Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 97: Phiên ngoại (Ba)

Superpanda

13/05/2024

Đến đại học năm ba, Thẩm Hi đã là thành viên chủ lực của phòng thí nghiệm, được phụ trách hạng mục riêng, thỉnh thoảng còn nhận việc làm thêm bên ngoài trường học, tiền thưởng, tiền thù lao gom góp lại cũng không ít. Những người học ngành kĩ thuật siêu trâu bò sẽ vừa tinh thông kĩ thuật, vừa giỏi về IT và điện tử, Thẩm Hi chính là một trong số ít xuất sắc ấy. Cậu có một năng lực rất thần kì là luôn có thể thuyết phục đối phương đồng ý những ý tưởng thiết kế của cậu, nên cũng không gặp chuyện ấm ức gì mấy. Hạ Cửu Gia cũng không kém là bao, vừa đi học vừa thực tập, còn chăm chút tài khoản xã hội của riêng mình.

Hai người bắt đầu ở chung với nhau. Hạ Cửu Gia nấu ăn ngon, nhưng lại ít khi xuống bếp; Thẩm Hi nấu bình thường, nhưng rất thích bày biện, mỗi lần làm không ít hơn năm món, cậu thích nhất là làm hộp cơm tình yêu cho Nhóc Thịt Đông mang đi.

Kỳ nghỉ đông hai người vẫn làm việc, chỉ có Tết sẽ về quê một tuần, cả hai không tham dự họp lớp mà chỉ gặp An Chúng, Tiền Hậu, Diệp Manh Manh, La Đình Đình và Thượng Quan Lăng Tiêu. Nhưng trước khi quay về Bắc Kinh, bạn học cũ Lý Dĩnh và một cô nàng khác chủ động liên hệ hai người, nói muốn cắt mắt hai mí và chỉnh sửa gì đó, hy vọng Thẩm Hi và Hạ Cửu Gia giúp đỡ đem ảnh chụp của hai cô đến chỗ bác sĩ thẩm mỹ “xem thử”, nếu phương án phẫu thuật hợp lý thì sẽ đặt vé máy bay tới Bắc Kinh.

Cặp đôi tất nhiên nhận lời.

Ở bệnh viện thẩm mỹ nổi tiếng nọ, Thẩm Hi và Hạ Cửu Gia đăng ký lấy số thứ tự sau đó chờ đợi, hai người buồn chán mà nhìn một dãy hình quảng cáo trước và sau khi phẫu thuật thẩm mỹ.

“Đông bảo”, Thẩm Hi cào cào ngón tay Hạ Cửu Gia, “Ai đẹp nhất?”

Hạ Cửu Gia nhìn lướt nhanh, “Người thứ năm hàng đầu tiên với người thứ sáu hàng thứ hai.” Cậu chọn cả nam lẫn nữ.

Thẩm Hi nhìn kĩ một chốc, liền hỏi tiếp: “Sao em toàn chọn người mắt một mí thế?”

“Là mí lót.” Hạ Cửu Gia nói: “Có vẻ em thích những người mí lót.” Cảm giác đôi mắt nhìn sâu hơn.

Thẩm Hi sững sờ như bị sét đánh, bỗng nhiên chạy đến chỗ quầy tư vấn, ngồi xuống nói với “chuyên gia”: “Em muốn phẫu thuật thẩm mỹ.”

“...Hả?” Người tư vấn chỉ là một cô gái trẻ trung xinh xắn tầm hai mấy tuổi, cô ngắm nhìn Thẩm Hi một hồi lâu, hỏi lại: “Anh... Còn muốn chỉnh chỗ nào nữa ạ?” Chỉnh thành thiên tiên luôn à.

“???”

“Ý em là, anh muốn sửa chỗ nào trên mặt?”

Thẩm Hi hỏi: “Chị thấy sao?”

Cô gái lại im lặng lúc lâu, mới nói: “Em không biết... Nhìn không ra...”

Thẩm Hi nói: “Em muốn chỉnh thành một mí, à không đúng, thành mí lót. Đúng vậy, sửa thành mắt mí lót.”

“...” Người tư vấn ngỡ ngàng, sau đó trả lời: “Chưa có bệnh nhân nào có nhu cầu này, nên bệnh viện bên em vẫn chưa phát triển dịch vụ này ạ.”

Thấy người yêu lại lên cơn điên, Hạ Cửu Gia vội vàng tới kéo người sang một bên: “Thẩm ca của em, đừng làm trò quậy phá nữa.”

Thẩm Hi kiên định nói: “Không được, muốn giống kiểu em đặc biệt thích. Nếu em không thích thì anh đi sửa.”

“...”

Thẩm Hi lại gõ gõ bàn: “Chỗ nào có thể sửa được ta?”

Vài giây sau, Hạ Cửu Gia rốt cuộc chịu thua, nhỏ giọng nói: “Anh đẹp trai nhất, không ai bằng anh, được chưa.”

Thẩm Hi quay đầu nhìn chăm chú, tròng mắt màu nâu hổ phách như phản chiếu vào trong mắt người đối diện, mãi cho đến khi Hạ Cửu Gia cảm thấy khó thở thì Thẩm Hi mới cất tiếng: “Được rồi.”

Hạ Cửu Gia: “...”

Thẩm Hi đứng dậy: “Đừng quên lời em vừa nói đó.”



“Ừ”, Hạ Cửu Gia dỗ dành, “Bởi vì Thẩm ca mà thẩm mỹ của em đã thay đổi.”

Thẩm Hi rốt cuộc tha thứ cho việc Hạ Cửu Gia “thích nhất xx” nhưng mình lại không có. Trong suy nghĩ của cậu, nếu có danh sách những điều “Hạ Cửu Gia thích nhất”, thì cậu sẽ luôn đứng hạng nhất ở tất cả mọi mặt.

Nhìn nhau một lát, Thẩm Hi nhẹ nhàng nhắm mắt trái, lông mi thật dài phủ bóng xuống mặt.

Hạ Cửu Gia ngơ ngẩn vài giây, sau đó nhanh chóng phản ứng, nhón chân hôn lên mí mắt trái Thẩm Hi khẽ khàng. Thẩm Hi lại mở mắt trái, nhắm hờ mắt phải, Hạ Cửu Gia lại hôn hôn mí mắt phải của đối phương.

Nhân viên tư vấn của bệnh viện thẩm mỹ: “.....” Mẹ nó.

Sau khi gặp bác sĩ, Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi gửi cho Lý Dĩnh vài phương án chỉnh sửa, hai nữ sinh xem xét hài lòng, liền tự bay đến Bắc Kinh bàn bạc, sau đó mời Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi đi ăn vịt nướng, nhưng cuối cùng Thẩm Hi ra sớm thanh toán toàn bộ.

Vì thế ở kì nghỉ đông năm ba, hai người không tham gia buổi tụ họp bạn cũ, chỉ thông qua sáu bảy người mà biết được tình hình dạo này của bạn bè và thầy cô.

- --------

Tới tháng 7 được nghỉ hè, Hạ Cửu Gia cùng Hạ Vĩnh Hòa đến bang California du lịch.

Trước khi xuất phát, Hạ Cửu Gia nói: “Sau kì thi vào cấp 3, Thẩm Hi đã ở phía Bắc Cali một khoảng thời gian. Cậu ấy bảo muốn đi theo nhà mình, quay lại thăm chốn xưa sau 6 năm trời. Cậu ấy thích LA, thích Thung lũng Silicon lắm... Cho nên, có thể cho cậu ấy đi cùng đoàn được không ba? Thẩm Hi sẽ tự trả chi phí.”

“....” Hạ Vĩnh Hòa đáp, “Được rồi, kêu nó đến đây.”

Hành trình du lịch bờ tây nước Mỹ rất sít sao. Los Angeles, Santiago, Florida, Grand Canyon, Vườn quốc gia Yosemite...lịch trình nói chung vội vàng.

Hạ Cửu Gia lại một lần nữa phát hiện, Thẩm Hi không có gì không biết “chơi“. Tại sòng bạc ở Las Vegas, Thẩm Hi thành thạo chơi qua đủ từ xì dách, bài cào, poker đến cò quay (Roulette), đổ xúc sắc, máy đánh bạc. Hạ Cửu Gia xem còn chưa hiểu gì, đã thấy người ta đưa tiền mặt.

Hạ Cửu Gia đành đi theo Thẩm Hi đẩy đưa. Thẩm Hi dạy, cậu học. Hạ Vĩnh Hòa đã sớm không thấy bóng dáng, vì vậy Thẩm Hi nắm lấy tay Hạ Cửu Gia đặt cược, tăng cược và lật bài. Những người chia bài đã quen thuộc với cảnh này nên chẳng hề kinh ngạc mà nhắm mắt làm ngơ với họ. Khi chơi ném xúc xắc, đối mặt với mặt bàn Craps to lớn, Hạ Cửu Gia ném không giỏi lắm, Thẩm Hi bèn nắm tay phải của Đông bảo, dẫn dắt nó nhẹ vung lên và buông tay, bị một số người chơi dùng ánh mắt ám muội đánh giá.

Trạm cuối cùng là San Francisco.

Trước khi trở về, theo truyền thống, Hạ Vĩnh Hòa dẫn mọi người đến phố Market để mua sắm. Sau khi chuyển đến một khách sạn gần đó, chú dự định sẽ bay về bằng chuyến bay vào trưa ngày hôm sau.

Chờ cho cả đoàn trở về phòng khách sạn, Hạ Vĩnh Hòa đột nhiên nói: “Cửu Gia, Thẩm Hi, hai đứa lại ra ngoài đi dạo được không?”

Hạ Cửu Gia để sách xuống: “Được ạ.”

Bọn họ đi bộ dọc theo phố Market. Đây là con phố nổi tiếng nhất thành phố San Francisco, Hạ Vĩnh Hòa vừa đi vừa giảng giải lịch sử cho hai cậu trai. Giọng chú trầm thấp, mang lai sự dễ chịu trong mùa hè nóng bức.

Đi đến ngã tư phố Market và phố Castro, Hạ Vĩnh Hòa chỉ vào những lá cờ cầu vồng treo bên ngoài các khung cửa sổ, nói: “Con phố này tên là Phố Castro, rất nổi tiếng... Con có biết đó là lá cờ gì không?”

“...” Hạ Cửu Gia ngẩng đầu nhìn lá cờ nhiều màu rực rỡ phấp phới trong ánh nắng chiều, đáp: “Là cờ cầu vồng.”

“Đúng vậy,“ Hạ Vĩnh Hòa tiếp tục vai trò hướng dẫn viên du lịch, “San Francisco luôn là thành phố đi đầu trong tư tưởng. Ví dụ vào những năm 1950, văn hóa hippie được sinh ra ở đây, thể loại nhạc hiphop còn có một bài hát tên là “San Francisco” luôn đấy“. Chú tiếp tục liệt kê, “Bây giờ nó cũng là thánh địa của khởi nghiệp, nơi có Thung lũng Silicon cách đó hàng chục dặm. Ồ, đúng rồi, San Francisco không chia việc nhập học theo quận mà thống nhất chia bằng cách bốc thăm, thú vị đúng không?”

Cuối cùng, chú quay lại nhìn lá cờ cầu vồng: “Phố này còn gọi là phố đồng tính, cộng đồng LGBT tập trung ở đây nên treo rất nhiều cờ cầu vồng. Nghe nói tỷ lệ đồng tính nam ở San Francisco là 15%, bởi vì rất nhiều người đã cố ý chuyển đến đây sinh sống, ha ha.”

Hạ Cửu Gia: “...Ừm.”

Hạ Vĩnh Hòa nhớ lại lịch sử: “Bạo loạn Stonewall ở New York năm 1969—”



“Con đã đọc qua”, Hạ Cửu Gia tiếp lời, “Bởi vì quán bar Stonewall được mafia bảo kê nên cảnh sát sẽ không hay đột kích vào ngày cuối tuần đông người, nhưng hôm đó là ngoại lệ khi cảnh sát ập vào nửa đêm tối thứ sáu. Nghe nói họ đã bắt giữ những drag queen và trans ở đó, khiến cho xung đột nảy sinh. Tình hình vượt ngoài tầm kiểm soát, hiện trường hỗn loạn, chừng mấy chục người bị bắt hoặc bị thương.”

“Ừ, kể từ ngày đó những người đồng tính bắt đầu phản kháng. Cuộc diễu hành Pride đầu tiên được tổ chức để kỉ niệm một năm cuộc bạo loạn Stonewall, và lá cờ cầu vồng xuất hiện trong cuộc diễu hành Pride ở San Francisco năm 1978, được thiết kế bởi một nghệ sĩ San Francisco. Có lẽ nó được lấy cảm hứng từ bài hát “Over the Rainbow” của Judy Garland. Các cuộc diễu hành Pride Parade bây giờ đã thành hoạt động khá sôi động, náo nhiệt.”

“Ồ.”

“Hôn nhân giữa hai người nam và hai người nữ đã được từng bang thông qua và đã trở thành hợp pháp trên toàn nước Mỹ vào năm 2015. Mặc dù hiện tại hôn nhân đồng giới không hợp pháp ở Trung Quốc, nhưng tương lai có lẽ sẽ trở nên tốt hơn.”

“Dạ.”

“Cửu Gia, Thẩm Hi.” Ngữ khí Hạ Vĩnh Hòa vẫn bình thường, chú cố gắng giữ giọng điệu là hướng dẫn viên du lịch kiêm bằng hữu, chứ không phải cha mẹ, trưởng bối mà hỏi, “Nói đến việc này, hai đứa không có gì muốn nói sao?”

“!!!” Hạ Cửu Gia bị lời này làm sửng sốt, hô hấp dần dần nặng nề. Cậu quay đầu nhìn ba, lại nhận thấy ba vẫn chưa nhìn về phía mình, liền quay đầu lại nhìn mặt biển êm đềm vô tận cùng đàn hải âu chao lượn ở phía cuối con đường dốc, há miệng thở dốc. Cuối cùng, cậu gom một chút dũng khí, nắm lấy tay Thẩm Hi, lại nhìn về phía Hạ Vĩnh Hòa, nói: “Ba, con với Thẩm Hi... đã quen nhau từ năm lớp 11, đã được bốn năm rưỡi.”

“Ừ, tốt” Hạ Vĩnh Hòa mỉm cười, “Ba đã biết.”

“Ba...?”

“Hai đứa bên nhau lâu như vậy, sau này cũng phải sống với nhau thật tốt nhé.”

“...” Hạ Cửu Gia nhịn không được lại hỏi: “Ba, ba đoán được lúc nào vậy ạ?”

Hạ Vĩnh Hòa cười khổ: “Từ khi lên đại học, ba năm liền con đều đến nhà Thẩm Hi chơi trong mùng 1 ngày tết. Lần đầu tiên ba còn không nghĩ gì, lần thứ hai cảm thấy kì kì, đến năm nay... đã xác định được. Hai đứa ít nhất phải quen nhau được hai năm.”

“...”

“Hơn nữa, rõ ràng ba mẹ Thẩm Hi đã đồng ý việc này, vậy thì ba cũng không thể làm như không biết, không tỏ thái độ, như vậy thì... kì cục lắm.”

“Ba---”

“Thật ra đối với khái niệm LGBT, không phải đến lúc ba làm hướng dẫn viên du lịch mới biết được.” Hạ Vĩnh Hòa nói tiếp, “Hồi ba còn đi học, cô nữ sinh cùng bàn rất thích anh chàng ngồi bàn trên. Ba, cô ấy và cậu ấy chơi khá thân với nhau. Một ngày nọ, cậu bàn trên đột nhiên kể với ba, cô bạn tỏ tình cùng cậu ấy, nhưng cậu ấy là gay, cô bạn ấy đã buồn khóc ba ngày rồi, nên cậu ấy nhờ ba an ủi giúp. Thời điểm ấy, đồng tính còn bị xem là một loại bệnh, thế mà cậu ấy nói ra rất thẳng thắn đường hoàng. Cậu bàn trên còn bảo, cô bạn chắc rất khổ sở vì thích phải người như cậu ấy. Ba cũng cảm thấy quả thật uất ức, nên quyết định đi khuyên bảo cô kia. Ai ngờ đối phương bảo, cô ấy không thấy khổ sở uất ức gì, chỉ cảm thấy cậu bạn kia nhất định chịu nỗi đau đớn nhiều hơn, nhưng cô lại không thể giúp gì cả.”

“...”

“Giờ nhớ lại, hình như cậu bạn bàn trên đã sang Mĩ sống, lần sau ba thử liên lạc lại xem sao.”

“Dạ”, Hạ Cửu Gia đáp, “Nếu có thể nối lại liên lạc thì tốt quá.”

Ba người tản bộ đi về, không khí cũng khác lúc trước.

Ho đến một quán bar địa phương do một người Hoa mà Hạ Vĩnh Hòa quen biết mở - chỗ sảnh còn có sân khấu hát với nhau. Thẩm Hi rất vui vẻ, uống hết ly này đến ly khác, hơi rượu bốc lên đầu bèn kéo tay Nhóc Thịt Đông đứng trước mặt mọi người hát một hơi 10 bản tình ca xưa cũ,vì nơi này chỉ có nhạc cũ mà thôi. Hạ Cửu Gia mặt đỏ tía tai, ngồi trên ghế quay lưng lại với mọi người, khẽ ngâm nga hát theo. Thẩm Hi hát rất hay, mỗi khi hát xong một bài đều có người vỗ tay khen ngợi. Thẩm Hi còn hay quay đầu nhìn sang cậu cười cười. Cuối cùng Hạ Cửu Gia thật sự không chịu nổi thẹn thùng, bèn cùng Hạ Vĩnh Hòa dắt Thẩm Hi rời đi.

Bởi vì Thẩm Hi uống say nên Hạ Vĩnh Hòa đổi phòng với Thẩm Hi, để con trai mình tiện chăm sóc.

Nhưng mà không biết phát sinh điều chi, mà chăm sóc một lúc liền bị Thẩm Hi kéo lên giường, một đêm chưa ngủ.

(*Phố Castro nhắc đến trong truyện:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook