Chương 941: Qúa kiêu ngạo
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
21/11/2013
Hàn Đông cực kỳ tức giận, đám người này rõ ràng cố ý gây chuyện
mà xem lời nói cử chỉ của mấy người này chắc chắn không phải người tốt,
chắc bình thường cũng làm không ít chuyện xấu.
- Làm gì thế?
Một giọng nói to truyền đến, mọi người nhìn lại là hai người đàn ông ăn mặc trang phục cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc bước tới, nhìn thấy đám người làm loạn ở đây liền tới hỏi, mặc dù bây giờ không phải giờ làm việc nhưng họ là cảnh sát gặp chuyện vẫn nên hỏi là chuyện nên làm.
- Hơ, vẫn còn có người chõ mõm vào.
Một thanh niên miệt thị cười nói, căn bản không coi hai cảnh sát này ra gì.
Hai cảnh sát này tuổi cũng không lớn lại với tinh thần chính nghĩa, đồng thời thấy mấy tiểu tử này không coi mình ra gì hai cảnh sát lập tức rất tức giận, anh cảnh sát gầy bên phải rút thẻ trong túi quần ra nghiêm mặt nói:
- Chúng tôi là cảnh sát, đề nghị các anh chị phối hợp với công việc của chúng tôi.
- Công việc? Công việc gì?
Một công tử bột cười hỏi:
- Đưa thẻ ra là cảnh sát thật sao? Bây giờ cảnh sát giả rất nhiều, chúng tôi không dễ bị lừa đâu.
Người cảnh sát gầy tức đỏ mặt, lần đầu tiên anh gặp người coi thường cảnh sát đến vậy, bình thường đừng nói nghiêm mặt đưa thẻ ra, chỉ cần nhìn thấy bộ đồng phục là người ta đều khách khí lễ phép. Còn khi đã nghiêm mặt giơ thẻ ra thì mặt họ đã biến sắc rồi, phải cẩn thận đối ứng. Mà mấy người này dám cười cợt nhả căn bản không coi mình ra gì, chắc có hậu thuẫn.
- Hừ có phải là cảnh sát thật không các người nói cũng không có nghĩa lý gì, nói ít thôi, các ngươi nhiều người xúm lại đây làm gì?
Anh cảnh sát béo một chút kia vội giúp đồng nghiệp
- Thành phố Biện Châu là thành phố du lịch, khách bên ngoài tới rất nhiều, ban nãy chúng tôi thấy các người xúm lại uy hiếp 2 khách du lịch, chẳng lẽ các người muốn phá hoại môi trường du lịch của thành phố ta?
Hàn Đông nghe rồi, không kiềm chế được có chút buồn cười, xem ra cảnh sát này có chút đầu óc, nhìn thấy đám thanh niên này có vẻ khó trị cho nên lập tức mượn cớ cũng là không nói được.
- Nực cười, chúng tôi làm gì khiến các người quản à?
Một cô gái thấp lên trước nói coi thường, ưỡn ngực thật nhìn không biết bao nhiêu tấm đệm lót trong đó, mặt cười khẩy.
- Cảnh sát thật lợi hại nha, còn muốn đùa giỡn với bản cô nương đây.
Mỗi câu nói phát ra của đám người này hai cảnh sát đều biến sắc mặt, cảnh sát cũng sợ gặp phải những bọn mặt dày này, đặc biệt là những cô nàng không sỹ diện, họ không biết xoay sở thế nào.
Kiều San San cười lấy trong túi xách ra một máy camera quay lại hiện trường.
Cô lần này tới chủ yếu là quay phim chụp ảnh, chụp thật nhiều ảnh Hàn Đông với Hàn Nguyệt để sau này khi Hàn Nguyệt lớn rồi sẽ có được những kỷ niệm đẹp.
Bây giờ nhìn thấy hai cảnh sát này vì giúp họ mà bị cô gái kia ức hiếp liền lấy máy ảnh ra chụp, quay có video làm chứng, cô gái kia coi như xong, hai cảnh sát kia cũng không có gì phải lo lắng.
