Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta

Chương 49

Heo Con Không Mập

24/05/2023

Khi đi vào Lăng Phong chia tay Diệp Vân Thường, Diệp Trí Mặc, đi tìm cha hắn.

Hai người vừa bước vào đã thấy Thái giám tổng quản ngày đó đang bước nhanh đến, sau khi chào hỏi, hắn dẫn hai người đến một cái bàn, sắp xếp xong cho hai người họ, sau đó mới rời đi.

Diệp Vân Thường ngồi vào chỗ được sắp xếp, Diệp Trí Mặc ngồi bên cạnh.

Bàn bên cạnh là những con cháu của các quan viên cùng các gia tộc khác, chỉ có con cháu của hoàng cung và hoàng tộc thì ngồi đối diện, phía bên phải là chỗ ngồi dành cho các quan viên cùng gia chủ của gia tộc.

Sau khi mọi người đến đông đủ, chỉ chờ Hoàng thượng đến là có thể bắt đầu.

Bên ngoài vang lên giọng nói lảnh lót của thái giám: “Hoàng thượng, Hoàng hậu đến!!!”

Sau đó, một nam nhân mặc long bào màu vàng sáng lấp lánh, gương mặt uy nghiêm bước vào, đi bên cạnh hắn là Hoàng hậu.

Chờ Hoàng thượng cùng Hoàng hậu ngồi vào bàn, mọi người cùng bước ra, cung kính hành lễ.

“Hoàng thượng( Phụ hoàng) vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Hoàng hậu( Mẫu hậu) cát tường, cát cát tường!”

Thiên Vũ đế mỉm cười gật đầu, vung tay nói: “Chúng ái khanh bình thân.”

“Tạ ơn Hoàng thượng(Phụ hoàng)!”

“Tất cả đều ngồi xuống đi, hôm nay là hội thi mùa xuân nên cứ tự nhiên như ở nhà mình, không cần câu nệ lễ tiết làm gì.”

“Chúng thần tạ ơn Hoàng thượng!”

“Mau, mau, tất cả vào chỗ ngồi cả đi!”

“Vâng.”

Chờ Thiên Vũ đế nói lời mở đầu cho hội thi, sau đó tất cả những nam thanh nữ tú di chuyển đến trước một võ đài, nghe thái giám tổng quản đọc những qui định của hội thi cho mọi người, đọc xong thì bắt đầu bóc thăm số thứ tự của mỗi người.

Có tất cả 50 người, trong đó có 30 nam, 20 nữ.

Luật thi đấu sẽ là hai người bốc chung một số sẽ thi đấu với nhau, nam sẽ đấu với nam, nữ sẽ đấu với nữ, hội thi này không quy định về cách thức thi đấu, văn võ, cầm kỳ thi họa,...đều có thể, sẽ có hai vòng thi, vòng đầu tiên sẽ chọn ra người thắng để đi vào vòng kế tiếp.

Vòng đầu tiên sẽ thi đấu tự do nhưng vòng kế tiếp sẽ là phần thi đi săn, người nào săn được nhiều thì điểm số càng cao. Người nào được điểm cao nhất sẽ nhận được phần thưởng của Thiên Vũ đế.

Nam nhân sẽ đấu trước sau đó sẽ đến nữ nhân, Diệp Vân Thường đứng trước bảng xếp thứ tự thi đấu, cúi đầu nhìn số thứ tự trên tay mình.

“Số 6?”

Một giọng nói vang lên bên cạnh nàng.

“Thật trùng hợp...ta cũng là số 6, Diệp đại tiểu thư, lâu quá không gặp!”

Diệp Vân Thường ngẩng đầu lên nhìn xem là ai đang nói chuyện với nàng, nhìn khuôn mặt người kia, ngẫm nghĩ.

Người này...nàng có quen biết sao?

