Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta

Chương 1: Huyền Mạch Đại Lục

Heo Con Không Mập

24/05/2023

Nơi này gọi là Huyền Mạch Đại lục.

Đây là nơi lấy cường giả làm chủ, sức mạnh ở đây dưới dạng linh lực và kiếm khí. Người muốn tu luyện linh lực, thân thể phải có nguồn linh lực lưu động mới có thể tu luyện, ở nơi này người tu luyện lấy linh khí làm chủ, cũng có thể gọi là võ giả.

Võ giả được phân chia đơn giản, đầu tiên là võ giả từ cấp một đến võ giả cấp chín, cũng chính là cảnh giới Hậu Thiên, vượt qua cấp chín sẽ là Tiên Thiên, kế tiếp sẽ là Huyền Nguyên, Địa Nguyên, Thiên Nguyên, Linh Nguyên, Thượng Nguyên và cấp cuối cùng sẽ là Thần.

Từ cảnh giới Tiên Thiên trở về sau được chia thành ba cấp bậc là sơ cấp, trung cấp và cao cấp.

Ở đại lục này cấp Tiên Thiên đã là cường giả có khả năng xưng vương xưng bá, dù là Hoàng tộc cũng không có người nào đạt được đến cảnh giới Tiên Thiên, võ giả cấp chín đã là cực hạn.

Vì vậy, một khi xuất hiện Tiên Thiên cường giả, đi bất kỳ quốc gia nào đều được tôn kính như khách quý.

Ngoại trừ võ giả thì ở đây còn có một cách tu luyện khác đó chính là Luyện Đan Sư.

Đối với một Luyện Đan Sư mà nói thì đòi hỏi cực kỳ hà khắc, chẳng những phải là võ giả mà còn cần phải có linh lực thuộc hệ hỏa, cũng cần phải có Thần lực mạnh mẽ. Võ giả hệ hỏa có thần lực mạnh thì tư chất thiên phú luyện đan càng tốt, càng xuất chúng hơn người.

Cũng vì như vậy nên Luyện Đan Sư trên đại lục càng hiếm hoi, địa vị của Luyện Đan Sư rất cao. Đại đa sô các luyện đan sư đều rất cao ngạo, rất ít người luyện đan cho người khác. Hơn nữa, những dược liệu dùng để luyện đan đều là những dược liệu đắt tiền, khi luyện chế cũng cần phải có thần lực khống chế rất cao. Cuối cùng chính là thiên phú. Người không có thiên phú, cho dù học tập một trăm năm cũng khó có thể trở thành một Luyện Đan Sư.

Luyện đan sư càng hiếm hoi thì càng được các thế lực ở đại lục này chào đón, vì chỉ cần trong một thế lực có một luyện đan sư, chứng tỏ thế lực đó càng có điểm tựa chắc chắn, lợi ích khi có một luyện đan sư rất lớn. Cho nên chỉ cần biết nơi đó có luyện đan sư thì bọn họ sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để lôi kéo luyện đan sư đó về thế lực của chúng.

Nếu luyện đan sư đó cam tâm tình nguyện về thế lực họ thì người đó sẽ được đãi ngộ rất cao. Còn nếu như không nghe lời bọn họ thì sẽ bị giết chết, cũng có thể nói là “rượu mời không muốn, muốn uống rượu phạt”.

Vĩnh An Quốc.

Thành Tịch U.

Trời nay đã vào lập đông, rất ít khi mưa. Nhưng không hiểu tại sao mấy hôm nay trời lại mưa không dứt.

Lúc này cũng thế, mây đen kéo đến làm cho không gian tối đen, trong mây còn có sấm chớp cuồn cuộn, người trong thành trấn đều trốn không dám ra khỏi nhà. Đúng lúc này, trên không trung lại xuất hiện những chấm đen đang từ từ bay đến trong thành. Khi đến gần mới nhìn rõ những chấm đen kia là một nhóm người mặc đồ đen, họ bịch kín khuôn mặt chỉ thấy được đôi mắt, hướng họ đi đến là phía Đông của thành Tịch U.

Phía Đông thành viên Tịch U.

Một căn nhà vô cùng bình thường, cũng giống như những hộ dân bình thường trong thành, căn nhà cũng đã đóng kín cửa, bên trong có ánh nến chập chờn theo cơn gió thổi qua, còn có tiếng cười nói vui vẻ.

Trong căn phòng, trên bàn ăn đang bày những món ăn đơn giản tuy vậy nhưng không khí trong phòng rất ấm áp. Xung quanh bàn ăn có ba người đang cười nói vui vẻ, một nam nhân bạch y cùng một nữ nhân và một đứa bé gái. Cả hai người đều còn rất trẻ, nam nhân thì có một khuôn mặt anh tuấn, dịu dàng, nữ nhân thì có một vẻ đẹp của một mỹ nhân tuyệt sắc, hai người có thể gọi là xứng lứa vừa đôi.

Cho dù người nào nhìn thấy không khí bên trong này đều sẽ không nỡ phá vỡ nó nhưng mà đời thì không việc gì không thể xảy ra.

Ầm! Ầm! Đùng! Đùng!

Lộp bộp! Lộp bộp!

Mây đen đã mang những hạt mưa đến, từng hạt rơi thật mạnh. Bên ngoài trời mưa to đến mù mịt, không còn nhìn thấy được quang cảnh xung quanh nữa.

Lúc này bỗng nhiên có một tiếng nói phá vỡ tiếng cười nói trong căn phòng.

“Cuối cùng cũng tìm được hai vị.”

Hai người trong nhà nghe giọng nói vừa cất lên, khuôn mặt đang cười liền ngưng động, trong mắt người nữ nhân còn có tia hoảng loạn, người nam nhân thấy vậy cầm lấy tay người nữ nhân kia an ủi, nhẹ giọng nói: “Sương nhi, nàng mang Thường nhi vào phía trong chờ ta! Ta ra ngoài xem một chút.”

“Nhưng...” Nữ nhân ấp úng, bàn tay nắm chặt cánh tay nan nhân, ánh mắt lo lắng.

“Nàng yên tâm, ta sẽ không có việc gì! Nghe lời! Nàng cùng con đi nghỉ ngơi trước, ta sẽ vào sau, có được hay không?” Nam nhân dịu dàng ôn nhu nói.

Nữ nhân chậm chạp gật đầu, nhưng tay lại không buông bàn tay nam nhân. Vì không hiểu tại sao trong lòng nàng lại thấp thỏm bất an. Dường như chuyện xảy đến sẽ không nhẹ nhàng như thế.

Nam nhân cúi xuống nhìn bàn tay đang nắm chặt tay hắn, lại nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân mà mỉm cười nói: “Sẽ không có chuyện gì. Ta đã hứa sẽ ở bên cạnh, chăm sóc cho nàng và con thì nhất định ta sẽ làm được!”

Nghe vậy nữ nhân cũng buông tay ra, mỉm cười: “Chàng phải cẩn thận. Thiếp và con chờ chàng quay lại.”

“Được!” Nam nhân xoay người bước đi.

Sau khi nam nhân bạch y bước ra khỏi phòng, cũng đóng cửa lại. Ánh mắt hướng đến bóng người bên ngoài, ánh mắt hắn muốn bao nhiêu lạnh lẽo thì có bấy nhiêu lạnh, “Không biết các vị là người phương nào? Tìm bọn ta để làm gì? Có việc gì sao?”

“Hừ! Ngươi không phải đã đoán được bọn ta đến tìm các ngươi vì lý do gì rồi sao? Có đúng không?”

“Nếu ta nói ta không đưa cho các vị thì sao?” Nam nhân bạch y nở nụ cười càng thêm lạnh lẽo nhìn những người kia.



“Như vậy thì đừng trách bọn ta không nói trước.”

“Ta cũng rất muốn biết các ngươi sẽ làm được gì?”

“Nói nhiều với hắn làm gì? Tất cả lên.” Một trong những người kia nôn nóng lên tiếng thúc giục. Bọn họ chính là những người mặc đồ đen lúc nãy.

“Oanh!”

Khí thế cường đại tản ra từ trên người của những người mặc đồ đen kia, sắc bén mang theo sát khí nhanh chóng đánh về phía nam nhân.

Nam nhân bạch y cũng không đứng yên chờ chết, chân nhẹ nhàng bước qua một chút, sau đó vung tay lên bắn ra một luồng ánh sáng bạc về phía người mặc đồ đen.

Hai cỗ lực lượng va chạm nhau trên không trung, lập tức chấn động cả một vùng, làm cho cây cối xung quanh cũng lung lay, từng giọt mưa dường như cũng bị lực lượng đó làm cho ngưng động.

Võ giả cấp bảy!

“Hừ! Lần này hắn đã quyết tâm phải đạt được thứ đó rồi sao? Cử cả ám vệ tài giỏi nhất của hắn đến đây.” Nam nhân bạch y cười lạnh, khinh thường nói.

“Biết vậy thì ngươi nên an phận mà mang thứ đó ra đây. Chúng ta sẽ chừa cho các ngươi một con đường sống, cón nếu không...” Một hắc y lên tiếng cảnh cáo.

“Ta muốn biết thực lực của võ giả cấp bảy sẽ mạnh đến như thế nào.”

Nam nhân híp mắt lại, ánh mắt lãnh khốc, phi thân về phía hắc y, đồng thời trong tay xuất hiện một thanh kiếm màu bạc.

Thanh kiếm lập lòe ánh sáng lạnh quét ngang về phía hắc y, những người đó vội vàng nghiêng người tránh thoát.

“Hừ.” Nam nhân hừ lạnh một tiếng, một kích không trúng, hắn lại càng công kích thêm mạnh mẽ.

Trên không trung nam nhân bạch y cùng đám người hắc y chiến đấu khí thế.

Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn được phát ra từ căn phòng lúc nãy, một ngọn lửa bao trùm cả căn phòng, dù trời đang mưa lớn nhưng cũng không thể nào dập tắt được ngọn lửa đang cháy kia.

Nam nhân cũng vì tiếng động đó làm cho hắn mất cảnh giác, thời điểm hắn đang thất thần, một hắc y đã lợi dụng cơ hội đó mà đánh một chiêu về phía nam nhân. Lúc hắn nhận ra được nguy hiểm thì đã muộn, một chiêu đó đánh thẳng vào ngực hắn.

Một chiêu này đánh lên người nam nhân cũng làm cho hắn bị thương không nhẹ. Chỉ thấy thân thể người nam nhân vì đỡ một chiêu đó mà từ trên cao rơi xuống, thân đập vào một gốc cây trong sân, hắn khụy một chân xuống đất.

Dường như hắn cũng cảm nhận được linh lực trong cơ thể hắn đang chạy tán loạn, khí huyết cũng muốn trào ra ngoài nhưng do hắn đã chịu đựng mà nuốt ngược trở về. Hắn ngước lên nhìn người đã đánh một chiêu đó, ánh mắt hắn khó hiểu.

“Đây không phải là linh lực của một võ giả cấp bảy...người này là ai? Không thể nào ở nơi này lại xuất hiện một cường giả như vậy mà ta lại không nhận ra được...”

Nam nhân dường như nghĩ đến gì đó, vẻ mặt hắn chợt thay đổi, ánh mắt có tia lo lắng không nhỏ.

“Chỉ có nơi đó...không thể nào là nơi đó được... Nếu thật sự là người nơi đó thì cần phải tốc chiến tốc thắng.”

Mà lúc này từ phía xa có một bóng người đang hấp tấp chạy đến, trên tay còn đang ôm một cái gì đó, hướng tới người nam nhân mà chạy. Đến gần mới nhìn ra đó chính là người nữ nhân kia, mà trên tay nàng đang ôm một đứa bé gái, khuôn mặt nàng vô cùng hoảng sợ mà gọi lớn: “Phu quân! Chàng không sao chứ? Chàng bị thương rồi.”

Nam nhân đã nhìn rõ người đến là ai, hắn nhìn thấy trên y phục nữ nhân toàn là máu không thể phân biệt đâu là vải đâu là máu nữa, lo lắng nói: “Sương nhi, nàng bị thương ở đâu? Con có bị sao hay không?”

“Thiếp không sao! Máu không phải của thiếp mà là của những người kia! Phu quân chàng thấy thế nào rồi? Chàng bị thương ở đâu?”

“Ta không sao! Chỉ bị thương ngoài da mà thôi.” Hắn cố gắng tỏ ra bản thân không có việc gì. Hắn không muốn làm vợ hắn lo lắng.

“Phu quân, những người này là...” Nữ nhân ngước nhìn những hắc y kia, khó hiểu hỏi.

“Hắn lần này đã quyết tâm sẽ lấy được thứ kia từ tay chúng ta, nhưng có vẻ hắn cũng được người khác giúp đỡ một tay trong việc này.” Nam nhân nghiến răng nói.

“Người khác...ý của chàng là người nơi đó? Không thể...” Đôi mắt nữ nhân mở to, tràn đầy hoảng sợ.

“Ta cũng không chắc chắn có phải người nơi đó hay không nhưng có một điều là nếu như hôm nay...ta...”

Nam nhân chưa nói hết câu đã bị bàn tay nữ nhân chặn lại, nàng cất giọng rung rung nói: “Chàng đừng nói lời không may, chúng ta sẽ không sao, không phải chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau nuôi dưỡng con lớn lên, nhìn con yên bề gia thất hay sao? Còn rất nhiều việc chúng ta vẫn chưa làm được! Thiếp không cho chàng nói lời không may như vậy.”

Môi nam nhân dường như còn muốn nói gì đó nhưng lại bị một kiếm khí đánh về phía ba người đang đứng cắt ngang.

Oanh!



Nam nhân ôm lấy nữ nhân cùng đứa bé nhảy lên tránh thoát, kiếm khí đó đánh thẳng vào thân cây, làm cho thân cây chịu không nổi liền chia năm xẻ bảy mà bay tứ phía, chứng tỏ một kiếm này linh lực không nhỏ. Hai người càng thêm chắc chắn những gì mà họ đã nghĩ lúc trước đã đúng.

“Hừ! Cũng nhanh nhẹn đấy! Nhưng không biết sẽ chịu được bao lâu nữa.” Một nam nhân y phục đen, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống ba người phía dưới nói.

“Ngươi là...”

“Ta là ai...các ngươi không cần biết, các ngươi chỉ cần biết nếu hôm nay ngươi không giao vật đó cho ta...thì ta cũng đành phải đắc tội rồi.”

“Được, nếu như các người có thể thì đến đây mà lấy.” Nam nhân nói xong, liền cười lạnh, hắn vung tay lên, mấy bình sứ xuất hiện trong tay hắn, mở bình sứ ra, lấy từ mỗi lọ một viên đan dược, nuốt xuống.

Nam nhân bạch y dùng đủ loại đan dược kia ăn vào, sau đó toàn thân hắn như hóa thành một mũi tên sắc bén mà phóng về phía hắc y, thanh kiếm trong tay hắn tỏa ra ánh sáng màu bạc càng lúc càng đậm màu gần như bao quanh cả người hắn. Trong lòng người nam nhân y phục đen khẽ rùng mình, không dám coi thường nam nhân bạch y hiện tại.

Sắc mặt nam nhân y phục đen đột nhiên thay đổi.

Sao hắn lại quên mất có thể dùng đan dược để trợ giúp chiến đấu, có điều nếu muốn đan dược chuyển hóa thành linh lực cần phải mất thời gian, nhưng đây là đan dược do người này luyện chế thì lại không cần phải tốn thời gian để chuyển hóa. Nói một cách khác đó chính là chỉ trong nháy mắt sau khi ăn vào thì đã có thể hóa thành linh lực để sử dụng.

Nam nhân y phục đen thấy người nam nhân kia hướng hắn mà phóng tới, vội vàng nâng kiếm chống đỡ, khoảng khắc hai thanh kiếm chạm vào nhau, hai người đều lui về sau vài bước.

Lúc này nam nhân bạch y chỉ cảm thấy cổ họng hơi đau nhức, một ngụm máu tanh ngọt vọt tới yết hầu lại bị hắn nuốt xuống. Bất luận thế nào cũng không thể yếu thế trước mặt kẻ địch.

“Cho dù ngươi dù đan dược cũng chỉ được như vậy mà thôi.” Nam nhân y phục đen âm lãnh nói.

Nam nhân bạch y không nói gì, bởi vì dù hắn dùng đan dược thì sự thật là thực lực của người kia vẫn cao hơn hắn, vẫn khiến thân thể hắn chịu một chút tổn thương...

Nhưng mà...

Hắn híp mắt, thân thể chợt lóe lên liền xuất hiện trước mặt nam nhân y phục đen kia, kiếm trong tay vung ra một luồng ánh sáng bạc.

Người kia cũng né sang một bên, sau đó quét một kiếm đánh trả ngược lại.

Phanh!

Nam nhân bạch y nâng tay chặn lại vũ khí của người kia, chân hung hăng đá một cái vào ngực nam nhân kia, vì không kịp phòng thủ liền bị đạp một cước. Một cước này hắn dùng hết sức lực vào chân, sau đó liền thấy được nam nhân y phục đen kia bị hắn đạp bay ra ngoài mấy thước. Nếu không nhờ những người hắc y kia chặn lại có lẽ nam nhân kia đã bị ngã sấp mặt xuống đất rồi.

“Ngươi...đê tiện.” Nam nhân y phục đen sau khi đứng vững trên mặt đất, hắn hướng lên phía trước hét lên đầy tức giận.

Nam nhân bạch y cũng nhân cơ hội đó mà ném một vài thứ về phía những hắc y đó. Nhìn kỹ thì đó là những viên tròn có màu sắc sặc sỡ, sau khi những viên tròn đó chạm đất liền nổ tung tạo nên một khung cảnh khói mù mịt.

Hắc y vội vàng tránh khỏi những viên tròn đó, nhảy ra xa.

Nam nhân bạch y chỉ chờ có như vậy, hắn liền xoay người, chạy đến bên cạnh nữ nhân cùng đứa bé. Sau đó liền ôm lấy họ mà phi thân đến một hướng khác.

Đến lúc làn khói đó tan rã thì cũng là lúc những hắc y kia phát hiện ra hai người kia đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Nam nhân y phục đen tức giận, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Đồ vô dụng! Mau đuổi theo! Nếu ngày hôm nay không mang được vật kia về thì các ngươi cứ chờ mà đi chịu phạt đi.”

Hắc y nghe nam nhân kia nói thì càng hoảng sợ, rùng mình đáp lại: “Dạ.”

Hừ!

“Người kia đã bị trọng thương không nhẹ...đã như thế còn phải mang theo hai người có lẽ...” Nam nhân y phục đen nhìn xung quanh một lượt, sau đó nói tiếp: “Hẳn là bọn họ đã chạy hướng đó. Đi! Chia ra tìm kiếm đi!”

“Tuân lệnh.”

Lúc này bên trong khu rừng phía Bắc thành Tịch U, đây là một khu rừng giáp ranh giữa thành Tịch U và thành Trường Không. Có hai bóng người đang vội vã chạy đi, vừa chạy lâu lâu người kia lại quay lại nhìn phía sau, sau đó lại chạy tiếp, dường như sợ hãi một cái gì đó. Hai người kia đúng là người nam nhân bạch y kia cùng người nữ nhân và con của hắn, họ đang chạy trốn.

Nhưng không lâu sau, hai người họ đã bị những người hắc y kia tìm được.

Mà lúc này trước mặt hai người họ là một vực thẳm sâu không đáy, phía sau thì lại bị những người kia đuổi tới. Nữ nhân nhìn vực thẳm trước mặt, lại nhìn những người đang đuổi theo kia, vẻ mặt đau đớn mà nói: “Phu quân, có lẽ ông trời cũng không muốn chừa đường sống của chúng ta rồi!”

Một người nam nhân lúc nào cũng vô cùng bình tĩnh nhưng vào lúc này, hắn đã không còn giữ được sự bình tĩnh như lúc trước nữa, thay vào đó là sự lo lắng cùng hoảng hốt nhưng bên ngoài lại không hề có một chút phản ứng nào ngoài vẻ mặt lạnh lùng nhìn những hắc y đang tiến lại phía hai người họ.

“Không...ta không tin vào sắp xếp của ông trời! Sương nhi, nàng yên tâm! Ta sẽ bảo vệ nàng và con được an toàn.”

Nói xong, hắn liền lấy trong ngực ra một bình sứ màu đồng, đổ ra một viên đan dược màu xanh nhạt, bỏ vào miệng sau đó nuốt xuống.

Nam nhân bạch y sau khi ăn viên đan dược kia vào, hắn trực tiếp đột phá một cấp, linh lực trong thân thể tràn đầy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook