Chương 385: Thăm hỏi trước tết
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
17/06/2013
Hoàng Kiến An hô to, mấy người cảnh sát đó không vui cho lắm, cảnh sát dẫn đầu nói với Hàn Đông hơi khách sáo:
- Ở đây không có việc gì rồi, anh mau đi đi.
Hàn Đông gật đầu, trong lòng nghĩ côn đồ như Hoàng Kiến An đúng là cần cảnh sát bắt giữ, ở đây cũng không có tác dụng gì.
Hàn Đông bèn đi tới lái xe về, trong lòng có chút không vui. Cũng không quản đến việc vừa mới uống rượu, cứ lái xe.
Thấy Hàn Đông không quay lại mà đi rồi, Tô Vũ Lan khổ tâm, cô ta không phải tên ngốc, biết Hàn Đông biểu hiện như vậy, vậy là rất bất mãn với cô ta.
Tuy nhiên Tô Vũ Lan cũng biết, lúc này không có cách gì hết, đồng thời cô ta cũng bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của mình. Từ việc này, chỉ sợ Hàn Đông sẽ không khách sáo với cô ta.
Sáng hôm sau, sau khi Hàn Đông đi làm bèn quyết định điều Tô Vũ Lan ra khỏi phòng hai, để tránh cô ta gây ra chuyện gì.
Có lẽ là vì tối hôm qua náo loạn. Hôm nay Tô Vũ Lan lại không đi làm, đoán là xin nghỉ phép, Hàn Đông cũng không quản.
Qua khảo sát trong thời gian qua, Hàn Đông đã biết hơn về các công việc của ban tổ chức tỉnh ủy, biết rằng muốn chuyện khảo sát đạt tới tình trạng lý tưởng không phải là một việc dễ dàng, mình cũng không chắc có thể làm công việc tổ chức lâu dài, vì thế vẫn còn dè chừng, không thể quá vội. Hơn nữa, hiện tại là hạ tuần tháng chạp âm lịch, gần tới tết, lúc này, ban tổ chức làm báo cáo tổng kết, tạm thời Hàn Đông cũng không có thời gian đi làm chuyện khác.
Sau khi đến tỉnh Tây Xuyên, đã mấy năm rồi, Hàn Đông không về Yến Kinh ăn tết, bây giờ đến ban tổ chức tỉnh ủy, tết đến, cũng thoải mái hơn một chút, ngày tết về Yến Kinh, cũng có thể nghe lão thái gia dạy bảo.
Điện thoại reo, Hàn Đông lấy ra xem, lại là Hồng Tiến Phong gọi.
- Hàn Đông, tối nay anh rảnh không, tôi mời anh ăn cơm.
Hồng Tiến Phong cười nói, bây giờ hắn đã là phó trưởng ban thư ký văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, làm việc ở ủy ban tỉnh, anh ta cảm thấy được mở rộng tầm mắt rất nhiều, thân ở chỗ cao, phóng tầm mắt ra xa, góc nhìn cũng mở rộng hơn nhiều. Hồng Tiến Phong cũng thấy bận hơn lúc trước nhiều, điện thoại liên hệ, gõ cửa hỏi thăm, nhiều hơn so với lúc trước, đây cũng chính là do sau khi thay đổi chức vụ khác.
Mặt khác, sau khi đến văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, Hồng Tiến Phong chuyên đi báo cáo công việc cho phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Đồng Huy, hắn làm việc ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh cũng không chịu thiệt. Nếu làm tốt, làm một thời gian ở vị trí phó bí thư, sau này có thể lên cấp Bí thư.
Mà những điều này, đều do một tay Hàn Đông sắp xếp. Vì thế trong lòng Hồng Tiến Phong đối với Hàn Đông rất khẩn trương. Bây giờ hai người đều ở Thục Đô, vì vậy Hồng Tiến Phong có cơ hội mời Hàn Đông ăn cơm, một là biểu đạt lòng biết ơn, hai là kéo mối quan hệ hai người gần thêm một bước.
Hàn Đông cũng biết, bây giờ là cuối năm. Theo phong tục của người Hoa Hạ, mọi người hay qua lại, liên lạc cảm tình. Vừa lúc tối nay cũng không có việc gì, liền đồng ý đi.
Tối, lúc ăn cơm với Hồng Tiến Phong, Hàn Đông gọi Tôn Hải Quần, Lưu Bị Tuyên, Vương Trung Lộ, Hách Nhận Quốc , những người này đều có quan hệ tốt với Hàn Đông, gặp nhau, cũng luôn tiện liên lạc một lần, sau này có thể giúp đỡ cùng nhau.
Những người này đều lấy Hàn Đông làm trung tâm, xem Hàn Đông là sợi dây gắn bó mối quan hệ. Mặc dù không có nhiều thế lực ở tỉnh Tây, nhưng cũng đã sở hữu cơ sở ban đầu, chỉ cần mọi người vững bước, sau này có thể trở thành thế lực mạnh.
Hàn Đông cũng biết, muốn thăng tiến hơn, cần có nhiều sự giúp đỡ. Vì thế bây giờ cần nhiều người đoàn kết bên cạnh, bằng không sau này chỉ có thể dựa vào lực lượng gia tộc mà làm việc.
Hơn nữa, ủy ban nhân dân các nơi ở tỉnh Tây đều đến Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy biểu thị ý tứ. Mà Hàn Đông là trưởng phòng hai Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, tất nhiên là đối tượng quan tâm chính của mọi người, nhưng Hàn Đông có quy tắc của hắn, bất cứ vật gì có giá trị hơn một ngàn tuyệt đối không nhận. Phía trước có người bị đuổi khỏi nhà, người phía sau tất nhiên biết bản tính của Hàn Đông, đều vắt óc suy nghĩ, như vậy mang những đặc sản đến biếu, Hàn Đông ngược lại thấy mệt hơn công việc khảo sát. Thân ở quan trường, những hoạt động này không thể tránh, thậm chí có thể nói là hoạt động quan trọng của quan.
