Chương 755: Phòng ngừa chu đáo
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
25/10/2013
Đối với lời từ chối của Hàn Đông, trong lòng của Long Diệu Quân đã không thoải mái, lúc này bộ dạng không cười, chỉ cần là người quen
biết anh ta, đều hiểu rõ hiện tại trong lòng của anh ta vô cùng khó
chịu.
Lúc này tên quần cộc rất muốn đứng ra quát lớn vào Hàn Đông, cũng để biểu hiện trước mặt Long Diệu Quân.
Tuy nhiên cuối cùng y vẫn nhịn được, trước tiên thân thủ của Hàn Đông đã rất lợi hại, lúc nãy y cũng bị đánh. Ngoài ra còn có một cô gái tay cầm súng, vừa nhìn cũng biết là người không nên trêu chọc.
Điều quan trọng hơn, trước mặt Long Diệu Quân, Hàn Đông một tí điểm yếu cũng không có. Khí thế thản nhiên kia, ngay cả Long Diệu Quân cũng không sánh bằng. Hơn nữa lúc họ nói chuyện, Hàn Đông cũng biết đến Long Diệu Quân.
Tên quần cộc không phải ngốc, do đó y biết Hàn Đông chắc chắn không phải nhân vật bình thường.
“Đây lại là người gì đây, lão đây không thể trêu, tóm lại nên trốn đi.”
Tên quần cộc nghĩ thầm trong lòng, âm thầm đứng bên Long Diệu Quân, chỉ hy vọng Hàn Đông quên đi chuyện lúc nãy, hoặc nói không để chuyện đó trong lòng.
- Ha ha, mặt mũi không phải người khác cho, Tam thái tử không phải không biết chứ.
Hàn Đông thản nhiên nói, hắn đương nhiên nghe được lời uy hiếp trong câu nói của Long Diệu Quân.
Hàn Đông hiểu Long Diệu Quân chính vì bị mình từ chối, nên có chút tức giận.
Tuy nhiên, Hàn Đông không để chuyện của Long Diệu Quân trong lòng.
Tuy nói Long Diệu Quân là đứa con út của Long Chính Bang, nhưng Hàn Đông vốn không cùng trình độ với họ.
Với Hàn Đông, Long Chính Bang quả thật là một nhân vật khó lường, lúc đầu ông ta từng là Bí thư Thành ủy tại thành phố Minh Châu, nhưng vì công việc duy trì ổn định xã hội làm rất tốt, nên đã nắm bắt cơ hội đột nhập, liền được trở thành Tổng bí thư nước Trung Hoa, Long Chính Bang dần dần nắm được đại cục, đã thu hút được không ít lực lượng đến bên mình, từng bước trở thành lực lượng cường mạnh của Trung Hoa
Nhưng, người bố là anh hùng, đứa con cũng không nhất định noi theo. Theo Hàn Đông được biết, tên Long Diệu Quân căn bản là một người ăn chơi trác táng, sống phóng túng, mọi thứ đều đủ, giống như mình của kiếp trước. Anh ta trong đám bạn bè hư hỏng, thắng được cái tên Tam thái tử, không lấy làm nhục, ngược lại còn đắc chí, tự cho là rất hay.
Trong đáy lòng của Hàn Đông không muốn có bất cứ quan hệ nào với Long Diệu Quân, đi chung với đám người này, tuyệt đối không có cái tốt, ngược lại còn ảnh hưởng đến tương lai của mình.
- Hừ, nếu đã thế, vậy cứ như thế đi.
Long Diệu Quân cũng là một tên có tầm nhìn cao, Hàn Đông đã không nể tình anh ta, anh ta sớm đã tức giận, tuy nhiên anh ta biết bây giờ không phải lúc để xảy ra xung đột, sau này có cơ hội sẽ từ từ xử Hàn Đông là được.
Nhìn Long Diệu Quân phẫn nộ dẫn đám người rời khỏi, Tiêu Bối Bối tức giận cắn chặt môi, nói:
- Tên đó là ai vậy, bộ dạng tự nhận là đúng.
Hàn Đông cười nói:
- Chỉ là một tên tự nhận là ta đây mà thôi.
Sau đó Hàn Đông quay sang nói với Lữ Nhạc:
- Em nên dẹp súng đi, tránh làm người khác sợ hãi.
Hắn biết Lữ Nhạc lúc nào cũng mang súng bên mình, Lữ Nhạc có Bộ tổng tham mưu ký chứng nhận sử dụng súng, trước khi lên máy bay đã được kiểm tra đối chiếu.
Đồng thời cũng thấy được, cách cầm súng của Lữ Nhạc từng trải qua luyện tập, trước tiên là nổ súng cảnh báo, nhưng cũng không đánh vạt ra.
Trải qua vụ ồn ào này, hào hứng của mấy người cũng bị quấy rối.
Dù mặt biển ngay trước mặt có xanh bao nhiêu, tiếng sóng như trước, nhưng tâm trạng không như nhau, cảm giác cũng không giống nhau.
Một hồi, ba người liền quyết định đến Nam Sơn du lịch.
Trước khi đến, Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối đã lên lịch sẵn, những ngày này nên chơi gì, phải đi đâu, có phong cảnh nào, nên ăn món đặc sắc gì, đã được liệt kê ra danh sách, sẽ trải nghiệm một lần trong những ngày này, cơ bản hành trình đã được xếp kín.
Vốn dĩ chuẩn bị hôm nay sẽ ăn trưa tại đây, tuy nhiên vì bị đám người của Long Diệu Quân quấy rối, mấy người họ cũng không còn hứng thú ở lại đây nữa, cho nên đã đem cái phía sau đưa lên trước.
Nam Sơn mặt hướng về Nam Hải, là ngọn núi cao nhất của nước Trung Hoa, từ trước đã được xưng danh nơi cát tường phúc trạch. Nghe nói, Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn vì muốn cứu độ chúng sinh, mười hai đại nguyện, trong đó ước nguyện thứ hai tức là “Nguyện thường cư Nam Hải”. Còn câu danh ngôn lâu đời “Phúc như Đông Hải, Thọ bỉ Nam Sơn” càng nói lên văn hóa sâu xa của Nam Sơn và Phúc Thọ với nhau.
Ba người lái xe đến chân núi, nơi này du khách như dệt, mọi người trên đường vừa nói vừa cười, trên nét mặt luôn hưng phấn, biểu hiện vui vẻ. Mua vé vào cổng xong, ba người dọc theo đường nhỏ đi lên, Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối một trái một phải đi bên cạnh Hàn Đông, hai người đều là mỹ nữ tuyệt sắc, cũng vô cùng thu hút ánh mắt của mọi người, khiến cho Hàn Đông nhận được không ít ánh mắt ngưỡng một ghen tỵ.
- Nơi đó là Tích Thủy Tịnh Bình, đúng là rất giống.
Tiêu Bối Bối đưa ra ngón tay trắng nõn chỉ về cảnh quang phía trước.
Đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy phía trước rừng cây thấp thoáng bên trong, một tảng đá có hình dáng chiếc bình nhỏ đứng thẳng trong đấy.
Rất nhiều người đứng tại chỗ quan sát, đánh giá, bình luận, có người đem máy ảnh ra bắt đầu chụp hình.
Tiêu Bối Bối cũng lấy máy ảnh ra chụp, lại nhờ một du khách chụp vài tấm ảnh ba người giúp họ.
Sau đó ba người lại cùng tiến về Đại tiểu Động Thiên.
Động Thiên là thắng địa du lịch văn hóa của đạo gia phía nam, là danh lam thắng cảnh có lịch sử lâu dài của Hải Nam, nghe nói được khai lập vào Nam Tống. Nơi đây, vách đá châu vịnh hình cung trăm dặm, sóng xanh vạn khoảnh, ngao núi, nham kỳ động u, trải rộng hình thù kỳ quái. Giữa sông núi dệt lên như một bức tranh đẹp. Qua nhiều thế hệ văn thơ cũng chung tình với cách sơn thủy này.
- Động thiên nhỏ, đài câu cá, kỳ quan Hải Sơn, tiên nhân túc, thử kiếm đỉnh…
Tiêu Bối Bối dùng ngón tay chỉ những điểm từng đi qua, trên mặt hớn hở
- Thật không sai, chụp được rất nhiều hình.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cô ấy, Hàn Đông và Lữ Nhạc nhìn nhau cười, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên.
Phía trước là cây thông ngàn tuổi, một số người vây quanh dưới cây thưởng thức, còn có người với bộ dạng đang cúng bái.
Bỗng nhiên lúc đó, sắc mặt của Hàn Đông hơi sửng sốt.
Trong đám người đó, hắn như nhìn thấy người quen.
- Sao Bạch Vũ Giai lại ở đây…
Trong lòng Hàn Đông hơi lo lắng, dù sao mối quan hệ giữa hắn và Bạch Vũ Giai, hiện tại không để Lữ Nhạc biết được, để họ gặp mặt, lo lắng sẽ bị cô ấy phát hiện ra điều gì.
Lúc này Tiêu Bối Bối kéo Lữ Nhạc tiến về phía trước, Hàn Đông chỉ còn biết bất đắc dĩ đi theo.
Đám người phía trước, Bạch Vũ Giai đeo kính râm, bên cạnh còn có một cô gái, xem vẻ mặt giống như là trợ lý gì đó.
Giây phút quay lưng, Bạch Vũ Giai cũng nhìn thấy Hàn Đông, sắc mặt của cô ấy cũng cứng lại, trong lòng cứ ngỡ nhìn lầm.
Đưa tay tháo mắt kính xuống, cẩn thận nhìn quanh, sau đó lại dùng tay dụi mắt. Trên nét mặt của Bạch Vũ Giai lộ ra vài nụ cười kinh ngạc, sau đó lại nhanh chóng đeo kính vào.
- Hàn Đông, anh cũng đến đây chơi à?
Bạch Vũ Giai ngạc nhiên tiến về trước, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, hưng phấn, niềm vui trong lòng cũng không thể kiềm chế được.
Trợ lý của cô ta đứng bên cạnh thấy vậy, trước tiên nét mặt lộ ra vài chút kinh ngạc, sau đó cũng nhanh chóng đi theo, cảnh giác nhìn Hàn Đông.
- Đúng vậy, tôi cùng Lữ Nhạc, Bối Bối đi chơi.
Hàn Đông mỉm cười nói, hắn lo lắng Bạch Vũ Giai sẽ có hành động thân mật trong lúc này.
Bạch Vũ Giai vừa nghe thấy, nụ cười trên nét mặt cũng hạn chế, tuy nhiên nhanh chóng vui hẳn, nói:
- Thật trùng hợp quá, không ngờ lại gặp mọi người ở đây.