Thấy thế hai cảnh sát ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, thú thực ban nãy mới thấy cô gái này la lối om sòm như vậy trong lòng hai người cũng rất buồn bực, có chút hối hận, sớm biết sẽ gặp được người không biết sỹ diện như vậy họ cũng không quản việc này rồi. Bây giờ cô gái xinh đẹp kia lấy máy ra chụp ảnh làm họ không cần lo lắng nữa.
- Chụp cái gì mà chụp.
Cô gái hai tay chống nạnh bực tức nói, nhảy tới giật máy quay trong tay Kiều San San.
Kiều San San mau lùi về một bên, cô một tay ôm Hàn Nguyệt, một tay cầm máy quay, động tác có chút bất tiện, tay của cô gái kia suýt nữa chộp vào người Hàn Nguyệt.
Hàn Đông thấy thế vô cùng giận dữ, chân đạp cái ghế bay ra ngăn trước cô gái kia, và đồng thời Hàn Đông đứng lên trước bảo vệ Kiều San San, giơ tay ôm lấy Hàn Nguyệt.
Kiều San San đưa tay ra đứng bên cạnh Hàn Đông hai tay giữ chặt máy quay, vẫn ung dung chụp ảnh
Cô biết với thân thủ của Hàn Đông đám người này không đáng sợ, hơn nữa có hai cảnh sát nhiệt tình ở đây đám người kia sợ không thể làm quá đáng.
- Tên này... lão nương liều mạng với ngươi.
Cô gái kia đá chân vào ghế, một trận đau lập tức truyền đến, người đàn bà chanh chua kêu gào đứng lên, quơ hai tay cào Hàn Đông, móng tay của cô rất dài sơn màu đỏ tươi nếu bị cào phải chắc còn lợi hại hơn móng vuốt của chó.
- Cút
Hàn Đông tức giận nói, bàn tay vung ra cùng tiếng hét tấn công lên vai người cô gái kia.
- A...........
Cô gái kia hét lên một tiếng chân đứng không vững, lảo đảo lùi về sau, bị vấp chiếc ghế dưới chân nhất thời ngã xuống đất.
- Xử lý hắn
- Nhãi ranh dám đánh chị Mai, giết hắn đi.
Nam nữ bên cạnh thấy đồng bọn bị ăn hiếp đều kêu la xông tới.
Hàn Đông cau mày, cũng không sợ, mặc dù hắn đã lâu không đụng tay đụng chân rồi nhưng những người này không phải đối thủ của hắn
Hôm nay hắn không dễ dàng gì gặp Kiều San San vậy mà lại bị đám người này quấy nhiễu, hơn nữa cô gái này nói năng lỗ mãng làm Hàn Đông rất khó chịu, không ra tay không được, chưởng vừa rồi lực đủ để làm cô gái kia trật khớp bả vai, nếm mùi đau là chắc chắn.
Hai cảnh sát kia thấy đám người này căn bản không coi mình ra gì lại còn vây lại bắt nạt vợ chồng trẻ kia, mặc dù nam thanh niên xem ra có chút thân thủ nhưng anh bế đứa trẻ lại phải bảo vệ bà xã chắc phải chịu thiệt.
Nhưng họ ít người, ngay lập tức cũng không có cách nào ngăn cản được đám người này, lẽ nào họ phải lên giằng co.
Lúc này nhân viên phục vụ khách sạn dưới sự dẫn dắt của một người trung niên đeo kính cũng tới khuyên can.
Người đàn ông trung niên là kíp trưởng của khách sạn, ông cũng quen mấy người thanh niên này, thấy họ làm loạn cũng có chút đau đầu, cho nên ban nãy ông thấy có cảnh sát lên khuyên bảo cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy hai cảnh sát cũng dường như không dẹp yên được vụ việc ông liền vội gọi cho bạn ở cục công an, sau đó dẫn bảo vệ tới khuyên can. Cho dù thế nào thì cứ ổn định hiện trường đã rồi tính tiếp, chỉ cần không xảy ra chuyện ở khách sạn những việc khác ông không quan tâm.
Có sự gia nhập của mấy người này, hai vị cảnh sát dưới sự giúp đỡ của họ làm hiện trường ổn định lại, chí ít đám người kia cũng không có cách nào tiếp cận hai người Hàn Đông.
- Ngô Thiếu gia, có chuyện gì thế?
Kíp trưởng lên trước hỏi một công tử trong số đó.
- Có hiểu lầm gì vậy, mọi người bình tĩnh nói. Ngô thiếu gia, phải giữ thể diện cho ông chủ chúng tôi, cậu xem có nên là....
- Hừ, thôi được, tôi giữ thể diện cho ông chủ các ngươi.
Người gọi là Ngô thiếu gia trầm mặc, cười lạnh nhìn Hàn Đông và Kiều San San một cái.
- Ha Ha, những người này chúng tôi sẽ không bỏ qua đâu, yên tâm, chúng tôi không đụng đến họ ở trong khách sạn.
Xem bộ dạng trên mặt y, Hàn Đông hiểu tiểu tử này chắc sẽ đối phó với mình và Kiều San San ở ngoài rồi, đám người này đương nhiên uy hiếp cả hai cảnh sát nữa, thật quá ngạo ngược.
Thấy đám người đó ngồi bàn bên cạnh vừa ăn vừa nhìn lại một cách có ý xấu, tên thiếu gia Ngô còn gọi điện thoại, Kiều San San có chút lo lắng:
- Hàn Đông, em lo đám người này...
Cô không sợ đám người này nhưng lo lắng ảnh hưởng tới Hàn Đông, dù sao Hàn Đông là nhân vật quan trọng đời thứ ba của Hàn gia, hiện giờ lại là lãnh đạo tỉnh ủy Giang Việt, nếu để người khác biết việc mình và anh ấy thì không phải là chuyện nhỏ rồi.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Không sao
Sau đó hắn lấy điện thoại gọi cho Hầu Khôn nói:
- Tôi đang ăn cơm ở ngoại thành, cậu lái xe tới đón tôi.
- Hay thật, Hàn Đông cậu ăn ngon không gọi tôi.
Hàn Đông nói:
- Tôi ở đây có chút chuyện cậu tới giải quyết giúp tôi một chút.
Hắn đã quyết định chủ ý rồi, đám người này đáng ghét như vậy phải dạy cho họ một bài học, để xem sau họ có ô dù gì mà kiêu ngạo như vậy
- Làm gì thế?
Một giọng nói to truyền đến, mọi người nhìn lại là hai người đàn ông ăn mặc trang phục cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc bước tới, nhìn thấy đám người làm loạn ở đây liền tới hỏi, mặc dù bây giờ không phải giờ làm việc nhưng họ là cảnh sát gặp chuyện vẫn nên hỏi là chuyện nên làm.
- Hơ, vẫn còn có người chõ mõm vào.
Một thanh niên miệt thị cười nói, căn bản không coi hai cảnh sát này ra gì.
Hai cảnh sát này tuổi cũng không lớn lại với tinh thần chính nghĩa, đồng thời thấy mấy tiểu tử này không coi mình ra gì hai cảnh sát lập tức rất tức giận, anh cảnh sát gầy bên phải rút thẻ trong túi quần ra nghiêm mặt nói:
- Chúng tôi là cảnh sát, đề nghị các anh chị phối hợp với công việc của chúng tôi.
- Công việc? Công việc gì?
Một công tử bột cười hỏi:
- Đưa thẻ ra là cảnh sát thật sao? Bây giờ cảnh sát giả rất nhiều, chúng tôi không dễ bị lừa đâu.
Người cảnh sát gầy tức đỏ mặt, lần đầu tiên anh gặp người coi thường cảnh sát đến vậy, bình thường đừng nói nghiêm mặt đưa thẻ ra, chỉ cần nhìn thấy bộ đồng phục là người ta đều khách khí lễ phép. Còn khi đã nghiêm mặt giơ thẻ ra thì mặt họ đã biến sắc rồi, phải cẩn thận đối ứng. Mà mấy người này dám cười cợt nhả căn bản không coi mình ra gì, chắc có hậu thuẫn.
- Hừ có phải là cảnh sát thật không các người nói cũng không có nghĩa lý gì, nói ít thôi, các ngươi nhiều người xúm lại đây làm gì?
Anh cảnh sát béo một chút kia vội giúp đồng nghiệp
- Thành phố Biện Châu là thành phố du lịch, khách bên ngoài tới rất nhiều, ban nãy chúng tôi thấy các người xúm lại uy hiếp 2 khách du lịch, chẳng lẽ các người muốn phá hoại môi trường du lịch của thành phố ta?
Hàn Đông nghe rồi, không kiềm chế được có chút buồn cười, xem ra cảnh sát này có chút đầu óc, nhìn thấy đám thanh niên này có vẻ khó trị cho nên lập tức mượn cớ cũng là không nói được.
- Nực cười, chúng tôi làm gì khiến các người quản à?
Một cô gái thấp lên trước nói coi thường, ưỡn ngực thật nhìn không biết bao nhiêu tấm đệm lót trong đó, mặt cười khẩy.
- Cảnh sát thật lợi hại nha, còn muốn đùa giỡn với bản cô nương đây.
Mỗi câu nói phát ra của đám người này hai cảnh sát đều biến sắc mặt, cảnh sát cũng sợ gặp phải những bọn mặt dày này, đặc biệt là những cô nàng không sỹ diện, họ không biết xoay sở thế nào.
Kiều San San cười lấy trong túi xách ra một máy camera quay lại hiện trường.
Cô lần này tới chủ yếu là quay phim chụp ảnh, chụp thật nhiều ảnh Hàn Đông với Hàn Nguyệt để sau này khi Hàn Nguyệt lớn rồi sẽ có được những kỷ niệm đẹp.
Bây giờ nhìn thấy hai cảnh sát này vì giúp họ mà bị cô gái kia ức hiếp liền lấy máy ảnh ra chụp, quay có video làm chứng, cô gái kia coi như xong, hai cảnh sát kia cũng không có gì phải lo lắng.
Thấy thế hai cảnh sát ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, thú thực ban nãy mới thấy cô gái này la lối om sòm như vậy trong lòng hai người cũng rất buồn bực, có chút hối hận, sớm biết sẽ gặp được người không biết sỹ diện như vậy họ cũng không quản việc này rồi. Bây giờ cô gái xinh đẹp kia lấy máy ra chụp ảnh làm họ không cần lo lắng nữa.
- Chụp cái gì mà chụp.
Cô gái hai tay chống nạnh bực tức nói, nhảy tới giật máy quay trong tay Kiều San San.
Kiều San San mau lùi về một bên, cô một tay ôm Hàn Nguyệt, một tay cầm máy quay, động tác có chút bất tiện, tay của cô gái kia suýt nữa chộp vào người Hàn Nguyệt.
Hàn Đông thấy thế vô cùng giận dữ, chân đạp cái ghế bay ra ngăn trước cô gái kia, và đồng thời Hàn Đông đứng lên trước bảo vệ Kiều San San, giơ tay ôm lấy Hàn Nguyệt.
Kiều San San đưa tay ra đứng bên cạnh Hàn Đông hai tay giữ chặt máy quay, vẫn ung dung chụp ảnh
Cô biết với thân thủ của Hàn Đông đám người này không đáng sợ, hơn nữa có hai cảnh sát nhiệt tình ở đây đám người kia sợ không thể làm quá đáng.
- Tên này... lão nương liều mạng với ngươi.
Cô gái kia đá chân vào ghế, một trận đau lập tức truyền đến, người đàn bà chanh chua kêu gào đứng lên, quơ hai tay cào Hàn Đông, móng tay của cô rất dài sơn màu đỏ tươi nếu bị cào phải chắc còn lợi hại hơn móng vuốt của chó.
- Cút
Hàn Đông tức giận nói, bàn tay vung ra cùng tiếng hét tấn công lên vai người cô gái kia.
- A...........
Cô gái kia hét lên một tiếng chân đứng không vững, lảo đảo lùi về sau, bị vấp chiếc ghế dưới chân nhất thời ngã xuống đất.
- Xử lý hắn
- Nhãi ranh dám đánh chị Mai, giết hắn đi.
Nam nữ bên cạnh thấy đồng bọn bị ăn hiếp đều kêu la xông tới.
Hàn Đông cau mày, cũng không sợ, mặc dù hắn đã lâu không đụng tay đụng chân rồi nhưng những người này không phải đối thủ của hắn
Hôm nay hắn không dễ dàng gì gặp Kiều San San vậy mà lại bị đám người này quấy nhiễu, hơn nữa cô gái này nói năng lỗ mãng làm Hàn Đông rất khó chịu, không ra tay không được, chưởng vừa rồi lực đủ để làm cô gái kia trật khớp bả vai, nếm mùi đau là chắc chắn.
Hai cảnh sát kia thấy đám người này căn bản không coi mình ra gì lại còn vây lại bắt nạt vợ chồng trẻ kia, mặc dù nam thanh niên xem ra có chút thân thủ nhưng anh bế đứa trẻ lại phải bảo vệ bà xã chắc phải chịu thiệt.
Nhưng họ ít người, ngay lập tức cũng không có cách nào ngăn cản được đám người này, lẽ nào họ phải lên giằng co.
Lúc này nhân viên phục vụ khách sạn dưới sự dẫn dắt của một người trung niên đeo kính cũng tới khuyên can.
Người đàn ông trung niên là kíp trưởng của khách sạn, ông cũng quen mấy người thanh niên này, thấy họ làm loạn cũng có chút đau đầu, cho nên ban nãy ông thấy có cảnh sát lên khuyên bảo cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy hai cảnh sát cũng dường như không dẹp yên được vụ việc ông liền vội gọi cho bạn ở cục công an, sau đó dẫn bảo vệ tới khuyên can. Cho dù thế nào thì cứ ổn định hiện trường đã rồi tính tiếp, chỉ cần không xảy ra chuyện ở khách sạn những việc khác ông không quan tâm.
Có sự gia nhập của mấy người này, hai vị cảnh sát dưới sự giúp đỡ của họ làm hiện trường ổn định lại, chí ít đám người kia cũng không có cách nào tiếp cận hai người Hàn Đông.
- Ngô Thiếu gia, có chuyện gì thế?
Kíp trưởng lên trước hỏi một công tử trong số đó.
- Có hiểu lầm gì vậy, mọi người bình tĩnh nói. Ngô thiếu gia, phải giữ thể diện cho ông chủ chúng tôi, cậu xem có nên là....
- Hừ, thôi được, tôi giữ thể diện cho ông chủ các ngươi.
Người gọi là Ngô thiếu gia trầm mặc, cười lạnh nhìn Hàn Đông và Kiều San San một cái.
- Ha Ha, những người này chúng tôi sẽ không bỏ qua đâu, yên tâm, chúng tôi không đụng đến họ ở trong khách sạn.
Xem bộ dạng trên mặt y, Hàn Đông hiểu tiểu tử này chắc sẽ đối phó với mình và Kiều San San ở ngoài rồi, đám người này đương nhiên uy hiếp cả hai cảnh sát nữa, thật quá ngạo ngược.
Thấy đám người đó ngồi bàn bên cạnh vừa ăn vừa nhìn lại một cách có ý xấu, tên thiếu gia Ngô còn gọi điện thoại, Kiều San San có chút lo lắng:
- Hàn Đông, em lo đám người này...
Cô không sợ đám người này nhưng lo lắng ảnh hưởng tới Hàn Đông, dù sao Hàn Đông là nhân vật quan trọng đời thứ ba của Hàn gia, hiện giờ lại là lãnh đạo tỉnh ủy Giang Việt, nếu để người khác biết việc mình và anh ấy thì không phải là chuyện nhỏ rồi.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Không sao
Sau đó hắn lấy điện thoại gọi cho Hầu Khôn nói:
- Tôi đang ăn cơm ở ngoại thành, cậu lái xe tới đón tôi.
- Hay thật, Hàn Đông cậu ăn ngon không gọi tôi.
Hàn Đông nói:
- Tôi ở đây có chút chuyện cậu tới giải quyết giúp tôi một chút.
Hắn đã quyết định chủ ý rồi, đám người này đáng ghét như vậy phải dạy cho họ một bài học, để xem sau họ có ô dù gì mà kiêu ngạo như vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.