Người nọ nhìn vẻ mặt khó hiểu của Diệp Vân Thường liền hiểu cô ấy không nhớ ra mình là ai, đành phải nở nụ cười có chút ngượng ngùng, nói: “Ta là Điệp Nguyệt Cẩm, lúc đại hội luận võ đã gặp qua ngươi! Ngươi không nhớ ra ta sao?”

Điệp Nguyệt Cẩm?

Nghe người kia nói ra tên họ, trong trí nhớ Diệp Vân Thường lóe lên một bóng người, sau đó như đã nhớ ra là người nào, nàng cười cười, nói: “À, thì ra là tiểu thư phủ Bá gia sao? Thật ngại quá, trí nhớ của ta không được tốt lắm!”

Điệp Nguyệt Cẩm cũng không để tâm lắm, mỉm cười nói.

“Không sao, dù sao lúc đó cũng khá lộn xộn nên không nhớ cũng là chuyện bình thường! Lần đó ta không có cơ hội lĩnh giáo cùng Diệp tiểu thư, lần này có thể cùng ngươi so tài cao thấp rồi!”

Nói xong, Điệp Nguyệt Cẩm cầm thẻ gỗ có đánh số thứ tự trong tay đưa lên cao, lắc lư, trên môi là nụ cười tươi.

Nàng nhìn số thứ tự trên thẻ gỗ trên tay Điệp Nguyệt Cẩm, cùng là số 6 với nàng, như vậy là cô ấy là đối thủ của mình.

“Ta là đối thủ của ngươi? Tại sao ngươi có vẻ như rất vui vẻ thì phải?” Diệp Vân Thường cười cười nhìn Điệp Nguyệt Cẩm nói.

“Phải nha! Ta rất vui khi biết ngươi là đối thủ của ta!”

“Ngươi...” Nàng nhíu mày khó hiểu.

Người khác nếu biết đối thủ của mình là Diệp Vân Thường nàng thì có lẽ là không cười nổi, đừng nói là vui vẻ! Vì sao Điệp Nguyệt Cẩm này lại không như những người khác? Rất vui sao?

“Có lẽ ngươi sẽ nghĩ ta tại sao không giống như những người khác có phải không? Thật ra ta...” Điệp Nguyệt Cẩm đang định nói gì thì lại ngập ngừng, lén nhìn Diệp Vân Thường, vẻ mặt ngượng ngùng.

“........”

“Thật ra ta rất ngưỡng mộ con người của ngươi, cho nên ta rất vui khi có thể làm đối thủ của ngươi.”

“Hả? Ngưỡng mộ ta? Ngươi có nhầm lẫn ở chỗ nào không? Con người ta có gì tốt đẹp mà ngươi ngưỡng mộ chứ?”

“Ta cũng không biết tại sao...chỉ là thấy ngưỡng mộ ngươi thôi.”

“Thật ra...” Diệp Vân Thường tính nói thêm nhưng lại bị tiếng gọi của Diệp Trí Mặc cắt ngang.

“Tỷ tỷ, tỷ bốc thăm số mấy vậy? Ai là đối thủ của tỷ?” Diệp Trí Mặc hớn hở, vui vẻ cầm thẻ gỗ chạy đến chỗ nàng và Điệp Nguyệt Cẩm đang đứng.

“Tỷ số 6...cô ấy là đối thủ của tỷ! Còn đệ thì sao?” nói xong Diệp Vân Thường vươn ngón tay chỉ vào Điệp Nguyệt Cẩm.

“Cô ấy? Võ giả cấp tám?”

“Đây là...” Điệp Nguyệt Cẩm nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, ánh mắt nhìn Diệp Vân Thường nói.

“Đây là em trai ta, hắn gọi là Diệp Trí Mặc, còn đây là tiểu thư Bá gia Điệp Nguyệt Cẩm.”

“Điệp tiểu thư, hân hạnh được làm quen!” Diệp Trí Mặc chấp tay chào hỏi.

“Diệp thiếu gia không cần khách sáo vậy đâu! Đều là người quen biết cả mà!”

“Có quen biết?” vẻ mặt Diệp Trí Mặc cũng hoang mang giống như Diệp Vân Thường lúc nãy.

“Đã gặp ở đại hội luận võ lúc trước, ta là người bị Diệp Mộng Dao đánh bại.” Điệp Nguyệt Cẩm xấu hổ giải thích.

“À! Thật ra ta không nhớ ra được, thật ngại quá!” Diệp Trí Mặc ngượng ngùng gãi đầu.

Bỗng nhiên có tiếng gọi từ phía xa vọng đến, có vẻ là gọi Điệp Nguyệt Cẩm, cũng nhờ vậy mà đã phá tan sự ngượng ngùng của ba người, cô ấy nói hẹn gặp trên võ đài sau đó chạy đi.

“Tỷ...sao đệ cảm thấy cô gái này có chút...ừm...nói thế nào nhỉ?”

“Có chút kì lạ, khác người.”

Diệp Trí Mặc vỗ tay, gật đầu: “Phải, phải!”

“Đệ còn chưa trả lời câu hỏi của tỷ? Bên đệ thế nào?”

“À đệ số 10, đấu với người kia...” Diệp Trí Mặc nói xong, chỉ ngón tay về phía một thiếu niên mặc y phục sang trọng, đang đứng trong nhóm hoàng tử, nhìn dung mạo kia.



“Là Tam hoàng tử, Yến Mộ Lân?”

“Ừm, chính là hắn!” Diệp Trí Mặc gật đầu.

“Đừng mạnh tay quá!”

“Đệ biết rồi! Tỷ cũng vậy, đừng đánh mạnh tay, người ta là tiểu thư chân yếu tay mềm!”

“Hửm? Hôm nay còn biết thương hoa tiếc ngọc nữa cơ đấy!” Diệp Vân Thường trêu chọc Diệp Trí Mặc.

“Đệ không có! Chỉ là...đang tội nghiệp cho cô gái kia một chút vì gặp tỷ tỷ.”

“Tỷ biết rồi.”

Diệp Trí Mặc thấy hội thi đã bắt đầu, kéo cánh tay Diệp Vân Thường chạy đến trước võ đài, hưng phấn.

Người đầu tiên lên võ đài là Đại hoàng tử Yến Mộ Siêu đấu với con trai của Binh bộ thượng thư.

Đại hoàng tử thắng.

Trận thứ hai, trận thứ ba,...

Nửa canh giờ sau.

Trận thứ năm, người lên võ đài là Nhị hoàng tử Yến Mộ Phong đấu với Tứ hoàng tử Yến Mộ Thành.

Hai người bước chân lên võ đài, một người ánh tuấn ngời ngời, khí chất cao quý, dung mạo phong lưu phóng khoáng, thân hình cường tráng, còn một người cũng là hoàng tử nhưng lại khác biệt một trời một đất, thân thể ốm đau quanh năm, dung mạo còn xấu xí, nhưng vào lúc này hai người cùng đứng chung một chỗ làm cho người khác có chút cảm thán.

Bên cạnh Diệp Vân Thường xôn xao bàn luận của các cô gái.

“Ngươi nhìn hai người họ, đúng là khác nhau, một quá hoàn hảo còn một người thì...”

“Còn phải chờ ngươi nói sao? Ai nhìn thấy cũng biết được sự thật này!”

“Ngươi nghĩ ai sẽ thắng?”

“Còn phải đoán sao? Dĩ nhiên là Nhị hoàng tử rồi!”

“Ngươi đừng nói vậy, chưa đấu chưa biết được kết quả đâu, biết đâu lại giống đại hội luận võ lúc trước, ai cũng nghĩ Diệp Vân Thường sẽ thua nhưng kết quả thế nào?”

“Phải đó!”

“Kìa mau nhìn, đấu rồi kìa!"

Diệp Vân Thường nhìn nam nhân đang thi đấu trên võ đài, thấy trên mặt Yến Mộ Thành vẫn đeo cái mặt nạ kia nên không nhìn rõ gương mặt của hắn, ngày đó nàng giải độc cho hắn xong, hoa văn kia cũng đã biến mất, vì sao hắn lại còn đeo mặt nạ kia.

Lúc đó nàng tiếp xúc với hắn, cảm giác được thực lực của hắn không thấp có thể là ngang bằng với nàng, nhưng hiện tại nhìn tình hình thi đấu trên đài, Yến Mộ Thành có vẻ thất thế hơn Yến Mộ Phong rất nhiều nhưng nhìn kỹ thì từng chiêu Yến Mộ Thành đánh ra đều rất chính xác, phá giải chiêu thức của Yến Mộ Phong.

Hai người đấu với nhau gần nửa canh giờ vẫn chưa phân thắng thua.

Yến Mộ Phong nhìn Yến Mộ Thành vẫn đứng vững trên võ đài, có chút kinh ngạc.

Không ngờ Tứ đệ này của hắn cũng có chút thực lực, có thể tránh khỏi chiêu thức của mình, không những vậy mà còn đánh trả lại cho hắn, cảm giác được có cơn đau đang nhói lên, sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm Yến Mộ Thành.

Đứng ở đối diện, Yến Mộ Thành cũng ôm ngực, chân mày nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch, trán đổ đầy mồ hôi, y phục có chút lộn xộn, nhưng hơi thở vẫn ổn định.

Bỗng dưng vào lúc này, Yến Mộ Thành cảm thấy đầu có chút đau đớn, hình ảnh phía trước cũng nhòe đi, không nhìn rõ được, hắn nhắm mắt rồi mở mắt ra để bản thân tỉnh táo một chút.

Tuy sự thay đổi của Yến Mộ Thành rất nhỏ nhưng Diệp Vân Thường lại nhìn thấy được, nàng nhíu mày nhìn chằm chằm vẻ mặt Yến Mộ Thành.

“Hắn bị sao vậy? Hình như có chút không khỏe?”

Diệp Trí Mặc nghe thấy Diệp Vân Thường nói mới để ý sắc mặt Yến Mộ Thành có chút không thích hợp lắm, Diệp Trí Mặc nói: “Chắc là do sức khỏe của hắn không tốt nên đánh thời gian dài mới bị như vậy?”

Diệp Vân Thường lắc đầu, nói: “Không thể! Sức khỏe của hắn rất bình thường...không, phải nói là khỏe mạnh hơn người khác rất nhiều!”

“Vậy thì hắn bị làm sao?”

Sự thay đổi kia không chỉ có Diệp Vân Thường, Diệp Trí Mặc nhìn thấy mà Yến Mộ Phong ở phái đối diện cũng đã nhìn thấy.

Tuy Yến Mộ Phong không biết được Yến Mộ Thành bị gì nhưng một cơ hội tốt như thế làm sao hắn có thể bỏ qua cho được.

Nên hắn nhân lúc Yến Mộ Thành lơ là, dồn hết linh lực đánh đến chỗ Yến Mộ Thành.

“Oanh!”

Khí thế cường đại tản ra trên người Yến Mộ Phong, sắc bén còn mang theo sát khí nhanh chóng đánh về phía Yến Mộ Thành.

Yến Mộ Thành lúc này cũng cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, tuy không nhìn rõ hình ảnh đang diễn ra nhưng giác quan của hắn rất nhanh nhạy, kinh nghiệm chiến đấu của hắn không phải chỉ luyện tập cho vui.

Hắn nhắm mắt, dùng giác quan cảm nhận, sau đó vung tay lên bắn ra một luồng ánh sáng về phía Yến Mộ Phong.

Hai cỗ lực lượng va chạm nhau trong không trung, lập tức chấn động cả võ đài.

Khoảnh khắc hai lực lượng chạm vào nhau, hai người đều lui về phía sai vài bước.

Lúc này Yến Mộ Thành chỉ cảm thấy cổ họng hơi nhức, một ngụm máu tanh ngọt vọt tới yết hầu lại bị hắn nuốt xuống.

Bất luận thế nào cũng không thể yếu thế trước mặt người khác.

Yến Mộ Phong bên kia cũng không tốt đẹp cho lắm, chỉ thấy hắn lùi lại mấy bước, một chân khụy xuống, tay ôm ngực, phun ra một ngụm máu. Lúc hắn muốn đứng lên tiếp tục thi đấu thì tiếng gõ chuông kết thúc vang lên, theo sau đó là giọng nói trọng tài vang lên: “Tứ hoàng tử thắng.”

Câu nói kia làm cho cả quảng trường xôn xao, không hiểu thế nào, ngay cả Yến Mộ Phong cũng ngạc nhiên không hiểu tại sao hắn lại thua cho được.

Bên dưới có người chú ý thấy, liền lên tiếng nói: “Chân của Nhị hoàng tử đã ra khỏi vòng thi đấu rồi!”

Lúc này mọi người mới hiểu tại sao Yến Mộ Phong lại thua.

Thì ra một kích lúc nãy đã làm cho cả hai người họ phải lùi lại mấy bước nhưng vì khoảng cách của Yến Mộ Thành là ở giữa võ đài còn Yến Mộ Phong lại ở gần vạch đánh dấu kia, nên khi lùi lại cũng đúng lúc chân hắn cũng ra khỏi cái vòng kia.

Tuy Yến Mộ Phong không cam lòng nhưng cũng không dám cãi lại, Phụ hoàng còn ở đây, bên dưới lại có nhiều người đang nhìn hắn nên đành nhẫn nhịn, bước xuống võ đài.

Diệp Vân Thường nhìn Yến Mộ Thành bước xuống khỏi võ đài bình thường như không có gì xảy ra, trong lòng không khỏi thầm than.

Không ngờ hắn có thể kiềm chế giỏi đến vậy? Cơ thể không khỏe vậy mà cũng có thể đánh bại được đối thủ.

Từng trận đấu trôi qua, cuối cùng cũng đến lượt Diệp Trí Mặc lên võ đài, đối thủ của hắn là Tam hoàng tử Yến Mộ Lân.

Hai người bước lên võ đài, Diệp Vân Thường ở dưới nhìn hai người đang đứng trên võ đài, bên cạnh có một giọng nói vang lên: “Diệp tiểu thư, ngươi đoán thử xem, hai người kia ai sẽ thắng?”

Quay sang nhìn thì người kia là Lăng Phong, hắn đứng bên cạnh Diệp Vân Thường lúc nào, nàng thấy ánh mắt của hắn đang nhìn chăm chú bóng người trên võ đài, Diệp Vân Thường nhìn theo ánh mắt của hắn, người hắn nhìn không phải là Diệp Trí Mặc mà là người đối diện Yến Mộ Lân.

Diệp Vân Thường có chút ngạc nhiên khi nhìn Lăng Phong như vậy, cười cười nói: “Ta dĩ nhiên là muốn em trai mình thắng rồi! Còn ngươi thì sao, muốn ai thắng?”

“Ta...ta không biết nữa!” Lăng Phong khó xử, ngập ngừng đáp. Truyện Cung Đấu



Lăng Phong thầm nói trong lòng, một bên là huynh đệ của mình, một bên là người mình yêu, hắn thật sự không biết nên hy vọng ai thắng ai thua.

“Lăng Phong, ngươi...có phải ngươi thích Tam điện hạ hay không?” Diệp Vân Thường không vòng vo hỏi thẳng Lăng Phong.

“Hả? Không...không có! Diệp tiểu thư ngươi đừng nói lung tung! Ta là một nam nhân làm sao có thể...có thể thích một người nam nhân được chứ?” Lăng Phong hoảng loạn nói lộn xộn, ánh mắt thì tránh né không dám nhìn thẳng Diệp Vân Thường.

“Lăng Phong!!! Lời nói có thể gạt người khác nhưng ánh mắt của ngươi sẽ không thể lừa gạt được! Ánh mắt của ngươi khi nhìn Tam điện hạ không giống với người khác! Nếu như lúc này ngươi vẫn chưa sẵn sàng chia sẻ cùng ta thì khi nào ngươi cần người tâm sự có thể đến tìm ta! Chuyện này ta sẽ giữ bí mật giúp ngươi, đừng lo lắng!”

“Cảm ơn Diệp tiểu thư!” Lăng Phong cảm kích nhìn Diệp Vân Thường, hắn rất sợ, một khi bí mật này của hắn bị người khác biết sẽ dẫn tới những chuyện rắc rối, hắn không muốn những chuyện đó xảy ra. Tình cảm này căn bản là sẽ không thể lộ ra ngoài, vì nó không đúng với luật của tự nhiên.

Trong khi hai người nói chuyện, trên võ đài cũng đã kết thúc thi đấu, không ngoài dự đoán của Diệp Vân Thường, trận này Diệp Trí Mặc thắng.

Diệp Trí Mặc thắng vô cùng nhẹ nhàng, đối với một võ giả cấp Hậu Thiên như hắn thì đấu với võ giả cấp bảy căn bản là thắng không chút khó khăn gì.

Chỉ trong hai khắc đã đánh cho Yến Mộ Lân liên tục phải lùi lại, cuối cùng là lùi ra khỏi vòng thi đấu. Diệp Trí Mặc cũng không hứng thú với mấy cuộc thi như thế này nên thấy Yến Mộ Lân đã thua, hắn cũng dừng lại không đánh nữa, chỉ vui vẻ chạy xuống võ đài, đến tìm Diệp Vân Thường.

Từ xa đã thấy Diệp Vân Thường đang cùng Lăng Phong nói chuyện gì đó, vẻ mặt hai người có chút nghiêm túc, chạy nhanh đến: “Hai người đang nói chuyện gì vậy? Tại sao vẻ mặt nghiêm trọng như vậy?”

Thấy Diệp Trí Mặc chạy đến, Lăng Phong cũng lấy lại tinh thần, vui vẻ cười cười, nói: “Chúc mừng ngươi nha! Đánh nhanh thắng nhanh, quá giỏi!”

“Dĩ nhiên! Ta là ai? Ta là em trai tỷ ấy dĩ nhiên là phải giỏi rồi, đệ nói như vậy có đúng hay không?” Diệp Trí Mặc cao hứng ôm cánh tay Diệp Vân Thường nói.

Diệp Vân Thường cũng khôi phục vẻ mặt như bình thường, vui vẻ mà gật đầu: “Ừm, đệ rất giỏi! Thời gian qua tiến bộ không ít!”

“Diệp tiểu thư, Trí Mặc! Ta có chút chuyện, ta rời đi trước nha!”

“Ngươi thì có chuyện gì? Không phải ngươi đã thi đấu rồi sao?” Diệp Trí Mặc khó hiểu nhìn Lăng Phong.

“À chuyện là...” Lăng Phong có chút không biết giải thích làm sao, chính là Lăng Phong nhìn thấy bóng người của Yến Mộ Lân lúc đi xuống võ đài, có chút không đành lòng nên muốn đến tìm hắn.

“Được rồi! Đi đi, không cần quan tâm đến bọn ta đâu!” Diệp Vân Thường cũng hiểu ý của Lăng Phong, nên đã giải vây cho hắn.

Lăng Phong gật đầu, cảm ơn, sau đó bước nhanh rời khỏi.

