Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

Chương 121: Bức tranh mãi mãi không được tặng (2)

Vô Tâm A Luân Hồi

13/01/2024

Ở ngoài cửa, đầu ngón tay của Khanh Nghiêu điểm điểm lên môi chính mình, cười sâu xa, tên nhóc, nếu cậu đã để ý cô ta như thế, sao tôi không cướp cô ta khỏi cậu nhỉ?

Là do cậu không nghe lời, không ngoan ngoãn trở lại bên tôi, chịu trừng phạt!

* * *

Trong con ngõ nhỏ tối tăm, chất đầy rác rưởi, tro bụi mù mịt, chó hoang bới đống rác tìm thức ăn, hán tử cầm bình rượu dư lại một ít ở đáy, say khướt, lẩm bẩm gì đó, dựa vào đống rác làm mộng đẹp.

(*) chỉ đàn ông

"Meo!"

Một tiếng mèo kêu thê lương đột nhiên vang lên, trong ngõ nhỏ tối tăm, vọng lại nghe kinh hãi, quỷ dị, trong ngõ nhỏ tựa hồ nổi lên một trận gió lạnh.

Chó hoang chực sủa, dựng lông toàn thân, đe dọa cái bóng kỳ quái trên mặt đất, khi đối phương vặn vẹo đứng dậy, nó gầm gừ một tiếng, co bốn chân trốn chạy ra khỏi ngõ nhỏ.

"Ồ, mèo hoang."

Hán tử say, híp mắt:

"Nấc, mèo hiện tại, so với chó, là lợi hại hơn rồi."

Hán tử nấc rượu, say bí tỉ đối diện với một đôi mắt sắc máu, màu đỏ kia, giống như hoa mạn đà la diễm lệ nhất, mang ý nghĩa điềm gỡ.

Gió lạnh thổi qua, đầu óc nặng nề của gã bắt đầu lấy lại tỉnh táo, đôi mắt nhiễm men say mông lung, từ từ trợn to lên, bóng đen vặn vẹo, giống mèo mà lại không phải mèo, trong đôi mắt đỏ như máu ẩn chứa sát ý.



"Má ơi có quỷ!"

Một tiếng hét sợ hãi, bình rượu có chút rượu đọng tại đáy liền rơi xuống đất và vỡ vụn, hán tử không còn để tâm thứ đồ vật mà ngày xưa mình quý trọng, chống tay, đầu gối, lọm khọm chạy ra khỏi con ngõ.

Nhưng một cái tay thon dài, đã đặt lên vai hán tử, cái tay kia rất đẹp, đốt ngón tay rõ ràng, xương ngón tay thon dài, chỉ là, đó là một cái tay trong suốt.

Hán tử say rượu gào thét sợ hãi và giãy giụa, nhưng, gã vừa động lại không động được và cảm giác rõ ràng là trong cơ thể mình, có đồ vật quan trọng bị cái tay kia hấp thụ, đôi mắt từ từ lồi ra, môi chuyển sang sắc xanh trắng, trên mặt bao phủ một tầng tử khí.

Đừng, đừng mà.

Linh hồn đang run rẩy, không ngừng truyền đi lời cầu xin thầm lặng: Tha cho, tha cho tôi, chúng ta không oán không thù, cầu xin ngươi.

Cái tay đó, đột nhiên rút lại, âm khí tản ra, hán tử say rượu ngã xuống đất.

Mà cơ thể cái bóng vẫn đang kêu gào, muốn càng nhiều sinh khí, càng nhiều đồ vật tẩm bổ, nhưng, trong tiềm thức, có cái gì đó, ngăn trở hành vi của anh ta.

"..."

Bóng hình của người đàn ông liêu xiêu, phải mất rất lâu mới ổn định lại, nhưng vẫn còn thoáng ẩn thoáng hiện, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, một đôi mắt đỏ như máu, có sát ý, tà khí, cứ nhập nhèm hiện lên.

Anh ta dùng tay ôm đầu, miệng không ngừng phát ra tiếng gầm, anh là ai, tại sao xuất hiện ở chỗ này, anh muốn suy nghĩ.

Nhưng mà, có thứ gì đó ngăn cản người đàn ông suy nghĩ, linh hồn của hán tử say rượu kia như đồ ăn, vô cùng thơm ngon, tản ra mùi thơm dụ người, cơ thể nói với anh rằng, ăn linh hồn kia rất ngon, tay vẫn ấn lên đầu, tay khác từ từ, chậm rãi hướng về phía đồ ăn trên mặt đất.

"Meo."

Lại là tiếng mèo kêu chói tai, đầu óc anh ta bị chấn động, mắt chống lại đôi mắt mèo cũng màu máu, có một loại tình cảm không thể giải thích được chiếm lấy cái bóng ấy, chợt hốt hoảng, lấy lại chút lý trí, anh ta duỗi tay ra, bóng đen gần như mất hình dáng mèo nhanh chóng chui vào tay anh ta, rồi anh ta cực kỳ tự nhiên ôm lấy linh hồn mèo không hoàn chỉnh, mắt anh ta đảo quanh, rồi vô thức, dừng lại tại tầng giữa của một tòa nhà, nơi đó, anh muốn đến nơi đó.



Gió thổi qua, bóng một người một mèo biến mất, không lâu sau, bên người hán tử say ngã trên đất xuất hiện thêm vài bóng người.

"Chưa chết."

"Có phải thứ hấp thụ linh hồn ở bệnh viện kia lại ra tay không!"

"Nơi này còn sót lại khí tức của tên kia, rời đi chưa lâu, la bàn đã ghi lại khí tức của hắn, tìm được hắn, bắt lấy hắn!"

"Thứ như vậy, nếu không thể bắt được, thì liền tiêu diệt tận gốc!"

Rào cản vô hình ngăn cách âm thanh hình ảnh, thế giới bên ngoài vẫn là ngựa xe như nước, cùng một trời đất nhưng lại bất đồng không gian, có nhóm người đang giương cung bạt kiếm.

"Ở chỗ này!"

Có người phát hiện ra anh ta, liền hô lên. Trong nháy mắt, trong lòng anh ta dâng lên cảm giác có nguy hiểm, cái bóng vừa nhoáng lên, có mấy tiếng vèo vèo vèo vèo, vị trí cái bóng mới đứng bị vài đường sáng đâm vào, cát đá bị lật tung lên, năng lượng tiết ra ngoài làm toàn thân anh ta khó chịu.

Đó là, năng lượng trời sinh đã đối nghịch, anh ta ghét năng lượng như vậy.

Mấy bóng người nhanh chóng bao vây tứ phía, có thanh niên ăn mặc quần áo bình thường, cũng có cô gái ăn mặc mát mẻ, có thiếu niên mặc đồng phục học sinh và người trung niên mặc đồ cổ trang.

Trong tay mỗi người đều có vũ khí, nào là chủy thủ, súng ống, thậm chí là roi, giống nhau ở điểm là tất cả vũ khí phóng ra là ánh sáng thuần sắc.

"Vu Tú, xem có phải hắn không."

Mặc dù chưa xác nhận, nhưng vài người trong đó có tâm lý thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, động là giết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook