Chương 866: Tâm trạng tốt
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
11/11/2013
- Xin chào anh, Chủ tịch Tiếu.
Hàn Đông mỉm cười nói.
Hiện tại Tiếu Thắng Anh vẫn chưa tới nhận chức, vẫn có thể dùng thân phận của anh ta ở thành phố Biện Châu để xưng hô.
Tiếu Thắng Anh khách khí nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi đang ở thành phố Ninh Hải, không biết tối nay anh có thời gian không, tôi muốn mời anh ăn bữa cơm.
Hàn Đông không tỏ vẻ vui mừng, đây là một sự bất ngờ đối với hắn
Mặc dù không biết mục đích thật sự của Tiếu Thắng Anh, anh ta còn chưa nhận chức tại thành phố Ninh Hải mà đã chủ động liên lạc với mình mà còn muốn mời cơm. Nhưng chí ít cũng có có thể tin vì anh ta đã đứng về phía Hàn Đông.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Được, tôi cũng muốn gặp chủ tịch Tiếu.
Tiếu Thắng Anh đã chủ động có thiện ý như vậy thì Hàn Đông đương nhiên phải thiện tình đáp lại.
Ngẫm lại thì bí thư thành ủy Lam Nghiệp mất bao nhiêu công sức mới điều được ủy viên thường vụ thành ủy, bí thư Đảng ủy công an Trình Dũng đi, nhưng không nghĩ đến người mới đến là Tiếu Thắng Anh về cơ bản không đi cùng đường với ông ta. Chưa nhậm chức đã chủ động liên lạc với Hàn Đông. Ra nhập phe của Hàn Đông.
Điều này đối với Hàn Đông mà nói là một niềm vui bất ngờ.
Nhưng đối với Lam Nghiệp thì là một đả kích lớn.
Dù cho trước kia Trịnh Dũng không một chút khách khí đối đầu với Lam Nghiệp nhưng hiện tại bị Lam Nghiệp nghĩ cách hất cẳng. Nhưng người mới đến vốn dĩ là người mà Lam Nghiệp gửi gắm hi vọng lại đứng về phe Hàn Đông làm ông thất vọng đến cực điểm. Cái cảm giác đó không hề tốt chút nào.
Mà đối với Hàn Đông mà nói đây là một bước ngoặt làm cho anh ta thấy hãnh diện.
Tiếu Anh Thắng sau khi nói địa điểm cũng không nói với Hàn Đông thêm bất cứ điều gì, liền kết thúc cuộc điện thoại.
- Chủ tịch thành phố, có tin gì tốt lành không?
Lâm Dũng cười hỏi.
- Người họ Tiêu đó tìm anh có việc gì vậy?
Hàn Đông nói:
- Tiếu Thắng Anh đang ở Ninh Hải, anh ta muốn mời tôi ăn cơm, tối nay cậu cũng đi cùng tôi nhé.
- A…..
Lâm Dũng hơi sững người, sau đó cười lớn, nói:
- Hahaha, việc này làm cho một số người muốn khóc mà không khóc được, đây không phải là gậy ông đập lưng ông sao?
Hàn Đônng mỉm cười nói:
- Đừng có khoa trương như vậy, công việc vẫn như trước mà làm..
Lâm Dũng nói:
- Bởi vậy mới nói, đảo ngược lại cũng tốt. Về sau khi Tiếu Thắng Anh đến em có thể cộng tác tốt với anh ta trong công việc. Bớt đi cái người lúc nào cũng lấy cục công an thành phố Ninh Hải ra nói em cũng bớt áp lực một chút.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Cậu đó nha, cũng phải chú ý một chút, đừng có mà làm theo lối cũ, làm gì cũng phải có bài bản.
Lâm Dũng cười cười nói:
- Anh yên tâm đi, em ngày nào cũng cố gắng mà.
Với cái bộ dạng của cậu ta, Hàn Đông cũng hết cách, xua tay bảo anh ta không còn việc gì nữa đi làm việc đi.
Lâm Dũng không có việc gì nữa liền cười haha đi ra.
Hàn Đông tiếp tục xem văn kiện
Nghe cuộc điện thoạicủa Tiếu Thắng Anh xong Hàn Đông cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Bất luận Lam Nghiệp có làm gì đi chăng nữa, muốn giữ được quyền uy như trước kia ở thành phố Ninh Hải là việc không thể.
Hơn nữa lần này Tỉnh ủy điều chỉnh bộ máy lãnh đạo ở thành phố Ninh Hải rồi không thể trong một thời gian ngắn lại điều chỉnh lại nữa. Đây có thể là cơ hội cho Hàn Đông điều chỉnh lại toàn bộ các mối quan hệ, bắt đầu thực thi kế hoạch của mình trong công việc.
Khoảng 5 rưỡi, điện thoại của Hàn Đông lại vang lên.
Cầm lấy điện thoại xem, là một số điện thoại gọi từ tỉnh Tây Xuyên. Hàn Đông có chút do dự nhấc máy.
- Lãnh đạo, đã tan làm chưa?
Giọng trong điện thoại rất quen, là Nguyên Á Văn.
Nghe được giọng quen đó Hàn Đông thấy tim đập hơi nhanh, ngay tức khắc có thể hiểu được vì sao Tiếu Thắng Anh lại có thể chủ động liên lạc với mình.
Hàn Đông cười nói:
- Haha, tiểu tử, lại còn đùa.
Mấy năm nay, Nguyên Á Văn luôn ở tỉnh Tây Xuyên, bây giờ đã là ủy viên thành ủy Tân Châu, kiêm nhiệm bí thư Đảng ủy khu công nghệ cao. Dù rằng chức vụ ủy viên thành ủy Tân Châu là chức vụ cao nhất nhưng thật ra là cán bộ cấp phó giám đốc sở. Hơn nữa Hàn Đông là người đặt nền móng cho khu công nghệ cao ở thành phố Tân Châu, những năm gần đây khu công nghiệp này phát triển khá tốt, là một nơi gặt được khá nhiều thành tích nổi trội. Nguyên Á Văn có được vị trí đó quả thật không tồi. Cuối năm trước anh ta từ chức bí thư quận ủy Cao Bằng đi lên. Dựa vào tuổi tác của anh ta bây giờ có thể một bước lên chức ủy viên thành ủy là rất khó khăn. Tiền đồ vô cùng sáng lạng.
Tất nhiên rồi, để đem ra so sánh với Hàn Đông thì Nguyên Á Văn không là gì cả.
Cho dù có so cả nước Trung Hoa thì cũng không có ai sánh nổi với Hàn Đông.
Tuy rắng mấy năm nay Hàn Đông luôn bận rộn, rất hiếm thời gian để nghỉ ngơi, thời gian gặp bạn, cấp dưới cũ ở tỉnh Tây Xuyên ít lại càng ít. Nhưng vẫn hay liên lạc, hơn nữa tình cảm bạn bè vẫn như xưa, Hàn Đông vẫn luôn dõi theo sự phát triển của họ.
Nói chung là bạn bè, cấp dưới lúc trước của Hàn Đông ở tỉnh Tây Xuyên đều phát triển rất tốt. Ở Tây Xuyên có thể nói họ có một thế lực không hề nhỏ.
- Em không thể nào sánh nổi với anh, lãnh đạo trăm công ngàn việc, nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe.
Nguyên Á Văn cười nói.
- Lãnh đạo, Tiếu Thắng Anh đã đến thành phố Ninh Hải chưa vậy?
Hàn Đông hỏi:
- À mà, cậu quen anh ta sao?
Nguyên Á Văn nói:
- Gặp qua vài lần, anh ta đã có lần cùng Âu Dương Hiên Dật đến nhà em, sau đó em và anh ta cùng ăn cơm hai lần nữa.
Nguyên Á Văn nói giọng có chút đắc ý.
Hàn Đông đã hiểu, Tiếu Thắng Anh chủ động liên hệ với mình cũng có lí do cả.
Vừa nãy Nguyên Á Văn nhắc đến Âu Dương Hiên Dật - ủy viên thường vụ, phó bí thư Tỉnh ủy, bí thư Đảng ủy công an Giang Việt. Anh ta nhiều lần qua lại cửa nhà Nguyên Hằng Kiện, hơn nữa còn có thể mang theo người tới cùng. Điều đó cho thấy anh ta là tâm đắc của Nguyên Hằng Kiện, e rằng anh ta là người Nguyên Hằng Kiện bồi dưỡng và đỡ đầu.
Có cái quan hệ này đối với Hàn Đông mà nói là một tin tức rất tốt, ít ra vì Nguyên Hằng Kiện thì Âu Dương Hiên Dật cũng không thể chĩa mũi nhọn vào chính mình, chỉ e rằng vào một thời điểm thích hợp thì anh ta vẫn có thể là người tiếp sức.