Diệp Trí Mặc nhìn theo bóng dáng vội vã của Lăng Phong khó hiểu hỏi lại Diệp Vân Thường: “Hắn có việc gì mà lại vội vã như thế?”

“Có lẽ là thấy có người thất vọng, hắn không đành lòng nên vội vã đi an ủi rồi!” Diệp Vân Thường mỉm cười nói.

“Thất vọng? An ủi? Là ai?” Diệp Trí Mặc nghe Diệp Vân Thường nói xong lại càng không hiểu. Ngẫm nghĩ có chuyện gì mà hắn không biết nữa sao?

Diệp Vân Thường nhìn vẻ mặt của Diệp Trí Mặc có chút buồn cười, lắc đầu, kéo hắn đi nơi khác, nàng ở chỗ này cũng vì muốn xem đệ ấy thi đấu, xem xong rồi cũng không còn hứng thú xem nữa, nên tìm chỗ ngồi chờ đến lượt mình.

Nam nhân thi đấu xong thì sẽ đến lượt nữ nhân.

Nếu lúc đầu nam nhân sẽ dùng võ thi đấu thì đến nữ nhân lại nhẹ nhàng hơn một chút, ngoài đánh nhau thì còn có thể dùng cái khác để so thắng thua.

Người đầu tiên là dùng tiếng nhạc để phân thắng thua.

Những người kế tiếp cũng chỉ dùng những thứ mà bản thân quen thuộc để thi đấu.

Tiếng của trọng tài vang lên: “Tiếp theo, Diệp Vân Thường của Phù Dung gia trang và Bá gia Điệp Nguyệt Cẩm.”

Cuối cùng một canh giờ sau cũng đến lượt Diệp Vân Thường lên võ đài, đứng đối diện là Điệp Nguyệt Cẩm.

Bên dưới nhìn thấy Diệp Vân Thường bước lên đài, tâm tình mọi người hưng phấn tập trung vào thiếu nữ mặc y phục màu đỏ, dung mạo tuyệt sắc, nhìn thiếu nữ như một thần tiên trên trời.

“Điệp tiểu thư, mời!” Diệp Vân Thường nhìn người thiếu nữ đang bừng bừng khí thế trước mặt, không hiểu sao có chút buồn cười.

“Diệp tiểu thư, vậy ta không khách khí.” Điệp Nguyệt Cẩm cười khẽ, rút trường kiếm bên hông ra bắt đầu công kích, trường kiếm màu bạc lóe lên, sắc bén xẹt qua không trung.

Tiếng gió gào thét bên tai, Diệp Vân Thường nghiêng người tránh thoát cong kích của đối phương, sau đó thân thể nhanh chóng xuyên qua võ đài, di chuyển ra phía sau đối thủ.

Vào lúc này, Điệp Nguyệt Cẩm tựa như có mắt sau lưng, nhẹ nhàng tránh thoát, nhưng Diệp Vân Thường đâu thể để cô ấy tránh được dễ dàng như thế, vụt một cái lúc này Diệp Vân Thường đã đến trước mặt Điệp Nguyệt Cẩm, trường kiếm trong tay nàng lóe lên ánh sáng màu đỏ, không chút chần chờ, đánh ra một kích.

Sắc mặt Điệp Nguyệt Cẩm biến đổi, vung kiếm lên ngăn cản, trong nháy mắt nàng cảm thấy có thứ gì đó mạnh mẽ đập vào ngực mình, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, chân lùi về sau mấy bước, vô tình cũng đã bước ra khỏi vòng.

Tiếng chuông kết thúc vang lên, giọng trọng tài trên cao cũng vang lên: “Diệp Vân Thường thắng.”

Nghe tiếng thông báo kia, Điệp Nguyệt Cẩm cười khổ nói: “Diệp tiểu thư, ta không phải là đối thủ của ngươi, cam tâm tình nguyện chịu thua.”

“Đa tạ.” Diệp Vân Thường thu hồi trường kiếm, mỉm cười nói.

