Người Chốn Xưa

Chương 24: Người yêu

Tần Tam Kiến/Bất Tồn Tại Đích Hà Đức Sâm

21/04/2022

Edit: Ryal

Đàn ông đâu ai chịu nổi kích thích, nhất là khi mà bị người ta bảo "chưa ăn cơm à" trong lúc làm tình.

Tuy đúng là Lương Hiệt chưa ăn thật, nhưng nói thế thì không được.

Vì vậy, trong khoảng thời gian tiếp theo, Uông Sở Lương phải trả một cái giá rất đắt cho hành vi nói không biết lựa lời.

Hai tay y bị túm lấy ấn trên đỉnh đầu, bị người ta lăn qua lộn lại như cá nằm trên thớt. Cái giường vốn chẳng chắc chắn là bao phát ra những âm thanh đáng lo ngại như thể giây tiếp theo sẽ vỡ tan thành từng mảnh.

Hai người như núi lửa phun trào, chẳng nể nang ai, người cần thô bạo thì thô bạo mà người cần rên thì cứ rên, họ sướng đấy, chứ sư huynh với ấm trà nhỏ dưới lầu choáng váng lắm rồi.

Từ khi hai người đó lên tầng, anh gần như nghe được hết toàn bộ.

Hồi trước Lương Hiệt cũng từng tới đây, từng lên tầng nghịch ngợm với Uông Sở Lương, nhưng ít ra họ còn biết tem tém lại chứ không hành xử kì cục vì biết ở dưới có người.

Hình như hôm nay hai người đó điên rồi hay sao ấy, chẳng thiết thứ gì, sư huynh bị ép nghe trộm mà cả người muốn bốc khói luôn.

Anh không ngờ sư đệ của mình lại phóng khoáng thế này, rên rỉ phát sợ.

May mà căn nhà này nằm trong một khu được xây cách khá xa nhau, không thì sau này chạm mặt hàng xóm chắc xấu hổ chết mất.

Sư huynh nửa hoảng hốt nửa sốt ruột nhưng cũng không dám đi quấy rầy hai người kia bảo họ nhỏ tiếng lại, chỉ đành trốn sang một bên, chạy ra ngồi xuống thềm cửa gỗ cao cao mà nâng ấm trà nhỏ, vừa than ngắn thở dài vừa ngắm sao.

Hai tên đàn ông chẳng biết thông cảm cho sư huynh kia quần nhau một trận bốn mươi phút liền, đến tận khi Uông Sở Lương giục Lương Hiệt bắn mới thôi.

Giường sắp sập, Uông Sở Lương sắp chết, còn Lương Hiệt vui ra trò.

Uông Sở Lương mệt đến nỗi không cử động được, nằm trên giường như một vũng nước, cả người chỉ còn sót lại một hơi tàn.

Y không khép nổi hai chân, cứ thế nằm tênh hênh ra đó, kệ cho Lương Hiệt hôn hít trên người mình.



Chênh nhau có hai tuổi mà thể lực cách xa quá vậy?

Lúc bị hôn đến ngón tay, Uông Sở Lương nghĩ: Thằng nhãi này tốn nhiều sức hơn mình mà sao vẫn còn khỏe như trâu thế?

Ai ngờ Lương Hiệt vẫn còn sức chịch y thêm lần nữa đâu.

"Lần đầu". Lương Hiệt nói. "Đây là lần đầu anh cho em làm thêm hiệp nữa đấy".

Uông Sở Lương trừng hắn: "Xạo chó".

Lương Hiệt cười: "Dạn dĩ hơn rồi nhỉ, đến lời nói ra miệng cũng toàn bậy bạ".

Uông Sở Lương nhìn hắn chằm vchằm, rụt ngón tay về: "Em tưởng tối hôm ấy trên xe là tôi giận dỗi em hay gì?".

Lương Hiệt nhớ lại: "Có giống lần này đâu".

'Sao mà không giống?". Uông Sở Lương vươn tay muốn với tới cốc nước, hắn lại tinh ý đứng dậy lấy giúp y.

"Không có nước". Lương Hiệt nhìn cái cốc trống rỗng. "Đợi tí em xuống tầng lấy cho".

Uông Sở Lương ừ một tiếng, mệt đến nỗi phải nhắm mắt lại.

"Hôm ấy quần thì vẫn mặc nguyên, lại còn không phải ở nhà". Lương Hiệt nói. "Anh cố ý trêu em đúng không?".

"Gì cơ?". Uông Sở Lương lại cố mở mắt.

"Hôm ấy anh biết rõ mình không phải đi công tác nhưng vẫn cố ý trêu em chứ gì". Lương Hiệt nói. "Mà thôi, nói đi nói lại thì chơi trên xe cũng sướng, hôm nào mình làm lại đi".

Hắn ôm lấy Uông Sở Lương, dùng ngón tay cọ qua đầu ngực đầy mồ hôi.

"Sao da anh đẹp thế?".

"Giờ em mới biết à?". Uông Sở Lương cười cười đầy mỏi mệt. "Đừng nghịch nữa".



Y cụp mắt nhìn Lương Hiệt tự dưng lại ngậm mút ngực mình, không nhịn được mà rên lên một tiếng.

"A Lương ơi".

"Đừng có gọi tôi như thế".

"Vậy phải gọi thế nào?". Lưỡi Lương Hiệt đùa nghịch hạt đầu kia, hắn cười. "Bọn mình giờ là người yêu rồi, gọi thẳng tên thì có phải xa lạ quá không?".

Uông Sở Lương im lặng hai giây, đột nhiên mỉm cười.

"Gọi vợ đi". Y nói. "Cục cưng cũng được".

Tròng mắt Lương Hiệt suýt rơi ra ngoài: "Anh nghiêm túc à?".

"Nghiêm túc".

Điện thoại hắn kêu vang, Kha Địch gọi tới.

Uông Sở Lương nói: "Nhấc máy đi, bảo cậu ta là em đang ở với vợ, cho cái chỗ đang vểnh lên của cậu ta lạnh toát luôn".

Thực ra y chỉ trêu Lương Hiệt thôi, ai ngờ hắn nhấc máy thật.

"Em tới khách sạn rồi nè!". Kha Địch nũng nịu. "Giường to thế này mà có mỗi mình em, cô đơn quá à, nhớ anh lắm ý!".

Lương Hiệt ở ngay sát rạt Uông Sở Lương, từng câu từng chữ của cậu ta đều chui cả vào tai y.

Uông Sở Lương giở sở trường trợn trắng mắt, còn nhân tiện bĩu môi một cái.

Lương Hiệt nhìn biểu cảm của y mà thích không chịu được, hôn Uông Sở Lương một cái, rồi nói với người ở đầu dây bên kia: "Thôi đừng nhớ tôi, không có kết quả đâu. Tôi đang nằm trên giường với bà xã đây này, cậu nói thế là cục cưng nhà tôi dỗi đấy".

Lời tác giả: Ừ thì tuy bây giờ hai người cứ cợt nhả với nhau nhưng vấn đề vẫn còn chưa được giải quyết triệt để nhé, trước hết là cứ làm tình cho sướng cái đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Chốn Xưa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook