Chương 1277: Thuận buồm xuôi gió
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
30/08/2014
Với thực lực họ Hàn hiện tại, cho dù
ông Nội có đi rồi, thì phe họ Hàn vẫn có thể như cũ, đứng sừng sững không ngã.
Điều này không cần phải bàn cãi, cho dù là ai cũng khó thể phủ nhận được.
Nhưng chuyện Hàn Đông nghĩ nhiều nhất hiện giờ chính là tình thân. Ông Nội đúng là ảnh hưởng đến Hàn Đông trên nhiều mặt, nhưng nhìn thấy ông Nội mỗi ngày một già đi, trong lòng Hàn Đông cảm thấy rất khó chịu. Vì phải công tác, làm tất cả mọi việc đều vì Hàn gia, Hàn Đông cũng không có nhiều thời gian ở cạnh ông Nội, nên đôi khi Hàn Đông cũng cảm thấy áy náy vô cùng.
Tuy nhiên, Hàn Đông cũng biết, mình chỉ có cách ở bên ngoài luôn luôn cố gắng, không ngừng tiến bộ, có thể thật sự “lớn” thì ông Nội mới vui vẻ nhất. Đây cũng là một trong những động lực khiến Hàn Đông không ngừng cố gắng, hăng hái hướng về phía trước.
Cho dù từ trước đến giờ, ông Nội chưa từng đề xuất, đề nghị hay cho ý kiến gì đối với công tác của Hàn Đông, nhưng Hàn Đông vẫn có thói quen, dù có việc thì thì cũng phải nói với ông Nội một tiếng, dường như như vậy mới khiến hắn có thể an tâm.
Ông Nội lặng lẽ nghe hắn kể lại chuyện đi khảo sát Trương Hạo và Triệu Hòa Dân, nở nụ cười hiền lành, thỉnh thoảng lại gật đầu, dường như rất thấu hiểu, cũng dường như là khích lệ Hàn Đông đã mạnh dạn đi làm vậy.
- Tốt… tốt…
Ông Nội vừa gật đầu vừa luôn miệng nói.
Sau đó, Hàn Đông lại kể với ông Nội về biểu hiện hàng ngày của hai tên nhóc trong nhà. Trong lòng ông Nội, Hàn Vũ và Hàn Nguyệt đều như những con quỷ nhỏ đáng yêu, cho nên, ông quan tâm đến hai đứa nhóc này còn nhiều hơn quan tâm chính trị. Đến được cấp độ như ông lúc này, cũng là lúc đã có thể thoải mái hưởng thụ hạnh phúc gia đình.
Sau đó, Hàn Đông đến chào hỏi dượng Hai Trịnh Trạch Hoa. Đây là người đầu tiên mà Hàn Đông cần thuyết phục. Vào Trung Nam Hải, dượng Hai lại mới vừa phải tiếp một vị khách bên ngoài. Ông vừa nghe Hàn Đông giới thiệu qua tình huống của Triệu Hòa Dân. Đợi khi Hàn Đông nói rõ ràng cụ thể tình hình, đồng thời cũng nói rõ suy nghĩ của hắn một cách tỉ mỉ, thì Trịnh Trạch Hoa đặt tách trà trong tay xuống, mỉm cười nói với Hàn Đông:
- Cháu đã nghĩ kỹ như rồi, vậy cứ để cho Triệu Hòa Dân lên đi.
Hàn Đông ngây ngẩn cả người. Hắn vốn cho rằng, tuy chuyện dượng Hai phủ định ý kiến của mình không có khả năng lớn lắm, nhưng cũng sẽ phải hỏi một chút về tình hình Triệu Hòa Dân. Nào ngờ sau khi nghe hắn giới thiệu rồi, dượng Hai lại không hỏi gì cả, cũng không nói thêm gì, cứ đồng ý ngay.
- Cháu biết rồi ạ.
Hàn Đông rất nhanh chóng đã suy nghĩ thông suốt, bình tĩnh nói.
Trịnh Trạch Hoa nhẹ nhàng gật đầu, lại nói:
- Lần này cháu đến Trung ương, có thể tiến hành thống nhất điều phối cán bộ cả nước. Các cán bộ khác ở tỉnh Tây Xuyên, cháu cũng có thể suy xét thử xem làm cách nào để điều chỉnh cán bộ tỉnh Tây Xuyên, đồng thời cũng giãn bớt tỉnh Tây Xuyên ra, phải hiểu được đạo lý chín quá hóa nẫu đó.
Điểm này thật ra Hàn Đông đã nghĩ đến trước, đồng thời hắn đã quyết định trước tiên cứ điều Thẩm Tòng Phi đến Tây Xuyên đã, những cấp dưới cũ khác thì cứ chuyển từng bước một ra ngoài. Như vậy đối với những người cấp dưới cũ đó cũng là chuyện tốt.
Vì thế, Hàn Đông bèn nói ra hết những suy nghĩ của mình. Trịnh Trạch Hoa nghe xong cũng tỏ ý tán thành, đồng thời Trịnh Trạch Hoa cũng nói đầy thấm thía:
- Sau này vũ đài do cháu phát huy, dượng chỉ có thể chống đỡ vài lần nữa thôi. Chuyện cần làm của cháu mấy năm nay chính là nghĩ đến toàn cục, nắm giữ đại cục cho tốt, chuẩn bị toàn diện cho công tác tương lai. Còn chuyện phải làm thế nào thì phải do chính cháu quyết định, chúng tôi chỉ có thể xem giúp cháu mà thôi.
Hàn Đông hiểu được ý của dượng Hai, biết được từ lúc này, mình đã bắt đầu nắm giữ toàn bộ Hàn gia, trở thành lãnh tụ quan trọng của Hàn gia.
Bắt đầu từ lúc này, Hàn Đông sẽ dần dần trở thành một người cầm quyền thật sự, một bậc bề trên. Có thể nói đây là một chặng đường hoàn toàn mới.
Trước kia, Hàn Đông thực hiện là nhiều nhất, còn từ bây giờ, Hàn Đông phải dùng nhiều thời gian và tinh lực hơn để vào vai cấp trên. Chuyện này không chỉ dùng những người thuộc phe họ Hàn cho thật tốt, mà còn phải dùng những người khác cho thật tốt nữa, phải điểu khiển toàn bộ cục diện cho thật hài hòa để tìm ra lợi ích lớn nhất cho mình.
Ước chừng khoảng một giờ sau, Hàn Đông lại đến văn phòng của một vị lão đại khác của phen họ Hàn, Hoa Lập Dân.
Hoa Lập Dân xếp hàng thứ năm trong các Ủy viên thường vụ, chủ yếu là chịu trách nhiệm về công tác tinh thần văn minh. Là một trong những ông trùm của phe họ Hàn, mặt ông ta lúc nào cũng tươi cười, nhưng tính cách của ông ta lại vô cùng cứng cỏi. Điều này có lẽ Triệu Hòa Dân cũng tương tự với ông ta.
Cho nên, Hàn Đông tin rằng, cho dù là trước đây Hoa Lập Dân không biết Triệu Hòa Dân, nhưng sau khi nghe mình giới thiệu cặn kẽ, ông ta sẽ chấp nhận Triệu Hòa Dân.
Chỉ cần được Hoa Lập Dân ủng hộ, thì chuyện Triệu Hòa Dân trên cơ bản là ván đã đóng thuyền. Vài người khác thì Hàn Đông nghĩ là cơ bản cũng không vấn đề gì. Những vị Ủy viên Cục Chính trị khác, bao gồm Triệu Nhạc, Đinh Vi Dân…. thì Hàn Đông đã vô cùng quen thuộc, họ cũng rất ủng hộ công tác của Hàn Đông, chỉ cần Hàn Đông đề xuất như vậy thì bọn họ sẽ không phủ định gì.
Quả nhiên như Hàn Đông nghĩ, sau khi nghe Hàn Đông giới thiệu tình huống của Triệu Hòa Dân, Hoa Lập Dân cũng không có ý kiến gì, hơn nữa, cũng giống như Trịnh Trạch Hoa, cũng không hỏi gì nhiều, căn bản không cần Hàn Đông phải giải thích.
Từ hai người này, Hàn Đông đã hiểu rõ một đạo lý, địa vị của mình ở phe họ Hàn đã được xác lập rồi, cho dù là Trịnh Trạch Hoa hay Hoa Lập Dân đều đã xem trọng hắn, trong thời khắc mấu chốt này, sao lại có thể không ủng hộ hắn chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Đông lại tràn đầy tin tưởng hơn nữa.
Cuối cùng, Hàn Đông lại liên lạc với Đinh Vi Dân.
Nếu mọi chuyện đã dễ dàng hơn so với suy nghĩ của hắn rất nhiều, thì nhân cơ hội này rèn sắt lúc còn nóng, hôm nay quyết xác định chuyện này luôn.
Đinh Vi Dân năm nay đã 70 tuổi, có thể lập tức sẽ lui về thôi. Ông ta có thể đi đến bước này, hoàn toàn là nhờ Hàn Đông. Nếu không phải vừa lúc Hàn Đông làm việc ở thành phố Vinh Châu, tỉnh Tây Xuyên thì cho dù năng lực công tác của ông ta có tốt đến đâu cũng làm sao có thể thăng cao nhanh như vậy được.
Những năm gần đây, tuy Hàn Đông và Đinh Vi Dân không làm việc với nhau, nhưng liên hệ giữa hai người cũng không gián đoạn. Vào tết Âm lịch, Hàn Đông bình thường cũng ăn với Đinh Vi Dân một bữa cơm, giao lưu một chút.
- Mấy năm nay, tôi cũng luôn chú ý đến tình hình tỉnh Vân Điền. Đồng chí Triệu Hòa Dân quả thật làm rất tốt. Tuy trông có vẻ bình thường nhưng lại làm được rất nhiều công tác khó khăn. Tôi cảm thấy để anh ta đến thành phố Minh Châu là thích hợp.
Đinh Vi Dân nói sang sảng. Ông ta cũng đã từng giữ chức Bí thư Tỉnh ủy Vân Điền, tất nhiên cũng rất quen thuộc và chú ý đến tình hình tỉnh Vân Điền, cho nên cũng khá hiểu rõ Triệu Hòa Dân, vì thế, không chút do dự đã đồng với đề nghị của Hàn Đông.
Nhưng chuyện Hàn Đông nghĩ nhiều nhất hiện giờ chính là tình thân. Ông Nội đúng là ảnh hưởng đến Hàn Đông trên nhiều mặt, nhưng nhìn thấy ông Nội mỗi ngày một già đi, trong lòng Hàn Đông cảm thấy rất khó chịu. Vì phải công tác, làm tất cả mọi việc đều vì Hàn gia, Hàn Đông cũng không có nhiều thời gian ở cạnh ông Nội, nên đôi khi Hàn Đông cũng cảm thấy áy náy vô cùng.
Tuy nhiên, Hàn Đông cũng biết, mình chỉ có cách ở bên ngoài luôn luôn cố gắng, không ngừng tiến bộ, có thể thật sự “lớn” thì ông Nội mới vui vẻ nhất. Đây cũng là một trong những động lực khiến Hàn Đông không ngừng cố gắng, hăng hái hướng về phía trước.
Cho dù từ trước đến giờ, ông Nội chưa từng đề xuất, đề nghị hay cho ý kiến gì đối với công tác của Hàn Đông, nhưng Hàn Đông vẫn có thói quen, dù có việc thì thì cũng phải nói với ông Nội một tiếng, dường như như vậy mới khiến hắn có thể an tâm.
Ông Nội lặng lẽ nghe hắn kể lại chuyện đi khảo sát Trương Hạo và Triệu Hòa Dân, nở nụ cười hiền lành, thỉnh thoảng lại gật đầu, dường như rất thấu hiểu, cũng dường như là khích lệ Hàn Đông đã mạnh dạn đi làm vậy.
- Tốt… tốt…
Ông Nội vừa gật đầu vừa luôn miệng nói.
Sau đó, Hàn Đông lại kể với ông Nội về biểu hiện hàng ngày của hai tên nhóc trong nhà. Trong lòng ông Nội, Hàn Vũ và Hàn Nguyệt đều như những con quỷ nhỏ đáng yêu, cho nên, ông quan tâm đến hai đứa nhóc này còn nhiều hơn quan tâm chính trị. Đến được cấp độ như ông lúc này, cũng là lúc đã có thể thoải mái hưởng thụ hạnh phúc gia đình.
Sau đó, Hàn Đông đến chào hỏi dượng Hai Trịnh Trạch Hoa. Đây là người đầu tiên mà Hàn Đông cần thuyết phục. Vào Trung Nam Hải, dượng Hai lại mới vừa phải tiếp một vị khách bên ngoài. Ông vừa nghe Hàn Đông giới thiệu qua tình huống của Triệu Hòa Dân. Đợi khi Hàn Đông nói rõ ràng cụ thể tình hình, đồng thời cũng nói rõ suy nghĩ của hắn một cách tỉ mỉ, thì Trịnh Trạch Hoa đặt tách trà trong tay xuống, mỉm cười nói với Hàn Đông:
- Cháu đã nghĩ kỹ như rồi, vậy cứ để cho Triệu Hòa Dân lên đi.
Hàn Đông ngây ngẩn cả người. Hắn vốn cho rằng, tuy chuyện dượng Hai phủ định ý kiến của mình không có khả năng lớn lắm, nhưng cũng sẽ phải hỏi một chút về tình hình Triệu Hòa Dân. Nào ngờ sau khi nghe hắn giới thiệu rồi, dượng Hai lại không hỏi gì cả, cũng không nói thêm gì, cứ đồng ý ngay.
- Cháu biết rồi ạ.
Hàn Đông rất nhanh chóng đã suy nghĩ thông suốt, bình tĩnh nói.
Trịnh Trạch Hoa nhẹ nhàng gật đầu, lại nói:
- Lần này cháu đến Trung ương, có thể tiến hành thống nhất điều phối cán bộ cả nước. Các cán bộ khác ở tỉnh Tây Xuyên, cháu cũng có thể suy xét thử xem làm cách nào để điều chỉnh cán bộ tỉnh Tây Xuyên, đồng thời cũng giãn bớt tỉnh Tây Xuyên ra, phải hiểu được đạo lý chín quá hóa nẫu đó.
Điểm này thật ra Hàn Đông đã nghĩ đến trước, đồng thời hắn đã quyết định trước tiên cứ điều Thẩm Tòng Phi đến Tây Xuyên đã, những cấp dưới cũ khác thì cứ chuyển từng bước một ra ngoài. Như vậy đối với những người cấp dưới cũ đó cũng là chuyện tốt.
Vì thế, Hàn Đông bèn nói ra hết những suy nghĩ của mình. Trịnh Trạch Hoa nghe xong cũng tỏ ý tán thành, đồng thời Trịnh Trạch Hoa cũng nói đầy thấm thía:
- Sau này vũ đài do cháu phát huy, dượng chỉ có thể chống đỡ vài lần nữa thôi. Chuyện cần làm của cháu mấy năm nay chính là nghĩ đến toàn cục, nắm giữ đại cục cho tốt, chuẩn bị toàn diện cho công tác tương lai. Còn chuyện phải làm thế nào thì phải do chính cháu quyết định, chúng tôi chỉ có thể xem giúp cháu mà thôi.
Hàn Đông hiểu được ý của dượng Hai, biết được từ lúc này, mình đã bắt đầu nắm giữ toàn bộ Hàn gia, trở thành lãnh tụ quan trọng của Hàn gia.
Bắt đầu từ lúc này, Hàn Đông sẽ dần dần trở thành một người cầm quyền thật sự, một bậc bề trên. Có thể nói đây là một chặng đường hoàn toàn mới.
Trước kia, Hàn Đông thực hiện là nhiều nhất, còn từ bây giờ, Hàn Đông phải dùng nhiều thời gian và tinh lực hơn để vào vai cấp trên. Chuyện này không chỉ dùng những người thuộc phe họ Hàn cho thật tốt, mà còn phải dùng những người khác cho thật tốt nữa, phải điểu khiển toàn bộ cục diện cho thật hài hòa để tìm ra lợi ích lớn nhất cho mình.
Ước chừng khoảng một giờ sau, Hàn Đông lại đến văn phòng của một vị lão đại khác của phen họ Hàn, Hoa Lập Dân.
Hoa Lập Dân xếp hàng thứ năm trong các Ủy viên thường vụ, chủ yếu là chịu trách nhiệm về công tác tinh thần văn minh. Là một trong những ông trùm của phe họ Hàn, mặt ông ta lúc nào cũng tươi cười, nhưng tính cách của ông ta lại vô cùng cứng cỏi. Điều này có lẽ Triệu Hòa Dân cũng tương tự với ông ta.
Cho nên, Hàn Đông tin rằng, cho dù là trước đây Hoa Lập Dân không biết Triệu Hòa Dân, nhưng sau khi nghe mình giới thiệu cặn kẽ, ông ta sẽ chấp nhận Triệu Hòa Dân.
Chỉ cần được Hoa Lập Dân ủng hộ, thì chuyện Triệu Hòa Dân trên cơ bản là ván đã đóng thuyền. Vài người khác thì Hàn Đông nghĩ là cơ bản cũng không vấn đề gì. Những vị Ủy viên Cục Chính trị khác, bao gồm Triệu Nhạc, Đinh Vi Dân…. thì Hàn Đông đã vô cùng quen thuộc, họ cũng rất ủng hộ công tác của Hàn Đông, chỉ cần Hàn Đông đề xuất như vậy thì bọn họ sẽ không phủ định gì.
Quả nhiên như Hàn Đông nghĩ, sau khi nghe Hàn Đông giới thiệu tình huống của Triệu Hòa Dân, Hoa Lập Dân cũng không có ý kiến gì, hơn nữa, cũng giống như Trịnh Trạch Hoa, cũng không hỏi gì nhiều, căn bản không cần Hàn Đông phải giải thích.
Từ hai người này, Hàn Đông đã hiểu rõ một đạo lý, địa vị của mình ở phe họ Hàn đã được xác lập rồi, cho dù là Trịnh Trạch Hoa hay Hoa Lập Dân đều đã xem trọng hắn, trong thời khắc mấu chốt này, sao lại có thể không ủng hộ hắn chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Đông lại tràn đầy tin tưởng hơn nữa.
Cuối cùng, Hàn Đông lại liên lạc với Đinh Vi Dân.
Nếu mọi chuyện đã dễ dàng hơn so với suy nghĩ của hắn rất nhiều, thì nhân cơ hội này rèn sắt lúc còn nóng, hôm nay quyết xác định chuyện này luôn.
Đinh Vi Dân năm nay đã 70 tuổi, có thể lập tức sẽ lui về thôi. Ông ta có thể đi đến bước này, hoàn toàn là nhờ Hàn Đông. Nếu không phải vừa lúc Hàn Đông làm việc ở thành phố Vinh Châu, tỉnh Tây Xuyên thì cho dù năng lực công tác của ông ta có tốt đến đâu cũng làm sao có thể thăng cao nhanh như vậy được.
Những năm gần đây, tuy Hàn Đông và Đinh Vi Dân không làm việc với nhau, nhưng liên hệ giữa hai người cũng không gián đoạn. Vào tết Âm lịch, Hàn Đông bình thường cũng ăn với Đinh Vi Dân một bữa cơm, giao lưu một chút.
- Mấy năm nay, tôi cũng luôn chú ý đến tình hình tỉnh Vân Điền. Đồng chí Triệu Hòa Dân quả thật làm rất tốt. Tuy trông có vẻ bình thường nhưng lại làm được rất nhiều công tác khó khăn. Tôi cảm thấy để anh ta đến thành phố Minh Châu là thích hợp.
Đinh Vi Dân nói sang sảng. Ông ta cũng đã từng giữ chức Bí thư Tỉnh ủy Vân Điền, tất nhiên cũng rất quen thuộc và chú ý đến tình hình tỉnh Vân Điền, cho nên cũng khá hiểu rõ Triệu Hòa Dân, vì thế, không chút do dự đã đồng với đề nghị của Hàn Đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.