Chương 798: Tin đồn
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
30/10/2013
Từ chuyện tranh giành chức Phó cục trưởng thường trực Cục Tài chính, Hàn Đông có một phát hiện rất quan trọng, đó là Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp
tuy thế lực mạnh mẽ, nhưng cũng không thể một tay che cả bầu trời. Có
thể nói tình hình ở thành phố Ninh Hải vô cùng rối loạn, Phó bí thư
Thành ủy Vương Vĩnh Ninh nhất định là đại biểu cho một nhánh lực lượng
không thể coi thường, ngoài ra Phó chủ tịch thường trực thành phố Tống
Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ liên hợp lại với nhau, cũng sẽ có sức ảnh hưởng
nhất định.
Còn bản thân Hàn Đông, đỡ hơn một chút so với tưởng tượng trước đây của rất nhiều người.
Ngoài Bí thư Đảng ủy Công an Trình Dũng phỏng chừng vì để phản đối ứng cử viên do Ban tổ chức cán bộ đề xuất mà cố ý ủng hộ Hàn Đông ra, thì sự ủng hộ của Phó bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật lại khiến cho Hàn Đông có chút bất ngờ.
Tuy rằng ông ngoại Hàn Đông, Dư Kiện Hưng là Ủy viên thường vụ Trung ương, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, ở hệ thống Ủy ban Kỷ luật, ông có uy tín cực kỳ cao, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả các Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật ở các quận, tỉnh đều đứng về phe ông, càng không nói tới Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cấp Giám đốc sở của thành phố cấp Phó tỉnh.
Chí ít trước khi Hàn Đông tới tỉnh Giang Việt, chưa nghe nói Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Giang Việt - Trần Viêm Lâm là người có thể hoàn toàn tin tưởng được.
Hơn nữa, cho dù Trần Viêm Lâm là người hoàn toàn đáng tin, vậy thì cũng không thể hiện được Đàm Vĩ nhất định sẽ đứng về phía Hàn Đông, dù sao Đàm Vĩ cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, bổ nhiệm hay miễn nhiệm đều là do Tỉnh ủy tỉnh Giang Việt quyết định, sau đó báo lên Ban tổ chức cán bộ Trung ương để lập hồ sơ. Như vậy thì chuyện có thêm cán bộ cấp Giám đốc sở cũng không phải là do một mình cá nhân Trần Viêm Lâm có thể quyết định.
Mà hiện tại Đàm Vĩ lại bất ngờ đứng ra ủng hộ Hàn Đông, điều này khiến cho Hàn Đông có cảm giác bất ngờ, vui mừng.
Tuy như vậy không thể hiện nhất định Đàm Vĩ sẽ đứng về phía Hàn Đông, xét đến cùng ông ta có lẽ là đã nể mặt Trương Bân Nam nên mới ủng hộ. Nhưng từ hành động này của ông ta, chí ít thì Hàn Đông có thể biết được ông ta không phải là người bên phía Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp hay Phó bí thư Vương Vĩnh Ninh, như vậy là đủ rồi.
Thảo luận kế tiếp, vẫn là liên quan tới vấn đề nhân sự, nhưng vấn đề nhân sự này không mẫn cảm như việc bầu chọn Phó cục trưởng thường trực Cục Tài chính, vì vậy không gây ra bất cứ tranh luận lớn nào, mọi người đều phát biểu thoải mái, trải qua nghiên cứu, so sánh và thỏa hiệp với nhau, cuối cùng cũng đã có quyết định về các ứng cử viên.
Mà Hàn Đông cũng chẳng phát ngôn gì về vấn đề nhân sự lần này.
Điều đó không có nghĩa là hắn không muốn sắp xếp những ứng cử viên thích hợp, chủ yếu là hắn chưa thật quen thuộc với nhân sự các ban ngành, nếu tùy tiện hành động, ngược lại không tốt, sẽ khiến cho người ta cảm thấy hắn là kẻ xốc nổi.