- Chỉ còn có vài ngày là đến tết, cũng vừa lúc vài ngày thanh tịnh.
Hàn Đông nói thầm, hai ngày nay Hàn Đông cũng uống không ít rượu, mặc dù Hàn Đông có thể không để ý người khác, nhưng người thành phố Vinh Châu đến Thục Đô, Hàn Đông không gặp không được. Lúc ăn cơm, tất nhiên phải uốn rượu, huống hồ mọi người không phải đến cùng nhau, Hàn Đông uống rượu cũng không ít lần, nên cũng có chút chịu không được.
Lúc này điện thoại trên bàn reo lên, Hàn Đông bắt ,áy, là Triệu Nhạc gọi đến, nói Hàn Đông qua một chuyến.
Hàn Đông không biết Triệu Nhạc có việc gì mà gọi qua, liền lên lầu, gặp Triệu Nhạc, chào hỏi khách sáo.
Triệu Nhạc gật đầu, nói Hàn Đông ngồi xuống, lấy một lá thư trên bàn xuống, đưa Hàn Đông nói:
- Anh xem trước cái này đi.
Hàn Đông nghi hoặc, kết quả, mở thư ra, trong lòng giận dữ, thì ra lá thư này, lại là tố cáo Hàn Đông có quan hệ nam nữ ở đơn vị. Và lấy quyền đè pháp, ức hiếp dân chúng. Miêu tả chi tiết, nói Hàn Đông cực kỳ không chịu nổi. Trong thư nói Hàn Đông vì thông đồng, sai khiến người phái người làm khó bạn trai người đó,…
Xem xong thư, Hàn Đông tức giận, nhưng vẫn bình tĩnh, việc này chắc chắn là bạn trai Tô Vũ Lan làm, chỉ là sao gã biết tên của mình?
- Bộ trưởng, nội dung lá thư này, toàn bộ là hồ đồ, phòng hai có nhân viên tên là Tô Vũ Lan, nhưng quan hệ giữa tôi và cô ấy, đơn thuần chỉ là quan hệ cấp dưới, không có bất cứ tình cảm riêng nào.
Hàn Đông bình tĩnh nói.
Trong lòng vô tư, Hàn Đông cũng không lo lắng gì, lại nói, Triệu Nhạc đem tài liệu tố cáo cho hắn xem, cũng đã nói lên sự tình.
Triệu Nhạc gật đầu, nói:
- Tôi cũng biết, lá thư này là từ ủy ban kỷ luật tỉnh chuyển tới, do trong bộ phụ trách điều tra, tôi gọi anh tới, cũng chỉ để hiểu tình hình, anh không cần đặt nặng trong lòng.
Ông ta hiểu tình hình của Hàn Đông. Hàn Đông vì Kiều San San, thậm chí cả người của Hàn lão thái gia sắp xếp cũng cự tuyệt, thì làm sao có mối quan hệ với cấp dưới. Đoán là vì người cấp dưới đó thấy Hàn Đông trẻ, lại có địa vị cao, mới thấy động tâm tư, chuẩn bị chia tay với người con trai kia, người con trai đó mới viết lá thư tố cáo Hàn Đông.
Lá thư này chuyển từ ủy ban kỷ luật đến, việc này nếu cấp trên không có người cố ý nhìn chằm chằm. Bình thường đều chuyển thư tố cáo đến đơn vị đó, do nội bộ điều tra xử lý, huống hồ thư ký ủy ban kỷ luật, ủy ban nhân dân tỉnh Vương Kỳ Tài lại là người của Hàn hệ, đối ới việc của Hàn Đông, tất nhiên có chiếu cố.
Từ văn phòng của Triệu Nhạc đi ra, trong lòng Hàn Đông rất không vui, liền tới văn phòng Liễu Ngạn Khánh, nói chuyện với hắn một lát, Sau đó quay về phòng hai, ngồi uống chút trà, liền gọi điện đến văn phòng chủ nhiệm Dương Nguyên Hi, gọi hắn tới một chuyến.
- Trưởng phòng, anh có căn dặn gì?
Dương Nguyên Hi kính cẩn hỏi han.
Bây giờ Hàn Đông đã nắm quyền lực lớn trong tay ở phòng hai, cũng không điều chỉnh chức vụ chủ nhiệm văn phòng của anh ta, nên anh ta vẫn cảm kích Hàn Đông.
Hàn Đông gật đầu, bảo anh ta ngồi xuống, nói:
- Chủ nhiệm Liễu và tôi vừa bàn bạc, văn phòng cần một nhân viên làm việc cẩn thận,có trách nhiệm, anh nói với Tô Vũ Lan một chút, điều cô ta qua đó.
Dương Nguyên Hi sửng sốt, nói:
- Vâng, trưởng phòng, anh còn yêu cầu gì không?
Hàn Đông lạnh nhạt nói:
- Không, làm sớm đi.
Mặc kệ Tô Vũ Lan xuất phát từ mục đích gì, Hàn Đông sẽ không để cô ta làm một lần nữa, vì thế vừa bàn với Liễu Ngạn Khánh, điều Tô Vũ Lan qua làm công việc văn phòng Ban tổ chức, công việc cũng không kém so với phòng hai, Hàn Đông xem ra cũng còn khách sáo với Tô Vũ Lan. Dương Nguyên Hi liền mời Tô Vũ Lan đến văn phòng, vẻ mặt ôn hòa nói
- Tiểu Tô, không tệ. Không ngờ vô thanh vô tức được điều tới văn phòng Ban tổ chức cán bộ.