Đồng thời Hàn Đông cũng hiểu ra, Nguyên Á Văn gọi cuộc điện thoại này là để mình có thể yên tâm mà dùng Tiếu Thắng Anh.
- Lãnh đạo, em biết thời gian này anh rất bận nên sẽ không làm phiền anh, chờ khi anh bố trí ổn thỏa rồi em sẽ cùng anh em qua đó học tập kinh nghiệm bên thành phố Ninh Hải.
Nguyên Á Văn cười nói.
Hàn Đông nói:
- Được thôi, cậu có thể đến bất cứ lúc nào.
Đặt điện thoại xuống, Hàn Đông không kìm được cảm xúc của mình, trên quan trường, bạn bè và thù địch nhiều khi rất khó để phân biệt rõ ràng. Vốn dĩ Hàn Đông cho rằng khi Tiếu Thắng Anh đến có thể đứng về phe Lam Nghiệp. Dẫu gì anh ta cũng là người mà Lam Nghiệp tốn công tốn sức để điều đến, nhưng kết quả lại thành ra như vậy. Chỉ e rằng sau khi Lam Nghiệp biết chuyện thì chỉ có tâm trạng ủ rũ thôi.
Gần đến lúc tan tầm, Lâm Dũng mặc thường phục xuất hiện ở văn phòng của Hàn Đônng sau đó hai người cùng đi xuống lầu. Lên xe đến nhà hàng mà Tiếu Thắng Anh mời cơm.
Xe của Hàn Đông vừa mới chạy qua cửa của Ủy ban nhân dân thành phố thì gặp Lam Nghiệp ở tầng dưới, đi cùng ông ta có ủy viên thường vụ thành ủy, trưởng ban thư kí thành ủy Dương Lợi Đông, trưởng ban tuyên giáo Vương Đại Vĩ cùng với trưởng ban tổ chức cán bộ Chu Trạch Phi.
Bọn họ đi quanh Lam Nghiệp, vừa đi vừa trò chuyện, nhìn rất thân mật. Trên đường đi đụng phải bọn họ tất cả dường như bị diểm huyệt đứng im, cung kính đứng tại chỗ, hơi khom người, khách khí chào hỏi.
Vương Đại Vĩ thản nhiên nói:
- Vừa nãy tôi nhìn thấy Lâm Dũng và Hàn Đông đi cùng với nhau.
Lam Nghiệp khẽ mỉm cười nói:
- Kệ bọn họ đi.
Mọi người nghe theo lời của ông, nghe ra được cảm giác nắm bắt được hết thảy, nghĩ thầm rằng theo sự điều chỉnh nhân sự lần này của tỉnh ủy ở thành phố Ninh Hải, tinh thần của Lam Nghiệp tốt hơn lúc trước rất nhiều. Đây mới thực sự giống như một tay nắm giữ tất cả.
Lại nói tiếp, trong lòng Lam Nghiệp thực ra rất vui mừng vì sắp đến Ninh Hải đảm nhiệm chức vụ cục trưởng cục tài chính Vương Đạo Hoa là bạn học cùng trường Đảng với ông. Hai người trước kia cũng thường xuyên liên lạc, lần này có Vương Đạo Hoa đến để ý tới túi tiền của Hàn Đông, những ngày về sau của Hàn Đồn nhất định sẽ không dễ chịu một chút nào.
Mặt khác ông còn sớm quen biết với tân ủy viên thường vụ thành ủy, bí thư Đảng ủy công anh Tiếu Thắng Anh. Đã qua lại một vài lần, chờ sau khi anh ta nhận chức rồi nói chuyện với anh ta, sẽ không khó để khiến anh ta đứng về phe của mình.
Nghĩ đến đó, Lam Nghiệp tự nhiên thấy vui không kể siết, hơn nữa khoảng thời gian này Lam Tinh vẫn đang tức giận với mình, nhưng ít nhất nó không qua lại với Hàn Đông nữa. Như vậy cũng khiến cho Lam Nghiệp bớt lo phần nào.
Nhưng bất kể như thế nào, Lam Nghiệp quyết tâm đối đầu với Hàn Đông không đời nào thay đổi.