Mưu tính chu đáo sau đó mới hành động, đây là tác phong nhất quán của Hàn Đông, hơn nữa trước khi chưa chuẩn bị tốt mà tùy ý ra tay, nhất định sẽ chẳng có được hiệu quả tốt, ngược lại sẽ khiến cho người khác nảy sinh tâm lý phòng ngự bạn.
Sau khi tan họp, Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp là người đầu tiên bước ra khỏi phòng họp, Hàn Đông là Chủ tịch thành phố, đương nhiên là người thứ hai rời khỏi.
Khi hắn vừa bước ra ngoài, Trương Bân Nam từ phía sau đuổi kịp, nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, khoảng thời gian này, Mặt trận Tổ quốc chuẩn bị tiến hành nghiên cứu tình hình công tác hiện đại hóa nông thôn và nông nghiệp của thành phố, nông nghiệp là cơ sở của nền kinh tế quốc dân, ngành công nghiệp của thành phố chúng ta đã phát triển tới một trình độ nhất định, nhưng phương tiện nông nghiệp vẫn còn phải tăng cường, Mặt trận Tổ quốc chuẩn bị dùng thời gian một tháng để đi tìm hiểu đặc tính của đất, nắm vững tình hình, cung cấp các đề xuất cho sự phát triển nông nghiệp của thành phố chúng ta.
Hàn Đông cười, đáp:
- Suy nghĩ này của Chủ tịch Trương rất phù hợp với hiện trạng phát triển của thành phố chúng ta, sự phát triển của ngành nông nghiệp, từ hiện trạng tổng thể trên toàn quốc mà nói, đúng là một điểm yếu. Trình độ tổng thể nền kinh tế của thành phố chúng ta phát triển rất tốt, nhưng sự phát triển nông nghiệp vẫn lạc hậu như cũ, điểm này có liên quan tới cơ sở phát triển kinh tế của thành phố chúng ta, cũng có liên quan đến hàng nghìn hộ nông dân, làm sao phát triển tốt nông nghiệp, hẳn là một trong những công tác quan trọng của chúng ta, tôi rất kỳ vọng vào tình hình điều tra nghiên cứu của Mặt trận Tổ quốc, nếu Chủ tịch Trương có chỗ nào cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào, cứ thông báo cho tôi một tiếng là được.
Trương Bân Nam biểu lộ vẻ mặt vô cùng hứng thú:
- Nói như vậy, Chủ tịch thành phố Hàn cũng dành sự quan tâm mạnh mẽ tới việc phát triển nông nghiệp?
Hàn Đông khẽ gật đầu, nói:
- Là một Chủ tịch thành phố, làm sao gây dựng tốt nền kinh tế, là một trong những nội dung công tác trọng điểm, nông nghiệp là cơ sở phát triển kinh tế, thành phố Ninh Hải có hơn một triệu người làm nông nghiệp, bọn họ trong quá trình phát triển kinh tế của nơi đây, được hưởng những lợi ích do phát triển kinh tế đem lại cũng ít hơn một chút so với dân cư trong thành thị, làm sao để nâng cao mức thu nhập, cải thiện đời sống của họ là trách nhiệm của tôi.
Thành phố Ninh Hải là một thành phố cấp Phó tỉnh ở vùng duyên hải phía đông, mức đô thị hóa vô cùng cao, hộ khẩu thành thị chiếm hơn 60%, còn hộ nông nghiệp chỉ chiếm hơn 30%. Tuy nhiên đem so sánh với nông thôn nông nghiệp ở vùng trung tây, mức độ phát triển nông nghiệp của thành phố Ninh Hải nhất định là cao hơn một chút, nhưng nếu đem so sánh với thành thị thì khoảng cách đúng là không nhỏ. Đặc biệt là thành thị của thành phố Ninh Hải, mức độ phát triển kinh tế tương đối cao, điều đó càng kéo xa khoảng cách giữa thành thị và nông thôn.
Trước đây Hàn Đông đã từng nghiêm túc tự hỏi, sau khi mình tới thành phố Ninh Hải, rốt cuộc phải làm sao để làm tốt công tác của bản thân.
Mức độ phát triển kinh tế của thành phố Ninh Hải cũng không tệ, nói cho cùng năng lực làm kinh tế của Hàn Đông, cũng không thể đạt được sự tăng cao đột phá. Dù sao sự phát triển kinh tế của một khu vực, khi đã đạt tới một trình độ nào đó, bạn muốn nâng cao thêm sự phát triển của nó, về cơ bản là không thể nào.
Cho nên, Hàn Đông quyết định, nhất định phải tạo ra điểm đặc sắc của bản thân mình. Mà nông nghiệp, là một phương hướng quan trọng của Hàn Đông. Còn làm thế nào, trong lòng Hàn Đông đã có dự tính bước đầu.
Dù sao trong trí nhớ của Hàn Đông, vài năm tiếp theo, phương diện phát triển nông nghiệp của đất nước Trung Hoa sẽ có nhiều hành động to lớn. Mà điều Hàn Đông phải làm đó là, trước đó phải làm tốt những phép thử tương ứng, tạo ra một tấm gương sáng.
Trương Bân Nam vô cùng có hứng thú với công tác về nông nghiệp, bây giờ biết được Hàn Đông cũng sẵn sàng nỗ lực về phương diện này, ông ta biểu hiện vô cùng vui mừng, đi theo nói chuyện với Hàn Đông trên suốt quãng đường, đi tới văn phòng của Hàn Đông, hai người lại nói được khá nhiều chuyện, hơn nữa từ phương diện nông nghiệp nói sang các phương diện khác nữa, có thể nói là liên quan tới tất cả các mặt. Trương Bân Nam đã làm việc ở thành phố Ninh Hải rất lâu rồi, trước đây đảm nhiệm qua chức Phó chủ tịch thường trực thành phố, Phó bí thư, nên rất quen thuộc tình hình thành phố Ninh Hải, thêm vào đó hiện nay đã bắt đầu đến Mặt trận Tổ quốc để dưỡng lão rồi, cho nên đối với rất nhiều chuyện mà nói, cũng chẳng phải e dè gì.
Hàn Đông và Trương Bân Nam trò chuyện, cũng thu hoạch được không ít, khiến hắn càng thêm hiểu biết sâu sắc về tình hình mọi mặt của thành phố Ninh Hải.
Đồng thời Trương Bân Nam ở phương diện triển khai một số công việc, cũng đưa ra cho Hàn Đông một số đề nghị hữu dụng, khiến cho việc suy nghĩ về công tác tiếp theo của bản thân có thêm những chuẩn bị tốt hơn.
Buổi tối ăn cơm xong, Hàn Đông đi xuống lầu một mình, chuẩn bị đi dạo phố, tìm hiểu một cách gần gũi hơn về đời sống của người dân thành phố Ninh Hải.
Bây giờ Hàn Đông mới vừa tới đây, đối với người dân thành phố Ninh Hải mà nói, chỉ là một người lạ mặt, chẳng có ai nhận ra hắn cả.
Cho nên, bây giờ hắn vẫn có thể một mình tùy ý đi lại, có thể đi dạo cửa hàng, tùy theo ý mình.
Sau này, với việc Hàn Đồng lộ diện trước công chúng càng ngày càng nhiều, thì sẽ càng ngày càng nhiều người biết Hàn Đông, tuy không thu hút sự chú ý của mọi người giống như lãnh đạo quốc gia hay lãnh đạo chủ chốt của tỉnh Giang Việt, nhưng chắc chắn người quen biết không ít, vậy thì Hàn Đông phải chú ý hình tượng của mình, chú ý ảnh hưởng, cho nên muốn được tùy ý đi thăm thú các nơi như bây giờ, về cơ bản là không thể nào.
Vừa mới xuống lầu, Giám đốc Tùng Viên là Tạ Đạo Minh liền vui vẻ chạy ra đón.
Nhìn y tươi cười nịnh nọt, Hàn Đông bất giác nhíu mày, lẽ nào cái gã này luôn ở phòng đối diện nhìn chằm chằm qua phòng mình, hễ thấy mình đi xuống lầu là vội vàng chạy tới xum xoe sao?
Hàn Đông thật không thích cái cảm giác bị nhòm ngó bất cứ lúc nào như vậy.
Huống chi, Hàn Đông cảm thấy, Tạ Đạo Minh làm Giám đốc của Tùng Viên, chỉ cần làm tốt chức trách của mình là được, không cần thiết phải như vậy.
- Tôi ra ngoài đi dạo một chút, anh không cần đi theo đâu.
Không đợi Tạ Đạo minh mở miệng nói bất cứ điều gì, Hàn Đông liền nhẹ nhàng nói.
Trương Đạo Minh há hốc miệng giống như bị ai điểm trúng huyệt vậy, chẳng thốt nổi thành lời, mặt hơi đỏ lên, vô cùng lúng túng.
Hàn Đông cũng chẳng nói thêm gì, trực tiếp đi ra phía ngoài.
Nhìn theo bóng của Hàn Đông, vẻ mặt Tạ Đạo Minh có chút buồn bực, ủ rũ quay về.
Tuy là mùa đông, nhưng người đi ngoài đường không ít, đèn điện lấp lánh, tiếng người ồn ào, thể hiện rõ nét sự phồn hoa của thành phố Ninh Hải.
Hàn Đông cố ý đi tới những nơi có nhiều người tụ tập.
Đi dọc con phố phồn hoa dành cho người đi bộ được một lúc, thấy phía trước có một quán cà phê khá là tao nhã, hắn liền đi tới, gọi một cốc cà phê, sau đó ngồi cạnh cửa sổ, nhìn người đi lại phía bên ngoài.
Trong quán có điều hòa, đương nhiên ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, bưng cốc cà phê trong tay, cảm thấy vô cùng thoải mái. Thêm vào đó là tiếng nhạc êm dịu, thật đúng lúc Hàn Đông muốn suy nghĩ về một vấn đề.
Đúng lúc đó, từ phía sau lưng Hàn Đông truyền tới một cuộc đối thoại thu hút sự chú ý của hắn.
Đoạn đối thoại ấy có liên quan tới Hàn Đông.
- Nghe nói Chủ tịch thành phố mới tới nhậm chức có bối cảnh không nhỏ, đúng không?
Một giọng nói hơi kiêu căng, nói.
- Tôi cũng nghe nói thế, căn cứ vào những gì tôi biết, người này trước đây biểu hiện tác phong vô cùng cứng rắn, giờ chuyển tới thành phố Ninh Hải, e là cũng chẳng chịu ngồi vô vị đâu.
- Nhất định là như vậy rồi, nghe nói hắn còn trẻ, chắc chắn sẽ có chút ý tưởng đó. Chỉ có điều lão Lam lại chẳng phải là loại tầm thường, ông ta còn là lãnh đạo Tỉnh ủy, vốn dĩ là đã chiếm ưu thế rồi.
- Vậy thì rất khó nói nha, tôi nghe nói cái gã này vừa tới đã rất kiêu ngạo rồi, còn đuổi Trương Hồng Quang rời khỏi cư xá Ủy viên thường vụ, rất nhiều đồng chí lão thành bất mãn với hắn, nghe nói lúc đón tiếp hắn, trước mặt mọi người, Trương Bân Nam đã chất vấn khiến hắn ta xấu hổ đấy.
- Thật thế à? Vậy thì cái gã này cũng ác nhỉ, Trương Hồng Quang bị ung thư, cứ coi như muốn ở lại, cũng chẳng ở nổi vài bữa, sao phải vội vã đuổi ông ta đi như vậy. Trương Bân Nam đúng là thùng thuốc súng, mới vậy đã nã pháo vào Hàn Đông rồi.
- Cứ chờ mà xem, Hàn Đông đến rồi, thành phố Ninh Hải lại là một phen long tranh hổ đấu, cuối cùng cũng chẳng biết ai chết trong tay ai.
- Haha, không chừng đó lại là cơ hội đối với chúng ta đấy, nếu thành phố Ninh Hải cứ hòa hợp êm thấm, thì cơ hội của chúng ta sẽ rất nhỏ, bây giờ mấy phe cùng tranh giành, thì khả năng sẽ tăng cao hơn nhiều.
Còn bản thân Hàn Đông, đỡ hơn một chút so với tưởng tượng trước đây của rất nhiều người.
Ngoài Bí thư Đảng ủy Công an Trình Dũng phỏng chừng vì để phản đối ứng cử viên do Ban tổ chức cán bộ đề xuất mà cố ý ủng hộ Hàn Đông ra, thì sự ủng hộ của Phó bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật lại khiến cho Hàn Đông có chút bất ngờ.
Tuy rằng ông ngoại Hàn Đông, Dư Kiện Hưng là Ủy viên thường vụ Trung ương, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, ở hệ thống Ủy ban Kỷ luật, ông có uy tín cực kỳ cao, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả các Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật ở các quận, tỉnh đều đứng về phe ông, càng không nói tới Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cấp Giám đốc sở của thành phố cấp Phó tỉnh.
Chí ít trước khi Hàn Đông tới tỉnh Giang Việt, chưa nghe nói Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Giang Việt - Trần Viêm Lâm là người có thể hoàn toàn tin tưởng được.
Hơn nữa, cho dù Trần Viêm Lâm là người hoàn toàn đáng tin, vậy thì cũng không thể hiện được Đàm Vĩ nhất định sẽ đứng về phía Hàn Đông, dù sao Đàm Vĩ cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, bổ nhiệm hay miễn nhiệm đều là do Tỉnh ủy tỉnh Giang Việt quyết định, sau đó báo lên Ban tổ chức cán bộ Trung ương để lập hồ sơ. Như vậy thì chuyện có thêm cán bộ cấp Giám đốc sở cũng không phải là do một mình cá nhân Trần Viêm Lâm có thể quyết định.
Mà hiện tại Đàm Vĩ lại bất ngờ đứng ra ủng hộ Hàn Đông, điều này khiến cho Hàn Đông có cảm giác bất ngờ, vui mừng.
Tuy như vậy không thể hiện nhất định Đàm Vĩ sẽ đứng về phía Hàn Đông, xét đến cùng ông ta có lẽ là đã nể mặt Trương Bân Nam nên mới ủng hộ. Nhưng từ hành động này của ông ta, chí ít thì Hàn Đông có thể biết được ông ta không phải là người bên phía Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp hay Phó bí thư Vương Vĩnh Ninh, như vậy là đủ rồi.
Thảo luận kế tiếp, vẫn là liên quan tới vấn đề nhân sự, nhưng vấn đề nhân sự này không mẫn cảm như việc bầu chọn Phó cục trưởng thường trực Cục Tài chính, vì vậy không gây ra bất cứ tranh luận lớn nào, mọi người đều phát biểu thoải mái, trải qua nghiên cứu, so sánh và thỏa hiệp với nhau, cuối cùng cũng đã có quyết định về các ứng cử viên.
Mà Hàn Đông cũng chẳng phát ngôn gì về vấn đề nhân sự lần này.
Điều đó không có nghĩa là hắn không muốn sắp xếp những ứng cử viên thích hợp, chủ yếu là hắn chưa thật quen thuộc với nhân sự các ban ngành, nếu tùy tiện hành động, ngược lại không tốt, sẽ khiến cho người ta cảm thấy hắn là kẻ xốc nổi.
Mưu tính chu đáo sau đó mới hành động, đây là tác phong nhất quán của Hàn Đông, hơn nữa trước khi chưa chuẩn bị tốt mà tùy ý ra tay, nhất định sẽ chẳng có được hiệu quả tốt, ngược lại sẽ khiến cho người khác nảy sinh tâm lý phòng ngự bạn.
Sau khi tan họp, Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp là người đầu tiên bước ra khỏi phòng họp, Hàn Đông là Chủ tịch thành phố, đương nhiên là người thứ hai rời khỏi.
Khi hắn vừa bước ra ngoài, Trương Bân Nam từ phía sau đuổi kịp, nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, khoảng thời gian này, Mặt trận Tổ quốc chuẩn bị tiến hành nghiên cứu tình hình công tác hiện đại hóa nông thôn và nông nghiệp của thành phố, nông nghiệp là cơ sở của nền kinh tế quốc dân, ngành công nghiệp của thành phố chúng ta đã phát triển tới một trình độ nhất định, nhưng phương tiện nông nghiệp vẫn còn phải tăng cường, Mặt trận Tổ quốc chuẩn bị dùng thời gian một tháng để đi tìm hiểu đặc tính của đất, nắm vững tình hình, cung cấp các đề xuất cho sự phát triển nông nghiệp của thành phố chúng ta.
Hàn Đông cười, đáp:
- Suy nghĩ này của Chủ tịch Trương rất phù hợp với hiện trạng phát triển của thành phố chúng ta, sự phát triển của ngành nông nghiệp, từ hiện trạng tổng thể trên toàn quốc mà nói, đúng là một điểm yếu. Trình độ tổng thể nền kinh tế của thành phố chúng ta phát triển rất tốt, nhưng sự phát triển nông nghiệp vẫn lạc hậu như cũ, điểm này có liên quan tới cơ sở phát triển kinh tế của thành phố chúng ta, cũng có liên quan đến hàng nghìn hộ nông dân, làm sao phát triển tốt nông nghiệp, hẳn là một trong những công tác quan trọng của chúng ta, tôi rất kỳ vọng vào tình hình điều tra nghiên cứu của Mặt trận Tổ quốc, nếu Chủ tịch Trương có chỗ nào cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào, cứ thông báo cho tôi một tiếng là được.
Trương Bân Nam biểu lộ vẻ mặt vô cùng hứng thú:
- Nói như vậy, Chủ tịch thành phố Hàn cũng dành sự quan tâm mạnh mẽ tới việc phát triển nông nghiệp?
Hàn Đông khẽ gật đầu, nói:
- Là một Chủ tịch thành phố, làm sao gây dựng tốt nền kinh tế, là một trong những nội dung công tác trọng điểm, nông nghiệp là cơ sở phát triển kinh tế, thành phố Ninh Hải có hơn một triệu người làm nông nghiệp, bọn họ trong quá trình phát triển kinh tế của nơi đây, được hưởng những lợi ích do phát triển kinh tế đem lại cũng ít hơn một chút so với dân cư trong thành thị, làm sao để nâng cao mức thu nhập, cải thiện đời sống của họ là trách nhiệm của tôi.
Thành phố Ninh Hải là một thành phố cấp Phó tỉnh ở vùng duyên hải phía đông, mức đô thị hóa vô cùng cao, hộ khẩu thành thị chiếm hơn 60%, còn hộ nông nghiệp chỉ chiếm hơn 30%. Tuy nhiên đem so sánh với nông thôn nông nghiệp ở vùng trung tây, mức độ phát triển nông nghiệp của thành phố Ninh Hải nhất định là cao hơn một chút, nhưng nếu đem so sánh với thành thị thì khoảng cách đúng là không nhỏ. Đặc biệt là thành thị của thành phố Ninh Hải, mức độ phát triển kinh tế tương đối cao, điều đó càng kéo xa khoảng cách giữa thành thị và nông thôn.
Trước đây Hàn Đông đã từng nghiêm túc tự hỏi, sau khi mình tới thành phố Ninh Hải, rốt cuộc phải làm sao để làm tốt công tác của bản thân.
Mức độ phát triển kinh tế của thành phố Ninh Hải cũng không tệ, nói cho cùng năng lực làm kinh tế của Hàn Đông, cũng không thể đạt được sự tăng cao đột phá. Dù sao sự phát triển kinh tế của một khu vực, khi đã đạt tới một trình độ nào đó, bạn muốn nâng cao thêm sự phát triển của nó, về cơ bản là không thể nào.
Cho nên, Hàn Đông quyết định, nhất định phải tạo ra điểm đặc sắc của bản thân mình. Mà nông nghiệp, là một phương hướng quan trọng của Hàn Đông. Còn làm thế nào, trong lòng Hàn Đông đã có dự tính bước đầu.
Dù sao trong trí nhớ của Hàn Đông, vài năm tiếp theo, phương diện phát triển nông nghiệp của đất nước Trung Hoa sẽ có nhiều hành động to lớn. Mà điều Hàn Đông phải làm đó là, trước đó phải làm tốt những phép thử tương ứng, tạo ra một tấm gương sáng.
Trương Bân Nam vô cùng có hứng thú với công tác về nông nghiệp, bây giờ biết được Hàn Đông cũng sẵn sàng nỗ lực về phương diện này, ông ta biểu hiện vô cùng vui mừng, đi theo nói chuyện với Hàn Đông trên suốt quãng đường, đi tới văn phòng của Hàn Đông, hai người lại nói được khá nhiều chuyện, hơn nữa từ phương diện nông nghiệp nói sang các phương diện khác nữa, có thể nói là liên quan tới tất cả các mặt. Trương Bân Nam đã làm việc ở thành phố Ninh Hải rất lâu rồi, trước đây đảm nhiệm qua chức Phó chủ tịch thường trực thành phố, Phó bí thư, nên rất quen thuộc tình hình thành phố Ninh Hải, thêm vào đó hiện nay đã bắt đầu đến Mặt trận Tổ quốc để dưỡng lão rồi, cho nên đối với rất nhiều chuyện mà nói, cũng chẳng phải e dè gì.
Hàn Đông và Trương Bân Nam trò chuyện, cũng thu hoạch được không ít, khiến hắn càng thêm hiểu biết sâu sắc về tình hình mọi mặt của thành phố Ninh Hải.
Đồng thời Trương Bân Nam ở phương diện triển khai một số công việc, cũng đưa ra cho Hàn Đông một số đề nghị hữu dụng, khiến cho việc suy nghĩ về công tác tiếp theo của bản thân có thêm những chuẩn bị tốt hơn.
Buổi tối ăn cơm xong, Hàn Đông đi xuống lầu một mình, chuẩn bị đi dạo phố, tìm hiểu một cách gần gũi hơn về đời sống của người dân thành phố Ninh Hải.
Bây giờ Hàn Đông mới vừa tới đây, đối với người dân thành phố Ninh Hải mà nói, chỉ là một người lạ mặt, chẳng có ai nhận ra hắn cả.
Cho nên, bây giờ hắn vẫn có thể một mình tùy ý đi lại, có thể đi dạo cửa hàng, tùy theo ý mình.
Sau này, với việc Hàn Đồng lộ diện trước công chúng càng ngày càng nhiều, thì sẽ càng ngày càng nhiều người biết Hàn Đông, tuy không thu hút sự chú ý của mọi người giống như lãnh đạo quốc gia hay lãnh đạo chủ chốt của tỉnh Giang Việt, nhưng chắc chắn người quen biết không ít, vậy thì Hàn Đông phải chú ý hình tượng của mình, chú ý ảnh hưởng, cho nên muốn được tùy ý đi thăm thú các nơi như bây giờ, về cơ bản là không thể nào.
Vừa mới xuống lầu, Giám đốc Tùng Viên là Tạ Đạo Minh liền vui vẻ chạy ra đón.
Nhìn y tươi cười nịnh nọt, Hàn Đông bất giác nhíu mày, lẽ nào cái gã này luôn ở phòng đối diện nhìn chằm chằm qua phòng mình, hễ thấy mình đi xuống lầu là vội vàng chạy tới xum xoe sao?
Hàn Đông thật không thích cái cảm giác bị nhòm ngó bất cứ lúc nào như vậy.
Huống chi, Hàn Đông cảm thấy, Tạ Đạo Minh làm Giám đốc của Tùng Viên, chỉ cần làm tốt chức trách của mình là được, không cần thiết phải như vậy.
- Tôi ra ngoài đi dạo một chút, anh không cần đi theo đâu.
Không đợi Tạ Đạo minh mở miệng nói bất cứ điều gì, Hàn Đông liền nhẹ nhàng nói.
Trương Đạo Minh há hốc miệng giống như bị ai điểm trúng huyệt vậy, chẳng thốt nổi thành lời, mặt hơi đỏ lên, vô cùng lúng túng.
Hàn Đông cũng chẳng nói thêm gì, trực tiếp đi ra phía ngoài.
Nhìn theo bóng của Hàn Đông, vẻ mặt Tạ Đạo Minh có chút buồn bực, ủ rũ quay về.
Tuy là mùa đông, nhưng người đi ngoài đường không ít, đèn điện lấp lánh, tiếng người ồn ào, thể hiện rõ nét sự phồn hoa của thành phố Ninh Hải.
Hàn Đông cố ý đi tới những nơi có nhiều người tụ tập.
Đi dọc con phố phồn hoa dành cho người đi bộ được một lúc, thấy phía trước có một quán cà phê khá là tao nhã, hắn liền đi tới, gọi một cốc cà phê, sau đó ngồi cạnh cửa sổ, nhìn người đi lại phía bên ngoài.
Trong quán có điều hòa, đương nhiên ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, bưng cốc cà phê trong tay, cảm thấy vô cùng thoải mái. Thêm vào đó là tiếng nhạc êm dịu, thật đúng lúc Hàn Đông muốn suy nghĩ về một vấn đề.
Đúng lúc đó, từ phía sau lưng Hàn Đông truyền tới một cuộc đối thoại thu hút sự chú ý của hắn.
Đoạn đối thoại ấy có liên quan tới Hàn Đông.
- Nghe nói Chủ tịch thành phố mới tới nhậm chức có bối cảnh không nhỏ, đúng không?
Một giọng nói hơi kiêu căng, nói.
- Tôi cũng nghe nói thế, căn cứ vào những gì tôi biết, người này trước đây biểu hiện tác phong vô cùng cứng rắn, giờ chuyển tới thành phố Ninh Hải, e là cũng chẳng chịu ngồi vô vị đâu.
- Nhất định là như vậy rồi, nghe nói hắn còn trẻ, chắc chắn sẽ có chút ý tưởng đó. Chỉ có điều lão Lam lại chẳng phải là loại tầm thường, ông ta còn là lãnh đạo Tỉnh ủy, vốn dĩ là đã chiếm ưu thế rồi.
- Vậy thì rất khó nói nha, tôi nghe nói cái gã này vừa tới đã rất kiêu ngạo rồi, còn đuổi Trương Hồng Quang rời khỏi cư xá Ủy viên thường vụ, rất nhiều đồng chí lão thành bất mãn với hắn, nghe nói lúc đón tiếp hắn, trước mặt mọi người, Trương Bân Nam đã chất vấn khiến hắn ta xấu hổ đấy.
- Thật thế à? Vậy thì cái gã này cũng ác nhỉ, Trương Hồng Quang bị ung thư, cứ coi như muốn ở lại, cũng chẳng ở nổi vài bữa, sao phải vội vã đuổi ông ta đi như vậy. Trương Bân Nam đúng là thùng thuốc súng, mới vậy đã nã pháo vào Hàn Đông rồi.
- Cứ chờ mà xem, Hàn Đông đến rồi, thành phố Ninh Hải lại là một phen long tranh hổ đấu, cuối cùng cũng chẳng biết ai chết trong tay ai.
- Haha, không chừng đó lại là cơ hội đối với chúng ta đấy, nếu thành phố Ninh Hải cứ hòa hợp êm thấm, thì cơ hội của chúng ta sẽ rất nhỏ, bây giờ mấy phe cùng tranh giành, thì khả năng sẽ tăng cao hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.