So với văn phòng của phòng hai, đây là hai khái niệm khác nhau. Từ điểm này mà nói, điều động Tô Vũ Lan cũng xem như đi lên chỗ cao.
Tô Vũ Lan giật mình, cười nhỏ tiếng nói:
- Chủ nhiệm Dương, anh nói gì?
Dương Nguyên Hi xem bộ dạng kinh ngạc của Tô Vũ Lan không phải giả vờ, trong lòng có chút nghi hoặc, liền nói một chút tình hình.
Tô Vũ Lan nghe xong, liền biết đây chắc chắn là sắp xếp của Hàn Đông, sắc mặt tái nhợt, trong lòng cô ta, cứ ôm tia hy vọng xa vời, ai biết Hàn Đông vô thanh vô tức lại điều cô ta ra khỏi phòng hai, đồng thời thông qua cách này, biểu lộ thái độ của hắn.
“Tôi không cam lòng”
Tô Vũ Lan nghĩ thầm
Tuy nhiên cho dù cô ra không cam tâm, thì cũng không có cách nào, chỉ có thể phục tùng sắp xếp, về sau thế nào, thì chỉ có thể từ từ sẽ đến.
Điều động nhân viên trong nội bộ Ban tổ chức, cũng là một việc rất bình thường, thủ tục của Tô Vũ Lan làm rất nhanh, sau đó cô ta bàn giao công việc, trực tiếp đến văn phòng Ban tổ chức cán bộ báo danh.
Tuy nhiên trong lòng cô ta vẫn không ngờ, hai tay ôm hộp giấy nhỏ chứa vật phẩm riêng tư, quả thật chính là không nỡ đi.
- Ủa, cô bé này làm gì đây? Thôi Khánh Đồng nhìn bộ dạng của Tô Vũ Lan, trong lòng nghi hoặc, nghĩ một chút. Cô ta liền đến văn phòng, hỏi Dương Nguyên Hi:
- Tiểu Tô đi đâu vậy?
Dương Nguyên Hi kính cẩn nói:
- Trưởng phòng Thôi, tiểu Tô đã được điều đến văn phòng Ban tổ chức cán bộ rồi.
- Ồ?
Thôi Khánh Đổng nhạc nhiên, nói:
- Chuyện lúc nào vậy, sao tôi không biết?
Dương Nguyên Hi nói:
- Vừa mới làm xong thủ tục, là trưởng phòng Hàn điều.
- Ừm
Thôi Khánh Đồng gật đầu, không hỏi nữa, tuy nhiên trong lòng cô ta, có chút buồn bực,
- Xem ra Hàn Đông đã có ý phòng bị, việc này sợ là khó đối phó hắn, cũng không biết tư liệu Hoàng Kiến An có tác dụng hay không?
Lần này nhắm vào thư tố cáo Hàn Đông, cũng là Thôi Khánh Đồng thông qua em trai Thôi Khánh Dương, xúi giục Hoàng Kiến An viết, cô ta cũng không cố ý, biết em trai quen Hoàng Kiến An, nên bèn nghĩ ra cách này. Nghĩ nếu thư tố cáo có chút tác dụng, chỉ cần người ủy ban lỷ luật đến điều tra, đến lúc đó có thể cho Tạ Á Băng ra mặt, mặt khác có thể khiến Thôi Khánh Dương thông qua Bảo Khánh Hồng, với sự dốc sức của cha là Bảo Xuân Long, nói không chừng có thể lật đổ Hàn Đông.
- Uỷ ban kỷ luật chắc là nhận được thư tố cáo rồi, tại sao vẫn chưa có phản ứng gì?
Thôi Khánh Đồng thầm nghĩ, cô ta cũng không chắc giữa Tô Vũ Lan và Hàn Đông rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng ít nhất có một điều, đó chính là Tô Vũ Lan tỏ ra nhiệt tình với Hàn Đông, hai người lại từng ở chung một chỗ, nói không chừng đã xảy ra chuyện gì, dù sao trên thế giới này, không tồn tại mèo không ăn mỡ.
Thôi Khánh Đồng chậm rãi về văn phòng, bèn gọi điện thoại cho em tai Thôi Khánh Dương, hỏi:
- Việc nói với em làm xong chưa?
- Chị yên tâm đi. Hoàng Kiến An đã sớm làm xong rồi.
Thôi Khánh Dương cười ha ha nói.
Thôi Khánh Đồng nhíu mày nòi:
- Không phải vấn đề của Hoàng Kiến An, là chị nói bên phía Bảo Hoành Hồng, em phải quan sát gã nhiều.
- Em biết, tối nay em mời gã ăn cơm.
Thôi Khánh Dương nói,
Qua lại với Bảo Hoành Hồng lâu vậy, y cũng cảm thấy, Bảo Hoành Hồng rất không hài lòng về Hàn Đông, tuy nhiên không biết quan hệ giữa họ rốt cuộc có gì, nhưng có thể có chỗ lợi dụng. Đương nhiên, mặc dù Bảo Hồng Hoành biểu hiện hoàn toàn căm hận Hàn Đông, nhưng vô cùng cẩn thận, không dám công kích chính diện Hàn Đông, điều này khiến y rất nghi hoặc.
Tuy nhiên y lại không biết, Bảo Hoành Hồng là vì thân phận của Hàn Đông, nên không dám công kích chính diện Hàn Đông, chỉ có thể nghĩ cách, vòng vèo nhắm vào Hàn Đông, mà Bảo Hồng Hoành cũng không có kể cho Thôi Khánh Đồng thân phận của Hàn Đông.
Nếu biết thân phận cụ thể của Hàn Đông, Thôi Khánh Đồng chỉ sợ cũng không dám đối nghịch với Hàn Đông.
Lúc này, Hàn Đông đang trò chuyện với cha hắn - Hàn Chính.
- Hàn Đông, làm ở Ban tổ chức cán bộ thấy thế nào?
Hàn Chính hỏi trong điện thoại.
Hàn Đông cười nói:
- Cũng tốt, công việc tổ chức đối với con mà nói, là một lĩnh vực mới, có thể rèn luyện không ít.
Hàn Chính nói:
- Trong ban tổ chức, quan trọng nhất cần phỏng đoán, chính là thế nào biết người, dùng người, đây cũng là một trong những công việc quan trọng trong những công việc lãnh đạo khác sau này của con.
Ông ta đem kinh nghiệm của mình đều nói cho Hàn Đông rất chi tiết.
Đối với con trai của mình, Hàn Chính rất hài lòng, cũng rất tự hào.
Thử nghĩ, cả Hoa Hạ quốc, có thể đạt được sự tán dương của Nam Tuần trưởng, thì có được mấy người chứ, mà cán bộ trẻ như Hàn Đông, có được tán dương của Tuần trưởng Nam, thì đúng là có một không hai.
Bởi vậy, Hàn Chính rất mãn nguyện, tin tưởng và kỳ vọng vào Hàn Đông, chờ mong nhìn thấy Hàn Đông một ngày, có thể bước cao hơn nữa. Đương nhiên, ông ta cũng biết, bất luận là điều kiện bên ngoài hay điều kiện bản thân, Hàn Đông đều rất mạnh, thành tựu sau này, nhất định là rất cao.
- À, qua năm mới rồi, con đi thăm hỏi Tư Lệnh Lữ một chút đi.
Hàn Chính nói
- Năm sau, phỏng chừng Tư Lệnh Lữ thăng tiến.
- Nhanh như vậy đã thăng chức sao?
Hàn Đông cười có chút kinh ngạc, tuy Lữ Quốc Trung là bộ hạ cũ của lão thái gia, thăng chức thượng tướng cũng cần có thời gian, lý lịch cũng tương đối phong phú, trước đó đảm nhiệm phó trưởng ban số một tổng ban trang bị, bây giờ là một trong những tư lệnh viên Tư lệnh quân khu Thục Đô một trong sáu quân khu lớn nhất của Hoa Hạ quốc, có sự giúp đỡ của Hàn hệ, ông ta thăng chức cũng bình thường, hơn nữa, lần này thăng chức cao, chắc là có một nhân vật của một trong những tư tổng bộ quân ủy, đạt được tiến bộ không nhỏ.
Trò chuyện một lát, Hàn Chính cúp máy.
Sau khi Hàn Đông tan ca, bèn đi mua một kiện rượu Mao Đài, còn mua mười cây thuốc Trung Hoa, tổng cộng tiêu hết gần một vạn tiền, phần lễ này xem ra cũng rất nặng.
Chiều thứ 6, Hàn Đông gọi điện thoại trước đến nhà Lữ Quốc Trung, bắt máy là vợ Lữ Quốc Trung - Chu Huệ Dung, Hàn Đông nói:
- Thím Chu, ngày mai thím và bác Lữ có nhà không, con tính qua thăm hỏi.
- Thằng này, nói khách sáo vậy làm gì, ngày mai con qua đi, thím nói Nam Phương đi đón con.
Chu Huệ Dung nói đôn hậu.
Bà ta rất thích Hàn Đông, đặc biệt sau khi Lữ Nam Phương qua lại với Hàn Đông, trở nên thân hơn rất nhiều, vì thế bà ta rất thoải mái.
- Không cần đâu, con tự lái xe qua là được rồi.
Khoảng 9 giờ sáng hôm sau, Hàn Đông lái xe đến bộ tư lệnh quân khu Thục Đô, phía sau xe, chứa rượu và thuốc lá, đến cổng quân khu, Hàn Đông dừng xe, gọi điện thoại Lã Nam Phương, nói đến đón.
Lữ Nam Phương đến rất nhanh, Lữ Nhạc đứng phía sau mặc lục trang, tư thế oai hùng hiên ngang.
- Ha ha, anh Hàn, rất lâu rồi anh không đến nhà chơi.
Lữ Nam Phương cười nói
Lữ Nhạc mỉm cười , bĩu môi, nói đùa:
- Sư phụ Đông.
Sau đó có không khách khí mở cửa xe bên tài phụ, ngồi vào xe.
Lữ Nam Phương lên xe nói,
- Anh Đông, để em làm cho anh thẻ ra vào, sau này anh tiện vào.
Hàn Đông nói:
- Sao, bảo em đến đón không vui sao?
- Đương nhiên không phải.
- À, xe này không phải nha!
Lữ Nhạc bỗng nhiên ngạc nhiên nói, thò tay đập đập Hàn Đông, vẻ mặt ngạc nhiên.
Lữ Nam Phương nói:
-Tiểu muội quả nhiên mắt rất tinh, anh Đông xe này quả không đơn giản, giá tiền chắc đắt hôn chiếc Mercedes- Benz BWM nhiều.
Hàn Đông nói:
- Có gì không đơn giản, là xe bình thường thôi.
- Đông ca sư phụ, anh cũng quá xa xỉ rồi, cũng không biết tốc độ xe này thế nào?
Lữ Nhạc quay đầu qua nói, đôi mắt chớp chớp.
Hàn Đông nói:
- Chắc là không nhanh đâu, dù sao anh cũng không cần cao quá.
Lữ Nhạc thản nhiên cười:
- Phải không vậy em thử nha. Chiều em lái xe đi dạo.
Hàn Đông nói:
- Được
Đến tầng hầm, Hàn Đông dừng xe, bảo Lữ Nam Phương giúp mang đồ lên.
Thấy Hàn Đông mua nhiều thứ, Lữ Nhạc chớp mắt, nói:
- Anh Đông sư phụ, mua nhiều đồ thế, anh đến đút lót hả?
- Ở đây không có việc gì rồi, anh mau đi đi.
Hàn Đông gật đầu, trong lòng nghĩ côn đồ như Hoàng Kiến An đúng là cần cảnh sát bắt giữ, ở đây cũng không có tác dụng gì.
Hàn Đông bèn đi tới lái xe về, trong lòng có chút không vui. Cũng không quản đến việc vừa mới uống rượu, cứ lái xe.
Thấy Hàn Đông không quay lại mà đi rồi, Tô Vũ Lan khổ tâm, cô ta không phải tên ngốc, biết Hàn Đông biểu hiện như vậy, vậy là rất bất mãn với cô ta.
Tuy nhiên Tô Vũ Lan cũng biết, lúc này không có cách gì hết, đồng thời cô ta cũng bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của mình. Từ việc này, chỉ sợ Hàn Đông sẽ không khách sáo với cô ta.
Sáng hôm sau, sau khi Hàn Đông đi làm bèn quyết định điều Tô Vũ Lan ra khỏi phòng hai, để tránh cô ta gây ra chuyện gì.
Có lẽ là vì tối hôm qua náo loạn. Hôm nay Tô Vũ Lan lại không đi làm, đoán là xin nghỉ phép, Hàn Đông cũng không quản.
Qua khảo sát trong thời gian qua, Hàn Đông đã biết hơn về các công việc của ban tổ chức tỉnh ủy, biết rằng muốn chuyện khảo sát đạt tới tình trạng lý tưởng không phải là một việc dễ dàng, mình cũng không chắc có thể làm công việc tổ chức lâu dài, vì thế vẫn còn dè chừng, không thể quá vội. Hơn nữa, hiện tại là hạ tuần tháng chạp âm lịch, gần tới tết, lúc này, ban tổ chức làm báo cáo tổng kết, tạm thời Hàn Đông cũng không có thời gian đi làm chuyện khác.
Sau khi đến tỉnh Tây Xuyên, đã mấy năm rồi, Hàn Đông không về Yến Kinh ăn tết, bây giờ đến ban tổ chức tỉnh ủy, tết đến, cũng thoải mái hơn một chút, ngày tết về Yến Kinh, cũng có thể nghe lão thái gia dạy bảo.
Điện thoại reo, Hàn Đông lấy ra xem, lại là Hồng Tiến Phong gọi.
- Hàn Đông, tối nay anh rảnh không, tôi mời anh ăn cơm.
Hồng Tiến Phong cười nói, bây giờ hắn đã là phó trưởng ban thư ký văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, làm việc ở ủy ban tỉnh, anh ta cảm thấy được mở rộng tầm mắt rất nhiều, thân ở chỗ cao, phóng tầm mắt ra xa, góc nhìn cũng mở rộng hơn nhiều. Hồng Tiến Phong cũng thấy bận hơn lúc trước nhiều, điện thoại liên hệ, gõ cửa hỏi thăm, nhiều hơn so với lúc trước, đây cũng chính là do sau khi thay đổi chức vụ khác.
Mặt khác, sau khi đến văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, Hồng Tiến Phong chuyên đi báo cáo công việc cho phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Đồng Huy, hắn làm việc ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh cũng không chịu thiệt. Nếu làm tốt, làm một thời gian ở vị trí phó bí thư, sau này có thể lên cấp Bí thư.
Mà những điều này, đều do một tay Hàn Đông sắp xếp. Vì thế trong lòng Hồng Tiến Phong đối với Hàn Đông rất khẩn trương. Bây giờ hai người đều ở Thục Đô, vì vậy Hồng Tiến Phong có cơ hội mời Hàn Đông ăn cơm, một là biểu đạt lòng biết ơn, hai là kéo mối quan hệ hai người gần thêm một bước.
Hàn Đông cũng biết, bây giờ là cuối năm. Theo phong tục của người Hoa Hạ, mọi người hay qua lại, liên lạc cảm tình. Vừa lúc tối nay cũng không có việc gì, liền đồng ý đi.
Tối, lúc ăn cơm với Hồng Tiến Phong, Hàn Đông gọi Tôn Hải Quần, Lưu Bị Tuyên, Vương Trung Lộ, Hách Nhận Quốc , những người này đều có quan hệ tốt với Hàn Đông, gặp nhau, cũng luôn tiện liên lạc một lần, sau này có thể giúp đỡ cùng nhau.
Những người này đều lấy Hàn Đông làm trung tâm, xem Hàn Đông là sợi dây gắn bó mối quan hệ. Mặc dù không có nhiều thế lực ở tỉnh Tây, nhưng cũng đã sở hữu cơ sở ban đầu, chỉ cần mọi người vững bước, sau này có thể trở thành thế lực mạnh.
Hàn Đông cũng biết, muốn thăng tiến hơn, cần có nhiều sự giúp đỡ. Vì thế bây giờ cần nhiều người đoàn kết bên cạnh, bằng không sau này chỉ có thể dựa vào lực lượng gia tộc mà làm việc.
Hơn nữa, ủy ban nhân dân các nơi ở tỉnh Tây đều đến Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy biểu thị ý tứ. Mà Hàn Đông là trưởng phòng hai Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, tất nhiên là đối tượng quan tâm chính của mọi người, nhưng Hàn Đông có quy tắc của hắn, bất cứ vật gì có giá trị hơn một ngàn tuyệt đối không nhận. Phía trước có người bị đuổi khỏi nhà, người phía sau tất nhiên biết bản tính của Hàn Đông, đều vắt óc suy nghĩ, như vậy mang những đặc sản đến biếu, Hàn Đông ngược lại thấy mệt hơn công việc khảo sát. Thân ở quan trường, những hoạt động này không thể tránh, thậm chí có thể nói là hoạt động quan trọng của quan.
- Chỉ còn có vài ngày là đến tết, cũng vừa lúc vài ngày thanh tịnh.
Hàn Đông nói thầm, hai ngày nay Hàn Đông cũng uống không ít rượu, mặc dù Hàn Đông có thể không để ý người khác, nhưng người thành phố Vinh Châu đến Thục Đô, Hàn Đông không gặp không được. Lúc ăn cơm, tất nhiên phải uốn rượu, huống hồ mọi người không phải đến cùng nhau, Hàn Đông uống rượu cũng không ít lần, nên cũng có chút chịu không được.
Lúc này điện thoại trên bàn reo lên, Hàn Đông bắt ,áy, là Triệu Nhạc gọi đến, nói Hàn Đông qua một chuyến.
Hàn Đông không biết Triệu Nhạc có việc gì mà gọi qua, liền lên lầu, gặp Triệu Nhạc, chào hỏi khách sáo.
Triệu Nhạc gật đầu, nói Hàn Đông ngồi xuống, lấy một lá thư trên bàn xuống, đưa Hàn Đông nói:
- Anh xem trước cái này đi.
Hàn Đông nghi hoặc, kết quả, mở thư ra, trong lòng giận dữ, thì ra lá thư này, lại là tố cáo Hàn Đông có quan hệ nam nữ ở đơn vị. Và lấy quyền đè pháp, ức hiếp dân chúng. Miêu tả chi tiết, nói Hàn Đông cực kỳ không chịu nổi. Trong thư nói Hàn Đông vì thông đồng, sai khiến người phái người làm khó bạn trai người đó,…
Xem xong thư, Hàn Đông tức giận, nhưng vẫn bình tĩnh, việc này chắc chắn là bạn trai Tô Vũ Lan làm, chỉ là sao gã biết tên của mình?
- Bộ trưởng, nội dung lá thư này, toàn bộ là hồ đồ, phòng hai có nhân viên tên là Tô Vũ Lan, nhưng quan hệ giữa tôi và cô ấy, đơn thuần chỉ là quan hệ cấp dưới, không có bất cứ tình cảm riêng nào.
Hàn Đông bình tĩnh nói.
Trong lòng vô tư, Hàn Đông cũng không lo lắng gì, lại nói, Triệu Nhạc đem tài liệu tố cáo cho hắn xem, cũng đã nói lên sự tình.
Triệu Nhạc gật đầu, nói:
- Tôi cũng biết, lá thư này là từ ủy ban kỷ luật tỉnh chuyển tới, do trong bộ phụ trách điều tra, tôi gọi anh tới, cũng chỉ để hiểu tình hình, anh không cần đặt nặng trong lòng.
Ông ta hiểu tình hình của Hàn Đông. Hàn Đông vì Kiều San San, thậm chí cả người của Hàn lão thái gia sắp xếp cũng cự tuyệt, thì làm sao có mối quan hệ với cấp dưới. Đoán là vì người cấp dưới đó thấy Hàn Đông trẻ, lại có địa vị cao, mới thấy động tâm tư, chuẩn bị chia tay với người con trai kia, người con trai đó mới viết lá thư tố cáo Hàn Đông.
Lá thư này chuyển từ ủy ban kỷ luật đến, việc này nếu cấp trên không có người cố ý nhìn chằm chằm. Bình thường đều chuyển thư tố cáo đến đơn vị đó, do nội bộ điều tra xử lý, huống hồ thư ký ủy ban kỷ luật, ủy ban nhân dân tỉnh Vương Kỳ Tài lại là người của Hàn hệ, đối ới việc của Hàn Đông, tất nhiên có chiếu cố.
Từ văn phòng của Triệu Nhạc đi ra, trong lòng Hàn Đông rất không vui, liền tới văn phòng Liễu Ngạn Khánh, nói chuyện với hắn một lát, Sau đó quay về phòng hai, ngồi uống chút trà, liền gọi điện đến văn phòng chủ nhiệm Dương Nguyên Hi, gọi hắn tới một chuyến.
- Trưởng phòng, anh có căn dặn gì?
Dương Nguyên Hi kính cẩn hỏi han.
Bây giờ Hàn Đông đã nắm quyền lực lớn trong tay ở phòng hai, cũng không điều chỉnh chức vụ chủ nhiệm văn phòng của anh ta, nên anh ta vẫn cảm kích Hàn Đông.
Hàn Đông gật đầu, bảo anh ta ngồi xuống, nói:
- Chủ nhiệm Liễu và tôi vừa bàn bạc, văn phòng cần một nhân viên làm việc cẩn thận,có trách nhiệm, anh nói với Tô Vũ Lan một chút, điều cô ta qua đó.
Dương Nguyên Hi sửng sốt, nói:
- Vâng, trưởng phòng, anh còn yêu cầu gì không?
Hàn Đông lạnh nhạt nói:
- Không, làm sớm đi.
Mặc kệ Tô Vũ Lan xuất phát từ mục đích gì, Hàn Đông sẽ không để cô ta làm một lần nữa, vì thế vừa bàn với Liễu Ngạn Khánh, điều Tô Vũ Lan qua làm công việc văn phòng Ban tổ chức, công việc cũng không kém so với phòng hai, Hàn Đông xem ra cũng còn khách sáo với Tô Vũ Lan. Dương Nguyên Hi liền mời Tô Vũ Lan đến văn phòng, vẻ mặt ôn hòa nói
- Tiểu Tô, không tệ. Không ngờ vô thanh vô tức được điều tới văn phòng Ban tổ chức cán bộ.
So với văn phòng của phòng hai, đây là hai khái niệm khác nhau. Từ điểm này mà nói, điều động Tô Vũ Lan cũng xem như đi lên chỗ cao.
Tô Vũ Lan giật mình, cười nhỏ tiếng nói:
- Chủ nhiệm Dương, anh nói gì?
Dương Nguyên Hi xem bộ dạng kinh ngạc của Tô Vũ Lan không phải giả vờ, trong lòng có chút nghi hoặc, liền nói một chút tình hình.
Tô Vũ Lan nghe xong, liền biết đây chắc chắn là sắp xếp của Hàn Đông, sắc mặt tái nhợt, trong lòng cô ta, cứ ôm tia hy vọng xa vời, ai biết Hàn Đông vô thanh vô tức lại điều cô ta ra khỏi phòng hai, đồng thời thông qua cách này, biểu lộ thái độ của hắn.
“Tôi không cam lòng”
Tô Vũ Lan nghĩ thầm
Tuy nhiên cho dù cô ra không cam tâm, thì cũng không có cách nào, chỉ có thể phục tùng sắp xếp, về sau thế nào, thì chỉ có thể từ từ sẽ đến.
Điều động nhân viên trong nội bộ Ban tổ chức, cũng là một việc rất bình thường, thủ tục của Tô Vũ Lan làm rất nhanh, sau đó cô ta bàn giao công việc, trực tiếp đến văn phòng Ban tổ chức cán bộ báo danh.
Tuy nhiên trong lòng cô ta vẫn không ngờ, hai tay ôm hộp giấy nhỏ chứa vật phẩm riêng tư, quả thật chính là không nỡ đi.
- Ủa, cô bé này làm gì đây? Thôi Khánh Đồng nhìn bộ dạng của Tô Vũ Lan, trong lòng nghi hoặc, nghĩ một chút. Cô ta liền đến văn phòng, hỏi Dương Nguyên Hi:
- Tiểu Tô đi đâu vậy?
Dương Nguyên Hi kính cẩn nói:
- Trưởng phòng Thôi, tiểu Tô đã được điều đến văn phòng Ban tổ chức cán bộ rồi.
- Ồ?
Thôi Khánh Đổng nhạc nhiên, nói:
- Chuyện lúc nào vậy, sao tôi không biết?
Dương Nguyên Hi nói:
- Vừa mới làm xong thủ tục, là trưởng phòng Hàn điều.
- Ừm
Thôi Khánh Đồng gật đầu, không hỏi nữa, tuy nhiên trong lòng cô ta, có chút buồn bực,
- Xem ra Hàn Đông đã có ý phòng bị, việc này sợ là khó đối phó hắn, cũng không biết tư liệu Hoàng Kiến An có tác dụng hay không?
Lần này nhắm vào thư tố cáo Hàn Đông, cũng là Thôi Khánh Đồng thông qua em trai Thôi Khánh Dương, xúi giục Hoàng Kiến An viết, cô ta cũng không cố ý, biết em trai quen Hoàng Kiến An, nên bèn nghĩ ra cách này. Nghĩ nếu thư tố cáo có chút tác dụng, chỉ cần người ủy ban lỷ luật đến điều tra, đến lúc đó có thể cho Tạ Á Băng ra mặt, mặt khác có thể khiến Thôi Khánh Dương thông qua Bảo Khánh Hồng, với sự dốc sức của cha là Bảo Xuân Long, nói không chừng có thể lật đổ Hàn Đông.
- Uỷ ban kỷ luật chắc là nhận được thư tố cáo rồi, tại sao vẫn chưa có phản ứng gì?
Thôi Khánh Đồng thầm nghĩ, cô ta cũng không chắc giữa Tô Vũ Lan và Hàn Đông rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng ít nhất có một điều, đó chính là Tô Vũ Lan tỏ ra nhiệt tình với Hàn Đông, hai người lại từng ở chung một chỗ, nói không chừng đã xảy ra chuyện gì, dù sao trên thế giới này, không tồn tại mèo không ăn mỡ.
Thôi Khánh Đồng chậm rãi về văn phòng, bèn gọi điện thoại cho em tai Thôi Khánh Dương, hỏi:
- Việc nói với em làm xong chưa?
- Chị yên tâm đi. Hoàng Kiến An đã sớm làm xong rồi.
Thôi Khánh Dương cười ha ha nói.
Thôi Khánh Đồng nhíu mày nòi:
- Không phải vấn đề của Hoàng Kiến An, là chị nói bên phía Bảo Hoành Hồng, em phải quan sát gã nhiều.
- Em biết, tối nay em mời gã ăn cơm.
Thôi Khánh Dương nói,
Qua lại với Bảo Hoành Hồng lâu vậy, y cũng cảm thấy, Bảo Hoành Hồng rất không hài lòng về Hàn Đông, tuy nhiên không biết quan hệ giữa họ rốt cuộc có gì, nhưng có thể có chỗ lợi dụng. Đương nhiên, mặc dù Bảo Hồng Hoành biểu hiện hoàn toàn căm hận Hàn Đông, nhưng vô cùng cẩn thận, không dám công kích chính diện Hàn Đông, điều này khiến y rất nghi hoặc.
Tuy nhiên y lại không biết, Bảo Hoành Hồng là vì thân phận của Hàn Đông, nên không dám công kích chính diện Hàn Đông, chỉ có thể nghĩ cách, vòng vèo nhắm vào Hàn Đông, mà Bảo Hồng Hoành cũng không có kể cho Thôi Khánh Đồng thân phận của Hàn Đông.
Nếu biết thân phận cụ thể của Hàn Đông, Thôi Khánh Đồng chỉ sợ cũng không dám đối nghịch với Hàn Đông.
Lúc này, Hàn Đông đang trò chuyện với cha hắn - Hàn Chính.
- Hàn Đông, làm ở Ban tổ chức cán bộ thấy thế nào?
