Người Chăn Nuôi Thú Đầu Tiên Giữa Các Vì Sao
Chương 47: Khách Hàng Thứ 4 (2)
Pudding Sữa Lắc
23/09/2024
Cô không ngờ cậu lại thành thật như vậy, chưa thử nghiệm gì đã thừa nhận, khiến cô thấy bộ mặt hù dọa của mình không có đất dụng võ, mà thật sự quá đáng yêu.
Tiểu Đuốc từ bỏ giãy giụa, ủ rũ cụp đuôi: " Là em tham ăn quá, chị cứ đánh em đi. "
Lực tương tác vốn là một loại năng lượng, có thể bị chiến sủng hấp thu để tiến hóa.
Lê Vi Vi nhìn cậu bé với tư thế không chịu khuất phục, không nhịn được cười: " Phốc —— "
Tiểu Đuốc ngẩng đầu nhìn cô, ngẩn ra, rồi lặng lẽ hướng góc tường đi tới.
A, cậu thật sự bị ủy khuất.
Lê Vi Vi nhanh chóng chạy đến xoa đầu Tiểu Đuốc: " Không sao đâu, chỉ là một chút năng lượng thôi mà. Em muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu, cấp C thì cấp C, chị hoàn toàn không để ý, nói đánh em chỉ là nói giỡn thôi. "
Cô nói thật lòng, không có Tiểu Đuốc bảo vệ, cô đã sớm chết dưới tay Trùng tộc, làm sao còn đứng ở đây mà khi dễ người.
Tiểu Đuốc vẫn còn do dự: " Nhưng chị thích tiền. "
" Khụ, " Lê Vi Vi suy nghĩ lại, có phải mình quá coi trọng tiền bạc hay không, nên mới để cho cậu bé sớm nhìn ra bản chất của mình.
" Không, " cô nghiêm túc nói, " Em mới là tiểu bảo bối của chị! "
Cuối cùng Tiểu Đuốc cũng vui lên, nhưng vẫn ngượng ngùng biểu lộ ra: " Trước đây em không chắc chắn lắm, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa. Nếu chị thích tiền, em cũng muốn giúp chị kiếm tiền. "
Lê Vi Vi cảm động, không cần cậu phải một mực nói yêu thích tiền bạc, như vậy càng tốt.
Cô đem thực phẩm cho chiến sủng chuyển đến cửa hàng, từ hôm qua đến giờ đã lâu như vậy mà không có một đơn đặt hàng nào, không chỉ vậy, lượng khách cũng chẳng có. Dù đã dự cảm rằng cửa hàng không được đông khách, nhưng tình hình này cũng quá tệ, thật khiến người ta bực bội.
" Mau cho ta một chút khách hàng nào! "
Cô vừa dứt lời, trong tiệm lập tức xuất hiện ba hình chiếu, trong đó có hai người là khách hàng quen thuộc.
Cuối cùng là James, cậu ấy thở hắt ra một hơi. Vì vấn đề Trùng tộc, khu vực của họ bị hạn chế ra vào, cậu ấy đã phải xoay xở để tìm đường vào cửa hàng. Không ngờ lại gặp phải đối thủ cạnh tranh.
James đề phòng nhìn về phía đối phương, trong lòng như có một bàn tay gãi gãi:
【 Ngây ngô làm gì, còn không mau đi đoạt lấy! 】
Lê Vi Vi kinh ngạc, con thỏ biết nói!
Tiểu Đuốc từ bỏ giãy giụa, ủ rũ cụp đuôi: " Là em tham ăn quá, chị cứ đánh em đi. "
Lực tương tác vốn là một loại năng lượng, có thể bị chiến sủng hấp thu để tiến hóa.
Lê Vi Vi nhìn cậu bé với tư thế không chịu khuất phục, không nhịn được cười: " Phốc —— "
Tiểu Đuốc ngẩng đầu nhìn cô, ngẩn ra, rồi lặng lẽ hướng góc tường đi tới.
A, cậu thật sự bị ủy khuất.
Lê Vi Vi nhanh chóng chạy đến xoa đầu Tiểu Đuốc: " Không sao đâu, chỉ là một chút năng lượng thôi mà. Em muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu, cấp C thì cấp C, chị hoàn toàn không để ý, nói đánh em chỉ là nói giỡn thôi. "
Cô nói thật lòng, không có Tiểu Đuốc bảo vệ, cô đã sớm chết dưới tay Trùng tộc, làm sao còn đứng ở đây mà khi dễ người.
Tiểu Đuốc vẫn còn do dự: " Nhưng chị thích tiền. "
" Khụ, " Lê Vi Vi suy nghĩ lại, có phải mình quá coi trọng tiền bạc hay không, nên mới để cho cậu bé sớm nhìn ra bản chất của mình.
" Không, " cô nghiêm túc nói, " Em mới là tiểu bảo bối của chị! "
Cuối cùng Tiểu Đuốc cũng vui lên, nhưng vẫn ngượng ngùng biểu lộ ra: " Trước đây em không chắc chắn lắm, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa. Nếu chị thích tiền, em cũng muốn giúp chị kiếm tiền. "
Lê Vi Vi cảm động, không cần cậu phải một mực nói yêu thích tiền bạc, như vậy càng tốt.
Cô đem thực phẩm cho chiến sủng chuyển đến cửa hàng, từ hôm qua đến giờ đã lâu như vậy mà không có một đơn đặt hàng nào, không chỉ vậy, lượng khách cũng chẳng có. Dù đã dự cảm rằng cửa hàng không được đông khách, nhưng tình hình này cũng quá tệ, thật khiến người ta bực bội.
" Mau cho ta một chút khách hàng nào! "
Cô vừa dứt lời, trong tiệm lập tức xuất hiện ba hình chiếu, trong đó có hai người là khách hàng quen thuộc.
Cuối cùng là James, cậu ấy thở hắt ra một hơi. Vì vấn đề Trùng tộc, khu vực của họ bị hạn chế ra vào, cậu ấy đã phải xoay xở để tìm đường vào cửa hàng. Không ngờ lại gặp phải đối thủ cạnh tranh.
James đề phòng nhìn về phía đối phương, trong lòng như có một bàn tay gãi gãi:
【 Ngây ngô làm gì, còn không mau đi đoạt lấy! 】
Lê Vi Vi kinh ngạc, con thỏ biết nói!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.