Người Chơi Của Ta Đều Là Phái Kỹ Thuật Diễn
Chương 14: Npc Này Căn Bản Không Đi Theo Kịch Bản
Thanh Sam Thụ Túy
04/11/2022
Đương nhiên, lúc trước hắn cũng không yếu, bởi vì người hắn sắm vai chính là Nhiếp Nhượng, vậy nên tố chất của cơ thể đã được điều chỉnh giống như Nhiếp Nhượng lúc đó.
Nhưng có tố chất mà không phát huy được thì cũng là phí phạm.
Giống như trong trò chơi hành động, người mới và đại lão đều dùng nhân vật có thuộc tính giống nhau, nhưng người mới lại bị quái giết chết trong chớp mắt, còn đại lão lại có thể giết quái mà không hề bị thương.
Bây giờ có được kỹ năng tinh thông kiếm thuật có thể nói là như hổ thêm cánh.
Mà điều làm Nhiếp Nhượng cảm thấy càng thêm khiếp sợ không phải là chiến lực trong trò chơi của hắn tăng lên, mà là cảm nhận kỳ diệu giống như được ban phước vậy!
Lúc trước hắn cũng từng chơi rất nhiều trò chơi thực tế ảo, cho dù là trò chơi đứng đầu thị trường hiện nay cũng chỉ có thể làm được độ chân thực năm mươi phần trăm, có thể làm ra động tác với độ chính xác rất cao như trong hiện thực.
Chỉ vậy thôi hắn đã cảm thấy rất thần kỳ rồi, nhưng trong trò chơi này, vậy mà hắn lại có thể trực tiếp có được trí nhớ cơ bắp?!
Thế thì ai chơi lại nữa?
Tạm thời Triệu Hải Bình không rảnh quan tâm tới chuyện trò chơi này sử dụng công nghệ đen gì, những chuyện này có thể đợi tới khi rời khỏi trò chơi rồi vào diễn đàn xem sau.
Việc quan trọng lúc này là phải vượt qua phó bản.
Triệu Hải Bình đi theo sau thái giám vào trong đại điện.
“Thảo dân khấu kiến bệ hạ!”
Hắn quỳ xuống và dùng hai tay nâng hộp gỗ lên cao như lần trước.
Xung quanh vẫn im lặng không hề có tiếng động, cũng không có lời đáp lại, nhưng lần này Triệu Hải Bình học ngoan, đánh chết cũng không dám ngẩng đầu lên.
Một lát sau, hắn nghe thấy một giọng nói hồn hậu truyền tới từ phía trước: “Đứng lên đi.”
Thật ra thời gian đó rất ngắn, nhưng dưới áp lực tinh thần vô cùng lớn đó, Triệu Hải Bình chỉ cảm thấy sống một ngày như một năm.
Nhưng hắn vừa đứng lên đã nghe thấy tiếng quát đột nhiên vang lên của Yến Linh Đế: “Vì sao ngươi lại sợ hãi tới nỗi hai chân run rẩy? Chẳng lẽ là trong lòng có quỷ, có mưu đồ khác?!
“Nói!”
Giọng nói như tiếng sấm, vang vọng toàn bộ đại điện.
Trong đầu Triệu Hải Bình như có một vạn con thảo nê mã đang lao nhanh.
Hắn biết Yến Linh Đế trong sách sử là người có tính tình kì quái, vui giận thất thường, thường xuyên chém đầu đại thần vì một số việc nhỏ không thể hiểu được, nhưng dù gì đó cũng chỉ là được ghi chép lại.
Mà bây giờ tận mắt nhìn thấy mới biết được tám chữ này có ý gì.
Thấy lần này mình chuẩn bị lại chết một cách khó hiểu, Triệu Hải Bình cái khó ló cái khôn, vội vàng bùm một tiếng quỳ xuống: “Bệ hạ bớt giận!
“Thảo dân… Thảo dân là người nông thôn quê mùa, bị khí thế như trời của bệ hạ làm cho sợ hãi, cho nên mới nơm nớp lo sợ, không biết phải làm sao.”
Mồ hôi nhỏ giọt trên trán, Triệu Hải Bình quỳ xuống mặt đất không dám ngẩng đầu lên. Hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình và cái chết chỉ cách nhau 0,01cm.
Lại là một khoảng thời gian không dài nhưng cực kỳ dày vò.
Dường như Yến Linh Đế cũng nhận đồng với cách nói này, hắn nhìn sang thái giám đứng bên cạnh: “Đi, mang điềm lành trong tay hắn tới cho Trẫm xem.”
Triệu Hải Bình sửng sốt.
Hả? Không đúng, kịch bản đâu có như vậy?
Ngươi không cho ta tới hiến vật quý thì sao ta ám sát ngươi được?
Thấy thái giám đã bước tới gần, Triệu Hải Bình vội vàng nói: “Đợi đã!
“Bệ hạ, tuy Mặc Ngọc Kỳ Lân này là điềm lành, chỉ tiếc là bên trên có một chút tỳ vết, nếu không quan sát một cách cẩn thận thì rất khó có thể phát hiện ra.
“Xin bệ hạ cho phép thần tới gần để chỉ cho bệ hạ.”
Thái giám dừng bước giống như đang chờ mệnh lệnh tiếp theo của Yến Linh Đế.
Triệu Hải Bình cảm thấy có vẻ ổn rồi, trong lòng đã bắt đầu tính toán xem sau khi tới đó phải biểu diễn như thế nào, rút bảo kiếm ra từ trong Mặc Ngọc Kỳ Lân như thế nào và đâm vào vị trí nào trên người Yến Linh Đế.
Nhưng, Yến Linh Đế căn bản không để ý tới lời thỉnh cầu của hắn.
“Nếu ngươi sợ hãi vì khí thế như trời của ta, chỉ quỳ trong điện nhìn ta từ xa cũng sợ hãi không biết làm sao. Vậy tại sao bây giờ lại dám bước tới chỉ ra tỳ vết trên Mặc Ngọc Kỳ Lân cho ta xem?
“Hừ, xem ra là có người lòng dạ khó lường, có mưu đồ khác!
“Người đâu, bắt lấy hắn!”
What? Mẹ mi!
Sao NPC này lại không làm theo kịch bản vậy? Sao lại sửa diễn cho chính mình vậy hả?
Nhưng có tố chất mà không phát huy được thì cũng là phí phạm.
Giống như trong trò chơi hành động, người mới và đại lão đều dùng nhân vật có thuộc tính giống nhau, nhưng người mới lại bị quái giết chết trong chớp mắt, còn đại lão lại có thể giết quái mà không hề bị thương.
Bây giờ có được kỹ năng tinh thông kiếm thuật có thể nói là như hổ thêm cánh.
Mà điều làm Nhiếp Nhượng cảm thấy càng thêm khiếp sợ không phải là chiến lực trong trò chơi của hắn tăng lên, mà là cảm nhận kỳ diệu giống như được ban phước vậy!
Lúc trước hắn cũng từng chơi rất nhiều trò chơi thực tế ảo, cho dù là trò chơi đứng đầu thị trường hiện nay cũng chỉ có thể làm được độ chân thực năm mươi phần trăm, có thể làm ra động tác với độ chính xác rất cao như trong hiện thực.
Chỉ vậy thôi hắn đã cảm thấy rất thần kỳ rồi, nhưng trong trò chơi này, vậy mà hắn lại có thể trực tiếp có được trí nhớ cơ bắp?!
Thế thì ai chơi lại nữa?
Tạm thời Triệu Hải Bình không rảnh quan tâm tới chuyện trò chơi này sử dụng công nghệ đen gì, những chuyện này có thể đợi tới khi rời khỏi trò chơi rồi vào diễn đàn xem sau.
Việc quan trọng lúc này là phải vượt qua phó bản.
Triệu Hải Bình đi theo sau thái giám vào trong đại điện.
“Thảo dân khấu kiến bệ hạ!”
Hắn quỳ xuống và dùng hai tay nâng hộp gỗ lên cao như lần trước.
Xung quanh vẫn im lặng không hề có tiếng động, cũng không có lời đáp lại, nhưng lần này Triệu Hải Bình học ngoan, đánh chết cũng không dám ngẩng đầu lên.
Một lát sau, hắn nghe thấy một giọng nói hồn hậu truyền tới từ phía trước: “Đứng lên đi.”
Thật ra thời gian đó rất ngắn, nhưng dưới áp lực tinh thần vô cùng lớn đó, Triệu Hải Bình chỉ cảm thấy sống một ngày như một năm.
Nhưng hắn vừa đứng lên đã nghe thấy tiếng quát đột nhiên vang lên của Yến Linh Đế: “Vì sao ngươi lại sợ hãi tới nỗi hai chân run rẩy? Chẳng lẽ là trong lòng có quỷ, có mưu đồ khác?!
“Nói!”
Giọng nói như tiếng sấm, vang vọng toàn bộ đại điện.
Trong đầu Triệu Hải Bình như có một vạn con thảo nê mã đang lao nhanh.
Hắn biết Yến Linh Đế trong sách sử là người có tính tình kì quái, vui giận thất thường, thường xuyên chém đầu đại thần vì một số việc nhỏ không thể hiểu được, nhưng dù gì đó cũng chỉ là được ghi chép lại.
Mà bây giờ tận mắt nhìn thấy mới biết được tám chữ này có ý gì.
Thấy lần này mình chuẩn bị lại chết một cách khó hiểu, Triệu Hải Bình cái khó ló cái khôn, vội vàng bùm một tiếng quỳ xuống: “Bệ hạ bớt giận!
“Thảo dân… Thảo dân là người nông thôn quê mùa, bị khí thế như trời của bệ hạ làm cho sợ hãi, cho nên mới nơm nớp lo sợ, không biết phải làm sao.”
Mồ hôi nhỏ giọt trên trán, Triệu Hải Bình quỳ xuống mặt đất không dám ngẩng đầu lên. Hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình và cái chết chỉ cách nhau 0,01cm.
Lại là một khoảng thời gian không dài nhưng cực kỳ dày vò.
Dường như Yến Linh Đế cũng nhận đồng với cách nói này, hắn nhìn sang thái giám đứng bên cạnh: “Đi, mang điềm lành trong tay hắn tới cho Trẫm xem.”
Triệu Hải Bình sửng sốt.
Hả? Không đúng, kịch bản đâu có như vậy?
Ngươi không cho ta tới hiến vật quý thì sao ta ám sát ngươi được?
Thấy thái giám đã bước tới gần, Triệu Hải Bình vội vàng nói: “Đợi đã!
“Bệ hạ, tuy Mặc Ngọc Kỳ Lân này là điềm lành, chỉ tiếc là bên trên có một chút tỳ vết, nếu không quan sát một cách cẩn thận thì rất khó có thể phát hiện ra.
“Xin bệ hạ cho phép thần tới gần để chỉ cho bệ hạ.”
Thái giám dừng bước giống như đang chờ mệnh lệnh tiếp theo của Yến Linh Đế.
Triệu Hải Bình cảm thấy có vẻ ổn rồi, trong lòng đã bắt đầu tính toán xem sau khi tới đó phải biểu diễn như thế nào, rút bảo kiếm ra từ trong Mặc Ngọc Kỳ Lân như thế nào và đâm vào vị trí nào trên người Yến Linh Đế.
Nhưng, Yến Linh Đế căn bản không để ý tới lời thỉnh cầu của hắn.
“Nếu ngươi sợ hãi vì khí thế như trời của ta, chỉ quỳ trong điện nhìn ta từ xa cũng sợ hãi không biết làm sao. Vậy tại sao bây giờ lại dám bước tới chỉ ra tỳ vết trên Mặc Ngọc Kỳ Lân cho ta xem?
“Hừ, xem ra là có người lòng dạ khó lường, có mưu đồ khác!
“Người đâu, bắt lấy hắn!”
What? Mẹ mi!
Sao NPC này lại không làm theo kịch bản vậy? Sao lại sửa diễn cho chính mình vậy hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.