Người Chơi Cảm Thấy Tui Là Vạn Nhân Mê
Chương 9:
Điềm Họa Phảng
18/01/2024
Vành tai cậu hơi giật giật, Đường Úc cố gắng hết sức phớt lờ động tĩnh của những người chơi khác để nghe rõ tiếng tí tách này. Đây là tiếng của chất lỏng đang nhỏ giọt, nhưng nó lại khác với âm thanh nhỏ giọt của nước, có cảm giác... sền sệt dinh dính.
Bóng đèn mờ tối trong xe buýt bỗng nhiên bật sáng, khiến Đường Úc vô thức nheo mắt lại. Xuyên qua ánh sáng xanh của bóng đèn kia, cậu nhìn thấy vô số chất lỏng màu đỏ đang chảy ra từ những vết nứt trên cửa kính, những chiếc tay nắm tròn đang lắc lư, và cả thành xe kim loại đứt gãy. Nó chảy ra từng giọt, có giọt ngắn giọt dài, giống như xe buýt đang bị thương rỉ máu.
Nhưng những điều này không phải là trọng điểm. Đường Úc trừng lớn hai mắt, bởi vì cậu đã thấy tất cả các chỗ ngồi trong xe đều đã chật kín hành khách!
Một cái đầu đen như mực bỗng xuất hiện trước mắt Đường Úc. Số lượng đã hơn tám người, mà trên đầu của những thứ này đều không có bảng người chơi!
Đường Úc quay đầu sang chỗ khác thì thấy một bàn tay khô quắp đang bóp lấy cổ Setraline. Setraline sắp chết bỗng nhìn về phía Đường Úc, yếu ớt phun ra một câu:
“Đây... là do... cậu làm... ư?”
Giây tiếp theo, Setraline chết đi, hóa thành không khí biến mất trong xe.
Đôi tay kỳ lạ kia rủ xuống đầu gối, bên cạnh Đường Úc lại có thêm một hành khách xác ướp ngồi trên ghế!
Ánh đèn mờ ảo lại vụt tắt, bóng tối lại bao trùm toa xe một lần nữa. Đường Úc đổ mồ hôi lạnh, cậu chỉ nghe thấy đám người chơi kia đang hưng phấn hét lên: “Ăn một búa của tao đi nè!”
“Chết đi mày!”
“Á á mày đừng đến đây, tao đánh chết mày bây giờ á á á!”
“Má, thằng điên nào mới đánh tao đấy! Trò chơi này không có miễn tổn thương giữa đồng đội đâu nha!”
Khi đèn xe được bật sáng một lần nữa, hành khách xác ướp đang ngồi bên cạnh Đường Úc bỗng nhiên há mồm, khuôn mặt nó vặn vẹo, duỗi hai tay rồi đột nhiên lao về phía Đường Úc...
Đường Úc không kịp tránh né, cậu chỉ có thể mở to mắt, ngơ ngác nhìn con xác ướp kia chia năm xẻ bảy trước mắt mình.
Chiếc búa cứu hộ đập vỡ đầu nó run lên nhè nhẹ.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Đường Úc sẽ không thể tin chiếc búa bình thường này có thể dễ dàng đập vỡ hộp sọ cứng rắn kia.
“Con mẹ nó, Setraline, anh đi đâu rồi hả?” Yến Lãng đang chửi mắng đồng đội bỗng nhiên ngừng lại, anh ta kinh ngạc ồ một tiếng.
[Chúc mừng người chơi Yến Lãng đã thành công thức tỉnh dị năng của mình: Phân tích nhược điểm. Bạn có xác suất phân tích nhược điểm của mọi thứ, chênh lệch đẳng cấp càng cao thì tỉ lệ thành công sẽ càng thấp.]
[Bạn đã phân tích nhược điểm của hành khách xác ướp này, thành công tìm thấy điểm yếu trên đầu của xác ướp.]
Đường Úc hoảng sợ nhìn Yến Lãng đang huơ búa cứu hộ trên tay, anh ta đập nát đầu của những hành khách xác ướp đang xông đến xung quanh mình như đập dưa hấu vậy.
“Xin lỗi nha, tôi vừa mới hồi sinh.” Setraline sống lại rồi bước ra trước ánh mắt không thể tin được của Đường Úc, anh ta nói với Yến Lãng: “Tôi phát hiện đám hành khách quái vật này chỉ tấn công khi đèn xe bật sáng thôi.”
Yến Lãng nghe vậy thì giương mắt nhìn về phía đèn xe. Đôi mắt của anh ta bỗng nhiên trở nên sắc lạnh, hoàn toàn khác với vẻ mặt trước đó của anh ta.
Ngay sau đó, Yến Lãng giơ búa cứu hộ lên: “Chiếc xe này sẽ bị suy yếu trong bóng tối! Chúng ta mau đập hết đèn xe đi!”
Những người chơi đáp lại lời kêu gọi của Yến Lãng bằng những tiếng reo hò, bọn họ giống như những đứa trẻ không được cho kẹo trong ngày Halloween, vui vẻ đập phá trong xe.
Hành động này như rút đi “sinh mệnh” của xe buýt vậy, vô số hành khách xác ướp lao đến giữ những người đang đập vỡ đèn xe lại. Mấy người chơi đánh đến mày chết tao sống, xác ướp chết thì chết thôi, nhưng họ vẫn có thể sống lại.
Đèn xe buýt sáng tối đang xen, Đường Úc co ro ngồi trong góc, đôi mắt xanh biếc của cậu mở to. Cậu nhìn cảnh tượng đáng lẽ phải cực kỳ đáng sợ lại trở thành một sân khấu kỳ quái chỉ vì sự có mặt của những người chơi này.
Máu phun ra khắp nơi trong xe buýt, tạo thành những bãi máu lớn nhầy nhụa màu đỏ sậm dưới chân, giống như một chiếc thảm đỏ trang trí vậy.
Những hành khách xác ướp di chuyển chậm chạp lần lượt bị người chơi đánh ngã xuống đất rồi vỡ thành từng mảnh. Chúng đúng là những nhân vật phụ cần cù chăm chỉ mà.
Những người chơi điên cuồng trò chuyện trên trời dưới đất, coi nhẹ chuyện sống chết, muốn làm gì thì làm, bất chấp đau đớn, chiến đấu đẫm máu, chết đi sống lại, còn có thể thức tỉnh năng lực đặc biệt. Họ xứng đáng là nhân vật chính.
Còn cậu thì sao?
Cậu là cái gì?
Chiếc đèn xe cuối cùng bị đập nát con xác ướp cuối cùng cũng đã bị đánh bại nằm xuống mặt đất. Chiếc xe buýt như đã gặp một vụ tai nạn ô tô thảm khốc, nó gần như đã tan nát.
Xe buýt chậm rãi rơi xuống đất. Khi xe buýt đáp xuống mặt đất, tâm trạng của Đường Úc dường như cũng quay về với thực tại, tựa như một lọ dung dịch bị lắc đến sủi bọt được để lắng đọng qua đêm vậy.
Một câu trả lời bỗng nhiên nổi lên.
Cậu nghĩ, mình chỉ là khán giả, là NPC mà thôi.
Bóng đèn mờ tối trong xe buýt bỗng nhiên bật sáng, khiến Đường Úc vô thức nheo mắt lại. Xuyên qua ánh sáng xanh của bóng đèn kia, cậu nhìn thấy vô số chất lỏng màu đỏ đang chảy ra từ những vết nứt trên cửa kính, những chiếc tay nắm tròn đang lắc lư, và cả thành xe kim loại đứt gãy. Nó chảy ra từng giọt, có giọt ngắn giọt dài, giống như xe buýt đang bị thương rỉ máu.
Nhưng những điều này không phải là trọng điểm. Đường Úc trừng lớn hai mắt, bởi vì cậu đã thấy tất cả các chỗ ngồi trong xe đều đã chật kín hành khách!
Một cái đầu đen như mực bỗng xuất hiện trước mắt Đường Úc. Số lượng đã hơn tám người, mà trên đầu của những thứ này đều không có bảng người chơi!
Đường Úc quay đầu sang chỗ khác thì thấy một bàn tay khô quắp đang bóp lấy cổ Setraline. Setraline sắp chết bỗng nhìn về phía Đường Úc, yếu ớt phun ra một câu:
“Đây... là do... cậu làm... ư?”
Giây tiếp theo, Setraline chết đi, hóa thành không khí biến mất trong xe.
Đôi tay kỳ lạ kia rủ xuống đầu gối, bên cạnh Đường Úc lại có thêm một hành khách xác ướp ngồi trên ghế!
Ánh đèn mờ ảo lại vụt tắt, bóng tối lại bao trùm toa xe một lần nữa. Đường Úc đổ mồ hôi lạnh, cậu chỉ nghe thấy đám người chơi kia đang hưng phấn hét lên: “Ăn một búa của tao đi nè!”
“Chết đi mày!”
“Á á mày đừng đến đây, tao đánh chết mày bây giờ á á á!”
“Má, thằng điên nào mới đánh tao đấy! Trò chơi này không có miễn tổn thương giữa đồng đội đâu nha!”
Khi đèn xe được bật sáng một lần nữa, hành khách xác ướp đang ngồi bên cạnh Đường Úc bỗng nhiên há mồm, khuôn mặt nó vặn vẹo, duỗi hai tay rồi đột nhiên lao về phía Đường Úc...
Đường Úc không kịp tránh né, cậu chỉ có thể mở to mắt, ngơ ngác nhìn con xác ướp kia chia năm xẻ bảy trước mắt mình.
Chiếc búa cứu hộ đập vỡ đầu nó run lên nhè nhẹ.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Đường Úc sẽ không thể tin chiếc búa bình thường này có thể dễ dàng đập vỡ hộp sọ cứng rắn kia.
“Con mẹ nó, Setraline, anh đi đâu rồi hả?” Yến Lãng đang chửi mắng đồng đội bỗng nhiên ngừng lại, anh ta kinh ngạc ồ một tiếng.
[Chúc mừng người chơi Yến Lãng đã thành công thức tỉnh dị năng của mình: Phân tích nhược điểm. Bạn có xác suất phân tích nhược điểm của mọi thứ, chênh lệch đẳng cấp càng cao thì tỉ lệ thành công sẽ càng thấp.]
[Bạn đã phân tích nhược điểm của hành khách xác ướp này, thành công tìm thấy điểm yếu trên đầu của xác ướp.]
Đường Úc hoảng sợ nhìn Yến Lãng đang huơ búa cứu hộ trên tay, anh ta đập nát đầu của những hành khách xác ướp đang xông đến xung quanh mình như đập dưa hấu vậy.
“Xin lỗi nha, tôi vừa mới hồi sinh.” Setraline sống lại rồi bước ra trước ánh mắt không thể tin được của Đường Úc, anh ta nói với Yến Lãng: “Tôi phát hiện đám hành khách quái vật này chỉ tấn công khi đèn xe bật sáng thôi.”
Yến Lãng nghe vậy thì giương mắt nhìn về phía đèn xe. Đôi mắt của anh ta bỗng nhiên trở nên sắc lạnh, hoàn toàn khác với vẻ mặt trước đó của anh ta.
Ngay sau đó, Yến Lãng giơ búa cứu hộ lên: “Chiếc xe này sẽ bị suy yếu trong bóng tối! Chúng ta mau đập hết đèn xe đi!”
Những người chơi đáp lại lời kêu gọi của Yến Lãng bằng những tiếng reo hò, bọn họ giống như những đứa trẻ không được cho kẹo trong ngày Halloween, vui vẻ đập phá trong xe.
Hành động này như rút đi “sinh mệnh” của xe buýt vậy, vô số hành khách xác ướp lao đến giữ những người đang đập vỡ đèn xe lại. Mấy người chơi đánh đến mày chết tao sống, xác ướp chết thì chết thôi, nhưng họ vẫn có thể sống lại.
Đèn xe buýt sáng tối đang xen, Đường Úc co ro ngồi trong góc, đôi mắt xanh biếc của cậu mở to. Cậu nhìn cảnh tượng đáng lẽ phải cực kỳ đáng sợ lại trở thành một sân khấu kỳ quái chỉ vì sự có mặt của những người chơi này.
Máu phun ra khắp nơi trong xe buýt, tạo thành những bãi máu lớn nhầy nhụa màu đỏ sậm dưới chân, giống như một chiếc thảm đỏ trang trí vậy.
Những hành khách xác ướp di chuyển chậm chạp lần lượt bị người chơi đánh ngã xuống đất rồi vỡ thành từng mảnh. Chúng đúng là những nhân vật phụ cần cù chăm chỉ mà.
Những người chơi điên cuồng trò chuyện trên trời dưới đất, coi nhẹ chuyện sống chết, muốn làm gì thì làm, bất chấp đau đớn, chiến đấu đẫm máu, chết đi sống lại, còn có thể thức tỉnh năng lực đặc biệt. Họ xứng đáng là nhân vật chính.
Còn cậu thì sao?
Cậu là cái gì?
Chiếc đèn xe cuối cùng bị đập nát con xác ướp cuối cùng cũng đã bị đánh bại nằm xuống mặt đất. Chiếc xe buýt như đã gặp một vụ tai nạn ô tô thảm khốc, nó gần như đã tan nát.
Xe buýt chậm rãi rơi xuống đất. Khi xe buýt đáp xuống mặt đất, tâm trạng của Đường Úc dường như cũng quay về với thực tại, tựa như một lọ dung dịch bị lắc đến sủi bọt được để lắng đọng qua đêm vậy.
Một câu trả lời bỗng nhiên nổi lên.
Cậu nghĩ, mình chỉ là khán giả, là NPC mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.