Người Chốn Xưa

Chương 4: Đệch

Tần Tam Kiến/Bất Tồn Tại Đích Hà Đức Sâm

16/03/2022

Edit: Ryal

Uông Sở Lương tắm xong cũng chẳng đánh thức Uông Thịnh đã ngủ say, không lau tóc mà quay về phòng.

Y ngồi bên cửa sổ, vừa hút thuốc vừa xoa mái tóc ngắn ướt đẫm.

Giờ là đêm mùa hạ, cửa sổ mở toang, gió khuya lành lạnh khiến y thấy dễ chịu.

Thực ra tuần sau chẳng có chuyến công tác nào sất. Y chỉ cố ý nói vậy, bởi y biết tuần sau người mà Lương Hiệt mong nhớ sẽ quay về.

Uông Sở Lương là một con người mâu thuẫn. Một mặt, y thấy Lương Hiệt rất si tình với mình – dù sao cũng hai mươi năm rồi, hắn vẫn nhớ đến thiếu niên mười mấy tuổi kia; nhưng một mặt y biết rõ, cái người hai mươi năm trước mà Lương Hiệt si mê đâu phải mình.

Y chỉ có vẻ bề ngoài giống người ấy mà thôi.

Lương Hiệt là một tên ngốc, còn Uông Sở Lương thấy mình chẳng khác gì phường lừa đảo.

Tên ngốc và phường lừa đảo rất xứng đôi, nhưng cũng phức tạp lắm.

Lúc trước Uông Thịnh từng hỏi y: Tại sao không nói thẳng với Lương Hiệt rồi hai người sẽ ở bên nhau, vậy không tốt hay sao?

Uông Sở Lương trả lời: "Không chỉ vì ba đang giận dỗi đâu".

Đúng là không chỉ vì nguyên do ấy.

Khi trước hắn nhớ nhầm người, khi trước nhớ nhầm, và bây giờ vẫn chưa hết tơ vương.

Lương Hiệt nhỏ hơn Uông Sở Lương hai tuổi, nhưng ngày ấy hai thằng con nhà họ Uông đều hơi suy dinh dưỡng, trông thấp bé còi cọc. Họ chỉ biết tuổi mấy đứa đều xấp xỉ nhau nên chịu cho Lương Hiệt làm anh, sau này gặp lại Uông Sở Lương mới phát hiện hóa ra mình là anh lớn.

Vậy nên ngày ấy Uông Sở Lương lúc nào cũng gọi Lương Hiệt là anh, và vì thế nên y thường gọi "anh" trong lúc cả hai lên giường.

Y chẳng có ý đồ gì với anh ruột mình hết, tiếng "anh" ấy là dành cho Lương Hiệt.



Nhưng Lương Hiệt đâu có biết. Gần như mọi kí ức trong quá khứ của hắn đều là sai, sai đến mức quá đáng, thế mà y vẫn cảm động.

Thực ra Uông Sở Lương rất bất an. Y nghĩ đã nhiều năm trôi qua đến thế rồi, có lẽ người Lương Hiệt yêu chính là thiếu niên trong trí nhớ kia, là mối tình đầu hoàn hảo đã được hắn vun đắp bằng ảo tưởng qua chừng ấy năm tháng rộng dài.

Nhưng bản thân Uông Sở Lương lại không hoàn hảo. Có lẽ khi Lương Hiệt phát hiện ra y không phải là thiếu niên quê mùa mà ngây thơ ngày ấy, chút tình si sẽ tan chảy như tuyết mùa xuân.

Vậy nên y mới không thừa nhận, y muốn để Lương Hiệt ngộ ra từng chút một, muốn hắn yêu mình của hiện tại.

Uông Sở Lương nghĩ ngợi rất nhiều, còn mình thì sao? Mình vừa hưởng thụ cảm giác ấy, vừa sốt ruột.

Mà những sự vụ làm y sốt ruột cũng chỉ xoay quanh Lương Hiệt mà thôi.

Trước khi họ gặp lại nhau, bên cạnh Lương Hiệt có một người. Nghe nói cái tên Kha Địch kia đã lớn lên cùng Lương Hiệt từ nhỏ, năm ba tuổi cậu ta tuyên bố mình muốn cưới Lương Hiệt.

Đương nhiên là ước nguyện ấy của cậu ta trên cơ bản là rất khó thực hiện, dù sao nhà nước cũng chưa cho phép đàn ông kết hôn với nhau.

Lương Hiệt không thích Kha Địch, nhưng nể tình hai người đã quen nhau nhiều năm nên cũng chỉ từ chối nhẹ nhàng khách sáo, không nói toẹt ra.

Nhưng da mặt Kha Địch cũng dày thêm theo số tuổi, thi thoảng cậu ta lại gửi cho Lương Hiệt mấy tin nhắn dâm dục đến hoảng hồn như bị ma nhập. Có lần Lương Hiệt và Uông Sở Lương đang làm tình thì Kha Địch gọi tới, hắn vội vàng tăng tốc độ cày cấy để y tắt giúp, nhưng Uông Sở Lương ranh mãnh chừng nào cơ chứ – y vờ trượt tay, ấn nút nhận cuộc gọi.

Giọng Kha Địch rất hay, có lẽ vì đã lâu không được Lương Hiệt tiếp điện thoại mà nghe rõ vui vẻ.

Giọng nũng nịu ngọt như đường vang lên: "Em nhớ anh lắm! Chừng nào em về nước, anh nhớ tới đón em nha!".

Kha Địch rất biết làm nũng, âm cuối nào cũng cong đến mức có thể móc tám trăm vòng quanh xà nhà, bình thường đàn ông nghe vào tai là không chịu nổi.

Nhưng Lương Hiệt không thích kiểu ấy, hắn thích người dễ thẹn, đụng vào là run run đỏ mặt, hay hờn dỗi vu vơ.

Chính là kiểu như Uông Sở Lương, hoặc có thể nói, là kiểu như Uông Sở Lương đang giả vờ.

Khi ấy y đỏ mắt nhìn Lương Hiệt, hắn thấp giọng chửi thề một câu, nói với người ở đầu dây bên kia: "Nói sau nhé, tôi đang bận".

Kha Địch vẫn không buông tha: "Anh bận gì thế?".



Lương Hiệt mất kiên nhẫn, đột nhiên thúc mạnh một cái khiến Uông Sở Lương rên lên thành tiếng.

Kha Địch im ru, hắn lại hỏi: "Có muốn nghe từ đầu đến cuối không?".

Đúng là Uông Sở Lương muốn để thằng nhãi nũng na nũng nịu kia nghe một chút, nghe xong là khỏi cần quấy rầy Lương Hiệt nữa, cuối cùng Kha Địch lại dứt khoát cúp máy không một động tác thừa.

Thực ra Uông Sở Lương còn chẳng coi Kha Địch là tình địch của mình, có thể nói tên này sở hữu sức chiến đấu bằng không. Nhưng hai ngày trước y nghe thấy Kha Địch đòi về nước tổ chức sinh nhật cho Lương Hiệt, Lương Hiệt lại còn đồng ý, nên Uông Sở Lương khó chịu.

Có trời mới biết y đã chuẩn bị quà cho hắn tỉ mỉ tới mức nào.

Thứ sáu tuần sau, cũng là sinh nhật Lương Hiệt, Uông Sở Lương không định xuất hiện. Y muốn xem xem hai người kia sẽ tổ chức sinh nhật thế nào.

Nếu cái tổ chức kia dừng lại ở trên giường, thì y sẽ dọn sạch Lương Hiệt ngay và luôn.

Điếu thuốc đã tàn, điện thoại Uông Sở Lương đột nhiên rung lên.

Y mở ra xem, là Lương Hiệt.

Lương Hiệt: [Em về đến nhà rồi].

Uông Sở Lương không đáp.

Một lúc sau, Lương Hiệt lại nhắn: [Tuần sau anh đi công tác à? Bao giờ về?].

Uông Sở Lương nghĩ ngợi phút chốc, đáp lại: [Thứ sáu].

Một lúc lâu sau Lương Hiệt mới gửi tin nhắn tiếp theo: [Vậy thứ bảy em sẽ qua gặp anh].

Uông Sở Lương dập tàn thuốc, thấp giọng chửi thề một câu, nhắn lại: [Ừ, tôi đợi em].

Nhưng gửi rồi y lại trợn trắng mắt, liếc sang món quà được đặt trên giá, nói dỗi như trẻ con: "Đi chết đi, Lương Hiệt!".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Chốn Xưa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook