Người Chơi Của Ta Đều Là Phái Kỹ Thuật Diễn
Chương 37: Thật Sự Có Ba Gia Đoạn
Thanh Sam Thụ Túy
04/11/2022
Tướng quân Cảnh Trung im lặng không nói gì, hiển nhiên là rất khó để hạ quyết tâm trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Tuy binh Man Bắc Địch cũng nguy cấp, nhưng ai cũng không biết đến cùng khi nào bọn họ mới tấn công, nếu vừa giết ngựa xong bọn họ đã tấn công thì phải làm sao?
Để lại quân mã ít nhất còn có thể có một bộ phận nhỏ binh lính tinh nhuệ phá vây, tìm viện binh cũng được mà sống sót cũng được, đều tương đương với có thêm một đường lui.
Giết ngựa, đúng là có thể giải quyết được vấn đề đồ ăn trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng nếu binh Man lại vây quanh thành trì mấy ngày thì sao? Đến lúc đó mọi người khổ cực bảo vệ một toà thành hoang, ngay cả hy vọng phá vây cuối cùng cũng không còn.
Lí do Triệu Hải Bình đưa ra kiến nghị này đương nhiên chính là bởi vì hắn biết rõ thời gian binh Man tấn công.
Đào được giếng đúng là có thể tạo thành một cuộc chiến tâm lý, nhưng tiền đề là phải đứng vững trong lượt tấn công đầu tiên của tộc Man đã.
Nếu binh lính bởi vì quá đói khát mà sụp đổ một cách dễ dàng thì cho dù hất nước ra ngoài thành cũng không có tác dụng gì. Binh Man Bắc Địch cũng không ngốc, mắt nhìn thành trì sắp chiếm được rồi thì sao có thể bị doạ lui một cách dễ dàng như vậy được.
Vậy nên, bây giờ cần phải giết ngựa, làm binh lính bảo trì sức chiến đấu tốt nhất.
Binh Man Bắc Địch tấn công không thành công, lại phát hiện trong thành có nguồn nước, lúc này mới có khả năng biết khó mà lui.
Chỉ là Triệu Hải Bình lại không thể nói binh Man Bắc Địch sắp tấn công, như vậy có vẻ quá mức mê tín.
Hắn chỉ có thể đổi một loại lý do khác.
“Tướng quân, chuyện quá khẩn cấp, chúng ta cần phải quyết định ngay bây giờ!
“Cho dù giữ lại quân mã thì đến lúc thành phá, người có thể chạy trốn cũng chỉ một phần mười. Chờ tới khi lao ra khỏi vòng vây của Bắc Địch thì người phá vây sợ là trăm không còn một!
“Nơi này đã trở thành một toà thành hoang từ lâu rồi, tất cả thành trì xung quanh đều đã bị Bắc Địch công hãm, muốn tìm viện binh cũng là khó như lên trời.
“Hơn nữa, nếu có một bộ phận người cưỡi ngựa phá vây thì quân tâm của những tướng sĩ khác trong thành tất nhiên sẽ tan rã, dễ dàng sụp đổ!
“Mà giết quân mã lại có hai điểm có lợi.
“Thứ nhất là có thể bảo đảm tất cả binh lính nghênh địch trong trạng thái tốt nhất, dựa vào thành trì để tạo thành thương vong lớn nhất cho Bắc Địch. Thứ hai là có thể thể hiện được quyết tâm sống chết với thành của tướng quân, làm tăng sĩ khí!
“Đến lúc đó, đào giếng ra nước, trời giáng thần binh, mới có thể tạo thành cú sốc nặng nề cho sĩ khí của người Bắc Địch, chúng ta mới có hy vọng sống sót trong tuyệt cảnh!”
Tướng quân Cảnh Trung vẫn im lặng, nhưng ánh mắt lại dần dần trở nên kiên định.
Cuối cùng, hắn đột nhiên đập bàn rồi nói:
“Nói rất đúng!
“Cùng với số ít người tham sống sợ chết phá vây còn không bằng mọi người cùng nhau, cùng sống cùng chết với toà thành này!
“Quân sĩ Đại Sở chúng ta chỉ cần còn có nhiệt huyết, sẽ quyết tử thủ biên cảnh vì Đại Sở ta, tuyệt đối không lùi về phía sau dù chỉ một bước!