Trước đây chính vì bản thân chịu đựng nhường nhin, dẫn đến thế lực của Hàn Đông ở thành phố Ninh Hải có cơ hội nới rộng, cuối cùng bản thân không thể không dùng các mối quan hệ ở tỉnh ủy để điều chỉnh nhân sự của thành phố Ninh Hải. Thực tế là cho chính mình một thất bại lớn nhất. Bởi vậy Lam Nghiệp sẽ không thể để xảy ra vấn đề tương tự nữa.
Nhìn thấy Hàn Đông và Lâm Dũng đi cùng nhau, Lam Nghiệp trong lòng cười nhạt, nghĩ rằng bọn họ hiện tại đã là châu chấu sau mùa thu, kiêu ngạo không nổi mấy ngày nữa.
“Trong tháng này có một hội nghị bàn về nông thôn, Hàn Đông không phải rất chú trọng về những công việc nông thôn, có rất nhiều ý kiến hay sao, đến lúc đó để xem ý kiến của anh ta có nhận được đại đa số tán thành không?”
Lam Nghiệp nghĩ thầm kế hoạch trong lòng, nhất thời thấy tràn đầy ý chí.
Ngày 15, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ Lan Chí Bình đích thân đưa Tiếu Thắng Anh và Vương Đạo Hoa đến thành phố Ninh Hải nhậm chức.
Trong hội nghị ủy viên thường vụ thành ủy mở rộng, Lan Chí Bình đại diện cho Tỉnh ủy khẳng định sự sắp xếp các vị trí ở thành phố Ninh Hải đồng thời chỉ ra mục địch và ý đồ của Tỉnh ủy trong lần điều chỉnh này. Hi vọng công nhân viên chức thành phố Ninh Hải ở dưới sự lãnh đạo của trung ương và ban lãnh đạo tỉnh ủy Giang Việt, bên cạnh đồng chí Lam Nghiệp, cố gắng phấn đấu đạt được nhiều thành tích mới.
Lam Nghiệp ngồi bên phải đồng chí Lan Chí Bình, tay cầm chén trà, ánh mắt đang chầm chậm đưa qua khuôn mặt của mọi người trong hội nghị.
Mọi việc đều phát triển theo kế hoạch của ông, nên tâm trạng của ông rất tốt.
“Ngày mai họp hội nghị thường vụ, bàn về tất cả công việc của thành phố, nhân tiện là lễ ra mắt cho đồng chí Tiếu Thắng Anh.”
Hàn Đông mỉm cười nói.
Hiện tại Tiếu Thắng Anh vẫn chưa tới nhận chức, vẫn có thể dùng thân phận của anh ta ở thành phố Biện Châu để xưng hô.
Tiếu Thắng Anh khách khí nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi đang ở thành phố Ninh Hải, không biết tối nay anh có thời gian không, tôi muốn mời anh ăn bữa cơm.
Hàn Đông không tỏ vẻ vui mừng, đây là một sự bất ngờ đối với hắn
Mặc dù không biết mục đích thật sự của Tiếu Thắng Anh, anh ta còn chưa nhận chức tại thành phố Ninh Hải mà đã chủ động liên lạc với mình mà còn muốn mời cơm. Nhưng chí ít cũng có có thể tin vì anh ta đã đứng về phía Hàn Đông.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Được, tôi cũng muốn gặp chủ tịch Tiếu.
Tiếu Thắng Anh đã chủ động có thiện ý như vậy thì Hàn Đông đương nhiên phải thiện tình đáp lại.
Ngẫm lại thì bí thư thành ủy Lam Nghiệp mất bao nhiêu công sức mới điều được ủy viên thường vụ thành ủy, bí thư Đảng ủy công an Trình Dũng đi, nhưng không nghĩ đến người mới đến là Tiếu Thắng Anh về cơ bản không đi cùng đường với ông ta. Chưa nhậm chức đã chủ động liên lạc với Hàn Đông. Ra nhập phe của Hàn Đông.
Điều này đối với Hàn Đông mà nói là một niềm vui bất ngờ.
Nhưng đối với Lam Nghiệp thì là một đả kích lớn.
Dù cho trước kia Trịnh Dũng không một chút khách khí đối đầu với Lam Nghiệp nhưng hiện tại bị Lam Nghiệp nghĩ cách hất cẳng. Nhưng người mới đến vốn dĩ là người mà Lam Nghiệp gửi gắm hi vọng lại đứng về phe Hàn Đông làm ông thất vọng đến cực điểm. Cái cảm giác đó không hề tốt chút nào.
