Chương 35: Chợ nô lệ
Srgvnz
29/06/2020
Cầm lại bản hợp đồng vừa được Nguyễn Minh ký, Akara hài lòng gật đầu, nhìn hắn nói:
- Ổn rồi! À chắc ngươi biết đây không phải là một hợp đồng bình thường chứ?
- Hả? À mà cũng đúng, hình như khi ký hợp đồng ta bị rút đi một chút tinh thần lực!
Nguyễn Minh cảm thấy có chút không ổn, cảm giác mình vừa bị lừa bán đi mà còn vui vẻ hợp tác leo lên xe của tên bắt cóc vậy.
- Haha! Cũng không có gì, nó chỉ hút một ít tinh thần lực của ngươi để làm tiêu ký. Chẳng may nếu ngươi bất hạnh chết đi hoặc đào ngũ thì chúng ta sẽ biết ngươi ở đâu mà tìm.
Nguyễn Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng không phải là thủ đoạn tà ác nào như khống chế, yểm bùa nên hắn cũng không sợ. Có điều hủy hợp đồng hoặc đào ngũ mặc dù phải đền bù gấp đôi số tiền, khoảng hai nghìn đồng vàng, hắn nếu không có tiền trả thì sẽ bị biếm thành nô lệ. Nhưng chuyện này hắn chưa bao giờ nghĩ tới, dù sao thì phần thưởng quá là hấp dẫn cộng thêm lại có nhiệm vụ bắt buộc của hệ thống rồi nên không thể không làm được.
Nhìn thấy thái độ bình thản của Nguyễn Minh, Akara và Bruce nhìn nhau cười vừa ý, Akara nói:
- Được rồi, hợp đồng đã ký xong! Sáng ngày mai ngươi lại tới đây, ta dẫn ngươi đi gặp đồng đội mới, rồi chọn ngày xuất phát luôn.
Nguyễn Minh gật đầu đồng ý, thấy người ta đã muốn tiến khách bèn từ biệt hai người ra khỏi cửa hàng. Thấy Nguyễn Minh đã rời khỏi, lão Bruce mới quay sang Akara:
- Nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, sao nàng lại nỡ lòng để mấy đứa trẻ này nhận lấy, nếu xảy ra chuyện gì thì hối hận cũng chẳng kịp đâu!
Akara trầm ngâm một lúc, rồi thở dài nói:
- Biết sao bây giờ, tình thế hiện tại của Trại Du cư, chàng không phải là không biết. Số lượng của binh đoàn địa ngục đang càng ngày càng đông lên, nếu chúng ta không sớm hủy diệt Andariel cùng trận pháp triệu hồi của ả, không sớm thì muộn, tên chúa quỷ này sẽ dẫn quân tới tấn công nơi này. Do số lượng của chúng được bổ sung và mở rộng liên tục nên ta nghĩ chúng ta cũng không phòng thủ được bao nhiêu đợt tấn công của chúng nữa đâu. Còn về việc tấn công Andariel thì cũng cần lực lượng rất mạnh, chàng cũng nhận ra rồi phải không, quân số của chúng ta hiện tại là không đủ đặc biệt là phải chia ra làm hai phần, một bảo vệ Trại, một tấn công pháo đài của ả. Những đứa trẻ này, mặc dù ta cũng không nỡ lòng đặt chúng vào tình thế nguy hiểm, nhưng đóa hoa trong nhà kính thì không thể chịu mưa gió được. Nhiệm vụ này vừa lúc để bọn chúng đối diện chút hiện thực phũ phàng, vừa có thể tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu thực tế. Dù sau này chúng không tham gia đội tấn công Andariel thì việc tự bảo vệ bản thân cũng đơn giản hơn nhiều.
Bruce cũng gật đầu thở dài nói:
- Haizz! Đúng, nàng làm vậy là rất đúng! Mấy đứa trẻ này! Haizz! Nhắc tới chúng ta lại đau đầu. Nên để bọn chúng chịu khổ một chút mới trưởng thành được. Còn thằng nhóc Nguyễn Minh kia, sao nàng lại để hắn tham gia vào nhiệm vụ của mấy đứa nhỏ này?
Lúc này, Akara mới cười rộ lên, nụ cười của nàng như trăm hoa đua nở đẹp đến độ khiến cho khách hàng lẫn nhân viên xung quanh, cả nam cả nữ đều bị gián đoạn, quay lại nhìn nàng một cách chăm chú.
- Chàng nghĩ ta yên tâm để mấy đứa trẻ chẳng có tí kinh nghiệm giết chóc nào ra ngoài mạo hiểm à? Ta đâu có ngốc tới mức ấy, chọn tên Nguyễn Minh này đi cùng bởi vì theo như chàng kể ta thấy hắn cũng có chút đầu óc, suy tính mọi việc cẩn thận ổn thỏa, lại có một chút kinh nghiệm săn bắt, giết chóc. Để hắn đi cùng chí ít sẽ ngăn được mấy cái đầu bốc đồng non nớt của lũ trẻ kia, không hành động một cách ngu xuẩn vì thiếu kinh nghiệm.
Lão Bruce lắc đầu cười khổ:
- Nàng không nghĩ tới chuyện bọn trẻ không coi hắn ra gì à? Dù sao thì thực lực của tên Nguyễn Minh này cũng kém hơn so với chúng.
Akara lúc này cũng cảm thấy mình tính toán thiếu sót, đúng như vậy trong cái thế giới thực lực là trên hết này, thực lực yếu kém thì không thể phục chúng được. Nếu Nguyễn Minh không chỉ huy được đám trẻ trâu kia thì sự hiện diện của hắn trong đội ngũ cũng chẳng quan trọng lắm, có thì không có tác dụng gì lớn mà không có thì cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Suy nghĩ một lúc nàng mới nói:
- Việc này cũng không khó! Theo ta quan sát thì thực lực của hắn cũng ở mức cấp một gần đột phá lên trung kỳ rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi. Có lẽ sau khi thỉnh giáo chàng về vấn đề áp súc ma lực, thực lực của hắn cũng sẽ đột phá trong vài ngày tới, như vậy là ngang với đám nhỏ của chúng ta rồi. Chỉ cần ta trao quyền dẫn đội cho hắn, nghĩ rằng đám trẻ kia dù hơi không cam lòng nhưng cũng không dám chống đối gì đâu. Dù có chút nghịch ngợm nhưng chúng vẫn là những đứa trẻ ngoan.
Lão Bruce cũng gật đầu đồng ý với suy nghĩ của nàng, rồi cả hai mỉm cười dắt tay nhau, dưới những ánh mắt ghen tị, ao ước của đám người xung quanh trở lại mái ấm nhỏ của mình.
Lại nói tới Nguyễn Minh, sau khi ra khỏi của hàng ma thuật của Akara hắn phát hiện bây giờ vẫn còn sớm nên cũng không muốn ngay lập tức trở về nhà Charsi, bèn quyết định đi dạo một vòng quanh Trại. Trong Trại còn một nơi mà hắn chưa tới đó chính là chợ nô lệ, trước đây là bởi vì không có tiền nên không tới, giờ đây dù chỉ có 20 đồng vàng nhưng cũng gọi là có một tí gia sản. Từ Charsi Nguyễn Minh biết được, thực ra những đồng vàng này cũng có giá trị rất lớn tất nhiên là dùng để mua các dụng cụ, binh khí ma pháp thì là không đáng kể. Nhưng dùng để mua sắm nhu yếu phẩm, lượng thực, ngựa, thậm chí là nô lệ thì lại rất dễ dàng. Trong trại này có ba loại tiền là đồng, bạc, vàng, 100 đồng đổi được 1 bạc, 100 bạc đổi được một vàng. Một đồng vàng đủ cho một gia đình bình thường sinh sống trong trại một hai tháng rồi, nếu biết tiết kiệm có thể sử dụng lâu hơn ấy chứ.
Đi một hồi về phía Đông của Trại Du cư, chẳng mấy chốc Nguyễn Minh đã tới được khu chợ nô lệ trong truyền thuyết. Từ phim ảnh, tiểu thuyết như kiểu Spartacus vậy, khu chợ nô lệ ngoài những chiến binh, đấu sĩ hùng mạnh còn buôn bán rất nhiều nô lệ nữ xinh đẹp. Mà tất nhiên, đã là nô lệ thì quần áo không có mà mặc là chuẩn rồi, chuyến này đến đây, dù không mua được cái gì thì ngắm thôi cũng đủ bổ mắt rồi. Bước vào chợ nô lệ, trái với những gì Nguyễn Minh đã đọc ở tiểu thuyết, vừa đến là có một hai kẻ tinh ranh già đời muốn giúp nhân vật chính tìm đường để nhận hoa hồng, hắn đứng một lúc chẳng có kẻ nào tiến tới chào hàng hắn cả. Nhìn thấy xa xa có vài kẻ đang nhìn hắn, trông cũng ra dáng người dẫn đường, nhưng có vẻ chúng không có hứng thú gì lắm với Nguyễn Minh, nhìn liếc hắn mấy cái rồi quay đi tìm đối tượng khác. Nguyễn Minh cười khổ, cái thế đạo này, trừ nhân viên cửa hàng của Akara ra thì bất cứ kẻ nào đều cùng một dạng nhìn mặt mà bắt hình dong, khinh thường người khác và... không có cái kết nào cả.
- Hừ! Nhìn cái bộ dạng rách rưới của ngươi, ai mà chẳng nghĩ ngươi là một kẻ nghèo đói! Bây giờ có tiền rồi, sao không đi mua một ít quần áo sạch đẹp tí cho bọn nó đỡ khinh? quần áo bình thường cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền cả! Đúng là tiết kiệm không đúng chỗ! var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Nghe Lyx dè bỉu, Nguyễn Minh cũng cảm thấy đúng, có kinh nghiệm lần đầu bán da nhím bị khinh thường rồi, đáng ra hắn phải nghĩ tới việc tậu một bộ quần áo xịn xò cho ra dáng người có tiền, đi đâu cũng đỡ bị khinh. Sau chuyến này, lúc trở về phải ghé qua cửa hàng quần áo sắm vài bộ mới được, tiện thể mua luôn một ít đồ cho Charsi và Lily. Dù sao thì Nguyễn Minh hiện tại đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta, tặng chút quà cũng là việc nên làm.
- Thôi vậy! Không kẻ nào dẫn đường thì ta tự đi!
Thở dài một hơi, Nguyễn Minh một à không ai mình tiến vào khu chợ nô lệ. Vào rồi mới biết, khu chợ này hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của hắn, làm gì có mấy tên chiến binh hùng mạnh bị bắt trói, làm gì có những mỹ nữ ăn mặc rách rưới, chỗ kín thì ít mà chỗ hở thì nhiều. Khung cảnh ở đây dù không đến mức rách nát tồi tàn, nhưng cũng có vẻ tiêu điều xơ xác. Những nô lệ được trói chung với nhau bởi những sợi dây xích thô to, mỗi nhóm khoảng 5 tên. Các cửa hàng thì để lộ thiên cho khách xem, nô lệ đứng ngoài trời chịu đủ mưa nắng, sương gió, chỉ dựng mấy chiếc lều nhỏ chắc là dùng để giao dịch.Lướt qua vài cửa hàng, hắn chỉ trông thấy toàn là những nô lệ có tuổi, dù trông vẫn còn khỏe mạnh nhưng cũng không có vẻ là làm được việc gì nặng nhọc cho lắm. Mỹ nữ thì tuyệt nhiên không có, chỉ có một vài động vật giống cái thôi, tỉ như cái con mà hắn đang nhìn bây giờ này, một con dê! Không nói chính xác hơn là một con nửa người nửa dê giống cái đang bị xích cổ vào một cái cột gần đó. Khuôn mặt nó vô cùng hung tợn đầy răng nanh đang vừa nhìn hắn vừa phát ra những tiếng rít gào ghê tai. Nguyễn Minh cũng chẳng có sở thích biến thái gì như "người thú" cả, tặc lưỡi rồi quay ra chỗ khác. Theo hắn nhớ, trong thế giới Diablo này, loài người không có đồng minh nào khác kiểu như thú nhân, Elf, người lùn gì gì đó, ít nhất là khi hắn chơi Diablo II thì không gặp những chủng tộc này. Vậy nên những kẻ không giống người này đều là kẻ thù, những sinh vật bị quỷ khí từ Địa ngục biến đổi, thậm chí là quỷ thuần huyết, không việc gì phải ban phát sự thương hại với chúng cả. Bởi vì chỉ một chút không cẩn thận thôi, hắn có thể bị chúng ăn đến mẩu xương cũng không còn.
Dạo một vòng quanh chợ nô lệ, Nguyễn Minh chẳng phát hiện ra có gì đáng thú vị cả, đang chuẩn bị dứt áo đi về thì bỗng nhiên vai trái bị vỗ một cái. Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy kẻ vừa rồi vỗ vai mình là một tên trung niên có vẻ mặt hèn mọn, mặt quắt tai dơi, hai mắt hình tam giác nhìn đã biết không phải là kẻ lương thiện gì. Tên này vừa cười đê tiện vừa vuốt vuốt sợi râu mọc lên từ cái nốt ruồi to tổ bố ở trên má hắn:
- Vị huynh đệ này có vẻ như chưa tìm được món hàng ưng ý đúng không?
- Hả hàng gì?
Dù biết tên này muốn hỏi cái gì nhưng Nguyễn Minh vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên, để xem tên này muốn nói cái gì. Chỉ thấy tên này cười đầy ẩn ý, như kiểu ta biết tỏng ngươi đang kiếm cái gì rồi, đừng có mà giả ngây giả ngô nữa, cùng là đàn ông cả việc gì phải giấu nhau.
- He he! Hàng gì thì trong lòng ngươi chắc cũng biết rõ rồi! Thế nào, ta dẫn ngươi đi tìm hàng chất lượng cao, mua được món hàng ưng ý mới trả ta phí dẫn đường. Rẻ thôi chỉ 50 đồng bạc, già trẻ không gạt
- Con mẹ ngươi sao không đi ăn cướp đi, dẫn đường có một đoạn mà đòi tận 50 đồng bạc!
Nghe thấy cái giá cắt cổ này, Nguyễn Minh lập tức sửng cồ lên, đùa hả, hắn chưa bao giờ nghe thấy cái lệ phí dẫn đường nào mà lại cao như vậy. Nên nhớ Nguyễn Minh liều sống liều chết săn được con nhím đầu tiên giá còn chưa tới một vàng mà tên này nhàn nhã như vậy nhưng lại kiếm được 50 bạc.
- He he! Có điều này chắc ngươi không biết! trong những người dẫn đường tại khu chợ nô lệ này chỉ có ta có thể biết chỗ tìm những món hàng chất lượng nhất! Hàng cấm! Trại chủ Kashya đã hạ tử lệnh cấm buôn bán những mặt hàng kiểu như này, tất nhiên trên có quyết sách, dưới phải có đối sách rồi. Hàng cấm vẫn được buôn bán, có điều ở một nơi vô cùng bí ẩn mà thôi! Nếu không có người dẫn đường và bảo đảm, ngươi tuyệt đối không tới được chỗ đó đâu.
- Ổn rồi! À chắc ngươi biết đây không phải là một hợp đồng bình thường chứ?
- Hả? À mà cũng đúng, hình như khi ký hợp đồng ta bị rút đi một chút tinh thần lực!
Nguyễn Minh cảm thấy có chút không ổn, cảm giác mình vừa bị lừa bán đi mà còn vui vẻ hợp tác leo lên xe của tên bắt cóc vậy.
- Haha! Cũng không có gì, nó chỉ hút một ít tinh thần lực của ngươi để làm tiêu ký. Chẳng may nếu ngươi bất hạnh chết đi hoặc đào ngũ thì chúng ta sẽ biết ngươi ở đâu mà tìm.
Nguyễn Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng không phải là thủ đoạn tà ác nào như khống chế, yểm bùa nên hắn cũng không sợ. Có điều hủy hợp đồng hoặc đào ngũ mặc dù phải đền bù gấp đôi số tiền, khoảng hai nghìn đồng vàng, hắn nếu không có tiền trả thì sẽ bị biếm thành nô lệ. Nhưng chuyện này hắn chưa bao giờ nghĩ tới, dù sao thì phần thưởng quá là hấp dẫn cộng thêm lại có nhiệm vụ bắt buộc của hệ thống rồi nên không thể không làm được.
Nhìn thấy thái độ bình thản của Nguyễn Minh, Akara và Bruce nhìn nhau cười vừa ý, Akara nói:
- Được rồi, hợp đồng đã ký xong! Sáng ngày mai ngươi lại tới đây, ta dẫn ngươi đi gặp đồng đội mới, rồi chọn ngày xuất phát luôn.
Nguyễn Minh gật đầu đồng ý, thấy người ta đã muốn tiến khách bèn từ biệt hai người ra khỏi cửa hàng. Thấy Nguyễn Minh đã rời khỏi, lão Bruce mới quay sang Akara:
- Nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, sao nàng lại nỡ lòng để mấy đứa trẻ này nhận lấy, nếu xảy ra chuyện gì thì hối hận cũng chẳng kịp đâu!
Akara trầm ngâm một lúc, rồi thở dài nói:
- Biết sao bây giờ, tình thế hiện tại của Trại Du cư, chàng không phải là không biết. Số lượng của binh đoàn địa ngục đang càng ngày càng đông lên, nếu chúng ta không sớm hủy diệt Andariel cùng trận pháp triệu hồi của ả, không sớm thì muộn, tên chúa quỷ này sẽ dẫn quân tới tấn công nơi này. Do số lượng của chúng được bổ sung và mở rộng liên tục nên ta nghĩ chúng ta cũng không phòng thủ được bao nhiêu đợt tấn công của chúng nữa đâu. Còn về việc tấn công Andariel thì cũng cần lực lượng rất mạnh, chàng cũng nhận ra rồi phải không, quân số của chúng ta hiện tại là không đủ đặc biệt là phải chia ra làm hai phần, một bảo vệ Trại, một tấn công pháo đài của ả. Những đứa trẻ này, mặc dù ta cũng không nỡ lòng đặt chúng vào tình thế nguy hiểm, nhưng đóa hoa trong nhà kính thì không thể chịu mưa gió được. Nhiệm vụ này vừa lúc để bọn chúng đối diện chút hiện thực phũ phàng, vừa có thể tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu thực tế. Dù sau này chúng không tham gia đội tấn công Andariel thì việc tự bảo vệ bản thân cũng đơn giản hơn nhiều.
Bruce cũng gật đầu thở dài nói:
- Haizz! Đúng, nàng làm vậy là rất đúng! Mấy đứa trẻ này! Haizz! Nhắc tới chúng ta lại đau đầu. Nên để bọn chúng chịu khổ một chút mới trưởng thành được. Còn thằng nhóc Nguyễn Minh kia, sao nàng lại để hắn tham gia vào nhiệm vụ của mấy đứa nhỏ này?
Lúc này, Akara mới cười rộ lên, nụ cười của nàng như trăm hoa đua nở đẹp đến độ khiến cho khách hàng lẫn nhân viên xung quanh, cả nam cả nữ đều bị gián đoạn, quay lại nhìn nàng một cách chăm chú.
- Chàng nghĩ ta yên tâm để mấy đứa trẻ chẳng có tí kinh nghiệm giết chóc nào ra ngoài mạo hiểm à? Ta đâu có ngốc tới mức ấy, chọn tên Nguyễn Minh này đi cùng bởi vì theo như chàng kể ta thấy hắn cũng có chút đầu óc, suy tính mọi việc cẩn thận ổn thỏa, lại có một chút kinh nghiệm săn bắt, giết chóc. Để hắn đi cùng chí ít sẽ ngăn được mấy cái đầu bốc đồng non nớt của lũ trẻ kia, không hành động một cách ngu xuẩn vì thiếu kinh nghiệm.
Lão Bruce lắc đầu cười khổ:
- Nàng không nghĩ tới chuyện bọn trẻ không coi hắn ra gì à? Dù sao thì thực lực của tên Nguyễn Minh này cũng kém hơn so với chúng.
Akara lúc này cũng cảm thấy mình tính toán thiếu sót, đúng như vậy trong cái thế giới thực lực là trên hết này, thực lực yếu kém thì không thể phục chúng được. Nếu Nguyễn Minh không chỉ huy được đám trẻ trâu kia thì sự hiện diện của hắn trong đội ngũ cũng chẳng quan trọng lắm, có thì không có tác dụng gì lớn mà không có thì cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Suy nghĩ một lúc nàng mới nói:
- Việc này cũng không khó! Theo ta quan sát thì thực lực của hắn cũng ở mức cấp một gần đột phá lên trung kỳ rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi. Có lẽ sau khi thỉnh giáo chàng về vấn đề áp súc ma lực, thực lực của hắn cũng sẽ đột phá trong vài ngày tới, như vậy là ngang với đám nhỏ của chúng ta rồi. Chỉ cần ta trao quyền dẫn đội cho hắn, nghĩ rằng đám trẻ kia dù hơi không cam lòng nhưng cũng không dám chống đối gì đâu. Dù có chút nghịch ngợm nhưng chúng vẫn là những đứa trẻ ngoan.
Lão Bruce cũng gật đầu đồng ý với suy nghĩ của nàng, rồi cả hai mỉm cười dắt tay nhau, dưới những ánh mắt ghen tị, ao ước của đám người xung quanh trở lại mái ấm nhỏ của mình.
