Người Chơi Cảm Thấy Tui Là Vạn Nhân Mê
Chương 4:
Điềm Họa Phảng
17/01/2024
Đường Úc khác với người khác, cậu có thể nhìn thấy bảng giao diện trò chơi của mỗi người. Người xung quanh cậu đều có một giao diện NPC, tổng cộng có sáu thuộc tính, mà cao nhất là 10 điểm.
Chuyện này nghe rất vớ vẩn, nhưng sau nhiều năm chiêm nghiệm, Đường Úc cảm thấy bảng thuộc tính này rất chính xác. Ví dụ như Thẩm Quân Hành có ba thuộc tính 9 điểm, cao đến mức từ nhỏ đến giờ anh ấy đã là con nhà người ta rồi.
Còn Đường Úc, ngoại trừ mị lực 10 điểm ra, thì các thuộc tính còn lại đều là 5 điểm, đến cả trí lực cũng vậy, dân gian còn gọi là “bình hoa”.
Đường Úc chưa từng nói chuyện này cho người khác biết, cậu luôn nghi ngờ rằng chắc mình bị điên rồi, mới có thể khiến cậu nghĩ rằng đóng vai một NPC bình hoa được sinh ra trong một thế giới game, nơi mà mọi người đều là số liệu hóa.
Vậy bây giờ, bệnh của cậu lại nặng hơn rồi ư?
Chứ không sao cậu lại nhìn thấy một đám thanh niên mang bảng người chơi đang chen chúc trước cửa xe, người sau đẩy người trước giống như đang chen lấn trong giờ cao điểm sáng sớm vậy: “Nhanh lên, nhanh lên đi, mấy người đằng trước kia mau lên xe lẹ đi trời.”
Đường Úc chớp mắt rồi nhìn xung quanh, xác nhận mình là hành khách duy nhất trên xe. Chỗ nào cũng có chỗ trống nên vốn không cần phải chen lấn.
Người chơi thứ nhất vừa lăn vừa bò chen lên trong xe. Việc đầu tiên cô làm là nhặt tàn thuốc, không hề sợ dơ mà bỏ vào túi. Sau đó cô chạy đến nhặt một lon nước, rồi lại sải bước lụm mấy bịch đồ ăn vặt còn đang dang dở.
Đường Úc: "..."
Người chơi này đi đến đâu cũng tiện tay nhặt đồ rơi dưới đất, giống như một người nhặt rác siêng năng, không ngừng lục lọi rác trên xe buýt.
Lại có một người chơi khác chen chúc lên xe, anh ta nhanh chóng cởi áo khoác, quần, giày và tất, khi chỉ còn lại một chiếc quần lót, anh ta mới tự mình lẩm bẩm: “Tui biết ngay là mình không thể cởi thêm được nữa mà.”
Đường Úc: "..."
Một tiếng "Ầm" vang lên bên tai Đường Úc. Đường Úc hốt hoảng vội vàng quay đầu lại. Cậu thấy một nắm đấm đập mạnh vào cửa kính, còn bảng người chơi của người tung ra cú đấm này lại cực kì đặc biệt.
Đường Úc trợn to hai mắt, lại có một tiếng đập vang lên. Người chơi có ID tên "Yến Lãng không bao giờ đăng bài trễ" đang điên cuồng đập vỡ kính, tựa như anh ta không hề thấy đau vậy. Nắm đấm be bét máu thịt giống như sắp xuyên qua cửa kính trong suốt rồi đấm vào cơ thể Đường Úc.
Đường Úc: "..."
Đường Úc hoảng sợ dịch qua một bên. Cậu muốn đứng dậy, nhưng khi cậu vừa mới nhích ra ngoài một chút thì đã nghe thấy có thêm nhiều người chơi lên xe.
Tiếng đập cửa đã ngừng, người chơi quái gở kia cũng chạy về phía cửa xe theo bọn họ.
Đường Úc hạ vành mũ xuống, cậu chen vào góc ghế rồi cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình.
"Trò chơi này quá chân thực rồi má ơi, mãn nhãn mọi khía cạnh luôn á."
“Ý, bình cứu hỏa phun được luôn nè."
"Mọi người nhìn đi, ở đây có NPC kìa."
Đường Úc sững người, cảm thấy vô số ánh mắt đang rơi xuống người cậu.
"Đừng quên nhập vai vào game đấy." Một giọng nói trẻ tuổi nhắc nhở: "Mặc dù hệ thống sẽ giúp chúng ta dung hòa một số từ ngữ, nhưng những thao tác quá lố như không mặc quần áo đúng cách, chắc chắn sẽ khiến NPC khó chịu.”
“Cười vl, không phải cậu cũng gọi anh ta là NPC à?"
“Bảng thuộc tính của NPC này gà quá à…Ơ? Mị lực full điểm này."
"Sao cậu ấy lại che mặt không cho ai nhìn vậy nhỉ?"
"Đỉnh vậy trời, tui bóp mặt nửa ngày trời mà cái game này chỉ phán mị lực của tui có 7 điểm. Tui cũng muốn nhìn đáp án 10 điểm mà game này thiết lập sẽ ra sao."
“Xin chào!"
"Trên đầu cậu ấy không có dấu chấm than. Vậy là phải tám chuyện mới nhận nhiệm vụ được à? Ái nè nè bạn gì ơi, bạn có cần tui giúp gì không?"
“Xin chào, cướp đây."
Đường Úc bối rối sợ hãi cúi đầu. Cậu nghe thấy những giọng nói kia đang xoay quanh mình: “Sao NPC này không nói gì thế? Mấy cậu có nghĩ là cậu ta không phải là NPC cung cấp manh mối không?”
“NPC cung cấp manh mối là gì thế?”
“Thì là loại NPC phải chết ngay từ đầu, thông qua
cái chết sẽ cho chúng ta biết manh mối nhiệm vụ đó.”
"Nghe giống kiểu nhân vật phụ mới vào đã hẹo quá vậy. Nhưng NPC này có mị lực cao như thế, chết sớm thì phí vãi ra.”
“Ha ha, biết đâu hệ thống tự cho max điểm mị lực, giống kiểu đánh giá điểm tuyệt đối trong mấy game thay đồ ấy."
Đường Úc gần như choáng ngợp trước lượng thông tin mà nhóm người chơi điên cuồng đang trò chuyện này. Giây tiếp theo, một bàn tay đẫm máu đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Úc, đầu ngón tay kia không ngừng chảy ra dòng máu sềnh sệch xuống xuống sàn.
Con ngươi của Đường Úc co lại.
Cậu biết bàn tay này.
Đó là bàn tay vừa hung bạo đập nát cửa kính xe, bây giờ lại đang đưa tay về phía Đường Úc. Làn da kia gần như không còn nguyên vẹn, bao bọc những đốt ngón tay bị gãy, một số ngón tay buông thõng rũ xuống, lộ ra cảm giác quái dị.
Trái ngược với bàn tay này là giọng nói của người đàn ông vừa trẻ trung và tràn ngập sức sống: “Nào nào, để tui nhìn người đẹp tí nào.”
Đường Úc biết giới tính không được đánh dấu trên bảng NPC cho nên đã khiến chàng trai trẻ này hiểu nhầm giới tính của mình.
Một giọt máu sềnh sệch rơi lên mu bàn tay trắng như tuyết của Đường Úc.
Đường Úc giấu hai tay như phải bỏng, nhưng thân thể của cậu lại không thể giấu được trong chiếc ghế nhỏ hẹp này nữa.
Ngay cả khẩu trang cũng không thể cản được mùi máu tươi đang đập vào mũi cậu. Bàn tay đẫm máu kia đang chạm vào dây đeo khẩu trang của Đường Úc.
"Tài xế chết rồi." Một giọng nói lạnh lùng át đi tiếng ồn ào của những người có mặt.
Chuyện này nghe rất vớ vẩn, nhưng sau nhiều năm chiêm nghiệm, Đường Úc cảm thấy bảng thuộc tính này rất chính xác. Ví dụ như Thẩm Quân Hành có ba thuộc tính 9 điểm, cao đến mức từ nhỏ đến giờ anh ấy đã là con nhà người ta rồi.
Còn Đường Úc, ngoại trừ mị lực 10 điểm ra, thì các thuộc tính còn lại đều là 5 điểm, đến cả trí lực cũng vậy, dân gian còn gọi là “bình hoa”.
Đường Úc chưa từng nói chuyện này cho người khác biết, cậu luôn nghi ngờ rằng chắc mình bị điên rồi, mới có thể khiến cậu nghĩ rằng đóng vai một NPC bình hoa được sinh ra trong một thế giới game, nơi mà mọi người đều là số liệu hóa.
Vậy bây giờ, bệnh của cậu lại nặng hơn rồi ư?
Chứ không sao cậu lại nhìn thấy một đám thanh niên mang bảng người chơi đang chen chúc trước cửa xe, người sau đẩy người trước giống như đang chen lấn trong giờ cao điểm sáng sớm vậy: “Nhanh lên, nhanh lên đi, mấy người đằng trước kia mau lên xe lẹ đi trời.”
Đường Úc chớp mắt rồi nhìn xung quanh, xác nhận mình là hành khách duy nhất trên xe. Chỗ nào cũng có chỗ trống nên vốn không cần phải chen lấn.
Người chơi thứ nhất vừa lăn vừa bò chen lên trong xe. Việc đầu tiên cô làm là nhặt tàn thuốc, không hề sợ dơ mà bỏ vào túi. Sau đó cô chạy đến nhặt một lon nước, rồi lại sải bước lụm mấy bịch đồ ăn vặt còn đang dang dở.
Đường Úc: "..."
Người chơi này đi đến đâu cũng tiện tay nhặt đồ rơi dưới đất, giống như một người nhặt rác siêng năng, không ngừng lục lọi rác trên xe buýt.
Lại có một người chơi khác chen chúc lên xe, anh ta nhanh chóng cởi áo khoác, quần, giày và tất, khi chỉ còn lại một chiếc quần lót, anh ta mới tự mình lẩm bẩm: “Tui biết ngay là mình không thể cởi thêm được nữa mà.”
Đường Úc: "..."
Một tiếng "Ầm" vang lên bên tai Đường Úc. Đường Úc hốt hoảng vội vàng quay đầu lại. Cậu thấy một nắm đấm đập mạnh vào cửa kính, còn bảng người chơi của người tung ra cú đấm này lại cực kì đặc biệt.
Đường Úc trợn to hai mắt, lại có một tiếng đập vang lên. Người chơi có ID tên "Yến Lãng không bao giờ đăng bài trễ" đang điên cuồng đập vỡ kính, tựa như anh ta không hề thấy đau vậy. Nắm đấm be bét máu thịt giống như sắp xuyên qua cửa kính trong suốt rồi đấm vào cơ thể Đường Úc.
Đường Úc: "..."
Đường Úc hoảng sợ dịch qua một bên. Cậu muốn đứng dậy, nhưng khi cậu vừa mới nhích ra ngoài một chút thì đã nghe thấy có thêm nhiều người chơi lên xe.
Tiếng đập cửa đã ngừng, người chơi quái gở kia cũng chạy về phía cửa xe theo bọn họ.
Đường Úc hạ vành mũ xuống, cậu chen vào góc ghế rồi cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình.
"Trò chơi này quá chân thực rồi má ơi, mãn nhãn mọi khía cạnh luôn á."
“Ý, bình cứu hỏa phun được luôn nè."
"Mọi người nhìn đi, ở đây có NPC kìa."
Đường Úc sững người, cảm thấy vô số ánh mắt đang rơi xuống người cậu.
"Đừng quên nhập vai vào game đấy." Một giọng nói trẻ tuổi nhắc nhở: "Mặc dù hệ thống sẽ giúp chúng ta dung hòa một số từ ngữ, nhưng những thao tác quá lố như không mặc quần áo đúng cách, chắc chắn sẽ khiến NPC khó chịu.”
“Cười vl, không phải cậu cũng gọi anh ta là NPC à?"
“Bảng thuộc tính của NPC này gà quá à…Ơ? Mị lực full điểm này."
"Sao cậu ấy lại che mặt không cho ai nhìn vậy nhỉ?"
"Đỉnh vậy trời, tui bóp mặt nửa ngày trời mà cái game này chỉ phán mị lực của tui có 7 điểm. Tui cũng muốn nhìn đáp án 10 điểm mà game này thiết lập sẽ ra sao."
“Xin chào!"
"Trên đầu cậu ấy không có dấu chấm than. Vậy là phải tám chuyện mới nhận nhiệm vụ được à? Ái nè nè bạn gì ơi, bạn có cần tui giúp gì không?"
“Xin chào, cướp đây."
Đường Úc bối rối sợ hãi cúi đầu. Cậu nghe thấy những giọng nói kia đang xoay quanh mình: “Sao NPC này không nói gì thế? Mấy cậu có nghĩ là cậu ta không phải là NPC cung cấp manh mối không?”
“NPC cung cấp manh mối là gì thế?”
“Thì là loại NPC phải chết ngay từ đầu, thông qua
cái chết sẽ cho chúng ta biết manh mối nhiệm vụ đó.”
"Nghe giống kiểu nhân vật phụ mới vào đã hẹo quá vậy. Nhưng NPC này có mị lực cao như thế, chết sớm thì phí vãi ra.”
“Ha ha, biết đâu hệ thống tự cho max điểm mị lực, giống kiểu đánh giá điểm tuyệt đối trong mấy game thay đồ ấy."
Đường Úc gần như choáng ngợp trước lượng thông tin mà nhóm người chơi điên cuồng đang trò chuyện này. Giây tiếp theo, một bàn tay đẫm máu đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Úc, đầu ngón tay kia không ngừng chảy ra dòng máu sềnh sệch xuống xuống sàn.
Con ngươi của Đường Úc co lại.
Cậu biết bàn tay này.
Đó là bàn tay vừa hung bạo đập nát cửa kính xe, bây giờ lại đang đưa tay về phía Đường Úc. Làn da kia gần như không còn nguyên vẹn, bao bọc những đốt ngón tay bị gãy, một số ngón tay buông thõng rũ xuống, lộ ra cảm giác quái dị.
Trái ngược với bàn tay này là giọng nói của người đàn ông vừa trẻ trung và tràn ngập sức sống: “Nào nào, để tui nhìn người đẹp tí nào.”
Đường Úc biết giới tính không được đánh dấu trên bảng NPC cho nên đã khiến chàng trai trẻ này hiểu nhầm giới tính của mình.
Một giọt máu sềnh sệch rơi lên mu bàn tay trắng như tuyết của Đường Úc.
Đường Úc giấu hai tay như phải bỏng, nhưng thân thể của cậu lại không thể giấu được trong chiếc ghế nhỏ hẹp này nữa.
Ngay cả khẩu trang cũng không thể cản được mùi máu tươi đang đập vào mũi cậu. Bàn tay đẫm máu kia đang chạm vào dây đeo khẩu trang của Đường Úc.
"Tài xế chết rồi." Một giọng nói lạnh lùng át đi tiếng ồn ào của những người có mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.