Hàn Đông gật đầu, lúc này nhìn thấy Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối cũng đi tới, nói:
- Đúng, tôi đi cùng với cô ấy.
- Chị Vũ Giai.
Tiêu Bối Bối nhìn thấy Bạch Vũ Giai, giống như nhìn thấy người thân vậy, hớn hở tiến lên trước, kéo tay của Bạch Vũ Giai, vừa cười vừa nhảy.
Lữ Nhạc mỉm cười đứng bên cạnh.
Tiếp theo, dưới yêu cầu mãnh liệt của Tiêu Bối Bối và Lữ Nhạc, Bạch Vũ Giai bèn đi chung với Hàn Đông họ, lúc này trợ lý cô ấy bây giờ cũng thấy mối quan hệ giữa Bạch Vũ Giai và hai nữ một nam cũng không tệ, trong lòng cũng yên tâm nhiều. Đồng thời trong lòng cô ấy vẫn kinh ngạc, hai người cô gái này không giống làm trong giới nghệ thuật, nhưng rất xinh đẹp, nếu tham gia diễn xuất, chắc chắn rất có tương lai.
Nhìn thấy Tiêu Bối Bối một tay kéo Lữ Nhạc, một tay kéo Bạch Vũ Giai, vẻ mặt hưng phấn, trong lòng Hàn Đông không kìm nổi cảm thán.
“Đúng là cuộc đời không biết khi nào sẽ gặp nhau, không ngờ lại gặp phải Bạch Vũ Giai vào lúc này, chỉ mong sao Lữ Nhạc không phát hiện được gì, dù sao mình cũng nên chú ý một chút.”
Đồng thời, trong lòng Hàn Đông không khỏi buồn rầu.
Mấy người phụ nữ của mình, cũng không thể từ bỏ, nhưng lại không muốn họ bị tổn thương, đến lúc đó lại là một việc rắc rối nữa.
Có thể hưởng thụ hạnh phúc, đấy là cách giải quyết tốt nhất.
Nhưng, với cách này chỉ biết âm thầm nghĩ trong não, Hàn Đông cũng không dám nói chuyện này với Lữ Nhạc.
Cho dù Lữ Nhạc bình thường có dịu dàng bao nhiêu, nhưng dự đoán trong việc này, vẫn không thể nào bao dung được. Dù sao với chuyện này, đối với bất kỳ người phụ nữ nào mà nói, đều không thể nào chấp nhận được.
Cho nên, bây giờ Hàn Đông căn bản là hết đường xoay sở, bình thường vẫn còn được, nhưng một khi Lữ Nhạc và Bạch Vũ Giai hoặc Kiều San San cùng gặp mặt nhau, Hàn Đông không nhịn được nỗi lo trong lòng.
“Nói ra, cũng có một thời gian không gặp Kiều San San rồi, tuy thường xuyên nói điện thoại, nhưng đã lâu không gặp cô ấy, đối với cô ấy mà nói, có chút không công bằng.”
Trong lòng Hàn Đông có chút áy náy.
Có thể nói, Kiều San San là người phụ nữ mà Hàn Đông yêu nhất trong cuộc đời này, tuy không thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, nhưng trong lòng Hàn Đông, cuối cùng vẫn để lại một vị trí quan trọng cho cô ấy.
- Đau chân quá.
Quay về khách sạn, Tiêu Bối Bối nũng nịu hét lên.
Chương 755-2: Phòng ngừa chu đáo
Nhóm dịch: BachKhiet.
Nguồn: Mê truyện.
Lúc ở ngoài, cô ấy là người hớn hở, đi nhanh nhất, quay về khách sạn, cô ấy lại gào lợi hại nhất.
Hàn Đông cười nói:
- Ai bảo em chạy nhảy lung tung.
- Em vui mà, thế nào.
Tiêu Bối Bối chu miệng nói.
Hàn Đông nói:
- Vậy chân của em đau, người khác cũng không có cách nữa.
Tròng mắt của Tiêu Bối Bối xoay một vòng, vẻ mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt, nhìn thấy Lữ Nhạc và Bạch Vũ Giai đứng ngoài ban công trò chuyện, bỗng nhiên tiến đến bên cạnh Hàn Đông, nói nhỏ bên tai của Hàn Đông:
- Anh Đông, tối nay anh sẽ ngủ với ai?
Hàn Đông ngẩn ra, lập tức hơi xấu hổ nói:
- Cái cô này, đầu óc đang nghĩ cái gì vậy?
- Ha ha ha, mặt của anh Đông đỏ lên kìa.
Tiêu Bối Bối nũng nịu mỉm cười.
Hàn Đông tức giận liền nhìn cô ta một cái, nói:
- Trẻ con, suốt ngày cứ đặt tâm tư vào những nơi gì đâu.
- Hừ, em mới không bé nữa, em sắp đi làm rồi.
Tiêu Bối Bối bĩu môi, ưỡn ngực nói.
Ngoại hình của cô bé này ra dáng thiếu nữ, đã là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Hàn Đông bĩu môi, nói:
- Bất kể thế nào, trước mặt anh, em vẫn là một cô bé.
Lúc này Lữ Nhạc và Bạch Vũ Giai đã quay lưng lại, nhìn thấy Hàn Đông đang đấu khẩu với Tiêu Bối Bối, nét mặt của hai người liền cười lên.
Hai người đứng cùng nhau, một người với chiếc váy màu trắng, một người trong trang phục đơn giản màu xanh nhạt, tôn vinh lẫn nhau, hình thành một phong cảnh tuyệt đẹp.
Hơn nữa trong mắt của hai người, đều lộ ra niềm vui và nhu mỳ.
Nếu trong lúc này, có người lấy máy ảnh để chụp, người khác nhìn thấy, liền biết Bạch Vũ Giai chắc chắn có ý với Hàn Đông.
- Em đói rồi, gọi thức ăn đi. Anh Đông có oai đến đâu, cũng không thể xem như cơm mà ăn.
Tiêu Bối Bối dịu dàng nói, sau đó xông vào Lữ Nhạc nói:
- Chị Nhạc Nhạc, có phải không?
Hàn Đông hiểu được, cô ấy nói vậy, là đang khéo che lấp chủ đề lúc nãy của hai người, trong lòng không khỏi cười khổ:
“ Cô bé này, tinh quái thật, sao cô bé lại nhìn thấy chuyện giữa mình và Bạch Vũ Giai chứ?”
“Nếu Tiêu Bối Bối có thể thấy được, vậy Lữ Nhạc thì sao?”
Nghĩ đến đây, Hàn Đông hơi đau đầu.
Từ biểu hiện của Lữ Nhạc, dường như cô ấy lại không thấy được gì, dù sao ít ra biểu hiện của cô ta là như vậy.
Điều này khiến Hàn Đông có chút không chắc, trong lòng càng lo lắng hơn.
“Chà, mà thôi, sau này rồi từ từ nói. Thật sự không được, mình sẽ đem chuyện của mình nói rõ với Lữ Nhạc, nếu biết được trải nghiệm kỳ lạ của mình, Lữ Nhạc đối với quan hệ giữa mình và Bạch Vũ Giai, chắc sẽ không để tâm đến.”
Hàn Đông cũng không có cách, tạm thời chỉ còn dùng lý do này để tự an ủi.
Không lâu sau, khách sạn đã mang thức ăn đến.
Theo yêu cầu của Tiêu Bối Bối, nhân viên sẽ bố trí một lượt trong đại sảnh, làm ra dáng vẻ bữa tiệc tối.
- Anh Đông, hai chị gái, hôm nay chơi rất vui, cũng ăn rất vui nữa, tiệc cũng chọn xong, nhất định phải tận hưởng hết.
Tiêu Bối Bối nghiễm nhiên với bộ dạng người lớn.
Hàn Đông càng cảm thấy, cô bé này càng thông minh, xem ra cũng không phải là cô bé luôn nũng nịu như ấn tượng của mình nữa.
Lúc ăn cơm, Hàn Đông xem được tin tức báo khô hạn tại các nơi trong toàn quốc, đất đai hoa màu hoàn toàn đã chết héo, đất đai khô cằn, một số sông suối, hồ nước cũng khô cạn.
Người dẫn chương trình nhấn mạnh đây là năm khô hạn nhất trong một trăm năm qua, khắp nơi trong nước đang chống hạn chống thiên tai.
Hàn Đông không khỏi nhớ đến những trí nhớ trong lòng.
Vào kiếp trước, đại khái khoảng tháng sáu, toàn quốc đang bắt đầu mưa xuống, Đông Bắc, Hoa Bắc, Trường Giang khu vực hạ lưu, bắt đầu lũ lụt. Đại hồng thủy của năm ấy, mang đến nhiều tổn thất nặng về kinh tế, vì chống lũ cứu tế, quốc gia huy động lực lượng quân đội tiến về tuyến đầu chống thiên tai, nhóm lãnh đạo Dương Dân Sinh nhiều lần đến dọc Trường Giang khảo sát, đến ủng hộ những người chống lụt.
Trong ấn tượng của Hàn Đông, thảm hoạt lũ lụt vào năm 1998, cả nước có gần ba mươi tỉnh, khu vực, thành phố gặp phải tổn hại trình độ không giống nhau, nhân khẩu chịu tai họa hơn hai trăm triệu người, chết hơn ngàn người, kinh tế tổn thất trực tiếp đạt đến hơn 160 tỷ.
Sự việc trọng đại này, trong não của Hàn Đông, vẫn còn ấn tượng sâu sắc.
Hơn nữa Hàn Đông cũng biết, ngoài tai nạn dọc theo Trường Giang, tuyến dọc theo khu Đông Bắc, tình hình tai nạn cũng vô cùng nghiêm trọng.
Ngoài ra Châu Giang, Mân Giang, đều là một phần trong trận đại hồng thủy.
Còn bây giờ, thời tiết khô hạn, trận hồng thủy tiếp theo sẽ mang đến nhiều tai họa hơn.
Sau hạn hán, nhiều thực vật chết héo, đất đai cũng bắt đầu khô nứt, một khi mưa bão, dễ hình thành đất đá trôi, lún và đủ loại tai họa khác.
Cho nên, hạn hán bây giờ ngày càng lợi hại, trận hồng thủy tiếp theo cũng sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Cha Hàn Chính của Hàn Đông, là Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Mân Nam, nếu Mân Nam gây ra tổn thất quá lớn, hoặc chống thiên tai bất lực, đối với ông ta nhất định là ảnh hưởng bất lợi.
Ngoài ra, bác hai Trịnh Trạch Hoa của Hàn Đông là Bí thư tỉnh Hắc Sơn, mà sông Tùng Hoa cũng là dòng chảy lớn của tỉnh Hắc Sơn.
Cho nên, có thể nói, lần đại hồng thủy này, liên lụy đến hai người thân nhất của Hàn Đông.
Do đó trong lòng Hàn Đông có chút lo lắng.
Tiêu Bối Bối nhìn thấy Hàn Đông liên tiếp nhìn vào máy truyền hình, nói:
- Thế nào, anh Đông, em thấy anh tâm trạng bồn chồn, đang nghĩ gì thế, chẳng lẽ ba cô gái xinh đẹp cùng ăn cơm với anh vẫn chưa tốt sao?
Dưới ánh nến mờ ảo, nét mặt của những cô gái được phủ thêm một vầng sáng, có nét dịu dàng, xinh đẹp.
Trợ lý của Bạch Vũ Giai đứng bên cạnh phục vụ cho ba người, cô ấy đã liên lạc với người phụ trách của công ty, hiện tại trong lòng đã không còn băn khoăn hay cảnh giác về mấy người của Hàn Đông.
Hàn Đông nói:
- Xem tin này, anh nghĩ đến một số chuyện, anh đi gọi điện thoại, các em từ từ ăn.
Mặc kệ thế nào, trong lòng Hàn Đông vẫn có chút bất an.
Tuy nói đại hồng thủy là thiên tai, không phải sức người có thể thay đổi được.
Nhưng Hàn Đông cũng không muốn người thân của mình trong lần đại hồng thủy này, bị ảnh hưởng gì. Hơn nữa nếu mình đi nói với họ, để họ có sẵn tâm lý chuẩn bị, làm sẵn những công việc chuẩn bị, nói không chừng đối với họ là một vấn đề kỳ ngộ.
Cho nên, Hàn Đông có chút khẩn cấp liền đứng lên, tiến vào phòng ngủ, nhanh chóng gọi đến điện thoại của cha.
- Hàn Đông, đi chơi vui chứ?
Giọng nói của cha Hàn Chính vẫn ôn hòa, khiến Hàn Đông có chút an lòng.
- Vẫn được, có con bé Bối Bối, trên đường đi cũng có nhiều cái thú vị.
Hàn Đông cười nói,
- Lúc nãy khi ăn cơm, con xem được đoạn tin, nói về tình hình hạn hán trong năm nay có chút nghiêm trọng.
Hàn Chính thở một hơi dài, nói:
- Đúng vậy, tỉnh Mân Nam của ba hơi ổn một tí, dù sao có một phần vùng duyên hải, nhưng trong đoạn của Trường Giang, hạn hán đã rất nghiêm trọng rồi, tin tức con cũng xem qua, hoa mầu cũng chết cũng không ít, nông dân đang muốn giảm sản lượng.
Từ trong lời nói của người cha, Hàn Đông nghe được cảm giác vì nước vì dân.
- Cha, nói thật, chuyện con lo lắng không phải hạn hán.
Hàn Đông lập tức chuyển chủ đề, tuy nói hạn hán của tỉnh Mân Nam không nghiêm trọng, nhưng nằm dọc tuyến Trường Giang, trong tỉnh lại có con sông như Châu Giang vậy, đến lúc trời mưa to, hồng thủy vô tình, chắc chắn sẽ gây nên ảnh hưởng rất lớn.
Hàn Đông nhất định phải nghĩ cách khiến người cha xem trọng mới được.
Nghe lời của Hàn Đông, Hàn Chính cũng cảm thấy kỳ lạ, ông ta biết được đứa con của mình tuyệt đối không nói bậy, hơn nữa trí tuệ chính trị qua biểu hiện của người con, lắm lúc ngay cả mình cũng không theo kịp.
- Vậy con đang lo lắng gì?
Hàn Chính nghi ngờ hỏi.
Hàn Đông nói:
- Con đang lo là hồng thủy. Sau khi hạn lớn, có thể dẫn đến mưa to, đến lúc đó nếu lượng mưa đặc biệt lớn, vậy sức phá hoại của hồng thủy, so với lúc chưa hạn hán sẽ lớn rất nhiều…
Cố gắng tìm lại ấn tượng trong trí nhớ, Hàn Đông đang đem tình hình cố nói nghiêm trọng hơn, đồng thời chỉ ra, bây giờ thời điểm hạn hán, không thể một mặt chống hạn, cũng phải phòng ngừ chu đáo, nên kịp thời làm một số công việc chuẩn bị, ví dụ kiểm tra thiết bị phòng chống thiên tại, tu sửa đê, dự bị chống lũ vân vân, đem công việc đặt ngay phía trước, đến lúc gặp phải đại hồng thủy, không cần hết đường xoay sở.
- Hàn Đông, con có phải nghĩ nhiều rồi không?
Hàn Chính nghi ngờ nói.
Ông là một Bí thư tỉnh ủy, bất kỳ chuyện gì, đều phải suy nghĩ ảnh hưởng thế nào.
Bây giờ cả nước đang thảo luận chống hạn, nếu Bí thư tỉnh ủy của ông ta, đột nhiên đưa ra phòng chống chống lũ, e là rất nhiều người không hiểu, cảm thấy ông ta đang làm kiểu.
Hàn Đông nói:
- Cha, con đã cố tình điều tra dữ liệu có liên quan, trong lịch sử cũng xuất hiện vài trường hợp như vậy, sau khi hạn lớn, tiếp theo mưa to, mỗi lần dẫn đến tổn thất lớn về vật chất lẫn con người, triều Thanh Đồng trị, năm 1931 và 1954, thảm họa lưu vực trong ba lần này, lúc bắt đầu cũng là đại hạn trong cả nước.
- Ừm, những lần lũ lụt mà con nhắc đến, cha cũng có một chút tìm hiểu, dựa theo ý của con, hạn hán bây giờ, có khả năng giống như năm Đồng Trị, vào năm 31 và năm 54, xuất hiện đại hồng thủy?
Nghe thấy Hàn Đông xác thật đang nghiêm túc bàn về chuyện này, Hàn Chính cuối cùng bắt đầu thận trọng lên.
Hàn Đông nói:
- Vâng ạ, con phán đoán như vậy. Hơn nữa, với tình hình bây giờ, so với lúc đó có chút không giống nhau. Những năm gần đây, lưu vực Trường Giang tiến hành kiến thiết thủy lợi, dựng lên nhiều công trình thủy lợi. Đối với ngăn chặn sông, ảnh hưởng rất lớn đối với hoàn cảnh.
- Mặt khác, bởi trầm tích, đắp đê lấn biển, phần trung lưu Trường Giang diện tích giảm bớt, giảm đi phần nước tại Trường Giang, hồ trữ nước giảm theo từng năm. Thông qua hồ nước không còn chảy, giang hồ cách ly, vốn dĩ là nơi của đất.
- Cộng thêm nguyên nhân ngăn cách nghiêm trọng, dẫn đến đường sông hẹp lại, dòng chảy của hồng thủy nhỏ lại, phát tiết không nhanh, hồng thủy tiến chậm, tăng thêm áp lực.
- Những nguyên nhân này, dẫn đến một khi có đại hồng thủy, tai họa là trước nay chưa có, cho nên nhất định phải chuẩn bị, đến lúc đó không cần bị động.
Chương 755-3: Phòng ngừa chu đáo
Nhóm dịch: BachKhiet.
Nguồn: Mê truyện.
Hàn Đông vắt hết óc, đem những thứ trong ký ức dường như lật tung ra hết.
Hắn nói ngày càng cấp bách, giống như đại hồng thủy đang ở trước mặt vậy.
Hàn Chính nghe vậy trong lòng càng sợ hãi hơn.
Nếu đúng như Hàn Đông nói, vậy tai họa ập đến, tuyệt đối là sự nghiêm trọng trước nay chưa có.
Tỉnh Mân Nam ở phần hạ lưu, đến lúc đó chắc chắn phải đối mặt với áp lực cực lớn, mình là Bí thư Tỉnh ủy, đối với công việc cứu tế, không thể nào trốn trách nhiệm được.
Hàn Đông lại nói:
- Đổi câu nói khác, dù lúc đó không có đại hồng thủy, như vậy tiến hành thủy lợi và phương diện kiểm tra, tu sửa, cũng là một công lớn, là việc làm thiên thu. Dù một số người không hiểu, nhưng đa số người cũng sẽ hiểu được.
Thật ra Hàn Đông vẫn còn một câu chưa nói, chính là dù không có đại hồng thủy, với lớp tuyên truyền của tỉnh ủy tỉnh Mân Nam, tùy tiện tìm một số dữ liệu, phương án, cũng có thể chú ý đến việc kiến thiết thủy lợi của Hàn Chính, thổi phồng thành tích lên.
- Cái thằng này, suy nghĩ quá nhiều đấy.
Hàn Chính cười lên, nói:
- Chuyện con nói ba đều lưu lại, ngày mai ba sẽ đến bộ phận thủy lợi, đến bờ sông khảo sát một chuyến, nhấn mạnh một lần, các đơn vị có trách nhiệm sẽ chú ý hơn về phương diện này.
Hàn Đông yên tâm, chỉ cần Hàn Chính chú ý đến, như vậy vấn đề phía bên tỉnh Mân Nam sẽ không lớn.
Còn phía các tỉnh khác của Trường Giang, Hàn Đông chỉ biết nói bất lực, dù sao người khác không giống Hàn Chính xem trọng đề nghị của Hàn Đông. Hơn nữa, Hàn Đông hiện giờ là cán bộ cấp giám đốc, hắn lấy thân phận nào để bàn đến chuyện này chứ?
Sau khi nói chuyện một hồi với mẹ, Hàn Đông lại gọi cuộc điện thoại đến dượng hai Trịnh Trạch Hoa.
Trịnh Trạch Hoa đang nói chuyện với người ta trong nhà, nhận được cú điện thoại của Hàn Đông thấy hơi lạ, vì Hàn Đông biết ông ta đang bàn chuyện với người ta, không ngờ vẫn bảo ông ta nghe điện thoại trước rồi nói.
Ông ta biết Hàn Đông tuyệt đối không phải loại người không biết chừng mực, vậy chắc chắn Hàn Đông có chuyện vô cùng quan trọng nên mới nói thế.
Sau khi nghe xong Hàn Đông nói đến chuyện lũ lụt, Trịnh Trạch Hoa phản ứng ban đầu cho rằng phải chăng Hàn Đông cẩn thận quá mức, tuy điểm quan tâm của hắn dành cho mình là tốt, nhưng hiện tại vẫn chưa có chuyện gì, thì đã khua chiêng rồi, có chút không thể nào tin được.
Tuy nhiên, dưới giải thích của Hàn Đông, Trịnh Trạch Hoa cũng bắt đầu xem trọng.
Đặc biệt là khi biết được Hàn Chính cũng tiếp thu ý kiến của Hàn Đông, ngày mai bắt đầu chuẩn bị hành động, ông ta liền đưa ra quyết tâm, nói:
- Được, Hàn Đông chuyện cháu vừa nói, bác sẽ nhanh chóng gọi điện thoại cho Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý thủy lợi, đồng thời ngày mai bác sẽ đích thân đi khảo sát.
Đặt điện thoại xuống, Hàn Đông thở phào nhẹ nhõm.
Có được cú điện thoại của mình, nói vậy bất kể là cha hay bác, trước khi trận đại hồng thủy đến, biểu hiện sẽ được bình tĩnh hơn.
Như vậy so với lãnh đạo của các khu vực khác, hai người họ đương nhiên cũng nổi trội hơn.
Tuy với một việc, không đủ để thay đổi vận mệnh của hai người, nhưng chỉ cần không ngừng tích lũy, Hàn Đông tin chắc trong tương lai đường làm quan của họ sẽ đi vững và càng cao hơn.
Như vậy, phát triển của toàn họ Hàn sẽ vững chắc hơn, vậy tiền đồ của Hàn Đông, đương nhiên cũng có đảm bảo.
Quay về phòng khách, Tiêu Bối Bối, Lữ Nhạc và Bạch Vũ Giai chỉ ăn được một ít, họ đều đang đợi Hàn Đông.
Hàn Đông cười nói:
- Thế nào, không có anh đẹp trai cùng ngồi, các em không chuẩn bị ăn cơm sao?
Trưa ngày ba tháng năm, Hàn Đông cùng với Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối, Bạch Vũ Giai ngồi máy bay quay về Yến Kinh.
Hàn Đông cảm nhận được, trải qua vài ngày tiếp xúc, quan hệ giữa Bạch Vũ Giai và Lữ Nhạc càng thân mật hơn, giống như là chị em ruột vậy.
Tục ngữ có câu trên đường đi có thể khảo nghiệm một người, và trong mấy ngày tiếp xúc, Bạch Vũ Giai chủ động chăm sóc Lữ Nhạc, điều này chắc chắn với trình độ nhất định, sẽ khiến Lữ Nhạc vô cùng xúc động.
Hàn Đông đều nhìn thấy tất cả, trong lòng ngày càng thương Bạch Vũ Giai hơn.
Hắn biết, Bạch Vũ Giai làm như vậy, chủ yếu là có phần mình bên trong, cũng hy vọng sẽ có mối quan hệ tốt với Lữ Nhạc, như vậy khiến mình không khó xử khi đứng ở giữa.
“Phụ nữ như vậy, dù đổi lại là ai, sao lại có thể từ bỏ chứ?”
Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.
Ngoài ra, Hàn Đông cũng lưu ý xem qua, trong bản tin của tỉnh Mân Nam và tin ở Hắc Sơn ngày hôm qua, bản tin đầu đề, lần lượt là Hàn Chính cùng Trịnh Trạch Hoa khảo sát xây dựng thủy lợi. Đồng thời hai vị Bí thư tỉnh ủy, đều nhấn mạnh về tình hình này, cũng không quên tu sửa phương tiện chống lũ, phải làm đến chống hạn và dự phòng chống lũ.
Hai tin tức này, với người ngoài xem ra, có chút trùng hợp với nhau, nhưng thực tế, nếu không phải Hàn Đông, cũng không có được như vậy.
Nghỉ ngơi cả đêm, Hàn Đông đi làm vào ngày hôm sau, ngồi trong phòng làm việc nghĩ một hồi, lập tức gọi điện cho gọi Cao Minh Chân đến
- Tin của tỉnh Mân Nam và tỉnh Hắc Sơn vào ngày hai tây anh có chú ý không? Hai tỉnh này, đều đang nhấn mạnh việc phòng chống đại hồng thủy, tôi cũng tìm được một số tài liệu liên quan, sau đại hạn, thường có lũ lớn, hai tỉnh này có tính trước, chúng ta cũng nên tiếp thu, thực hiện một số công việc khảo sát mới được.
Cao Minh Chân lộ ra vẻ chần chừ, nói:
- Chủ nhiệm Hàn, chuyện này, có chút không dễ vào, dù sao hiện nay chủ yếu là chống hạn, nếu tổ khảo sát đến khảo sát việc chống lũ, sẽ có cảm giác để người khác tìm rắc rối.
Bây giờ Cao Minh Chân nghiễm nhiên trở thành cánh tay đắc lực của Hàn Đông, cho nên cách nói chuyện thẳng thắn hơn so với lúc trước, đem suy nghĩ và băn khoăn của mình nói thẳng ra.
Đương nhiên, anh ta làm như vậy chủ yếu biết được Hàn Đông rất nghiêm túc với công việc, hơn nữa chỉ cần trên công việc Hàn Đông tuyệt đối không phân tâm, nếu không, đổi lại là người khác dù có lo lắng cũng tuyệt đối không nói ra.
Hàn Đông biết được Cao Minh Chân nói là sự thật, gật đầu nói:
- Lo lắng của anh là chính xác, cho nên chúng ta phải làm tốt công việc chuẩn bị, vậy đi, tôi chuẩn bị viết một bài văn có liên quan, đến lúc có thể tranh thủ lấy ra, tham khảo trải nghiệm lịch sử , đem chuyện chống hạn và phòng lũ liên kết lại, như vậy làm miếng đệm với công việc của chúng ta, còn nhiệm vụ của anh, chủ yếu là phân hai mặt, một là vài tỉnh ở Đông Bắc, hai là phần dọc tuyến hạ lưu Trường Giang. Mà lưu vực Trường Giang dài, hạ lưu còn có vài tỉnh, tốt nhất là chia hai nhóm khảo sát, xuất phát trước, đợi dư luận bên tôi cùng đưa ra, để nhóm khảo sát lập tức liên lạc với phòng kiểm soát các tỉnh, nhanh chóng triển khai công việc.
Cao Minh Chân đối với sắp xếp của Hàn Đông không mấy hiểu, anh ta nhìn ra, Hàn Đông cho dù có lo lắng, dường như cũng không cần vội như vậy?
Thật ra, Hàn Đông cũng hy vọng nhanh chóng thông qua nỗ lực của mình, có thể nhanh chóng vì đất nước, vì dân giảm bớt tổn thất.
Do đó Hàn Đông hiểu rất rõ, bắt đầu từ tháng sáu, lượng nước sẽ giảm nhiều, giữa tháng sẽ gây thành đại nạn.
Mà bây giờ đang là đầu tháng năm, nếu công việc tiến hành thuận lợi, thì còn có khoảng một tháng để chuẩn bị, chỉ cần các tỉnh bên dưới xem trọng, nhất định sẽ giảm bớt được nhiều tổn thất lớn.
Nhìn thấy Hàn Đông kiên quyết như vậy, Cao Minh Chân cũng không phản đối, nên nói phạm vi công việc của phòng kiểm soát rất rộng, chỉ cần tìm lý do, cũng không có vấn đề lớn nào.
Ngoài ra, anh ta cũng biết thân phận của Hàn Đông, đã nghiên cứu qua sơ đồ thế lực của nhà họ Hàn, biết được Bí thư tỉnh ủy tỉnh Mân Nam Hàn Chính là cha của Hàn Đông, còn Bí thư tỉnh ủy tỉnh Hắc Sơn Trịnh Trạch Hoa là dượng hai của Hàn Đông, bây giờ hai người họ đã bắt đầu hành động, nhất định có liên quan đến thái độ hiện nay của Hàn Đông, như vậy dù mình khuyên thế nào cũng vô dụng, nếu đã vô dụng, thì cứ dựa theo cách của Hàn Đông mà thực hiện.
Đợi Cao Minh Chân sau khi đi khỏi, Hàn Đông lại gọi điện thoại cho Chu Nguyên Thanh qua đây, nhờ anh ta giúp mình tìm dữ liệu.
Chu Nguyên Thanh lĩnh mệnh, rất vui vẻ đi ra ngoài.
Còn Hàn Đông, ngồi trong phòng làm việc đang suy nghĩ nên viết bài văn thế nào, cố gắng viết sao cho khéo, phải đem tình hình hạn hán trước mắt và khả năng xuất hiện thiên tai liên kết lại, và dựa theo căn cứ của phòng kiểm soát cung cấp công việc khảo sát.
Hàn Đông cũng nghĩ qua, nếu mình có thể thảo luận với lãnh đạo của nội các Chính phủ, để họ đi chú ý đến việc này, tất cả sẽ dễ nói hơn rất nhiều, nhưng vấn đề mấu chốt là, bản thân hiện thời trừ ký ức trong đầu ra, còn những chứng cứ khác không mấy xác minh cho lắm.
Tuy trong lịch sử từng xuất hiện tiền lệ giống như vậy, nhưng dù sao cũng chỉ là số ít, nhất định phải nói sẽ có lũ lớn sau hạn hán.
Cho nên dù Hàn Đông có tâm, nhưng cũng biết đường lối này cũng không thông, chỉ còn biết viết văn chương, đồng thời cho phòng kiểm soát đi khảo sát, cố gắng nỗ lực mà thôi.
Buổi trưa Chu Nguyên Thanh đã ôm một đống dữ liệu đến.
Hàn Đông rất nhanh đọc qua một lượt, trong đầu càng có cách viết.
Sau đó, Hàn Đông lại trằn trọc tìm đến thư ký của Bộ Trưởng ban tuyên giáo Trung ương Phan Tử Tân, để anh ấy đánh tiếng bên “Nhật báo Trung Hoa”, cho họ đem bài văn của mình xét duyệt ngay trong đêm, để ngày hôm sau được đăng.
Tuy thư ký của Phan Tử Tân đối với những gì Hàn Đông làm không mấy hiểu rõ, nhưng anh ta biết được thân phận của Hàn Đông, tự nhiên cũng làm theo, dù sao cũng chỉ là một bài văn mà thôi, không gây ảnh hưởng nhiều cho anh ấy.
Ngày thứ hai, trên bảng đầu đề của nhật báo Trung Hoa, bài tin “Phòng ngừa chu đáo, chống hạn không quên phòng lũ” của Hàn Đông được đăng lên, toàn bản tin khoảng hơn bốn ngàn chữ, thông qua lịch sử tiền lệ, chỉ ra khi chống hạn, cũng có thể chuẩn bị cho đại hồng thủy có xảy ra.
Đọc được bản tin này, rất nhiều người không tự chủ cười nhạt.
- Tên này lại muốn làm gì đây?
Tô Trọng Vy đọc được bản tin này, không kiềm chế nghi ngờ, với ông ta, Hàn Đông không phải vì muốn lấy lòng mọi người mà viết bài này,
- Với cục thế hiện nay, đại hồng thủy hoàn toàn không có dấu tích.
Lúc này tên quần cộc rất muốn đứng ra quát lớn vào Hàn Đông, cũng để biểu hiện trước mặt Long Diệu Quân.
Tuy nhiên cuối cùng y vẫn nhịn được, trước tiên thân thủ của Hàn Đông đã rất lợi hại, lúc nãy y cũng bị đánh. Ngoài ra còn có một cô gái tay cầm súng, vừa nhìn cũng biết là người không nên trêu chọc.
Điều quan trọng hơn, trước mặt Long Diệu Quân, Hàn Đông một tí điểm yếu cũng không có. Khí thế thản nhiên kia, ngay cả Long Diệu Quân cũng không sánh bằng. Hơn nữa lúc họ nói chuyện, Hàn Đông cũng biết đến Long Diệu Quân.
Tên quần cộc không phải ngốc, do đó y biết Hàn Đông chắc chắn không phải nhân vật bình thường.
“Đây lại là người gì đây, lão đây không thể trêu, tóm lại nên trốn đi.”
Tên quần cộc nghĩ thầm trong lòng, âm thầm đứng bên Long Diệu Quân, chỉ hy vọng Hàn Đông quên đi chuyện lúc nãy, hoặc nói không để chuyện đó trong lòng.
- Ha ha, mặt mũi không phải người khác cho, Tam thái tử không phải không biết chứ.
Hàn Đông thản nhiên nói, hắn đương nhiên nghe được lời uy hiếp trong câu nói của Long Diệu Quân.
Hàn Đông hiểu Long Diệu Quân chính vì bị mình từ chối, nên có chút tức giận.
Tuy nhiên, Hàn Đông không để chuyện của Long Diệu Quân trong lòng.
Tuy nói Long Diệu Quân là đứa con út của Long Chính Bang, nhưng Hàn Đông vốn không cùng trình độ với họ.
Với Hàn Đông, Long Chính Bang quả thật là một nhân vật khó lường, lúc đầu ông ta từng là Bí thư Thành ủy tại thành phố Minh Châu, nhưng vì công việc duy trì ổn định xã hội làm rất tốt, nên đã nắm bắt cơ hội đột nhập, liền được trở thành Tổng bí thư nước Trung Hoa, Long Chính Bang dần dần nắm được đại cục, đã thu hút được không ít lực lượng đến bên mình, từng bước trở thành lực lượng cường mạnh của Trung Hoa
Nhưng, người bố là anh hùng, đứa con cũng không nhất định noi theo. Theo Hàn Đông được biết, tên Long Diệu Quân căn bản là một người ăn chơi trác táng, sống phóng túng, mọi thứ đều đủ, giống như mình của kiếp trước. Anh ta trong đám bạn bè hư hỏng, thắng được cái tên Tam thái tử, không lấy làm nhục, ngược lại còn đắc chí, tự cho là rất hay.
Trong đáy lòng của Hàn Đông không muốn có bất cứ quan hệ nào với Long Diệu Quân, đi chung với đám người này, tuyệt đối không có cái tốt, ngược lại còn ảnh hưởng đến tương lai của mình.
- Hừ, nếu đã thế, vậy cứ như thế đi.
Long Diệu Quân cũng là một tên có tầm nhìn cao, Hàn Đông đã không nể tình anh ta, anh ta sớm đã tức giận, tuy nhiên anh ta biết bây giờ không phải lúc để xảy ra xung đột, sau này có cơ hội sẽ từ từ xử Hàn Đông là được.
Nhìn Long Diệu Quân phẫn nộ dẫn đám người rời khỏi, Tiêu Bối Bối tức giận cắn chặt môi, nói:
- Tên đó là ai vậy, bộ dạng tự nhận là đúng.
Hàn Đông cười nói:
- Chỉ là một tên tự nhận là ta đây mà thôi.
Sau đó Hàn Đông quay sang nói với Lữ Nhạc:
- Em nên dẹp súng đi, tránh làm người khác sợ hãi.
Hắn biết Lữ Nhạc lúc nào cũng mang súng bên mình, Lữ Nhạc có Bộ tổng tham mưu ký chứng nhận sử dụng súng, trước khi lên máy bay đã được kiểm tra đối chiếu.
Đồng thời cũng thấy được, cách cầm súng của Lữ Nhạc từng trải qua luyện tập, trước tiên là nổ súng cảnh báo, nhưng cũng không đánh vạt ra.
Trải qua vụ ồn ào này, hào hứng của mấy người cũng bị quấy rối.
Dù mặt biển ngay trước mặt có xanh bao nhiêu, tiếng sóng như trước, nhưng tâm trạng không như nhau, cảm giác cũng không giống nhau.
Một hồi, ba người liền quyết định đến Nam Sơn du lịch.
Trước khi đến, Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối đã lên lịch sẵn, những ngày này nên chơi gì, phải đi đâu, có phong cảnh nào, nên ăn món đặc sắc gì, đã được liệt kê ra danh sách, sẽ trải nghiệm một lần trong những ngày này, cơ bản hành trình đã được xếp kín.
Vốn dĩ chuẩn bị hôm nay sẽ ăn trưa tại đây, tuy nhiên vì bị đám người của Long Diệu Quân quấy rối, mấy người họ cũng không còn hứng thú ở lại đây nữa, cho nên đã đem cái phía sau đưa lên trước.
Nam Sơn mặt hướng về Nam Hải, là ngọn núi cao nhất của nước Trung Hoa, từ trước đã được xưng danh nơi cát tường phúc trạch. Nghe nói, Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn vì muốn cứu độ chúng sinh, mười hai đại nguyện, trong đó ước nguyện thứ hai tức là “Nguyện thường cư Nam Hải”. Còn câu danh ngôn lâu đời “Phúc như Đông Hải, Thọ bỉ Nam Sơn” càng nói lên văn hóa sâu xa của Nam Sơn và Phúc Thọ với nhau.
Ba người lái xe đến chân núi, nơi này du khách như dệt, mọi người trên đường vừa nói vừa cười, trên nét mặt luôn hưng phấn, biểu hiện vui vẻ. Mua vé vào cổng xong, ba người dọc theo đường nhỏ đi lên, Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối một trái một phải đi bên cạnh Hàn Đông, hai người đều là mỹ nữ tuyệt sắc, cũng vô cùng thu hút ánh mắt của mọi người, khiến cho Hàn Đông nhận được không ít ánh mắt ngưỡng một ghen tỵ.
- Nơi đó là Tích Thủy Tịnh Bình, đúng là rất giống.
Tiêu Bối Bối đưa ra ngón tay trắng nõn chỉ về cảnh quang phía trước.
Đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy phía trước rừng cây thấp thoáng bên trong, một tảng đá có hình dáng chiếc bình nhỏ đứng thẳng trong đấy.
Rất nhiều người đứng tại chỗ quan sát, đánh giá, bình luận, có người đem máy ảnh ra bắt đầu chụp hình.
Tiêu Bối Bối cũng lấy máy ảnh ra chụp, lại nhờ một du khách chụp vài tấm ảnh ba người giúp họ.
Sau đó ba người lại cùng tiến về Đại tiểu Động Thiên.
Động Thiên là thắng địa du lịch văn hóa của đạo gia phía nam, là danh lam thắng cảnh có lịch sử lâu dài của Hải Nam, nghe nói được khai lập vào Nam Tống. Nơi đây, vách đá châu vịnh hình cung trăm dặm, sóng xanh vạn khoảnh, ngao núi, nham kỳ động u, trải rộng hình thù kỳ quái. Giữa sông núi dệt lên như một bức tranh đẹp. Qua nhiều thế hệ văn thơ cũng chung tình với cách sơn thủy này.
- Động thiên nhỏ, đài câu cá, kỳ quan Hải Sơn, tiên nhân túc, thử kiếm đỉnh…
Tiêu Bối Bối dùng ngón tay chỉ những điểm từng đi qua, trên mặt hớn hở
- Thật không sai, chụp được rất nhiều hình.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cô ấy, Hàn Đông và Lữ Nhạc nhìn nhau cười, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên.
Phía trước là cây thông ngàn tuổi, một số người vây quanh dưới cây thưởng thức, còn có người với bộ dạng đang cúng bái.
Bỗng nhiên lúc đó, sắc mặt của Hàn Đông hơi sửng sốt.
Trong đám người đó, hắn như nhìn thấy người quen.
- Sao Bạch Vũ Giai lại ở đây…
Trong lòng Hàn Đông hơi lo lắng, dù sao mối quan hệ giữa hắn và Bạch Vũ Giai, hiện tại không để Lữ Nhạc biết được, để họ gặp mặt, lo lắng sẽ bị cô ấy phát hiện ra điều gì.
Lúc này Tiêu Bối Bối kéo Lữ Nhạc tiến về phía trước, Hàn Đông chỉ còn biết bất đắc dĩ đi theo.
Đám người phía trước, Bạch Vũ Giai đeo kính râm, bên cạnh còn có một cô gái, xem vẻ mặt giống như là trợ lý gì đó.
Giây phút quay lưng, Bạch Vũ Giai cũng nhìn thấy Hàn Đông, sắc mặt của cô ấy cũng cứng lại, trong lòng cứ ngỡ nhìn lầm.
Đưa tay tháo mắt kính xuống, cẩn thận nhìn quanh, sau đó lại dùng tay dụi mắt. Trên nét mặt của Bạch Vũ Giai lộ ra vài nụ cười kinh ngạc, sau đó lại nhanh chóng đeo kính vào.
- Hàn Đông, anh cũng đến đây chơi à?
Bạch Vũ Giai ngạc nhiên tiến về trước, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, hưng phấn, niềm vui trong lòng cũng không thể kiềm chế được.
Trợ lý của cô ta đứng bên cạnh thấy vậy, trước tiên nét mặt lộ ra vài chút kinh ngạc, sau đó cũng nhanh chóng đi theo, cảnh giác nhìn Hàn Đông.
- Đúng vậy, tôi cùng Lữ Nhạc, Bối Bối đi chơi.
Hàn Đông mỉm cười nói, hắn lo lắng Bạch Vũ Giai sẽ có hành động thân mật trong lúc này.
Bạch Vũ Giai vừa nghe thấy, nụ cười trên nét mặt cũng hạn chế, tuy nhiên nhanh chóng vui hẳn, nói:
- Thật trùng hợp quá, không ngờ lại gặp mọi người ở đây.
Hàn Đông gật đầu, lúc này nhìn thấy Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối cũng đi tới, nói:
- Đúng, tôi đi cùng với cô ấy.
- Chị Vũ Giai.
Tiêu Bối Bối nhìn thấy Bạch Vũ Giai, giống như nhìn thấy người thân vậy, hớn hở tiến lên trước, kéo tay của Bạch Vũ Giai, vừa cười vừa nhảy.
Lữ Nhạc mỉm cười đứng bên cạnh.
Tiếp theo, dưới yêu cầu mãnh liệt của Tiêu Bối Bối và Lữ Nhạc, Bạch Vũ Giai bèn đi chung với Hàn Đông họ, lúc này trợ lý cô ấy bây giờ cũng thấy mối quan hệ giữa Bạch Vũ Giai và hai nữ một nam cũng không tệ, trong lòng cũng yên tâm nhiều. Đồng thời trong lòng cô ấy vẫn kinh ngạc, hai người cô gái này không giống làm trong giới nghệ thuật, nhưng rất xinh đẹp, nếu tham gia diễn xuất, chắc chắn rất có tương lai.
Nhìn thấy Tiêu Bối Bối một tay kéo Lữ Nhạc, một tay kéo Bạch Vũ Giai, vẻ mặt hưng phấn, trong lòng Hàn Đông không kìm nổi cảm thán.
“Đúng là cuộc đời không biết khi nào sẽ gặp nhau, không ngờ lại gặp phải Bạch Vũ Giai vào lúc này, chỉ mong sao Lữ Nhạc không phát hiện được gì, dù sao mình cũng nên chú ý một chút.”
Đồng thời, trong lòng Hàn Đông không khỏi buồn rầu.
Mấy người phụ nữ của mình, cũng không thể từ bỏ, nhưng lại không muốn họ bị tổn thương, đến lúc đó lại là một việc rắc rối nữa.
Có thể hưởng thụ hạnh phúc, đấy là cách giải quyết tốt nhất.
Nhưng, với cách này chỉ biết âm thầm nghĩ trong não, Hàn Đông cũng không dám nói chuyện này với Lữ Nhạc.
Cho dù Lữ Nhạc bình thường có dịu dàng bao nhiêu, nhưng dự đoán trong việc này, vẫn không thể nào bao dung được. Dù sao với chuyện này, đối với bất kỳ người phụ nữ nào mà nói, đều không thể nào chấp nhận được.
Cho nên, bây giờ Hàn Đông căn bản là hết đường xoay sở, bình thường vẫn còn được, nhưng một khi Lữ Nhạc và Bạch Vũ Giai hoặc Kiều San San cùng gặp mặt nhau, Hàn Đông không nhịn được nỗi lo trong lòng.
“Nói ra, cũng có một thời gian không gặp Kiều San San rồi, tuy thường xuyên nói điện thoại, nhưng đã lâu không gặp cô ấy, đối với cô ấy mà nói, có chút không công bằng.”
Trong lòng Hàn Đông có chút áy náy.
Có thể nói, Kiều San San là người phụ nữ mà Hàn Đông yêu nhất trong cuộc đời này, tuy không thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, nhưng trong lòng Hàn Đông, cuối cùng vẫn để lại một vị trí quan trọng cho cô ấy.
- Đau chân quá.
Quay về khách sạn, Tiêu Bối Bối nũng nịu hét lên.
Chương 755-2: Phòng ngừa chu đáo
Nhóm dịch: BachKhiet.
Nguồn: Mê truyện.
Lúc ở ngoài, cô ấy là người hớn hở, đi nhanh nhất, quay về khách sạn, cô ấy lại gào lợi hại nhất.
Hàn Đông cười nói:
- Ai bảo em chạy nhảy lung tung.
- Em vui mà, thế nào.
Tiêu Bối Bối chu miệng nói.
Hàn Đông nói:
- Vậy chân của em đau, người khác cũng không có cách nữa.
Tròng mắt của Tiêu Bối Bối xoay một vòng, vẻ mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt, nhìn thấy Lữ Nhạc và Bạch Vũ Giai đứng ngoài ban công trò chuyện, bỗng nhiên tiến đến bên cạnh Hàn Đông, nói nhỏ bên tai của Hàn Đông:
- Anh Đông, tối nay anh sẽ ngủ với ai?
Hàn Đông ngẩn ra, lập tức hơi xấu hổ nói:
- Cái cô này, đầu óc đang nghĩ cái gì vậy?
- Ha ha ha, mặt của anh Đông đỏ lên kìa.
Tiêu Bối Bối nũng nịu mỉm cười.
Hàn Đông tức giận liền nhìn cô ta một cái, nói:
- Trẻ con, suốt ngày cứ đặt tâm tư vào những nơi gì đâu.
- Hừ, em mới không bé nữa, em sắp đi làm rồi.
Tiêu Bối Bối bĩu môi, ưỡn ngực nói.
Ngoại hình của cô bé này ra dáng thiếu nữ, đã là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Hàn Đông bĩu môi, nói:
- Bất kể thế nào, trước mặt anh, em vẫn là một cô bé.
Lúc này Lữ Nhạc và Bạch Vũ Giai đã quay lưng lại, nhìn thấy Hàn Đông đang đấu khẩu với Tiêu Bối Bối, nét mặt của hai người liền cười lên.
Hai người đứng cùng nhau, một người với chiếc váy màu trắng, một người trong trang phục đơn giản màu xanh nhạt, tôn vinh lẫn nhau, hình thành một phong cảnh tuyệt đẹp.
Hơn nữa trong mắt của hai người, đều lộ ra niềm vui và nhu mỳ.
Nếu trong lúc này, có người lấy máy ảnh để chụp, người khác nhìn thấy, liền biết Bạch Vũ Giai chắc chắn có ý với Hàn Đông.
- Em đói rồi, gọi thức ăn đi. Anh Đông có oai đến đâu, cũng không thể xem như cơm mà ăn.
Tiêu Bối Bối dịu dàng nói, sau đó xông vào Lữ Nhạc nói:
- Chị Nhạc Nhạc, có phải không?
Hàn Đông hiểu được, cô ấy nói vậy, là đang khéo che lấp chủ đề lúc nãy của hai người, trong lòng không khỏi cười khổ:
“ Cô bé này, tinh quái thật, sao cô bé lại nhìn thấy chuyện giữa mình và Bạch Vũ Giai chứ?”
“Nếu Tiêu Bối Bối có thể thấy được, vậy Lữ Nhạc thì sao?”
Nghĩ đến đây, Hàn Đông hơi đau đầu.
Từ biểu hiện của Lữ Nhạc, dường như cô ấy lại không thấy được gì, dù sao ít ra biểu hiện của cô ta là như vậy.
Điều này khiến Hàn Đông có chút không chắc, trong lòng càng lo lắng hơn.
“Chà, mà thôi, sau này rồi từ từ nói. Thật sự không được, mình sẽ đem chuyện của mình nói rõ với Lữ Nhạc, nếu biết được trải nghiệm kỳ lạ của mình, Lữ Nhạc đối với quan hệ giữa mình và Bạch Vũ Giai, chắc sẽ không để tâm đến.”
Hàn Đông cũng không có cách, tạm thời chỉ còn dùng lý do này để tự an ủi.
Không lâu sau, khách sạn đã mang thức ăn đến.
Theo yêu cầu của Tiêu Bối Bối, nhân viên sẽ bố trí một lượt trong đại sảnh, làm ra dáng vẻ bữa tiệc tối.
- Anh Đông, hai chị gái, hôm nay chơi rất vui, cũng ăn rất vui nữa, tiệc cũng chọn xong, nhất định phải tận hưởng hết.
Tiêu Bối Bối nghiễm nhiên với bộ dạng người lớn.
Hàn Đông càng cảm thấy, cô bé này càng thông minh, xem ra cũng không phải là cô bé luôn nũng nịu như ấn tượng của mình nữa.
Lúc ăn cơm, Hàn Đông xem được tin tức báo khô hạn tại các nơi trong toàn quốc, đất đai hoa màu hoàn toàn đã chết héo, đất đai khô cằn, một số sông suối, hồ nước cũng khô cạn.
Người dẫn chương trình nhấn mạnh đây là năm khô hạn nhất trong một trăm năm qua, khắp nơi trong nước đang chống hạn chống thiên tai.
Hàn Đông không khỏi nhớ đến những trí nhớ trong lòng.
Vào kiếp trước, đại khái khoảng tháng sáu, toàn quốc đang bắt đầu mưa xuống, Đông Bắc, Hoa Bắc, Trường Giang khu vực hạ lưu, bắt đầu lũ lụt. Đại hồng thủy của năm ấy, mang đến nhiều tổn thất nặng về kinh tế, vì chống lũ cứu tế, quốc gia huy động lực lượng quân đội tiến về tuyến đầu chống thiên tai, nhóm lãnh đạo Dương Dân Sinh nhiều lần đến dọc Trường Giang khảo sát, đến ủng hộ những người chống lụt.
Trong ấn tượng của Hàn Đông, thảm hoạt lũ lụt vào năm 1998, cả nước có gần ba mươi tỉnh, khu vực, thành phố gặp phải tổn hại trình độ không giống nhau, nhân khẩu chịu tai họa hơn hai trăm triệu người, chết hơn ngàn người, kinh tế tổn thất trực tiếp đạt đến hơn 160 tỷ.
Sự việc trọng đại này, trong não của Hàn Đông, vẫn còn ấn tượng sâu sắc.
Hơn nữa Hàn Đông cũng biết, ngoài tai nạn dọc theo Trường Giang, tuyến dọc theo khu Đông Bắc, tình hình tai nạn cũng vô cùng nghiêm trọng.
Ngoài ra Châu Giang, Mân Giang, đều là một phần trong trận đại hồng thủy.
Còn bây giờ, thời tiết khô hạn, trận hồng thủy tiếp theo sẽ mang đến nhiều tai họa hơn.
Sau hạn hán, nhiều thực vật chết héo, đất đai cũng bắt đầu khô nứt, một khi mưa bão, dễ hình thành đất đá trôi, lún và đủ loại tai họa khác.
Cho nên, hạn hán bây giờ ngày càng lợi hại, trận hồng thủy tiếp theo cũng sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Cha Hàn Chính của Hàn Đông, là Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Mân Nam, nếu Mân Nam gây ra tổn thất quá lớn, hoặc chống thiên tai bất lực, đối với ông ta nhất định là ảnh hưởng bất lợi.
Ngoài ra, bác hai Trịnh Trạch Hoa của Hàn Đông là Bí thư tỉnh Hắc Sơn, mà sông Tùng Hoa cũng là dòng chảy lớn của tỉnh Hắc Sơn.
Cho nên, có thể nói, lần đại hồng thủy này, liên lụy đến hai người thân nhất của Hàn Đông.
Do đó trong lòng Hàn Đông có chút lo lắng.
Tiêu Bối Bối nhìn thấy Hàn Đông liên tiếp nhìn vào máy truyền hình, nói:
- Thế nào, anh Đông, em thấy anh tâm trạng bồn chồn, đang nghĩ gì thế, chẳng lẽ ba cô gái xinh đẹp cùng ăn cơm với anh vẫn chưa tốt sao?
Dưới ánh nến mờ ảo, nét mặt của những cô gái được phủ thêm một vầng sáng, có nét dịu dàng, xinh đẹp.
Trợ lý của Bạch Vũ Giai đứng bên cạnh phục vụ cho ba người, cô ấy đã liên lạc với người phụ trách của công ty, hiện tại trong lòng đã không còn băn khoăn hay cảnh giác về mấy người của Hàn Đông.
Hàn Đông nói:
- Xem tin này, anh nghĩ đến một số chuyện, anh đi gọi điện thoại, các em từ từ ăn.
Mặc kệ thế nào, trong lòng Hàn Đông vẫn có chút bất an.
Tuy nói đại hồng thủy là thiên tai, không phải sức người có thể thay đổi được.
Nhưng Hàn Đông cũng không muốn người thân của mình trong lần đại hồng thủy này, bị ảnh hưởng gì. Hơn nữa nếu mình đi nói với họ, để họ có sẵn tâm lý chuẩn bị, làm sẵn những công việc chuẩn bị, nói không chừng đối với họ là một vấn đề kỳ ngộ.
Cho nên, Hàn Đông có chút khẩn cấp liền đứng lên, tiến vào phòng ngủ, nhanh chóng gọi đến điện thoại của cha.
- Hàn Đông, đi chơi vui chứ?
Giọng nói của cha Hàn Chính vẫn ôn hòa, khiến Hàn Đông có chút an lòng.
- Vẫn được, có con bé Bối Bối, trên đường đi cũng có nhiều cái thú vị.
Hàn Đông cười nói,
- Lúc nãy khi ăn cơm, con xem được đoạn tin, nói về tình hình hạn hán trong năm nay có chút nghiêm trọng.
Hàn Chính thở một hơi dài, nói:
- Đúng vậy, tỉnh Mân Nam của ba hơi ổn một tí, dù sao có một phần vùng duyên hải, nhưng trong đoạn của Trường Giang, hạn hán đã rất nghiêm trọng rồi, tin tức con cũng xem qua, hoa mầu cũng chết cũng không ít, nông dân đang muốn giảm sản lượng.
Từ trong lời nói của người cha, Hàn Đông nghe được cảm giác vì nước vì dân.
- Cha, nói thật, chuyện con lo lắng không phải hạn hán.
Hàn Đông lập tức chuyển chủ đề, tuy nói hạn hán của tỉnh Mân Nam không nghiêm trọng, nhưng nằm dọc tuyến Trường Giang, trong tỉnh lại có con sông như Châu Giang vậy, đến lúc trời mưa to, hồng thủy vô tình, chắc chắn sẽ gây nên ảnh hưởng rất lớn.
Hàn Đông nhất định phải nghĩ cách khiến người cha xem trọng mới được.
Nghe lời của Hàn Đông, Hàn Chính cũng cảm thấy kỳ lạ, ông ta biết được đứa con của mình tuyệt đối không nói bậy, hơn nữa trí tuệ chính trị qua biểu hiện của người con, lắm lúc ngay cả mình cũng không theo kịp.
- Vậy con đang lo lắng gì?
Hàn Chính nghi ngờ hỏi.
Hàn Đông nói:
- Con đang lo là hồng thủy. Sau khi hạn lớn, có thể dẫn đến mưa to, đến lúc đó nếu lượng mưa đặc biệt lớn, vậy sức phá hoại của hồng thủy, so với lúc chưa hạn hán sẽ lớn rất nhiều…
Cố gắng tìm lại ấn tượng trong trí nhớ, Hàn Đông đang đem tình hình cố nói nghiêm trọng hơn, đồng thời chỉ ra, bây giờ thời điểm hạn hán, không thể một mặt chống hạn, cũng phải phòng ngừ chu đáo, nên kịp thời làm một số công việc chuẩn bị, ví dụ kiểm tra thiết bị phòng chống thiên tại, tu sửa đê, dự bị chống lũ vân vân, đem công việc đặt ngay phía trước, đến lúc gặp phải đại hồng thủy, không cần hết đường xoay sở.
- Hàn Đông, con có phải nghĩ nhiều rồi không?
Hàn Chính nghi ngờ nói.
Ông là một Bí thư tỉnh ủy, bất kỳ chuyện gì, đều phải suy nghĩ ảnh hưởng thế nào.
Bây giờ cả nước đang thảo luận chống hạn, nếu Bí thư tỉnh ủy của ông ta, đột nhiên đưa ra phòng chống chống lũ, e là rất nhiều người không hiểu, cảm thấy ông ta đang làm kiểu.
Hàn Đông nói:
- Cha, con đã cố tình điều tra dữ liệu có liên quan, trong lịch sử cũng xuất hiện vài trường hợp như vậy, sau khi hạn lớn, tiếp theo mưa to, mỗi lần dẫn đến tổn thất lớn về vật chất lẫn con người, triều Thanh Đồng trị, năm 1931 và 1954, thảm họa lưu vực trong ba lần này, lúc bắt đầu cũng là đại hạn trong cả nước.
- Ừm, những lần lũ lụt mà con nhắc đến, cha cũng có một chút tìm hiểu, dựa theo ý của con, hạn hán bây giờ, có khả năng giống như năm Đồng Trị, vào năm 31 và năm 54, xuất hiện đại hồng thủy?
Nghe thấy Hàn Đông xác thật đang nghiêm túc bàn về chuyện này, Hàn Chính cuối cùng bắt đầu thận trọng lên.
Hàn Đông nói:
- Vâng ạ, con phán đoán như vậy. Hơn nữa, với tình hình bây giờ, so với lúc đó có chút không giống nhau. Những năm gần đây, lưu vực Trường Giang tiến hành kiến thiết thủy lợi, dựng lên nhiều công trình thủy lợi. Đối với ngăn chặn sông, ảnh hưởng rất lớn đối với hoàn cảnh.
- Mặt khác, bởi trầm tích, đắp đê lấn biển, phần trung lưu Trường Giang diện tích giảm bớt, giảm đi phần nước tại Trường Giang, hồ trữ nước giảm theo từng năm. Thông qua hồ nước không còn chảy, giang hồ cách ly, vốn dĩ là nơi của đất.
- Cộng thêm nguyên nhân ngăn cách nghiêm trọng, dẫn đến đường sông hẹp lại, dòng chảy của hồng thủy nhỏ lại, phát tiết không nhanh, hồng thủy tiến chậm, tăng thêm áp lực.
- Những nguyên nhân này, dẫn đến một khi có đại hồng thủy, tai họa là trước nay chưa có, cho nên nhất định phải chuẩn bị, đến lúc đó không cần bị động.
Chương 755-3: Phòng ngừa chu đáo
Nhóm dịch: BachKhiet.
Nguồn: Mê truyện.
Hàn Đông vắt hết óc, đem những thứ trong ký ức dường như lật tung ra hết.
Hắn nói ngày càng cấp bách, giống như đại hồng thủy đang ở trước mặt vậy.
Hàn Chính nghe vậy trong lòng càng sợ hãi hơn.
Nếu đúng như Hàn Đông nói, vậy tai họa ập đến, tuyệt đối là sự nghiêm trọng trước nay chưa có.
Tỉnh Mân Nam ở phần hạ lưu, đến lúc đó chắc chắn phải đối mặt với áp lực cực lớn, mình là Bí thư Tỉnh ủy, đối với công việc cứu tế, không thể nào trốn trách nhiệm được.
Hàn Đông lại nói:
- Đổi câu nói khác, dù lúc đó không có đại hồng thủy, như vậy tiến hành thủy lợi và phương diện kiểm tra, tu sửa, cũng là một công lớn, là việc làm thiên thu. Dù một số người không hiểu, nhưng đa số người cũng sẽ hiểu được.
Thật ra Hàn Đông vẫn còn một câu chưa nói, chính là dù không có đại hồng thủy, với lớp tuyên truyền của tỉnh ủy tỉnh Mân Nam, tùy tiện tìm một số dữ liệu, phương án, cũng có thể chú ý đến việc kiến thiết thủy lợi của Hàn Chính, thổi phồng thành tích lên.
- Cái thằng này, suy nghĩ quá nhiều đấy.
Hàn Chính cười lên, nói:
- Chuyện con nói ba đều lưu lại, ngày mai ba sẽ đến bộ phận thủy lợi, đến bờ sông khảo sát một chuyến, nhấn mạnh một lần, các đơn vị có trách nhiệm sẽ chú ý hơn về phương diện này.
Hàn Đông yên tâm, chỉ cần Hàn Chính chú ý đến, như vậy vấn đề phía bên tỉnh Mân Nam sẽ không lớn.
Còn phía các tỉnh khác của Trường Giang, Hàn Đông chỉ biết nói bất lực, dù sao người khác không giống Hàn Chính xem trọng đề nghị của Hàn Đông. Hơn nữa, Hàn Đông hiện giờ là cán bộ cấp giám đốc, hắn lấy thân phận nào để bàn đến chuyện này chứ?
Sau khi nói chuyện một hồi với mẹ, Hàn Đông lại gọi cuộc điện thoại đến dượng hai Trịnh Trạch Hoa.
Trịnh Trạch Hoa đang nói chuyện với người ta trong nhà, nhận được cú điện thoại của Hàn Đông thấy hơi lạ, vì Hàn Đông biết ông ta đang bàn chuyện với người ta, không ngờ vẫn bảo ông ta nghe điện thoại trước rồi nói.
Ông ta biết Hàn Đông tuyệt đối không phải loại người không biết chừng mực, vậy chắc chắn Hàn Đông có chuyện vô cùng quan trọng nên mới nói thế.
Sau khi nghe xong Hàn Đông nói đến chuyện lũ lụt, Trịnh Trạch Hoa phản ứng ban đầu cho rằng phải chăng Hàn Đông cẩn thận quá mức, tuy điểm quan tâm của hắn dành cho mình là tốt, nhưng hiện tại vẫn chưa có chuyện gì, thì đã khua chiêng rồi, có chút không thể nào tin được.
Tuy nhiên, dưới giải thích của Hàn Đông, Trịnh Trạch Hoa cũng bắt đầu xem trọng.
