gì đến y vậy.
Những Phó chủ tịch huyện khác, sắc mặt cũng rất khác nhau. Trong phòng hội nghị, chỉ có giọng nói lạnh lùng của Hàn Văn Học vang lên.
- Nếu Phó chủ tịch huyện Hàn đã nói đến việc này, vậy ở đây tôi xin báo cáo rõ chuyện này với Phó chủ tịch huyện Phương cùng các vị một chút.
Hàn Đông bình tĩnh nói, cũng không vì sự phê bình bất ngờ của Hàn Văn Học mà mất đi lý trí.
- Tôi cũng biết Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện để tôi đảm nhiệm vị trí Ban quản lý Khu công nghiệp Thần Quang, là sự tín nhiệm đối với tôi. Cho nên, sau khi lên chức, tôi đã nghĩ cách làm tốt các công việc trên mọi phương diện. Điều trước tiên tôi làm chính là gia tăng sự quản lý bên trong Ban quản lý, sửa chữa tư tưởng công tác của mọi người. Mã Lợi Bình kia, chính vì làm việc không tốt, lo lắng không đạt yêu cầu tiêu chuẩn cao, nên mới dùng cách xui khiến thôn dân làm loạn, muốn gây ra một chút ảnh hưởng tiêu cực trong công tác của Ban quản lý, để giữ vững vị trí của y. Sự việc này đồn công an Tây Thành đã điều tra làm rõ rồi, Mã Lợi Bình cũng là do Phó chủ tịch huyện Phương phê chuẩn khai trừ.
- Tiếp theo, vì nâng cao hiệu suất công tác, thông qua nghiên cứu thảo luận của Ban quản lý, chúng tôi tiến hành khảo hạch nghiêm khắc, sa thải một số nhân viên không phù hợp, triệt để giải quyết vấn đề người thừa việc thiếu. Tin rằng không lâu nữa sẽ có hiệu quả rõ ràng.
- Mặt khác, vì nâng cao thêm nữa tính tích cực trong công tác của mọi người, chúng tôi liền đề ra cuộc cạnh tranh cho vị trí Phó trưởng phòng Thu hút đầu tư, tiến hành công khai chọn lựa trong Ban quản lý. Thông qua lựa chọn công bằng, nhân viên văn phòng Phạm Văn Phương có biểu hiện xuất sắc nhất trong số những người ghi danh tham gia, đã được chính thức bổ nhiệm làm Phó trưởng phòng thu hút đầu tư. Tin rằng sau này công việc ở phòng Thu hút đầu tư sẽ tốt hơn.
Ánh mắt Hàn Đông chậm rãi đảo qua chỗ Phương Trung và Hàn Văn Học, bình tĩnh nói:
- Những việc trên đây, đều là vì tiến thêm một bước trong việc cải thiện việc quản lý của Ban quản lý, nâng cao hiệu quả công tác. Thời gian tôi đến Ban quản lý cũng được khoảng mười ngày rồi, xin hỏi Phó chủ tịch huyện Hàn, rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới được tính là vừa lòng đây?
Hàn Đông cũng không hề sợ hãi bất cứ người nào đang ngồi ở đây. Vốn dĩ làm theo nguyên tắc làm tốt công việc của mình, Hàn Đông không muốn trở mặt cùng bất kỳ người nào. Nhưng nếu có người chủ động khiêu khích, thì Hàn Đông cũng phải phản bác một phen.
Hàn Văn Học bị chất vấn đến nỗi nghẹn họng không trả lời được. Tính ra Hàn Đông cũng chỉ mới đến Ban quản lý được vài ngày, những việc làm được quả thật cũng không ít. Bây giờ Hàn Đông nói từng việc ra, khiến người ta cảm thấy những nghi vấn lúc trước của Hàn Học Văn không có căn cứ.
Phương Trung lúc này mới buông cây bút trong tay, giơ tay vuốt vuốt mảng đầu bóng loáng, chậm rãi nói:
- Ừ, Hàn Đông đến Ban quản lý quả thực đã làm không ít việc, điều này đáng được khẳng định. Nhưng, chính bởi vì thời gian cậu đến đó chưa lâu, khi còn chưa hoàn toàn hiểu rõ được tình hình, đã vội vàng làm việc, kết quả lại bị phản ngược lại. Chuyện Mã Lợi Bình là một bài học. Tuy người này chúng ta đã khai trừ rồi, nhưng sự giáo huấn mà chúng ta có được từ y thì chúng ta phải nhớ lấy. Làm việc gì cũng không được quá kích động, nóng vội. Thanh niên làm việc dứt khoát là điều tốt, nhưng cũng không được quá kích động…
Hàn Đông im lặng nghe. Ý tứ bên ngoài lời nói của Phương Trung, chính là muốn hắn không nên quá kích động, dường như bản thân hắn là một người thuộc phái kích động vậy.
Tuy nhiên, lời nói của Phương Trung cũng có lý. Ông ta cũng không nói hắn làm sai ở đâu, chỉ nói cậu còn trẻ tuổi đừng kích động quá, đừng quá liều lĩnh. Hàn Đông cũng không thể phản bác trực tiếp, chỉ nói:
- Sau này tôi sẽ chú ý.
Lúc này Phương Trung liếc mắt thấy Thẩm Tòng Phi dường như muốn nói gì đó, liền nói:
- Ừ, chuyện này dừng ở đây. Hàn Đông, sau này cậu phải chú ý một chút, tiếp theo bắt đầu thảo luận một số việc khác!
Thẩm Tòng Phi rất buồn bực, tình tiết hội nghị bị Phương Trung nắm. Ông ta định nói thay Hàn Đông vài câu, nhưng ngay cả cơ hội nói cũng không có.
Hội nghị chấm dứt, Hàn Đông cũng không muốn giải thích với Phương Trung nữa. Dù sao ông ta cũng bất mãn với hắn rồi, có đi nói nữa cũng không có ý nghĩa gì. Vừa mới xuống lầu, điện thoại di động liền reo lên, Hàn Đông nghe máy, chính là thư ký Trịnh Vĩnh Trung của Thẩm Tòng Phi gọi đến, nói Thẩm Tòng Phi mời hắn lên.
Đi lên lầu, Thẩm Tòng Phi bảo Trịnh Vĩnh Trung pha trà, nói:
- Hàn Đông à, việc ở Khu công nghiệp tôi cũng biết. Sự việc rất phức tạp, cho nên cậu nhất định phải kiên nhẫn, trong công việc phải chú ý nhiều hơn nữa. Đồng thời cũng phải làm cho có thành tích, như vậy mới có tính thuyết phục.
- Cảm ơn Phó chủ tịch huyện Thẩm chỉ bảo, tôi sẽ cố gắng.
Lời nói này của Hàn Đông là từ đáy lòng. Mặc dù giữa hắn và Thẩm Tòng Phi có chút hiểu lầm, nhưng cũng không có xung đột gì về lợi ích. Hơn nữa Thẩm Tòng Phi là người của Hoàng Văn Vận, hắn và ông ta cũng coi như đứng chung chiến tuyến. Có thể xóa tan nghi ngại trước đó với ông ta mới là tốt nhất.
Thẩm Tòng Phi cũng không nói gì thêm, ông ta gọi Hàn Đông lên, chỉ là để tỏ một chút thiện ý mà thôi. Hiểu lầm giữa hai người, cũng không phải có thể dễ dàng làm rõ ràng như vậy. Ít nhất bây giờ còn thiếu một cơ hội giảng hòa.
Trở về Ban quản lý, Hàn Đông cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, quả thật hắn hiện nay cũng phải làm ra chút thành tích mới được. Chủ yếu do hắn còn quá trẻ, bỗng nhiên nổi trội lên, bây giờ lấy thân phận trợ lý Chủ tịch huyện để đảm nhiệm Chủ nhiệm Ban quản lý, khiến cho một số người trong lòng nghi ngờ. Nếu không có chút thành tích, e rằng mọi người sẽ mãi không coi trọng hắn được.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Đặng Học Vinh và Phạm Văn Phương vào văn phòng, hỏi họ chọn người nào đi, rồi nói:
- Hội nghị thu hút đầu tư lần này rất quan trọng, chúng ta nhất định phải dốc sức ứng phó, đảm bảo ít nhất cũng kéo được một doanh nghiệp đầu tư. Bây giờ thời gian chỉ còn lại một ngày nữa, ngày kia chúng ta đã phải lên đường, cho nên hai người nhất định phải chuẩn bị thật tốt. Phải chuẩn bị những tài liệu tuyên truyền nhiều một chút, đưa những điều kiện, chính sách ưu đãi, chính sách về đầu tư ở khu Viên chúng ta giải thích thật rõ ràng. Ngoài việc đến lúc đó không có được vị trí sân khấu tốt ra, các cậu cũng phải chủ động xuất kích, đưa tài liệu cho những doanh nghiệp tham gia hội nghị, không thể ngồi đợi bọn họ đến tìm.
Đặng Học Vinh và Phạm Văn Phương nói:
- Chủ nhiệm Hàn yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc sức ứng phó.
Bọn họ ít nhiều cũng hiểu được tâm tư của Hàn Đông. Nếu tham gia hội nghị thu hút đầu tư, kết quả không kéo được doanh nghiệp nào về, truyền ra ngoài cũng rất mất mặt.
…
Năm giờ hai mươi lăm phút ngày mồng bảy tháng sáu, Hàn Đông lái xe đến Ban quản lý. Đặc Học Vinh, Phạm Văn Phương và hai nhân viên công tác khác đã chờ sẵn ở đó.
Theo hẹn trước, khoảng năm giờ rưỡi, Kim Tế Thế ở cục Xúc tiến đầu tư sẽ dẫn người đến, sau đó cùng đến Vinh Châu họp mặt với mọi người.
Thật ra Hàn Đông cảm thấy làm như vậy cũng thật thừa thãi, cùng đi với nhau cũng không thêm được thành tích gì cả. Đương nhiên đây là yêu cầu của Phó chủ tịch thành phố - người dẫn đoàn Tưởng Quân Kỳ, Hàn Đông cũng chỉ có thể phục tùng.
Hàn Đông nhìn đồng hồ một lát, chỉ còn hai phút nữa là đến năm giờ rưỡi, người của cục Xúc tiến đầu tư lại vẫn chưa đến. Đúng lúc này, điện thoại di động reo lên, Hàn Đông nghe máy, lại là Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư Kim Tế Thế, y nói:
- Trợ lý Hàn, chúng tôi không qua đó nữa. Chủ tịch huyện Tiết bảo chúng tôi trực tiếp đến Vinh Châu, anh cũng đến thẳng Ủy ban nhân dân thành phố đi.
- Chủ tịch huyện Tiết?
Hàn Đông sửng sốt, lại liên quan gì đến chuyện Tiết Nhân Nghĩa đây?
Kim Tế Thế nói:
- Đúng vậy, lần này huyện chúng ta là do Chủ tịch huyện Tiết dẫn đoàn!
- Vậy được rồi, chúng tôi tự mình đi.
Hàn Đông cũng thản nhiên nói. Cũng không biết Tiết Nhân Nghĩa làm ma quỷ gì, y không muốn qua đây cùng đi thì thôi vậy, dù sao nhóm người bọn họ cũng biết làm thế nào để đi đến Ủy ban nhân dân thành phố.
Lúc này Hàn Đông phất tay nói:
- Đi thôi, bây giờ chúng ta đi đến Ủy ban nhân dân thành phố…
Sau đó Hàn Đông lái chiếc Santana đi về hướng Vinh Châu, phía sau Hoắc Khải Sơn lái chiếc Jetta đi theo. Từ khi lấy bằng lái đến nay, cơ bản Hàn Đông không cần Hoắc Khải Sơn lái xe nữa, đều tự mình lái. Như vậy cảm giác cũng thoải mái hơn một chút.
Từ huyện Phú Nghĩa tới thành phố Vinh Châu cũng khoảng bốn mươi phút. Khoảng sáu giờ hai mươi phút, nhóm người Hàn Đông đã đến Ủy ban nhân dân thành phố. Bảo vệ cổng cẩn thận kiểm tra giấy chứng nhận của Hàn Đông, sau đó mới rất hoành tráng mà phất tay cho đi qua.
Trong sân lớn của Ủy ban nhân dân thành phố là một hàng xe, xem ra là muốn cùng nhau đến Thục Đô. Một số người đứng bên ngoài xe, tụm năm tụm ba trò chuyện.
Hàn Đông xuống xe nhìn một vòng, nhưng lại không quen biết ai hết. Chính là bản thân mình cũng tiếp xúc với quá ít người rồi!
Trở lại xe ngồi được một lát, liền nhìn thấy có mấy người vây quanh một người đàn ông gầy từ trong tòa nhà Ủy ban nhân dân đi ra, Tiết Nhân Nghĩa cũng có trong đó. Xem ra người đó chính là Tưởng Quân Kỳ - Phó chủ tịch thành phố dẫn đoàn lần này.
Không biết Tiết Nhân Nghĩa nói mấy câu gì đó, liền thấy Tưởng Quân Kỳ gật gật đầu, sau đó Tiết Nhân Nghĩa liền gọi lớn:
- Hàn Đông, cậu lại đây một lát.
Hàn Đông bước nhanh đến, nói:
- Phó chủ tịch thành phố Tưởng, chào ông, tôi là Hàn Đông…
- Cậu chính là Hàn Đông sao, chuyện gì vậy? Không hề có tính kỷ luật tổ chức gì cả, đã nói trước khi đi có một cuộc họp ngắn, sao cậu lại không đến?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.