Mà đối với Hàn Đông mà nói đây là một bước ngoặt làm cho anh ta thấy hãnh diện.
Tiếu Anh Thắng sau khi nói địa điểm cũng không nói với Hàn Đông thêm bất cứ điều gì, liền kết thúc cuộc điện thoại.
- Chủ tịch thành phố, có tin gì tốt lành không?
Lâm Dũng cười hỏi.
- Người họ Tiêu đó tìm anh có việc gì vậy?
Hàn Đông nói:
- Tiếu Thắng Anh đang ở Ninh Hải, anh ta muốn mời tôi ăn cơm, tối nay cậu cũng đi cùng tôi nhé.
- A…..
Lâm Dũng hơi sững người, sau đó cười lớn, nói:
- Hahaha, việc này làm cho một số người muốn khóc mà không khóc được, đây không phải là gậy ông đập lưng ông sao?
Hàn Đônng mỉm cười nói:
- Đừng có khoa trương như vậy, công việc vẫn như trước mà làm..
Lâm Dũng nói:
- Bởi vậy mới nói, đảo ngược lại cũng tốt. Về sau khi Tiếu Thắng Anh đến em có thể cộng tác tốt với anh ta trong công việc. Bớt đi cái người lúc nào cũng lấy cục công an thành phố Ninh Hải ra nói em cũng bớt áp lực một chút.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Cậu đó nha, cũng phải chú ý một chút, đừng có mà làm theo lối cũ, làm gì cũng phải có bài bản.
Lâm Dũng cười cười nói:
- Anh yên tâm đi, em ngày nào cũng cố gắng mà.
Với cái bộ dạng của cậu ta, Hàn Đông cũng hết cách, xua tay bảo anh ta không còn việc gì nữa đi làm việc đi.
Lâm Dũng không có việc gì nữa liền cười haha đi ra.
Hàn Đông tiếp tục xem văn kiện
Nghe cuộc điện thoạicủa Tiếu Thắng Anh xong Hàn Đông cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Bất luận Lam Nghiệp có làm gì đi chăng nữa, muốn giữ được quyền uy như trước kia ở thành phố Ninh Hải là việc không thể.
Hơn nữa lần này Tỉnh ủy điều chỉnh bộ máy lãnh đạo ở thành phố Ninh Hải rồi không thể trong một thời gian ngắn lại điều chỉnh lại nữa. Đây có thể là cơ hội cho Hàn Đông điều chỉnh lại toàn bộ các mối quan hệ, bắt đầu thực thi kế hoạch của mình trong công việc.
Khoảng 5 rưỡi, điện thoại của Hàn Đông lại vang lên.
Cầm lấy điện thoại xem, là một số điện thoại gọi từ tỉnh Tây Xuyên. Hàn Đông có chút do dự nhấc máy.
- Lãnh đạo, đã tan làm chưa?
Giọng trong điện thoại rất quen, là Nguyên Á Văn.
Nghe được giọng quen đó Hàn Đông thấy tim đập hơi nhanh, ngay tức khắc có thể hiểu được vì sao Tiếu Thắng Anh lại có thể chủ động liên lạc với mình.
Hàn Đông cười nói:
- Haha, tiểu tử, lại còn đùa.
Mấy năm nay, Nguyên Á Văn luôn ở tỉnh Tây Xuyên, bây giờ đã là ủy viên thành ủy Tân Châu, kiêm nhiệm bí thư Đảng ủy khu công nghệ cao. Dù rằng chức vụ ủy viên thành ủy Tân Châu là chức vụ cao nhất nhưng thật ra là cán bộ cấp phó giám đốc sở. Hơn nữa Hàn Đông là người đặt nền móng cho khu công nghệ cao ở thành phố Tân Châu, những năm gần đây khu công nghiệp này phát triển khá tốt, là một nơi gặt được khá nhiều thành tích nổi trội. Nguyên Á Văn có được vị trí đó quả thật không tồi. Cuối năm trước anh ta từ chức bí thư quận ủy Cao Bằng đi lên. Dựa vào tuổi tác của anh ta bây giờ có thể một bước lên chức ủy viên thành ủy là rất khó khăn. Tiền đồ vô cùng sáng lạng.
Tất nhiên rồi, để đem ra so sánh với Hàn Đông thì Nguyên Á Văn không là gì cả.
Cho dù có so cả nước Trung Hoa thì cũng không có ai sánh nổi với Hàn Đông.
Tuy rắng mấy năm nay Hàn Đông luôn bận rộn, rất hiếm thời gian để nghỉ ngơi, thời gian gặp bạn, cấp dưới cũ ở tỉnh Tây Xuyên ít lại càng ít. Nhưng vẫn hay liên lạc, hơn nữa tình cảm bạn bè vẫn như xưa, Hàn Đông vẫn luôn dõi theo sự phát triển của họ.
Nói chung là bạn bè, cấp dưới lúc trước của Hàn Đông ở tỉnh Tây Xuyên đều phát triển rất tốt. Ở Tây Xuyên có thể nói họ có một thế lực không hề nhỏ.
- Em không thể nào sánh nổi với anh, lãnh đạo trăm công ngàn việc, nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe.
Nguyên Á Văn cười nói.
- Lãnh đạo, Tiếu Thắng Anh đã đến thành phố Ninh Hải chưa vậy?
Hàn Đông hỏi:
- À mà, cậu quen anh ta sao?
Nguyên Á Văn nói:
- Gặp qua vài lần, anh ta đã có lần cùng Âu Dương Hiên Dật đến nhà em, sau đó em và anh ta cùng ăn cơm hai lần nữa.
Nguyên Á Văn nói giọng có chút đắc ý.
Hàn Đông đã hiểu, Tiếu Thắng Anh chủ động liên hệ với mình cũng có lí do cả.
Vừa nãy Nguyên Á Văn nhắc đến Âu Dương Hiên Dật - ủy viên thường vụ, phó bí thư Tỉnh ủy, bí thư Đảng ủy công an Giang Việt. Anh ta nhiều lần qua lại cửa nhà Nguyên Hằng Kiện, hơn nữa còn có thể mang theo người tới cùng. Điều đó cho thấy anh ta là tâm đắc của Nguyên Hằng Kiện, e rằng anh ta là người Nguyên Hằng Kiện bồi dưỡng và đỡ đầu.
Có cái quan hệ này đối với Hàn Đông mà nói là một tin tức rất tốt, ít ra vì Nguyên Hằng Kiện thì Âu Dương Hiên Dật cũng không thể chĩa mũi nhọn vào chính mình, chỉ e rằng vào một thời điểm thích hợp thì anh ta vẫn có thể là người tiếp sức.
Đồng thời Hàn Đông cũng hiểu ra, Nguyên Á Văn gọi cuộc điện thoại này là để mình có thể yên tâm mà dùng Tiếu Thắng Anh.
- Lãnh đạo, em biết thời gian này anh rất bận nên sẽ không làm phiền anh, chờ khi anh bố trí ổn thỏa rồi em sẽ cùng anh em qua đó học tập kinh nghiệm bên thành phố Ninh Hải.
Nguyên Á Văn cười nói.
Hàn Đông nói:
- Được thôi, cậu có thể đến bất cứ lúc nào.
Đặt điện thoại xuống, Hàn Đông không kìm được cảm xúc của mình, trên quan trường, bạn bè và thù địch nhiều khi rất khó để phân biệt rõ ràng. Vốn dĩ Hàn Đông cho rằng khi Tiếu Thắng Anh đến có thể đứng về phe Lam Nghiệp. Dẫu gì anh ta cũng là người mà Lam Nghiệp tốn công tốn sức để điều đến, nhưng kết quả lại thành ra như vậy. Chỉ e rằng sau khi Lam Nghiệp biết chuyện thì chỉ có tâm trạng ủ rũ thôi.
Gần đến lúc tan tầm, Lâm Dũng mặc thường phục xuất hiện ở văn phòng của Hàn Đônng sau đó hai người cùng đi xuống lầu. Lên xe đến nhà hàng mà Tiếu Thắng Anh mời cơm.
Xe của Hàn Đông vừa mới chạy qua cửa của Ủy ban nhân dân thành phố thì gặp Lam Nghiệp ở tầng dưới, đi cùng ông ta có ủy viên thường vụ thành ủy, trưởng ban thư kí thành ủy Dương Lợi Đông, trưởng ban tuyên giáo Vương Đại Vĩ cùng với trưởng ban tổ chức cán bộ Chu Trạch Phi.
Bọn họ đi quanh Lam Nghiệp, vừa đi vừa trò chuyện, nhìn rất thân mật. Trên đường đi đụng phải bọn họ tất cả dường như bị diểm huyệt đứng im, cung kính đứng tại chỗ, hơi khom người, khách khí chào hỏi.