Hai người bước xuống võ đài.

Kết quả trận thi đấu lần này nằm trong dự kiến của mọi người, dù sao thực lực của hai người cũng cách xa nhau, căn bản là không có gì để so sánh, Điệp Nguyệt Cẩm tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Vân Thường.

Trận đấu của Diệp Vân Thường đã tạo nên quá nhiều đặc sắc nên những trận sau cũng không còn gì đáng để xem, vô cùng tẻ nhạt, có nhiều người còn không ở lại, vội vàng đi chuẩn bị cho cuộc thi đấu kế tiếp.

Vì vậy cũng gián tiếp gây ra sự ganh ghét không nhỏ cho Diệp Vân Thường sau này.

Lần thi đấu sau sẽ được tổ chức vào ngày hôm sau, có nghĩa là đêm nay bọn họ phải ở lại nơi này một đêm. Ban ngày thi đấu còn ban đêm thì cùng nhau ăn uống vui chơi, nghỉ ngơi chuẩn bị cho cuộc thi đấu ngày mai.

Ban đêm, mọi người đều ngồi cùng nhau ăn uống, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cũng đến tham gia nhưng được một chút thì rời khỏi để lại cho những người trẻ tuổi được tự nhiên.

Lúc này chỉ còn lại những người trẻ tuổi, tiếng cười nói, trêu đùa xôn xao.

Diệp Vân Thường là người không thích sự ồn ào, cũng không có cảm tình với những con cháu trong hoàng tộc nên sau khi Hoàng thượng rời đi, nàng cũng lặng lẽ rời khỏi, nếu như lựa chọn ở lại nơi giả tạo này thì nàng trở về phòng ngủ một giấc thì tốt hơn.

Dĩ nhiên Diệp Vân Thường rời đi, Diệp Trí Mặc cũng không muốn ở lại.

Buổi tiệc này có đủ tất cả chỉ có Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Lăng Phong là vắng mặt.

Nàng nhìn ba chỗ trống ở đối diện chỗ nàng, trong lòng ngẫm nghĩ, Lăng Phong cùng Tam hoàng tử vắng mặt thì nàng có thể hiểu được lý do, còn người kia...không lẽ hắn bị thương nặng đến mức đó sao? Không nhấc chân nổi luôn sao? Chắc là không phải như thế nhỉ?

“Tỷ!!! Có nghe đệ nói gì không?”

“Hả? Đệ nói gì?” Diệp Vân Thường bị tiếng kêu to của Diệp Trí Mặc làm cho giật mình.

“Tỷ bị làm sao vậy? Cứ để đầu óc nơi nào?”

“Không có gì đâu! Tỷ chỉ suy nghĩ lung tung một chút! Lúc nãy đệ nói gì?”

“Đệ nói là tỷ hôm nay cùng Lăng Phong đã nói gì vậy? Lúc đệ đến có nhìn thấy sắc mặt hắn có chút hoảng hốt!”

“Chuyện này...tỷ nghĩ để chính miệng hắn nói ra thì tốt hơn, đệ cũng không cần lo lắng, khi nào hắn muốn thì sẽ nói đệ biết!”

“Chuyện quan trọng vậy sao?” Diệp Trí Mặc nhíu mày, nói tiếp: “Ừm, vậy đệ không hỏi nữa!”

Diệp Vân Thường nhìn Diệp Trí Mặc hiểu chuyện như vậy cũng mỉm cười.

“Ngày mai thi đi săn, đệ đã chuẩn bị chu đáo chưa? Ngày mai cẩn thận một chút!”

Diệp Trí Mặc gật đầu, nói: “Vâng, đệ biết rồi! Tỷ cũng vậy!”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng cũng về đến phòng.

Diệp Vân Thường dặn dò Diệp Trí Mặc thêm một chút rồi đuổi hắn về nghỉ ngơi, nàng cũng bước vào phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook