Chương 144: Cô không có quyền lên tiếng
Thượng Quan Nhiêu
30/11/2021
Đóng cửa phòng ngủ của bọn nhỏ lại, Tô Lạc Lạc vô thức cũng đi về phía
phòng ngủ của chính mình, một giọng nói trầm thấp ở phía sau lưng gọi cô lại: “Em chờ chút.”
Tô Lạc Lạc có chút khẩn trương xoay người: “Có chuyện gì thế?”
“Tối ngày mai anh có một buổi tiệc xã giao quan trọng, anh mời em làm bạn gái đồng hành cùng anh.”
“Em…Em sợ là không có tư cách đó.” Tô Lạc Lạc chỉ có thể tự lừa dối mình.
Long Dạ Tước thấy cô có thể nghĩ đến lí do thế này thì cong môi cười cười: “Dù sao thì anh cũng không chê là được rồi, ngày mai anh sẽ để ba mẹ anh đón bọn nhỏ đến biệt thự nhà họ Long, khoảng năm giờ anh sẽ đến đón em.”
Tô Lạc Lạc thấy lí do từ chối của mình không có hiệu quả nên đành phải nói thật: “Em không muốn tham gia buổi tiệc, em cũng không thích những dịp như thế này.”
Long Dạ Tước hơi nhướng mày, trực tiếp ra lệnh: “Bắt buộc phải đi.”
Tô Lạc Lạc nghẹn họng: “Chẳng lẽ em lại không có quyền từ chối sao? Anh nói đi thì em phải đi à?”
Long Dạ Tước vô cùng trực tiếp nói cho cô biết: “Không có!”
Tô Lạc Lạc bây giờ mới hiểu được, trong ngôi nhà này, người đàn ông này là trời, cô là đất, anh nói cái gì chính là cái đó, cô chỉ có thể phục tùng số mệnh thôi sao?
Tô Lạc Lạc không khỏi dựa vào vách tường, nhanh chóng ra sức phản kháng, giành lại địa vị của cô trong ngôi nhà này: “Anh không sợ em đi sẽ làm anh mất mặt sao?”
Mà người đàn ông này chỉ híp mắt, cười đến khó hiểu: “Da mặt của anh rất dày, đủ để em làm mất mặt thật lâu.”
Tô Lạc Lạc nhất thời không nói nên lời nhưng không khỏi có chút đắc ý: “Bây giờ nếu anh đã cầu xin nhờ em đi thì em cũng miễn cưỡng cho anh mặt mũi vậy!”
Đột nhiên địa vị cao cao tại thượng của anh bị giáng xuống đất, biến thành anh cầu xin cô rồi.
Long Dạ Tước hoàn toàn không ngờ đến người phụ nữ này lại có miệng lưỡi sắc bén như vậy, anh híp híp mắt, có chút không vui sửa lại: “Không phải là anh cầu xin em, mà là ra lệnh cho em.”
“Vậy nếu em không đi thì như thế nào?” Tô Lạc Lạc cũng không phải là một người ngoan ngoãn nghe lời.
“Sẽ không như thế nào hết.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói.
Tô Lạc Lạc vừa nghe liền lập tức cười lên: “Vậy thì em sẽ không đi nữa.”
“Nếu ngày mai em muốn nguyên một buổi tối ở nhà thì anh sẽ ở nhà cùng em, anh cũng sẽ không lãng phí thời gian đâu, anh sẽ làm một số chuyện mà anh thích làm.”
Lòng của Tô Lạc Lạc lập tức được nhắc nhở, chuyện mà anh thích làm? Bỗng dưng sau lưng cô phát lạnh, cảm giác như có một loại dự cảm không tốt.
“Có đi hay không, em tự mình quyết định đi.” Long Dạ Tước không để ý đến cô đang giãy dụa trong lòng mà cất bước đi về phía phòng ngủ của anh.
Tô Lạc Lạc đuổi theo bóng lưng của anh, vẫn là thỏa hiệp nói: “Em đi là được.”
Tô Lạc Lạc quay lại phòng của mình, cô cảm thấy có chút ảo não, chẳng lẽ sau này địa vị của cô trong cái nhà này lại thấp như vậy sao? Thật không công bằng mà.
