Chương 7
Cát Tường Dạ
22/09/2016
"Tôi. . . . . . háo sắc?" Dung Tư Lam lấy ngón trỏ chỉ vào mình, vừa tức vừa giận.
"Đúng vậy! Cuối cùng cô cũng thừa nhận! Tôi là xử nam đó, cô phải bồi thường tổn thất cho tôi!" Khóe miệng Doãn Tiêu Trác lộ ra một nụ cười xấu xa.
"Thừa nhận cái đồ quỷ nhà anh! Anh đi chết đi!" Dung Tư Lam thẹn quá hóa giận, hận không thể xé tan khóe môi của anh ta ra thành từng mảnh.
Doãn Tiêu Trác nhìn bóng lưng của cô, váy ngủ rộng thùng thình lộ ra bắp chân trắng nõn mượt mà, trong lòng lại rung động, anh không khỏi bắt đầu đồng ý với lời của Dung Tư Lam, mình thật sự là một tên háo sắc, chỉ như vậy thôi mà anh cũng có thể rung động? Chẳng lẽ nguyên nhân là do mấy ngày rồi không đụng vào phụ nữ sao?
Trong đầu không tự chủ hiện ra đôi mắt tức giận, sợ hãi cùng bất lực của Dung Tư Lam khi đó, còn có khóe môi mỉm cười bình thản của cô khi ngủ, lỗ mũi nhỏ còn hơi vểnh lên nữa.
Chính anh cũng không chú ý, đôi môi anh đang cong lên một nụ cười, ánh mắt ôn hoàn trước sau như một đang chăm chú nhìn vào phương hướng Dung Tư Lam rời đi. . . . . .
Anh càng không chú ý, một đôi mắt to tròn đen nhánh khác đang nhìn tới nhìn lui giữa hai người bọn họ, rồi sau đó núp ở phía sau cửa che miệng cười trộm. . . . . .
Doãn Tiêu Trác hít một hơi, trong không khí thoang thoảng một mùi thơm, không biết Dung Tư Lam đang xào món gì, mùi hương thơm phức, khiến cho cái bụng trống không của anh bắt đầu kêu lên.
"Này, kẻ háo sắc! Còn chưa tắm xong sao? Đi ra ăn cơm!" Lúc Dung Tư Lam bưng cái mâm đi ngang qua phòng tắm thì thuận tiện gõ cửa gọi anh.
"Đến rồi!" Anh khẽ mỉm cười, thế nhưng lại hoàn toàn không để ý đến việc cô gọi anh là —— kẻ háo sắc, chẳng qua chỉ cảm thấy cảm giác như thế này rất tốt, rất giống một. . . . . . gia đình!
Ánh mắt của anh rơi vào cái bàn chãi đánh răng mới trên kệ rửa mặt, đó là của Dung Tư Lam mới mua về ngày hôm nay.
Ba cái bàn chãi đánh răng khác màu nhau, ba cái ly hình phim hoạt hình khác nhau, trong tim anh tràn ngập một loại cảm giác ấm áp chưa bao giờ có, gần ba mươi năm trong cuộc đời, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cái bàn chải đánh răng mà kích động đến như vậy, trong đầu anh hiện ra hình ảnh một căn phòng lớn sang trọng nhưng lại rất lạnh lẽo. . . . . .
"Chú Tiêu, nhanh lên một chút! Mẹ nói cơm nước xong sẽ đi tản bộ!" Đóa Nhi lo lắng thúc giục anh.
"Đóa Nhi, mẹ chỉ đáp ứng dẫn con đi, đâu có ai đồng ý đi cùng kẻ háo sắc chứ?"
"Mẹ. . . . . ."
Hai mẹ con tranh luận đã cắt đứt ký ức của anh căn phòng sang trọng ở nhà họ Doãn, tùy ý vuốt lên mái tóc ướt, bên hông quấn một cái khăn tắm, đi ra ngoài.
"A ——" hoan nghênh anh là một tiếng thét chói tai.
Anh không hiểu ra sao liền ngẩng đầu lên, chỉ thấy Dung Tư Lam giống như gặp ma chỉ vào anh: "Tên háo sắc kia! Anh. . . . . . Tại sao anh không mặc quần áo?"
Anh thật đúng là không chú ý tới cái vấn đề này, ở nhà tắm xong anh cũng đi ra ngoài với dáng vẻ như vậy! Huống chi. . . . . ."Tôi không có quần áo để mặc, chỉ có một bộ kia, nhưng tôi cảm thấy nó rất thúi!" Anh rất ủy khuất nói.
"Anh. . . . . . Được rồi, quên đi! Nhanh ăn cơm thôi!" Mặt của Dung Tư Lam không tự chủ đỏ ửng lên, vóc người của tên háo sắc đáng chết này đúng là không phải tốt bình thường, những người mẫu nam trên TV kia cũng không sánh nổi với anh.
Doãn Tiêu Trác cười, nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, mặc dù tài nghệ không bằng đầu bếp của nhà hàng lớn và gia đình anh, nhưng nhìn qua có vẻ cũng rất ngon, hơn nữa phối hợp cũng rất được, một đĩa cá mú nhỏ, một ít dưa chua, một tô canh rau.
Anh ngồi xuống cầm đũa lên, Dung Tư Lam lại chia cá mú làm hai nửa, phần tinh hoa nhất cho Đóa Nhi, còn dư lại đều bỏ toàn bộ vào trong chén của Doãn Tiêu Trác.
"Của cô đâu?" Anh có chút kinh ngạc.
"À? Tôi. . . . . . Tôi giảm cân. . . . . ." Dung Tư Lam như đang che giấu cái gì, liền gắp dưa chua ăn thật nhanh.
"Cô đâu có mập, giảm cái gì mà giảm? Với lại ăn cá cũng không mập!" Anh nhìn chằm chằm vào thân thể gầy nhỏ của cô, không khỏi nhớ lại hình ảnh đêm đó ôm lấy cô ngủ.
Dung Tư Lam mơ hồ cảm thấy ánh mắt của anh không đúng, mắt vừa nhìn qua thì quả nhiên phát hiện trong mắt anh chợt lóe lên tia sáng, cô cũng nhớ lại cảnh bọn họ ôm nhau vào đêm đó. Xấu hổ nên giận dữ mắng to: "Đồ háo sắc, nhìn cái gì vậy? Sao lại dùng cặp mắt dê nhỏ xíu kia của anh nhìn tôi!"
Doãn Tiêu Trác nhếch miệng lên: "Ai nhìn cô? Đừng tưởng mình rất hấp dẫn, ôm cũng không có cảm giác! Gà tây lớn!"
Dung Tư Lam giận dữ: "Anh kêu tôi là gà tây một lần nửa xem!"
"Ai bảo cô gọi tôi là háo sắc? Tôi cũng không phải là háo sắc? Hơn nữa, chỉ bằng bộ mặt này của cô, kẻ háo sắc thấy cũng sẽ không muốn xuống tay!"
"Đồ —— háo —— sắc!" Dung Tư Lam cầm chén muốn ném: "Lập tức cút khỏi nhà tôi. . . . . ."
"Ngưng ngưng ngưng!" Doãn Tiêu Trác lập tức biết cô muốn nói gì, trước mắt anh vẫn chưa muốn rời khỏi nhà của cô: "Tôi đầu hàng, tôi xin lỗi, tôi sẽ không gọi cô là gà tây, thì cô cũng đừng gọi tôi là háo sắc, OK?"
"Vậy tôi phải gọi anh là gì? Tôi không biết tên của anh." Dung Tư Lam thấy anh nói xin lỗi nên cũng không kiên trì nữa.
Anh nhớ mình đã từng nói với Đóa Nhi là anh họ Tiêu, suy nghĩ một chút liền nói: "Tôi tên là Tiêu trác, tới nơi này tìm người thân, nhưng không biết bọn họ đã dọn đi nơi nào, đêm đó vô tình đụng vào mấy người đang bắn nhau, muốn đi xem náo nhiệt, ai ngờ tự mình rước lấy xui xẻo. Tình cảnh của tôi đều đã nói cho cô rồi, còn cô thì sao? Tôi gọi cô là Lam nhi nhé?"
Dung Tư Lam vốn đang hết sức chăm chú nghe anh nói chuyện, vừa nghe đến hai chữ “Lam nhi” thì sắc mặt lập tức thay đổi: "Ai cho phép anh gọi tôi là Lam nhi?" Để đôi đũa xuống, cũng không nói mình tên gì đã bỏ đi vào phòng.
Doãn Tiêu Trác giật mình nhìn bóng lưng của cô. Một cái tay nhỏ nhẹ nhàng kéo tay anh, anh quay đầu, thấy Đóa Nhi làm bộ tội nghiệp nhìn anh: "Chú Tiêu, chú có thể đừng cố ý chọc giận mẹ nữa được không, mẹ thật đáng thương. . . . . ."
"Hả? . . . . . ." Anh không biết nên trả lời thế nào.
"Chú, thật ra thì mẹ đối xử với chú rất tốt, tại chú không phát hiện ra mà thôi. Nhà chúng cháu không có tiền, chuyện này con biết, nhưng mẹ luôn muốn dành cho con những gì tốt nhất. Ví dụ như con cá mú này, trước kia mẹ đều chia làm hai lần để nấu, mỗi lần cũng cho một mình con ăn hết, bởi vì cá này rất đắt, mẹ không nỡ ăn, nhưng hôm nay mẹ lại nấu hết một lần, là bởi vì có chú ở đây, chú, mẹ không phải muốn giảm cân. . . . . ."
Doãn Tiêu Trác ngây ngẩn cả người. . . . . .
"Đúng vậy! Cuối cùng cô cũng thừa nhận! Tôi là xử nam đó, cô phải bồi thường tổn thất cho tôi!" Khóe miệng Doãn Tiêu Trác lộ ra một nụ cười xấu xa.
"Thừa nhận cái đồ quỷ nhà anh! Anh đi chết đi!" Dung Tư Lam thẹn quá hóa giận, hận không thể xé tan khóe môi của anh ta ra thành từng mảnh.
Doãn Tiêu Trác nhìn bóng lưng của cô, váy ngủ rộng thùng thình lộ ra bắp chân trắng nõn mượt mà, trong lòng lại rung động, anh không khỏi bắt đầu đồng ý với lời của Dung Tư Lam, mình thật sự là một tên háo sắc, chỉ như vậy thôi mà anh cũng có thể rung động? Chẳng lẽ nguyên nhân là do mấy ngày rồi không đụng vào phụ nữ sao?
Trong đầu không tự chủ hiện ra đôi mắt tức giận, sợ hãi cùng bất lực của Dung Tư Lam khi đó, còn có khóe môi mỉm cười bình thản của cô khi ngủ, lỗ mũi nhỏ còn hơi vểnh lên nữa.
Chính anh cũng không chú ý, đôi môi anh đang cong lên một nụ cười, ánh mắt ôn hoàn trước sau như một đang chăm chú nhìn vào phương hướng Dung Tư Lam rời đi. . . . . .
Anh càng không chú ý, một đôi mắt to tròn đen nhánh khác đang nhìn tới nhìn lui giữa hai người bọn họ, rồi sau đó núp ở phía sau cửa che miệng cười trộm. . . . . .
Doãn Tiêu Trác hít một hơi, trong không khí thoang thoảng một mùi thơm, không biết Dung Tư Lam đang xào món gì, mùi hương thơm phức, khiến cho cái bụng trống không của anh bắt đầu kêu lên.
"Này, kẻ háo sắc! Còn chưa tắm xong sao? Đi ra ăn cơm!" Lúc Dung Tư Lam bưng cái mâm đi ngang qua phòng tắm thì thuận tiện gõ cửa gọi anh.
"Đến rồi!" Anh khẽ mỉm cười, thế nhưng lại hoàn toàn không để ý đến việc cô gọi anh là —— kẻ háo sắc, chẳng qua chỉ cảm thấy cảm giác như thế này rất tốt, rất giống một. . . . . . gia đình!
Ánh mắt của anh rơi vào cái bàn chãi đánh răng mới trên kệ rửa mặt, đó là của Dung Tư Lam mới mua về ngày hôm nay.
Ba cái bàn chãi đánh răng khác màu nhau, ba cái ly hình phim hoạt hình khác nhau, trong tim anh tràn ngập một loại cảm giác ấm áp chưa bao giờ có, gần ba mươi năm trong cuộc đời, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cái bàn chải đánh răng mà kích động đến như vậy, trong đầu anh hiện ra hình ảnh một căn phòng lớn sang trọng nhưng lại rất lạnh lẽo. . . . . .
"Chú Tiêu, nhanh lên một chút! Mẹ nói cơm nước xong sẽ đi tản bộ!" Đóa Nhi lo lắng thúc giục anh.
"Đóa Nhi, mẹ chỉ đáp ứng dẫn con đi, đâu có ai đồng ý đi cùng kẻ háo sắc chứ?"
"Mẹ. . . . . ."
Hai mẹ con tranh luận đã cắt đứt ký ức của anh căn phòng sang trọng ở nhà họ Doãn, tùy ý vuốt lên mái tóc ướt, bên hông quấn một cái khăn tắm, đi ra ngoài.
"A ——" hoan nghênh anh là một tiếng thét chói tai.
Anh không hiểu ra sao liền ngẩng đầu lên, chỉ thấy Dung Tư Lam giống như gặp ma chỉ vào anh: "Tên háo sắc kia! Anh. . . . . . Tại sao anh không mặc quần áo?"
Anh thật đúng là không chú ý tới cái vấn đề này, ở nhà tắm xong anh cũng đi ra ngoài với dáng vẻ như vậy! Huống chi. . . . . ."Tôi không có quần áo để mặc, chỉ có một bộ kia, nhưng tôi cảm thấy nó rất thúi!" Anh rất ủy khuất nói.
"Anh. . . . . . Được rồi, quên đi! Nhanh ăn cơm thôi!" Mặt của Dung Tư Lam không tự chủ đỏ ửng lên, vóc người của tên háo sắc đáng chết này đúng là không phải tốt bình thường, những người mẫu nam trên TV kia cũng không sánh nổi với anh.
Doãn Tiêu Trác cười, nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, mặc dù tài nghệ không bằng đầu bếp của nhà hàng lớn và gia đình anh, nhưng nhìn qua có vẻ cũng rất ngon, hơn nữa phối hợp cũng rất được, một đĩa cá mú nhỏ, một ít dưa chua, một tô canh rau.
Anh ngồi xuống cầm đũa lên, Dung Tư Lam lại chia cá mú làm hai nửa, phần tinh hoa nhất cho Đóa Nhi, còn dư lại đều bỏ toàn bộ vào trong chén của Doãn Tiêu Trác.
"Của cô đâu?" Anh có chút kinh ngạc.
"À? Tôi. . . . . . Tôi giảm cân. . . . . ." Dung Tư Lam như đang che giấu cái gì, liền gắp dưa chua ăn thật nhanh.
"Cô đâu có mập, giảm cái gì mà giảm? Với lại ăn cá cũng không mập!" Anh nhìn chằm chằm vào thân thể gầy nhỏ của cô, không khỏi nhớ lại hình ảnh đêm đó ôm lấy cô ngủ.
Dung Tư Lam mơ hồ cảm thấy ánh mắt của anh không đúng, mắt vừa nhìn qua thì quả nhiên phát hiện trong mắt anh chợt lóe lên tia sáng, cô cũng nhớ lại cảnh bọn họ ôm nhau vào đêm đó. Xấu hổ nên giận dữ mắng to: "Đồ háo sắc, nhìn cái gì vậy? Sao lại dùng cặp mắt dê nhỏ xíu kia của anh nhìn tôi!"
Doãn Tiêu Trác nhếch miệng lên: "Ai nhìn cô? Đừng tưởng mình rất hấp dẫn, ôm cũng không có cảm giác! Gà tây lớn!"
Dung Tư Lam giận dữ: "Anh kêu tôi là gà tây một lần nửa xem!"
"Ai bảo cô gọi tôi là háo sắc? Tôi cũng không phải là háo sắc? Hơn nữa, chỉ bằng bộ mặt này của cô, kẻ háo sắc thấy cũng sẽ không muốn xuống tay!"
"Đồ —— háo —— sắc!" Dung Tư Lam cầm chén muốn ném: "Lập tức cút khỏi nhà tôi. . . . . ."
"Ngưng ngưng ngưng!" Doãn Tiêu Trác lập tức biết cô muốn nói gì, trước mắt anh vẫn chưa muốn rời khỏi nhà của cô: "Tôi đầu hàng, tôi xin lỗi, tôi sẽ không gọi cô là gà tây, thì cô cũng đừng gọi tôi là háo sắc, OK?"
"Vậy tôi phải gọi anh là gì? Tôi không biết tên của anh." Dung Tư Lam thấy anh nói xin lỗi nên cũng không kiên trì nữa.
Anh nhớ mình đã từng nói với Đóa Nhi là anh họ Tiêu, suy nghĩ một chút liền nói: "Tôi tên là Tiêu trác, tới nơi này tìm người thân, nhưng không biết bọn họ đã dọn đi nơi nào, đêm đó vô tình đụng vào mấy người đang bắn nhau, muốn đi xem náo nhiệt, ai ngờ tự mình rước lấy xui xẻo. Tình cảnh của tôi đều đã nói cho cô rồi, còn cô thì sao? Tôi gọi cô là Lam nhi nhé?"
Dung Tư Lam vốn đang hết sức chăm chú nghe anh nói chuyện, vừa nghe đến hai chữ “Lam nhi” thì sắc mặt lập tức thay đổi: "Ai cho phép anh gọi tôi là Lam nhi?" Để đôi đũa xuống, cũng không nói mình tên gì đã bỏ đi vào phòng.
Doãn Tiêu Trác giật mình nhìn bóng lưng của cô. Một cái tay nhỏ nhẹ nhàng kéo tay anh, anh quay đầu, thấy Đóa Nhi làm bộ tội nghiệp nhìn anh: "Chú Tiêu, chú có thể đừng cố ý chọc giận mẹ nữa được không, mẹ thật đáng thương. . . . . ."
"Hả? . . . . . ." Anh không biết nên trả lời thế nào.
"Chú, thật ra thì mẹ đối xử với chú rất tốt, tại chú không phát hiện ra mà thôi. Nhà chúng cháu không có tiền, chuyện này con biết, nhưng mẹ luôn muốn dành cho con những gì tốt nhất. Ví dụ như con cá mú này, trước kia mẹ đều chia làm hai lần để nấu, mỗi lần cũng cho một mình con ăn hết, bởi vì cá này rất đắt, mẹ không nỡ ăn, nhưng hôm nay mẹ lại nấu hết một lần, là bởi vì có chú ở đây, chú, mẹ không phải muốn giảm cân. . . . . ."
Doãn Tiêu Trác ngây ngẩn cả người. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.