Lại nói tới Nguyễn Minh, sau khi ra khỏi của hàng ma thuật của Akara hắn phát hiện bây giờ vẫn còn sớm nên cũng không muốn ngay lập tức trở về nhà Charsi, bèn quyết định đi dạo một vòng quanh Trại. Trong Trại còn một nơi mà hắn chưa tới đó chính là chợ nô lệ, trước đây là bởi vì không có tiền nên không tới, giờ đây dù chỉ có 20 đồng vàng nhưng cũng gọi là có một tí gia sản. Từ Charsi Nguyễn Minh biết được, thực ra những đồng vàng này cũng có giá trị rất lớn tất nhiên là dùng để mua các dụng cụ, binh khí ma pháp thì là không đáng kể. Nhưng dùng để mua sắm nhu yếu phẩm, lượng thực, ngựa, thậm chí là nô lệ thì lại rất dễ dàng. Trong trại này có ba loại tiền là đồng, bạc, vàng, 100 đồng đổi được 1 bạc, 100 bạc đổi được một vàng. Một đồng vàng đủ cho một gia đình bình thường sinh sống trong trại một hai tháng rồi, nếu biết tiết kiệm có thể sử dụng lâu hơn ấy chứ.
Đi một hồi về phía Đông của Trại Du cư, chẳng mấy chốc Nguyễn Minh đã tới được khu chợ nô lệ trong truyền thuyết. Từ phim ảnh, tiểu thuyết như kiểu Spartacus vậy, khu chợ nô lệ ngoài những chiến binh, đấu sĩ hùng mạnh còn buôn bán rất nhiều nô lệ nữ xinh đẹp. Mà tất nhiên, đã là nô lệ thì quần áo không có mà mặc là chuẩn rồi, chuyến này đến đây, dù không mua được cái gì thì ngắm thôi cũng đủ bổ mắt rồi. Bước vào chợ nô lệ, trái với những gì Nguyễn Minh đã đọc ở tiểu thuyết, vừa đến là có một hai kẻ tinh ranh già đời muốn giúp nhân vật chính tìm đường để nhận hoa hồng, hắn đứng một lúc chẳng có kẻ nào tiến tới chào hàng hắn cả. Nhìn thấy xa xa có vài kẻ đang nhìn hắn, trông cũng ra dáng người dẫn đường, nhưng có vẻ chúng không có hứng thú gì lắm với Nguyễn Minh, nhìn liếc hắn mấy cái rồi quay đi tìm đối tượng khác. Nguyễn Minh cười khổ, cái thế đạo này, trừ nhân viên cửa hàng của Akara ra thì bất cứ kẻ nào đều cùng một dạng nhìn mặt mà bắt hình dong, khinh thường người khác và... không có cái kết nào cả.
- Hừ! Nhìn cái bộ dạng rách rưới của ngươi, ai mà chẳng nghĩ ngươi là một kẻ nghèo đói! Bây giờ có tiền rồi, sao không đi mua một ít quần áo sạch đẹp tí cho bọn nó đỡ khinh? quần áo bình thường cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền cả! Đúng là tiết kiệm không đúng chỗ! var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Nghe Lyx dè bỉu, Nguyễn Minh cũng cảm thấy đúng, có kinh nghiệm lần đầu bán da nhím bị khinh thường rồi, đáng ra hắn phải nghĩ tới việc tậu một bộ quần áo xịn xò cho ra dáng người có tiền, đi đâu cũng đỡ bị khinh. Sau chuyến này, lúc trở về phải ghé qua cửa hàng quần áo sắm vài bộ mới được, tiện thể mua luôn một ít đồ cho Charsi và Lily. Dù sao thì Nguyễn Minh hiện tại đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta, tặng chút quà cũng là việc nên làm.
- Thôi vậy! Không kẻ nào dẫn đường thì ta tự đi!
Thở dài một hơi, Nguyễn Minh một à không ai mình tiến vào khu chợ nô lệ. Vào rồi mới biết, khu chợ này hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của hắn, làm gì có mấy tên chiến binh hùng mạnh bị bắt trói, làm gì có những mỹ nữ ăn mặc rách rưới, chỗ kín thì ít mà chỗ hở thì nhiều. Khung cảnh ở đây dù không đến mức rách nát tồi tàn, nhưng cũng có vẻ tiêu điều xơ xác. Những nô lệ được trói chung với nhau bởi những sợi dây xích thô to, mỗi nhóm khoảng 5 tên. Các cửa hàng thì để lộ thiên cho khách xem, nô lệ đứng ngoài trời chịu đủ mưa nắng, sương gió, chỉ dựng mấy chiếc lều nhỏ chắc là dùng để giao dịch.Lướt qua vài cửa hàng, hắn chỉ trông thấy toàn là những nô lệ có tuổi, dù trông vẫn còn khỏe mạnh nhưng cũng không có vẻ là làm được việc gì nặng nhọc cho lắm. Mỹ nữ thì tuyệt nhiên không có, chỉ có một vài động vật giống cái thôi, tỉ như cái con mà hắn đang nhìn bây giờ này, một con dê! Không nói chính xác hơn là một con nửa người nửa dê giống cái đang bị xích cổ vào một cái cột gần đó. Khuôn mặt nó vô cùng hung tợn đầy răng nanh đang vừa nhìn hắn vừa phát ra những tiếng rít gào ghê tai. Nguyễn Minh cũng chẳng có sở thích biến thái gì như "người thú" cả, tặc lưỡi rồi quay ra chỗ khác. Theo hắn nhớ, trong thế giới Diablo này, loài người không có đồng minh nào khác kiểu như thú nhân, Elf, người lùn gì gì đó, ít nhất là khi hắn chơi Diablo II thì không gặp những chủng tộc này. Vậy nên những kẻ không giống người này đều là kẻ thù, những sinh vật bị quỷ khí từ Địa ngục biến đổi, thậm chí là quỷ thuần huyết, không việc gì phải ban phát sự thương hại với chúng cả. Bởi vì chỉ một chút không cẩn thận thôi, hắn có thể bị chúng ăn đến mẩu xương cũng không còn.
Dạo một vòng quanh chợ nô lệ, Nguyễn Minh chẳng phát hiện ra có gì đáng thú vị cả, đang chuẩn bị dứt áo đi về thì bỗng nhiên vai trái bị vỗ một cái. Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy kẻ vừa rồi vỗ vai mình là một tên trung niên có vẻ mặt hèn mọn, mặt quắt tai dơi, hai mắt hình tam giác nhìn đã biết không phải là kẻ lương thiện gì. Tên này vừa cười đê tiện vừa vuốt vuốt sợi râu mọc lên từ cái nốt ruồi to tổ bố ở trên má hắn:
- Vị huynh đệ này có vẻ như chưa tìm được món hàng ưng ý đúng không?
- Hả hàng gì?
Dù biết tên này muốn hỏi cái gì nhưng Nguyễn Minh vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên, để xem tên này muốn nói cái gì. Chỉ thấy tên này cười đầy ẩn ý, như kiểu ta biết tỏng ngươi đang kiếm cái gì rồi, đừng có mà giả ngây giả ngô nữa, cùng là đàn ông cả việc gì phải giấu nhau.
- He he! Hàng gì thì trong lòng ngươi chắc cũng biết rõ rồi! Thế nào, ta dẫn ngươi đi tìm hàng chất lượng cao, mua được món hàng ưng ý mới trả ta phí dẫn đường. Rẻ thôi chỉ 50 đồng bạc, già trẻ không gạt
- Con mẹ ngươi sao không đi ăn cướp đi, dẫn đường có một đoạn mà đòi tận 50 đồng bạc!
Nghe thấy cái giá cắt cổ này, Nguyễn Minh lập tức sửng cồ lên, đùa hả, hắn chưa bao giờ nghe thấy cái lệ phí dẫn đường nào mà lại cao như vậy. Nên nhớ Nguyễn Minh liều sống liều chết săn được con nhím đầu tiên giá còn chưa tới một vàng mà tên này nhàn nhã như vậy nhưng lại kiếm được 50 bạc.
- He he! Có điều này chắc ngươi không biết! trong những người dẫn đường tại khu chợ nô lệ này chỉ có ta có thể biết chỗ tìm những món hàng chất lượng nhất! Hàng cấm! Trại chủ Kashya đã hạ tử lệnh cấm buôn bán những mặt hàng kiểu như này, tất nhiên trên có quyết sách, dưới phải có đối sách rồi. Hàng cấm vẫn được buôn bán, có điều ở một nơi vô cùng bí ẩn mà thôi! Nếu không có người dẫn đường và bảo đảm, ngươi tuyệt đối không tới được chỗ đó đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.