Trong biệt thự của Dạ Trạch Hạo, chị Mai đến thông báo cho anh ta biết một chuyện, mà lại là một tin tức xấu. Trước đây khoảng một khoảng thời anh anh ta có kí một hợp đồng quảng cáo, vốn dĩ đã đàm phán đến bước cuối cùng rồi nhưng bởi vì sáng sớm hôm nay Dạ Trạch Hạo mở họp báo tự hủy đi thanh danh của mình nên làm cho bên phía nhà quảng cáo quyết định hủy hợp đồng hợp tác với anh ta.
Sau khi chị Mai sau nói xong có chút tức giận, nhìn Dạ Trạch Hạo đang nằm dài trên ghế sô pha, có chút ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ nói: “Cậu là do một tay chị đưa lên đấy, làm sao lại không biết chừng mực như vậy? Tô Lạc Lạc cũng không phải là người nổi tiếng, tin tức của con bé sẽ sớm bị đè xuống thôi mà cậu lại ôm tội danh đào hoa lên người mình, điều này đối với cậu có chỗ nào tốt không hả?”
Gương mặt tuấn tú có chút bình tĩnh của Dạ Trạch Hạo: “Đây là chuyện của em, em sẽ tự mình xử lí.”
“Cậu là nghệ sĩ mà chị đưa lên, chị không thể trơ mắt đứng nhìn quá trình này bị hủy được, chị đã xem qua rồi, trên mạng vẫn có không ít người hâm mộ trung thành ủng hộ cậu. Sau này cậu không qua lại với Tô Lạc Lạc nữa thì cho dù cậu có tiếp cận người của nhà họ Long cũng có thể chọn cách thức khác, buổi tiệc tối ngày mai chị hi vọng cậu sẽ tham dự để cho Hạ Dung làm bạn gái đồng hành cùng em, không được phép thoái thác.”
Dạ Trạch Hạo không đồng ý cũng không từ chối, tâm trạng của anh có chút xuống dốc.
Chị Mai thở dài: “Cậu thích kiểu người như Tô Lạc Lạc thì trong giới giải trí có rất nhiều rất nhiều.”
“Căn bản là bọn họ không thể so sánh với cô ấy được.”
“Vậy cậu càng phải hiểu một điều rằng Tô Lạc Lạc đang ở bên cạnh Long Dạ Tước. Nếu như sau này bọn họ mà kết hôn…về lý thuyết mà nói thì cậu sẽ là chú em (em trai của chồng) của cô ấy.”
“Nói xong rồi thì chị có thể đi rồi đấy.” Dạ Trạch Hạo buồn bực đứng dậy tự mình đi lên lầu một mình.
Sau lưng, chị Mai tức giận cắn răng, quay người rời đi.
Nhà họ Tô.
Tô Vĩ Khâm vì chuyện của công ty mà mặt ủ mày chau, sau khi Tô Vũ Phỉ ở bên ngoài chơi mấy ngày cuối cùng cũng ngoan ngoãn quay về. Vừa về đến nhà thì bị Tô Vĩ Khâm giáo huấn một hồi, vẻ mặt Tô Vũ Phỉ khó chịu ngồi trên ghế sô pha, Uông Nguyệt Dung thì đang khuyên nhủ chồng.
“Chuyện của công ty có liên quan gì đến Ngữ Phù đâu, ông giận chó đánh mèo làm gì?”
“Đều do bà luôn nuông chiều nó lại để cho nó coi trời bằng vung, nếu như năm đó nó không cùng người khác lêu lổng thì tôi cũng không cần để Tô Lạc Lạc thay thế nó.”
Tô Vũ Phỉ xấu hổ đỏ mặt nhưng không thể phản bác lại được gì.
“Ngày mai sẽ có một buổi tiệc sang trọng của giới chính trị và giới kinh doanh rất quan trọng. Ba sẽ móc nối cho con làm bạn gái đi cùng với cậu chủ Lâm, con phải tạo mối quan hệ tốt với cậu ấy đấy. Con đã lãng phí nhiều năm lên người Long Dạ Tước rồi, bây giờ phải cố gắng nắm chặt cậu chủ Lâm, cậu ấy đối với con cũng không tệ.”
“Là cái thằng lùn một mét bảy đó hả?” Trên mặt Tô Vũ Phỉ lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ.
“Những mà gia đình của cậu ấy là gia tộc đứng thứ hai trong thành phố này, mà cậu ấy cũng là người thừa kế tương lai của Lâm gia, con còn có thể lựa chọn cái gì nữa?”
“Con mới không thèm!”
“Không đến lượt con lên tiếng, tối ngày mai nếu con không tham dự buổi tiệc thì ba sẽ cho đóng băng hết tất cả các thẻ của con.”
Tô Vũ Phỉ lập tức bị dọa, ngực phập phồng tức giận: “Đi thì đi, dù sao con cũng sẽ không gả cho anh ta.” Nói xong cô ta thở phì phì tức giận chạy lên lầu.
Uông Nguyệt Dung nhìn chồng cũng có chút bất mãn nói: “Ông là đang muốn Ngữ Phù của chúng ta ở cùng một chỗ với cậu chủ Lâm kia sao?”
“Nếu như Long Dạ Tước đã không cho nhà họ Tô chúng ta con đường sống thì chúng ta phải biết tự đi tìm đường khác, những năm qua Ngữ Phù là con gái duy nhất của nhà họ Tô chúng ta, bây giờ nó nên bắt đầu gánh chịu tương lai của nhà họ Tô rồi.” Tô Vĩ Khâm vô tình nói.
“Ngày mai Long Dạ Tước chắc chắn cũng sẽ đến đấy, nếu ông để Ngữ Phù qua đó không phải sẽ đụng phải cậu ta sao?”
“Long Dạ Tước sẽ đi, hơn nữa cậu ta còn sẽ mang theo Tô Lạc Lạc, ngày mai tôi cũng sẽ tham dự, tôi sẽ tìm cơ hội để nói chuyện với đứa con gái ngoài giá thú này. Tôi phải thử một lần, nói không chừng nó sẽ tha thứ những việc trước đây tôi đã làm, tôi là người thân duy nhất trên đời này của nó mà.”
Uông Nguyệt Dung trong lòng uất ức nhưng vẫn đè nén không phát tiết ra.
Mà trên lan can cầu thang lầu hai, Tô Vũ Phỉ nghe nói Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc sẽ tham dự, cô ta vốn dĩ muốn xuống lầu tranh cãi nhưng lập tức xua đi.
Tô Lạc Lạc sẽ ở đó sao? Đây quả là một cơ hội tốt!
Tô Vũ Phỉ cười lạnh, khóe miệng lộ ra một tia oán hận, ngày mai cô ta sẽ khiến Tô Lạc Lạc thành trò hề.
Tô Lạc Lạc có chút khẩn trương xoay người: “Có chuyện gì thế?”
“Tối ngày mai anh có một buổi tiệc xã giao quan trọng, anh mời em làm bạn gái đồng hành cùng anh.”
“Em…Em sợ là không có tư cách đó.” Tô Lạc Lạc chỉ có thể tự lừa dối mình.
Long Dạ Tước thấy cô có thể nghĩ đến lí do thế này thì cong môi cười cười: “Dù sao thì anh cũng không chê là được rồi, ngày mai anh sẽ để ba mẹ anh đón bọn nhỏ đến biệt thự nhà họ Long, khoảng năm giờ anh sẽ đến đón em.”
Tô Lạc Lạc thấy lí do từ chối của mình không có hiệu quả nên đành phải nói thật: “Em không muốn tham gia buổi tiệc, em cũng không thích những dịp như thế này.”
Long Dạ Tước hơi nhướng mày, trực tiếp ra lệnh: “Bắt buộc phải đi.”
Tô Lạc Lạc nghẹn họng: “Chẳng lẽ em lại không có quyền từ chối sao? Anh nói đi thì em phải đi à?”
Long Dạ Tước vô cùng trực tiếp nói cho cô biết: “Không có!”
Tô Lạc Lạc bây giờ mới hiểu được, trong ngôi nhà này, người đàn ông này là trời, cô là đất, anh nói cái gì chính là cái đó, cô chỉ có thể phục tùng số mệnh thôi sao?
Tô Lạc Lạc không khỏi dựa vào vách tường, nhanh chóng ra sức phản kháng, giành lại địa vị của cô trong ngôi nhà này: “Anh không sợ em đi sẽ làm anh mất mặt sao?”
Mà người đàn ông này chỉ híp mắt, cười đến khó hiểu: “Da mặt của anh rất dày, đủ để em làm mất mặt thật lâu.”
Tô Lạc Lạc nhất thời không nói nên lời nhưng không khỏi có chút đắc ý: “Bây giờ nếu anh đã cầu xin nhờ em đi thì em cũng miễn cưỡng cho anh mặt mũi vậy!”
Đột nhiên địa vị cao cao tại thượng của anh bị giáng xuống đất, biến thành anh cầu xin cô rồi.
Long Dạ Tước hoàn toàn không ngờ đến người phụ nữ này lại có miệng lưỡi sắc bén như vậy, anh híp híp mắt, có chút không vui sửa lại: “Không phải là anh cầu xin em, mà là ra lệnh cho em.”
“Vậy nếu em không đi thì như thế nào?” Tô Lạc Lạc cũng không phải là một người ngoan ngoãn nghe lời.
“Sẽ không như thế nào hết.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói.
Tô Lạc Lạc vừa nghe liền lập tức cười lên: “Vậy thì em sẽ không đi nữa.”
“Nếu ngày mai em muốn nguyên một buổi tối ở nhà thì anh sẽ ở nhà cùng em, anh cũng sẽ không lãng phí thời gian đâu, anh sẽ làm một số chuyện mà anh thích làm.”
Lòng của Tô Lạc Lạc lập tức được nhắc nhở, chuyện mà anh thích làm? Bỗng dưng sau lưng cô phát lạnh, cảm giác như có một loại dự cảm không tốt.
“Có đi hay không, em tự mình quyết định đi.” Long Dạ Tước không để ý đến cô đang giãy dụa trong lòng mà cất bước đi về phía phòng ngủ của anh.
Tô Lạc Lạc đuổi theo bóng lưng của anh, vẫn là thỏa hiệp nói: “Em đi là được.”
Tô Lạc Lạc quay lại phòng của mình, cô cảm thấy có chút ảo não, chẳng lẽ sau này địa vị của cô trong cái nhà này lại thấp như vậy sao? Thật không công bằng mà.
Trong biệt thự của Dạ Trạch Hạo, chị Mai đến thông báo cho anh ta biết một chuyện, mà lại là một tin tức xấu. Trước đây khoảng một khoảng thời anh anh ta có kí một hợp đồng quảng cáo, vốn dĩ đã đàm phán đến bước cuối cùng rồi nhưng bởi vì sáng sớm hôm nay Dạ Trạch Hạo mở họp báo tự hủy đi thanh danh của mình nên làm cho bên phía nhà quảng cáo quyết định hủy hợp đồng hợp tác với anh ta.
Sau khi chị Mai sau nói xong có chút tức giận, nhìn Dạ Trạch Hạo đang nằm dài trên ghế sô pha, có chút ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ nói: “Cậu là do một tay chị đưa lên đấy, làm sao lại không biết chừng mực như vậy? Tô Lạc Lạc cũng không phải là người nổi tiếng, tin tức của con bé sẽ sớm bị đè xuống thôi mà cậu lại ôm tội danh đào hoa lên người mình, điều này đối với cậu có chỗ nào tốt không hả?”
Gương mặt tuấn tú có chút bình tĩnh của Dạ Trạch Hạo: “Đây là chuyện của em, em sẽ tự mình xử lí.”
“Cậu là nghệ sĩ mà chị đưa lên, chị không thể trơ mắt đứng nhìn quá trình này bị hủy được, chị đã xem qua rồi, trên mạng vẫn có không ít người hâm mộ trung thành ủng hộ cậu. Sau này cậu không qua lại với Tô Lạc Lạc nữa thì cho dù cậu có tiếp cận người của nhà họ Long cũng có thể chọn cách thức khác, buổi tiệc tối ngày mai chị hi vọng cậu sẽ tham dự để cho Hạ Dung làm bạn gái đồng hành cùng em, không được phép thoái thác.”
Dạ Trạch Hạo không đồng ý cũng không từ chối, tâm trạng của anh có chút xuống dốc.
Chị Mai thở dài: “Cậu thích kiểu người như Tô Lạc Lạc thì trong giới giải trí có rất nhiều rất nhiều.”
“Căn bản là bọn họ không thể so sánh với cô ấy được.”
“Vậy cậu càng phải hiểu một điều rằng Tô Lạc Lạc đang ở bên cạnh Long Dạ Tước. Nếu như sau này bọn họ mà kết hôn…về lý thuyết mà nói thì cậu sẽ là chú em (em trai của chồng) của cô ấy.”
“Nói xong rồi thì chị có thể đi rồi đấy.” Dạ Trạch Hạo buồn bực đứng dậy tự mình đi lên lầu một mình.
Sau lưng, chị Mai tức giận cắn răng, quay người rời đi.
Nhà họ Tô.
Tô Vĩ Khâm vì chuyện của công ty mà mặt ủ mày chau, sau khi Tô Vũ Phỉ ở bên ngoài chơi mấy ngày cuối cùng cũng ngoan ngoãn quay về. Vừa về đến nhà thì bị Tô Vĩ Khâm giáo huấn một hồi, vẻ mặt Tô Vũ Phỉ khó chịu ngồi trên ghế sô pha, Uông Nguyệt Dung thì đang khuyên nhủ chồng.
“Chuyện của công ty có liên quan gì đến Ngữ Phù đâu, ông giận chó đánh mèo làm gì?”
“Đều do bà luôn nuông chiều nó lại để cho nó coi trời bằng vung, nếu như năm đó nó không cùng người khác lêu lổng thì tôi cũng không cần để Tô Lạc Lạc thay thế nó.”
Tô Vũ Phỉ xấu hổ đỏ mặt nhưng không thể phản bác lại được gì.
“Ngày mai sẽ có một buổi tiệc sang trọng của giới chính trị và giới kinh doanh rất quan trọng. Ba sẽ móc nối cho con làm bạn gái đi cùng với cậu chủ Lâm, con phải tạo mối quan hệ tốt với cậu ấy đấy. Con đã lãng phí nhiều năm lên người Long Dạ Tước rồi, bây giờ phải cố gắng nắm chặt cậu chủ Lâm, cậu ấy đối với con cũng không tệ.”
“Là cái thằng lùn một mét bảy đó hả?” Trên mặt Tô Vũ Phỉ lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ.
“Những mà gia đình của cậu ấy là gia tộc đứng thứ hai trong thành phố này, mà cậu ấy cũng là người thừa kế tương lai của Lâm gia, con còn có thể lựa chọn cái gì nữa?”
“Con mới không thèm!”
“Không đến lượt con lên tiếng, tối ngày mai nếu con không tham dự buổi tiệc thì ba sẽ cho đóng băng hết tất cả các thẻ của con.”
Tô Vũ Phỉ lập tức bị dọa, ngực phập phồng tức giận: “Đi thì đi, dù sao con cũng sẽ không gả cho anh ta.” Nói xong cô ta thở phì phì tức giận chạy lên lầu.
Uông Nguyệt Dung nhìn chồng cũng có chút bất mãn nói: “Ông là đang muốn Ngữ Phù của chúng ta ở cùng một chỗ với cậu chủ Lâm kia sao?”
“Nếu như Long Dạ Tước đã không cho nhà họ Tô chúng ta con đường sống thì chúng ta phải biết tự đi tìm đường khác, những năm qua Ngữ Phù là con gái duy nhất của nhà họ Tô chúng ta, bây giờ nó nên bắt đầu gánh chịu tương lai của nhà họ Tô rồi.” Tô Vĩ Khâm vô tình nói.
“Ngày mai Long Dạ Tước chắc chắn cũng sẽ đến đấy, nếu ông để Ngữ Phù qua đó không phải sẽ đụng phải cậu ta sao?”
“Long Dạ Tước sẽ đi, hơn nữa cậu ta còn sẽ mang theo Tô Lạc Lạc, ngày mai tôi cũng sẽ tham dự, tôi sẽ tìm cơ hội để nói chuyện với đứa con gái ngoài giá thú này. Tôi phải thử một lần, nói không chừng nó sẽ tha thứ những việc trước đây tôi đã làm, tôi là người thân duy nhất trên đời này của nó mà.”
Uông Nguyệt Dung trong lòng uất ức nhưng vẫn đè nén không phát tiết ra.
Mà trên lan can cầu thang lầu hai, Tô Vũ Phỉ nghe nói Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc sẽ tham dự, cô ta vốn dĩ muốn xuống lầu tranh cãi nhưng lập tức xua đi.
Tô Lạc Lạc sẽ ở đó sao? Đây quả là một cơ hội tốt!
Tô Vũ Phỉ cười lạnh, khóe miệng lộ ra một tia oán hận, ngày mai cô ta sẽ khiến Tô Lạc Lạc thành trò hề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.