Hàn Chính hỏi trong điện thoại.
Hàn Đông cười nói:
- Cũng tốt, công việc tổ chức đối với con mà nói, là một lĩnh vực mới, có thể rèn luyện không ít.
Hàn Chính nói:
- Trong ban tổ chức, quan trọng nhất cần phỏng đoán, chính là thế nào biết người, dùng người, đây cũng là một trong những công việc quan trọng trong những công việc lãnh đạo khác sau này của con.
Ông ta đem kinh nghiệm của mình đều nói cho Hàn Đông rất chi tiết.
Đối với con trai của mình, Hàn Chính rất hài lòng, cũng rất tự hào.
Thử nghĩ, cả Hoa Hạ quốc, có thể đạt được sự tán dương của Nam Tuần trưởng, thì có được mấy người chứ, mà cán bộ trẻ như Hàn Đông, có được tán dương của Tuần trưởng Nam, thì đúng là có một không hai.
Bởi vậy, Hàn Chính rất mãn nguyện, tin tưởng và kỳ vọng vào Hàn Đông, chờ mong nhìn thấy Hàn Đông một ngày, có thể bước cao hơn nữa. Đương nhiên, ông ta cũng biết, bất luận là điều kiện bên ngoài hay điều kiện bản thân, Hàn Đông đều rất mạnh, thành tựu sau này, nhất định là rất cao.
- À, qua năm mới rồi, con đi thăm hỏi Tư Lệnh Lữ một chút đi.
Hàn Chính nói
- Năm sau, phỏng chừng Tư Lệnh Lữ thăng tiến.
- Nhanh như vậy đã thăng chức sao?
Hàn Đông cười có chút kinh ngạc, tuy Lữ Quốc Trung là bộ hạ cũ của lão thái gia, thăng chức thượng tướng cũng cần có thời gian, lý lịch cũng tương đối phong phú, trước đó đảm nhiệm phó trưởng ban số một tổng ban trang bị, bây giờ là một trong những tư lệnh viên Tư lệnh quân khu Thục Đô một trong sáu quân khu lớn nhất của Hoa Hạ quốc, có sự giúp đỡ của Hàn hệ, ông ta thăng chức cũng bình thường, hơn nữa, lần này thăng chức cao, chắc là có một nhân vật của một trong những tư tổng bộ quân ủy, đạt được tiến bộ không nhỏ.
Trò chuyện một lát, Hàn Chính cúp máy.
Sau khi Hàn Đông tan ca, bèn đi mua một kiện rượu Mao Đài, còn mua mười cây thuốc Trung Hoa, tổng cộng tiêu hết gần một vạn tiền, phần lễ này xem ra cũng rất nặng.
Chiều thứ 6, Hàn Đông gọi điện thoại trước đến nhà Lữ Quốc Trung, bắt máy là vợ Lữ Quốc Trung - Chu Huệ Dung, Hàn Đông nói:
- Thím Chu, ngày mai thím và bác Lữ có nhà không, con tính qua thăm hỏi.
- Thằng này, nói khách sáo vậy làm gì, ngày mai con qua đi, thím nói Nam Phương đi đón con.
Chu Huệ Dung nói đôn hậu.
Bà ta rất thích Hàn Đông, đặc biệt sau khi Lữ Nam Phương qua lại với Hàn Đông, trở nên thân hơn rất nhiều, vì thế bà ta rất thoải mái.
- Không cần đâu, con tự lái xe qua là được rồi.
Khoảng 9 giờ sáng hôm sau, Hàn Đông lái xe đến bộ tư lệnh quân khu Thục Đô, phía sau xe, chứa rượu và thuốc lá, đến cổng quân khu, Hàn Đông dừng xe, gọi điện thoại Lã Nam Phương, nói đến đón.
Lữ Nam Phương đến rất nhanh, Lữ Nhạc đứng phía sau mặc lục trang, tư thế oai hùng hiên ngang.
- Ha ha, anh Hàn, rất lâu rồi anh không đến nhà chơi.
Lữ Nam Phương cười nói
Lữ Nhạc mỉm cười , bĩu môi, nói đùa:
- Sư phụ Đông.
Sau đó có không khách khí mở cửa xe bên tài phụ, ngồi vào xe.
Lữ Nam Phương lên xe nói,
- Anh Đông, để em làm cho anh thẻ ra vào, sau này anh tiện vào.
Hàn Đông nói:
- Sao, bảo em đến đón không vui sao?
- Đương nhiên không phải.
- À, xe này không phải nha!
Lữ Nhạc bỗng nhiên ngạc nhiên nói, thò tay đập đập Hàn Đông, vẻ mặt ngạc nhiên.
Lữ Nam Phương nói:
-Tiểu muội quả nhiên mắt rất tinh, anh Đông xe này quả không đơn giản, giá tiền chắc đắt hôn chiếc Mercedes- Benz BWM nhiều.
Hàn Đông nói:
- Có gì không đơn giản, là xe bình thường thôi.
- Đông ca sư phụ, anh cũng quá xa xỉ rồi, cũng không biết tốc độ xe này thế nào?
Lữ Nhạc quay đầu qua nói, đôi mắt chớp chớp.
Hàn Đông nói:
- Chắc là không nhanh đâu, dù sao anh cũng không cần cao quá.
Lữ Nhạc thản nhiên cười:
- Phải không vậy em thử nha. Chiều em lái xe đi dạo.
Hàn Đông nói:
- Được
Đến tầng hầm, Hàn Đông dừng xe, bảo Lữ Nam Phương giúp mang đồ lên.
Thấy Hàn Đông mua nhiều thứ, Lữ Nhạc chớp mắt, nói:
- Anh Đông sư phụ, mua nhiều đồ thế, anh đến đút lót hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.