Vương Đại Vĩ thản nhiên nói:
- Vừa nãy tôi nhìn thấy Lâm Dũng và Hàn Đông đi cùng với nhau.
Lam Nghiệp khẽ mỉm cười nói:
- Kệ bọn họ đi.
Mọi người nghe theo lời của ông, nghe ra được cảm giác nắm bắt được hết thảy, nghĩ thầm rằng theo sự điều chỉnh nhân sự lần này của tỉnh ủy ở thành phố Ninh Hải, tinh thần của Lam Nghiệp tốt hơn lúc trước rất nhiều. Đây mới thực sự giống như một tay nắm giữ tất cả.
Lại nói tiếp, trong lòng Lam Nghiệp thực ra rất vui mừng vì sắp đến Ninh Hải đảm nhiệm chức vụ cục trưởng cục tài chính Vương Đạo Hoa là bạn học cùng trường Đảng với ông. Hai người trước kia cũng thường xuyên liên lạc, lần này có Vương Đạo Hoa đến để ý tới túi tiền của Hàn Đông, những ngày về sau của Hàn Đồn nhất định sẽ không dễ chịu một chút nào.
Mặt khác ông còn sớm quen biết với tân ủy viên thường vụ thành ủy, bí thư Đảng ủy công anh Tiếu Thắng Anh. Đã qua lại một vài lần, chờ sau khi anh ta nhận chức rồi nói chuyện với anh ta, sẽ không khó để khiến anh ta đứng về phe của mình.
Nghĩ đến đó, Lam Nghiệp tự nhiên thấy vui không kể siết, hơn nữa khoảng thời gian này Lam Tinh vẫn đang tức giận với mình, nhưng ít nhất nó không qua lại với Hàn Đông nữa. Như vậy cũng khiến cho Lam Nghiệp bớt lo phần nào.
Nhưng bất kể như thế nào, Lam Nghiệp quyết tâm đối đầu với Hàn Đông không đời nào thay đổi.
Trước đây chính vì bản thân chịu đựng nhường nhin, dẫn đến thế lực của Hàn Đông ở thành phố Ninh Hải có cơ hội nới rộng, cuối cùng bản thân không thể không dùng các mối quan hệ ở tỉnh ủy để điều chỉnh nhân sự của thành phố Ninh Hải. Thực tế là cho chính mình một thất bại lớn nhất. Bởi vậy Lam Nghiệp sẽ không thể để xảy ra vấn đề tương tự nữa.
Nhìn thấy Hàn Đông và Lâm Dũng đi cùng nhau, Lam Nghiệp trong lòng cười nhạt, nghĩ rằng bọn họ hiện tại đã là châu chấu sau mùa thu, kiêu ngạo không nổi mấy ngày nữa.
“Trong tháng này có một hội nghị bàn về nông thôn, Hàn Đông không phải rất chú trọng về những công việc nông thôn, có rất nhiều ý kiến hay sao, đến lúc đó để xem ý kiến của anh ta có nhận được đại đa số tán thành không?”
Lam Nghiệp nghĩ thầm kế hoạch trong lòng, nhất thời thấy tràn đầy ý chí.
Ngày 15, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ Lan Chí Bình đích thân đưa Tiếu Thắng Anh và Vương Đạo Hoa đến thành phố Ninh Hải nhậm chức.
Trong hội nghị ủy viên thường vụ thành ủy mở rộng, Lan Chí Bình đại diện cho Tỉnh ủy khẳng định sự sắp xếp các vị trí ở thành phố Ninh Hải đồng thời chỉ ra mục địch và ý đồ của Tỉnh ủy trong lần điều chỉnh này. Hi vọng công nhân viên chức thành phố Ninh Hải ở dưới sự lãnh đạo của trung ương và ban lãnh đạo tỉnh ủy Giang Việt, bên cạnh đồng chí Lam Nghiệp, cố gắng phấn đấu đạt được nhiều thành tích mới.
Lam Nghiệp ngồi bên phải đồng chí Lan Chí Bình, tay cầm chén trà, ánh mắt đang chầm chậm đưa qua khuôn mặt của mọi người trong hội nghị.
Mọi việc đều phát triển theo kế hoạch của ông, nên tâm trạng của ông rất tốt.
“Ngày mai họp hội nghị thường vụ, bàn về tất cả công việc của thành phố, nhân tiện là lễ ra mắt cho đồng chí Tiếu Thắng Anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.