Đặc biệt là khi biết được Hàn Chính cũng tiếp thu ý kiến của Hàn Đông, ngày mai bắt đầu chuẩn bị hành động, ông ta liền đưa ra quyết tâm, nói:
- Được, Hàn Đông chuyện cháu vừa nói, bác sẽ nhanh chóng gọi điện thoại cho Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý thủy lợi, đồng thời ngày mai bác sẽ đích thân đi khảo sát.
Đặt điện thoại xuống, Hàn Đông thở phào nhẹ nhõm.
Có được cú điện thoại của mình, nói vậy bất kể là cha hay bác, trước khi trận đại hồng thủy đến, biểu hiện sẽ được bình tĩnh hơn.
Như vậy so với lãnh đạo của các khu vực khác, hai người họ đương nhiên cũng nổi trội hơn.
Tuy với một việc, không đủ để thay đổi vận mệnh của hai người, nhưng chỉ cần không ngừng tích lũy, Hàn Đông tin chắc trong tương lai đường làm quan của họ sẽ đi vững và càng cao hơn.
Như vậy, phát triển của toàn họ Hàn sẽ vững chắc hơn, vậy tiền đồ của Hàn Đông, đương nhiên cũng có đảm bảo.
Quay về phòng khách, Tiêu Bối Bối, Lữ Nhạc và Bạch Vũ Giai chỉ ăn được một ít, họ đều đang đợi Hàn Đông.
Hàn Đông cười nói:
- Thế nào, không có anh đẹp trai cùng ngồi, các em không chuẩn bị ăn cơm sao?
Trưa ngày ba tháng năm, Hàn Đông cùng với Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối, Bạch Vũ Giai ngồi máy bay quay về Yến Kinh.
Hàn Đông cảm nhận được, trải qua vài ngày tiếp xúc, quan hệ giữa Bạch Vũ Giai và Lữ Nhạc càng thân mật hơn, giống như là chị em ruột vậy.
Tục ngữ có câu trên đường đi có thể khảo nghiệm một người, và trong mấy ngày tiếp xúc, Bạch Vũ Giai chủ động chăm sóc Lữ Nhạc, điều này chắc chắn với trình độ nhất định, sẽ khiến Lữ Nhạc vô cùng xúc động.
Hàn Đông đều nhìn thấy tất cả, trong lòng ngày càng thương Bạch Vũ Giai hơn.
Hắn biết, Bạch Vũ Giai làm như vậy, chủ yếu là có phần mình bên trong, cũng hy vọng sẽ có mối quan hệ tốt với Lữ Nhạc, như vậy khiến mình không khó xử khi đứng ở giữa.
“Phụ nữ như vậy, dù đổi lại là ai, sao lại có thể từ bỏ chứ?”
Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.
Ngoài ra, Hàn Đông cũng lưu ý xem qua, trong bản tin của tỉnh Mân Nam và tin ở Hắc Sơn ngày hôm qua, bản tin đầu đề, lần lượt là Hàn Chính cùng Trịnh Trạch Hoa khảo sát xây dựng thủy lợi. Đồng thời hai vị Bí thư tỉnh ủy, đều nhấn mạnh về tình hình này, cũng không quên tu sửa phương tiện chống lũ, phải làm đến chống hạn và dự phòng chống lũ.
Hai tin tức này, với người ngoài xem ra, có chút trùng hợp với nhau, nhưng thực tế, nếu không phải Hàn Đông, cũng không có được như vậy.
Nghỉ ngơi cả đêm, Hàn Đông đi làm vào ngày hôm sau, ngồi trong phòng làm việc nghĩ một hồi, lập tức gọi điện cho gọi Cao Minh Chân đến
- Tin của tỉnh Mân Nam và tỉnh Hắc Sơn vào ngày hai tây anh có chú ý không? Hai tỉnh này, đều đang nhấn mạnh việc phòng chống đại hồng thủy, tôi cũng tìm được một số tài liệu liên quan, sau đại hạn, thường có lũ lớn, hai tỉnh này có tính trước, chúng ta cũng nên tiếp thu, thực hiện một số công việc khảo sát mới được.
Cao Minh Chân lộ ra vẻ chần chừ, nói:
- Chủ nhiệm Hàn, chuyện này, có chút không dễ vào, dù sao hiện nay chủ yếu là chống hạn, nếu tổ khảo sát đến khảo sát việc chống lũ, sẽ có cảm giác để người khác tìm rắc rối.
Bây giờ Cao Minh Chân nghiễm nhiên trở thành cánh tay đắc lực của Hàn Đông, cho nên cách nói chuyện thẳng thắn hơn so với lúc trước, đem suy nghĩ và băn khoăn của mình nói thẳng ra.
Đương nhiên, anh ta làm như vậy chủ yếu biết được Hàn Đông rất nghiêm túc với công việc, hơn nữa chỉ cần trên công việc Hàn Đông tuyệt đối không phân tâm, nếu không, đổi lại là người khác dù có lo lắng cũng tuyệt đối không nói ra.
Hàn Đông biết được Cao Minh Chân nói là sự thật, gật đầu nói:
- Lo lắng của anh là chính xác, cho nên chúng ta phải làm tốt công việc chuẩn bị, vậy đi, tôi chuẩn bị viết một bài văn có liên quan, đến lúc có thể tranh thủ lấy ra, tham khảo trải nghiệm lịch sử , đem chuyện chống hạn và phòng lũ liên kết lại, như vậy làm miếng đệm với công việc của chúng ta, còn nhiệm vụ của anh, chủ yếu là phân hai mặt, một là vài tỉnh ở Đông Bắc, hai là phần dọc tuyến hạ lưu Trường Giang. Mà lưu vực Trường Giang dài, hạ lưu còn có vài tỉnh, tốt nhất là chia hai nhóm khảo sát, xuất phát trước, đợi dư luận bên tôi cùng đưa ra, để nhóm khảo sát lập tức liên lạc với phòng kiểm soát các tỉnh, nhanh chóng triển khai công việc.
Cao Minh Chân đối với sắp xếp của Hàn Đông không mấy hiểu, anh ta nhìn ra, Hàn Đông cho dù có lo lắng, dường như cũng không cần vội như vậy?
Thật ra, Hàn Đông cũng hy vọng nhanh chóng thông qua nỗ lực của mình, có thể nhanh chóng vì đất nước, vì dân giảm bớt tổn thất.
Do đó Hàn Đông hiểu rất rõ, bắt đầu từ tháng sáu, lượng nước sẽ giảm nhiều, giữa tháng sẽ gây thành đại nạn.
Mà bây giờ đang là đầu tháng năm, nếu công việc tiến hành thuận lợi, thì còn có khoảng một tháng để chuẩn bị, chỉ cần các tỉnh bên dưới xem trọng, nhất định sẽ giảm bớt được nhiều tổn thất lớn.
Nhìn thấy Hàn Đông kiên quyết như vậy, Cao Minh Chân cũng không phản đối, nên nói phạm vi công việc của phòng kiểm soát rất rộng, chỉ cần tìm lý do, cũng không có vấn đề lớn nào.
Ngoài ra, anh ta cũng biết thân phận của Hàn Đông, đã nghiên cứu qua sơ đồ thế lực của nhà họ Hàn, biết được Bí thư tỉnh ủy tỉnh Mân Nam Hàn Chính là cha của Hàn Đông, còn Bí thư tỉnh ủy tỉnh Hắc Sơn Trịnh Trạch Hoa là dượng hai của Hàn Đông, bây giờ hai người họ đã bắt đầu hành động, nhất định có liên quan đến thái độ hiện nay của Hàn Đông, như vậy dù mình khuyên thế nào cũng vô dụng, nếu đã vô dụng, thì cứ dựa theo cách của Hàn Đông mà thực hiện.
Đợi Cao Minh Chân sau khi đi khỏi, Hàn Đông lại gọi điện thoại cho Chu Nguyên Thanh qua đây, nhờ anh ta giúp mình tìm dữ liệu.
Chu Nguyên Thanh lĩnh mệnh, rất vui vẻ đi ra ngoài.
Còn Hàn Đông, ngồi trong phòng làm việc đang suy nghĩ nên viết bài văn thế nào, cố gắng viết sao cho khéo, phải đem tình hình hạn hán trước mắt và khả năng xuất hiện thiên tai liên kết lại, và dựa theo căn cứ của phòng kiểm soát cung cấp công việc khảo sát.
Hàn Đông cũng nghĩ qua, nếu mình có thể thảo luận với lãnh đạo của nội các Chính phủ, để họ đi chú ý đến việc này, tất cả sẽ dễ nói hơn rất nhiều, nhưng vấn đề mấu chốt là, bản thân hiện thời trừ ký ức trong đầu ra, còn những chứng cứ khác không mấy xác minh cho lắm.
Tuy trong lịch sử từng xuất hiện tiền lệ giống như vậy, nhưng dù sao cũng chỉ là số ít, nhất định phải nói sẽ có lũ lớn sau hạn hán.
Cho nên dù Hàn Đông có tâm, nhưng cũng biết đường lối này cũng không thông, chỉ còn biết viết văn chương, đồng thời cho phòng kiểm soát đi khảo sát, cố gắng nỗ lực mà thôi.
Buổi trưa Chu Nguyên Thanh đã ôm một đống dữ liệu đến.
Hàn Đông rất nhanh đọc qua một lượt, trong đầu càng có cách viết.
Sau đó, Hàn Đông lại trằn trọc tìm đến thư ký của Bộ Trưởng ban tuyên giáo Trung ương Phan Tử Tân, để anh ấy đánh tiếng bên “Nhật báo Trung Hoa”, cho họ đem bài văn của mình xét duyệt ngay trong đêm, để ngày hôm sau được đăng.
Tuy thư ký của Phan Tử Tân đối với những gì Hàn Đông làm không mấy hiểu rõ, nhưng anh ta biết được thân phận của Hàn Đông, tự nhiên cũng làm theo, dù sao cũng chỉ là một bài văn mà thôi, không gây ảnh hưởng nhiều cho anh ấy.
Ngày thứ hai, trên bảng đầu đề của nhật báo Trung Hoa, bài tin “Phòng ngừa chu đáo, chống hạn không quên phòng lũ” của Hàn Đông được đăng lên, toàn bản tin khoảng hơn bốn ngàn chữ, thông qua lịch sử tiền lệ, chỉ ra khi chống hạn, cũng có thể chuẩn bị cho đại hồng thủy có xảy ra.
Đọc được bản tin này, rất nhiều người không tự chủ cười nhạt.
- Tên này lại muốn làm gì đây?
Tô Trọng Vy đọc được bản tin này, không kiềm chế nghi ngờ, với ông ta, Hàn Đông không phải vì muốn lấy lòng mọi người mà viết bài này,
- Với cục thế hiện nay, đại hồng thủy hoàn toàn không có dấu tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.