Người Chăn Nuôi Thú Đầu Tiên Giữa Các Vì Sao
Chương 28: Cấp Ss (3)
Pudding Sữa Lắc
22/09/2024
Một vật thần kỳ như thế, sao không làm thành tấm chắn nhỉ?
Cô vẫy tay gọi Tiểu Đuốc: " Lại đây, để chị kiểm tra xem. "
Tiểu Đuốc ngập ngừng, chậm rãi đi tới và nằm xuống bên cạnh ghế sofa.
Lê Vi Vi cẩn thận kiểm tra, nhưng nhận thấy Tiểu Đuốc đang giấu tay phải ra sau lưng, không chịu để cô xem. Đó chính là bàn tay vừa chém đầu con bọ ngựa. Chẳng lẽ nó đã bị thương?
" Đưa tay ra đây. "
Tiểu Đuốc không động đậy.
Lê Vi Vi sốt ruột, mạnh mẽ kéo tay cậu ra, phát hiện cổ tay hơi cứng, nhưng cuối cùng Tiểu Đuốc cũng ngoan ngoãn để cô xem.
Bàn tay Tiểu Đuốc giống như của con người, móng tay sạch sẽ và mượt mà, trên ngón tay có vết máu tím của con trùng, nhưng cô không tìm thấy bất kỳ vết thương nào.
" Em trốn cái gì chứ? "
Cô mở lọ cồn để khử trùng cho cậu, nhưng Tiểu Đuốc có chút khó chịu, vội kéo tay áo xuống.
Cô nhận ra ống tay áo của cậu cũng dính máu, vì thế cô định đứng dậy lấy cho cậu bộ quần áo sạch. Nhưng khi vừa đứng lên, cô đã bị Tiểu Đuốc kéo lại.
Tiểu Đuốc cúi đầu: " Xin... lỗi. "
Lê Vi Vi sửng sốt. Dù lời nói của cậu rất ngập ngừng, nhưng hắn thực sự vừa nói được sao? Cậu vừa mới học cách nói?
Cảm xúc của Tiểu Đuốc dường như càng ngày càng thấp, Lê Vi Vi vội vàng vuốt ve đầu cậu: " Sao lại xin lỗi chứ? Em không làm sai điều gì cả. "
Tiểu Đuốc ngẩng đầu lên, đôi mắt kim sắc xinh đẹp của cậu bị những sợi tóc rối che khuất. Lê Vi Vi giúp cậu vén tóc ra, lộ ra vẻ tự trách và khổ sở.
Cậu quay mặt đi, cằm chặt lại: " Ta làm dơ quần áo. "
Lê Vi Vi bất ngờ, không nghĩ rằng cậu lại khổ sở vì lý do này. Đối với cô, điều đó chẳng đáng gì. " Nói gì mà ngốc vậy? "
Cô gãi đầu cậu, khiến cậu không mở nổi mắt. " Em đã cứu chị mà. "
Tiểu Đuốc cúi đầu: " Nhưng chị nói người kia là anh hùng. "
A a a, ghen tị vì lý do như thế, thật đáng yêu! Đây có phải là niềm vui khi nuôi sủng vật không nhỉ?
Cô vuốt ve bộ lông mềm mại trên lưng Tiểu Đuốc, cảm thấy mãn nguyện nói: " Em cũng là anh hùng của chị. "
Cuối cùng, Tiểu Đuốc cũng nở nụ cười, ôm chặt lấy eo cô, dán vào lòng ngực cô.
Cô bị sủng vật cản trở không thể làm việc, cậu cắn quần áo như muốn chơi đùa, nhưng trong lòng cô, đó cũng là một niềm vui ngọt ngào.
Lê Vi Vi đắc ý nở nụ cười, đăng nhập vào cửa hàng giả thuyết. Khách hàng lại gửi một đống lời cảm ơn, cô vốn định giải thích lý do không thể phục hồi, nhưng làm vậy sẽ lộ địa chỉ, nên chỉ nghiêm túc trả lời không khách khí. Sau đó, cô đi xem những máy móc cần thiết cho cửa hàng chiến sủng.