“Hạ lệnh, giết ngựa! Đào giếng!”
…
Tuy binh Man Bắc Địch cũng nguy cấp, nhưng ai cũng không biết đến cùng khi nào bọn họ mới tấn công, nếu vừa giết ngựa xong bọn họ đã tấn công thì phải làm sao?
Để lại quân mã ít nhất còn có thể có một bộ phận nhỏ binh lính tinh nhuệ phá vây, tìm viện binh cũng được mà sống sót cũng được, đều tương đương với có thêm một đường lui.
Giết ngựa, đúng là có thể giải quyết được vấn đề đồ ăn trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng nếu binh Man lại vây quanh thành trì mấy ngày thì sao? Đến lúc đó mọi người khổ cực bảo vệ một toà thành hoang, ngay cả hy vọng phá vây cuối cùng cũng không còn.
Lí do Triệu Hải Bình đưa ra kiến nghị này đương nhiên chính là bởi vì hắn biết rõ thời gian binh Man tấn công.
Đào được giếng đúng là có thể tạo thành một cuộc chiến tâm lý, nhưng tiền đề là phải đứng vững trong lượt tấn công đầu tiên của tộc Man đã.
Nếu binh lính bởi vì quá đói khát mà sụp đổ một cách dễ dàng thì cho dù hất nước ra ngoài thành cũng không có tác dụng gì. Binh Man Bắc Địch cũng không ngốc, mắt nhìn thành trì sắp chiếm được rồi thì sao có thể bị doạ lui một cách dễ dàng như vậy được.
Vậy nên, bây giờ cần phải giết ngựa, làm binh lính bảo trì sức chiến đấu tốt nhất.
Binh Man Bắc Địch tấn công không thành công, lại phát hiện trong thành có nguồn nước, lúc này mới có khả năng biết khó mà lui.
Chỉ là Triệu Hải Bình lại không thể nói binh Man Bắc Địch sắp tấn công, như vậy có vẻ quá mức mê tín.
Hắn chỉ có thể đổi một loại lý do khác.
“Tướng quân, chuyện quá khẩn cấp, chúng ta cần phải quyết định ngay bây giờ!
“Cho dù giữ lại quân mã thì đến lúc thành phá, người có thể chạy trốn cũng chỉ một phần mười. Chờ tới khi lao ra khỏi vòng vây của Bắc Địch thì người phá vây sợ là trăm không còn một!
“Nơi này đã trở thành một toà thành hoang từ lâu rồi, tất cả thành trì xung quanh đều đã bị Bắc Địch công hãm, muốn tìm viện binh cũng là khó như lên trời.
“Hơn nữa, nếu có một bộ phận người cưỡi ngựa phá vây thì quân tâm của những tướng sĩ khác trong thành tất nhiên sẽ tan rã, dễ dàng sụp đổ!
“Mà giết quân mã lại có hai điểm có lợi.
“Thứ nhất là có thể bảo đảm tất cả binh lính nghênh địch trong trạng thái tốt nhất, dựa vào thành trì để tạo thành thương vong lớn nhất cho Bắc Địch. Thứ hai là có thể thể hiện được quyết tâm sống chết với thành của tướng quân, làm tăng sĩ khí!
“Đến lúc đó, đào giếng ra nước, trời giáng thần binh, mới có thể tạo thành cú sốc nặng nề cho sĩ khí của người Bắc Địch, chúng ta mới có hy vọng sống sót trong tuyệt cảnh!”
Tướng quân Cảnh Trung vẫn im lặng, nhưng ánh mắt lại dần dần trở nên kiên định.
Cuối cùng, hắn đột nhiên đập bàn rồi nói:
“Nói rất đúng!
“Cùng với số ít người tham sống sợ chết phá vây còn không bằng mọi người cùng nhau, cùng sống cùng chết với toà thành này!
“Quân sĩ Đại Sở chúng ta chỉ cần còn có nhiệt huyết, sẽ quyết tử thủ biên cảnh vì Đại Sở ta, tuyệt đối không lùi về phía sau dù chỉ một bước!
“Hạ lệnh, giết ngựa! Đào giếng!”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.