Người Câu Giờ Như Tôi Gả Vào Hào Môn
Chương 12: Tiếp nhận trừng phạt
Nhất Vấn Chi
07/08/2022
Edit: Chihiro
Vốn cô cảm thấy bản thân xuyên sách, nhất định có thể ở trong trò công lược này sẽ chiếm ưu thế.
Nguyên nữ chính Tô Trì vô cùng lười biếng, không thích trang điểm, lôi thôi lếch thếch, không có gì cạnh tranh, ở trong tiểu thuyết cũng phải cần một bàn tay vàng lớn mới có thể ở bên nam chính, cô cướp đi Lục Quy Viễn ở trong tay Tô Trì dễ như trở bàn tay.
Huống chi cô còn có một hệ thống công lược, nguyên nữ chính Tô Trì sẽ không thể nào có mấy thứ như hệ thống.
Thân là phụ nữ, trực giác cô rất nhanh nhạy.
Nếu Tô Trì có hệ thống, nhất định sẽ đề phòng và căm thù cô.
Nhưng cô không hề nhìn ra địch ý trong mắt Tô Trì.
Vì bảo đảm bản thân phán đoán không sai sót, Tô Vũ hỏi một lần nữa: “Biết được ai hoàn thành nhiệm vụ lần này không?”
Hệ thống: “Không thể, đây là của hệ thống có quyền hạn cao hơn.”
Tô Vũ yên tâm.
Vậy thì nhất định không phải Tô Trì.
Nếu Tô Trì thật sự có hệ thống cấp cao gì đó, cô ta đã sớm lại khu B đoạt người với cô.
Tô Trì này…… Đúng là người như tên, quá trì độn.
Cô vẫn luôn khẩn trương, sợ rằng Tô Trì sẽ giống cốt truyện, trở lại hào môn, dựa vào hào quang nữ chính vạn người mê đoạt hết sự sủng ái của cha mẹ, rồi khiến cô mất địa vị ở căn nhà hào môn kia.
Không nghĩ tới, không có chuyện gì xảy ra, thuận lợi đến không tưởng tượng nổi.
Trong truyện, sau khi Tô Trì trở về hào môn, trong một buổi tụ tập gặp Lục Quy Viễn.
Bây giờ đến cả hào môn còn chưa về thì Tô Trì lấy đâu ra con đường tiếp xúc Lục Quy Viễn được?
Nguy cơ lần này lại đến từ một công lược giả không biết tên……
Tô Vũ cau mày.
Vào lúc này, hệ thống một lần nữa lại vang lên:
【 Đinh —— Trừng phạt lần này là bảy ngày bảy đêm mụn mọc đầy mặt
Ký chủ có ba lượt dời đi trừng phạt, có thể đem trừng phạt đặt lên trên người thân nhân có cùng huyết thống với mình, xin hỏi ký chủ có muốn sử dụng hay không? 】
“Dùng.” Tô Vũ không chút do dự trả lời.
Mọc mụn bảy ngày, cũng không phải cả đời, lúc nào đó bồi thường cho người kia một chút là được.
Đối nữ nhân mà nói, dung mạo chính là thứ vũ khí tốt nhất.
Không có người đàn ông nào không ngã trước sắc đẹp, cô tin, Lục Quy Viễn cũng không phải là ngoại lệ.
Vì công lược, cô cũng không thể làm cho mặt mình chịu chút tổn thương nào.
……
Tô Trì ngồi tại chỗ tức giận một lúc rồi thôi.
Từ trước đến nay cô không bao giờ làm khó chính mình.
Dù sao việc đó cũng đã phát sinh, không thể vãn hồi, vậy lần sau để ý một chút đề phòng là được.
Tô Trì lấy di động ra, tiếp tục đọc tiểu thuyết.
Chỉ là lúc này không được như lúc trước, câu được câu mất mà thất thần.
Tô Trì nghĩ nghĩ rồi mở trò chơi “Thí Nghiệm Vai Chính” lên.
Chơi một lát, đóng trò chơi lại, ở mục ghi chú của điện thoại viết vài chữ.
Làm xong, buổi học cưỡi ngựa của Khương Vân Hạ cũng đã kết thúc.
Không biết có phải do phơi nắng cả buổi không mà gương mặt Khương Vân Hạ đỏ bừng.
“Chị, chúng ta về khách sạn đi, em ra mồ hôi cả người, nhão nhão dính dính, mặt cũng ngứa nữa, em muốn tắm rửa một chút rồi mới ăn cơm.”
Tô Trì không ý kiến: “Được.”
Hai người ngồi trên xe, vừa đi vừa ngắm cảnh trở lại khách sạn, Khương Vân Hạ nhàm chán hỏi: “Chị, tại sao hôm qua cha mẹ ruột của chị đến mà chị không đi về nhà cùng họ?”
Tô Trì nghĩ nghĩ: “Chắc do biết trước rồi nên cảm thấy không có gì cả.”
Khương Vân Hạ khiếp sợ nhìn Tô Trì: “Chị biết trước rồi á?”
Tô Trì: “Đúng đấy, chị vào lúc bị tâm thần phân liệt, đã có một nhân cách khác nói với chị, em có tin không?”
Khương Vân Hạ phồng má: “…… Chị đừng có đùa em.”
Tô Trì lười nhác cười cười.
Nếu hệ thống không xuất hiện, cha mẹ ruột từ trên trời xuất hiện, thì có lẽ cô sẽ đi cùng bọn họ trở về sống một thời gian.
Nhưng hệ thống gào thét bên tai quá nhiều ngày, tâm Tô Trì đã chết lặng.
Trong miệng hệ thống, chỉ cần cô lấy lòng cha mẹ ruột, là có thể đạt được vô vàn sủng ái, đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Nghe vậy thì tâm lý Tô Trì liền sinh ra phản nghịch.
Càng muốn cô làm gì, cô càng cứ không làm.
Vừa đúng lúc bởi vì hệ thống mà phải đi bệnh viện tâm thần một chuyến, Tô Trì liền thuận nước đẩy thuyền, dùng cái bệnh này doạ một nhà ấy đi.
Quả nhiên, cái gọi là cha mẹ ruột của cô…… Cũng không quan tâm cô một chút nào.
Vốn cô cảm thấy bản thân xuyên sách, nhất định có thể ở trong trò công lược này sẽ chiếm ưu thế.
Nguyên nữ chính Tô Trì vô cùng lười biếng, không thích trang điểm, lôi thôi lếch thếch, không có gì cạnh tranh, ở trong tiểu thuyết cũng phải cần một bàn tay vàng lớn mới có thể ở bên nam chính, cô cướp đi Lục Quy Viễn ở trong tay Tô Trì dễ như trở bàn tay.
Huống chi cô còn có một hệ thống công lược, nguyên nữ chính Tô Trì sẽ không thể nào có mấy thứ như hệ thống.
Thân là phụ nữ, trực giác cô rất nhanh nhạy.
Nếu Tô Trì có hệ thống, nhất định sẽ đề phòng và căm thù cô.
Nhưng cô không hề nhìn ra địch ý trong mắt Tô Trì.
Vì bảo đảm bản thân phán đoán không sai sót, Tô Vũ hỏi một lần nữa: “Biết được ai hoàn thành nhiệm vụ lần này không?”
Hệ thống: “Không thể, đây là của hệ thống có quyền hạn cao hơn.”
Tô Vũ yên tâm.
Vậy thì nhất định không phải Tô Trì.
Nếu Tô Trì thật sự có hệ thống cấp cao gì đó, cô ta đã sớm lại khu B đoạt người với cô.
Tô Trì này…… Đúng là người như tên, quá trì độn.
Cô vẫn luôn khẩn trương, sợ rằng Tô Trì sẽ giống cốt truyện, trở lại hào môn, dựa vào hào quang nữ chính vạn người mê đoạt hết sự sủng ái của cha mẹ, rồi khiến cô mất địa vị ở căn nhà hào môn kia.
Không nghĩ tới, không có chuyện gì xảy ra, thuận lợi đến không tưởng tượng nổi.
Trong truyện, sau khi Tô Trì trở về hào môn, trong một buổi tụ tập gặp Lục Quy Viễn.
Bây giờ đến cả hào môn còn chưa về thì Tô Trì lấy đâu ra con đường tiếp xúc Lục Quy Viễn được?
Nguy cơ lần này lại đến từ một công lược giả không biết tên……
Tô Vũ cau mày.
Vào lúc này, hệ thống một lần nữa lại vang lên:
【 Đinh —— Trừng phạt lần này là bảy ngày bảy đêm mụn mọc đầy mặt
Ký chủ có ba lượt dời đi trừng phạt, có thể đem trừng phạt đặt lên trên người thân nhân có cùng huyết thống với mình, xin hỏi ký chủ có muốn sử dụng hay không? 】
“Dùng.” Tô Vũ không chút do dự trả lời.
Mọc mụn bảy ngày, cũng không phải cả đời, lúc nào đó bồi thường cho người kia một chút là được.
Đối nữ nhân mà nói, dung mạo chính là thứ vũ khí tốt nhất.
Không có người đàn ông nào không ngã trước sắc đẹp, cô tin, Lục Quy Viễn cũng không phải là ngoại lệ.
Vì công lược, cô cũng không thể làm cho mặt mình chịu chút tổn thương nào.
……
Tô Trì ngồi tại chỗ tức giận một lúc rồi thôi.
Từ trước đến nay cô không bao giờ làm khó chính mình.
Dù sao việc đó cũng đã phát sinh, không thể vãn hồi, vậy lần sau để ý một chút đề phòng là được.
Tô Trì lấy di động ra, tiếp tục đọc tiểu thuyết.
Chỉ là lúc này không được như lúc trước, câu được câu mất mà thất thần.
Tô Trì nghĩ nghĩ rồi mở trò chơi “Thí Nghiệm Vai Chính” lên.
Chơi một lát, đóng trò chơi lại, ở mục ghi chú của điện thoại viết vài chữ.
Làm xong, buổi học cưỡi ngựa của Khương Vân Hạ cũng đã kết thúc.
Không biết có phải do phơi nắng cả buổi không mà gương mặt Khương Vân Hạ đỏ bừng.
“Chị, chúng ta về khách sạn đi, em ra mồ hôi cả người, nhão nhão dính dính, mặt cũng ngứa nữa, em muốn tắm rửa một chút rồi mới ăn cơm.”
Tô Trì không ý kiến: “Được.”
Hai người ngồi trên xe, vừa đi vừa ngắm cảnh trở lại khách sạn, Khương Vân Hạ nhàm chán hỏi: “Chị, tại sao hôm qua cha mẹ ruột của chị đến mà chị không đi về nhà cùng họ?”
Tô Trì nghĩ nghĩ: “Chắc do biết trước rồi nên cảm thấy không có gì cả.”
Khương Vân Hạ khiếp sợ nhìn Tô Trì: “Chị biết trước rồi á?”
Tô Trì: “Đúng đấy, chị vào lúc bị tâm thần phân liệt, đã có một nhân cách khác nói với chị, em có tin không?”
Khương Vân Hạ phồng má: “…… Chị đừng có đùa em.”
Tô Trì lười nhác cười cười.
Nếu hệ thống không xuất hiện, cha mẹ ruột từ trên trời xuất hiện, thì có lẽ cô sẽ đi cùng bọn họ trở về sống một thời gian.
Nhưng hệ thống gào thét bên tai quá nhiều ngày, tâm Tô Trì đã chết lặng.
Trong miệng hệ thống, chỉ cần cô lấy lòng cha mẹ ruột, là có thể đạt được vô vàn sủng ái, đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Nghe vậy thì tâm lý Tô Trì liền sinh ra phản nghịch.
Càng muốn cô làm gì, cô càng cứ không làm.
Vừa đúng lúc bởi vì hệ thống mà phải đi bệnh viện tâm thần một chuyến, Tô Trì liền thuận nước đẩy thuyền, dùng cái bệnh này doạ một nhà ấy đi.
Quả nhiên, cái gọi là cha mẹ ruột của cô…… Cũng không quan tâm cô một chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.