Cô vẫy tay gọi Tiểu Đuốc: " Lại đây, để chị kiểm tra xem. "
Tiểu Đuốc ngập ngừng, chậm rãi đi tới và nằm xuống bên cạnh ghế sofa.
Lê Vi Vi cẩn thận kiểm tra, nhưng nhận thấy Tiểu Đuốc đang giấu tay phải ra sau lưng, không chịu để cô xem. Đó chính là bàn tay vừa chém đầu con bọ ngựa. Chẳng lẽ nó đã bị thương?
" Đưa tay ra đây. "
Tiểu Đuốc không động đậy.
Lê Vi Vi sốt ruột, mạnh mẽ kéo tay cậu ra, phát hiện cổ tay hơi cứng, nhưng cuối cùng Tiểu Đuốc cũng ngoan ngoãn để cô xem.
Bàn tay Tiểu Đuốc giống như của con người, móng tay sạch sẽ và mượt mà, trên ngón tay có vết máu tím của con trùng, nhưng cô không tìm thấy bất kỳ vết thương nào.
" Em trốn cái gì chứ? "
Cô mở lọ cồn để khử trùng cho cậu, nhưng Tiểu Đuốc có chút khó chịu, vội kéo tay áo xuống.
Cô nhận ra ống tay áo của cậu cũng dính máu, vì thế cô định đứng dậy lấy cho cậu bộ quần áo sạch. Nhưng khi vừa đứng lên, cô đã bị Tiểu Đuốc kéo lại.
Tiểu Đuốc cúi đầu: " Xin... lỗi. "
Lê Vi Vi sửng sốt. Dù lời nói của cậu rất ngập ngừng, nhưng hắn thực sự vừa nói được sao? Cậu vừa mới học cách nói?
Cảm xúc của Tiểu Đuốc dường như càng ngày càng thấp, Lê Vi Vi vội vàng vuốt ve đầu cậu: " Sao lại xin lỗi chứ? Em không làm sai điều gì cả. "
Tiểu Đuốc ngẩng đầu lên, đôi mắt kim sắc xinh đẹp của cậu bị những sợi tóc rối che khuất. Lê Vi Vi giúp cậu vén tóc ra, lộ ra vẻ tự trách và khổ sở.
Cậu quay mặt đi, cằm chặt lại: " Ta làm dơ quần áo. "
Lê Vi Vi bất ngờ, không nghĩ rằng cậu lại khổ sở vì lý do này. Đối với cô, điều đó chẳng đáng gì. " Nói gì mà ngốc vậy? "
Cô gãi đầu cậu, khiến cậu không mở nổi mắt. " Em đã cứu chị mà. "
Tiểu Đuốc cúi đầu: " Nhưng chị nói người kia là anh hùng. "
A a a, ghen tị vì lý do như thế, thật đáng yêu! Đây có phải là niềm vui khi nuôi sủng vật không nhỉ?
Cô vuốt ve bộ lông mềm mại trên lưng Tiểu Đuốc, cảm thấy mãn nguyện nói: " Em cũng là anh hùng của chị. "
Cuối cùng, Tiểu Đuốc cũng nở nụ cười, ôm chặt lấy eo cô, dán vào lòng ngực cô.
Cô bị sủng vật cản trở không thể làm việc, cậu cắn quần áo như muốn chơi đùa, nhưng trong lòng cô, đó cũng là một niềm vui ngọt ngào.
Lê Vi Vi đắc ý nở nụ cười, đăng nhập vào cửa hàng giả thuyết. Khách hàng lại gửi một đống lời cảm ơn, cô vốn định giải thích lý do không thể phục hồi, nhưng làm vậy sẽ lộ địa chỉ, nên chỉ nghiêm túc trả lời không khách khí. Sau đó, cô đi xem những máy móc cần thiết cho cửa hàng chiến sủng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.