Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi
Chương 104: Cân Bằng Sinh Tử (1)
Vô Tâm A Luân Hồi
11/01/2024
"Ít nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi cho đến sáng mai!"
Năng lực phát hiện ra linh hồn của Diệp Vi Vi càng ngày càng mạnh hơn, Phong Sở Mạc nghĩ ẩn thân giả bộ rời đi, nhưng bị Diệp Vi Vi cực kỳ phẫn nộ lập tức bắt được, càng tức giận đuổi anh ta ra khỏi nhà.
Diệp Vi Vi nghiến răng nghiến lợi, cửa lớn đóng lại cái rầm, nếu anh còn là người sống thì cái mũi đã vẹo mất rồi, dù vậy, anh vẫn oán giận phản ứng của cô.
Anh biết việc mình dọn dẹp nhà có vẻ không như ý người, có điều, thiên tài cũng cần có quá trình học tập, chẳng lẽ Diệp Vi Vi có thể giết chết ý tốt của anh sao?
"Cô gái không biết tốt xấu này!"
Đời này, Phong Sở Mạc đã từng hạ mình làm chuyện thế này cho ai đâu chứ?
Kỳ thật, Diệp Vi Vi tức giận như vậy cũng không có gì ngạc nhiên, Miêu Linh nghĩ tới chiếc chăn đẹp bị nấm mốc ở trên giường, lòng sinh ra đồng tình.
Anh nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, nắm chặt năm ngón tay, thả lỏng, siết chặt, rồi lại nới lỏng, anh có thể dễ dàng xuyên qua cánh cửa, đối với anh, một cánh cửa như vậy gần như không thể phòng vệ gì, nhưng mà nghĩ đến sắc mặt vừa rồi của Diệp Vi Vi, cô giận dữ, còn có, chăn giường của cô, giống như, hình như không thể dùng được nữa, anh yên lặng xoay người.
Đại ca? Chúng ta, thực sự ngủ ngoài đường hả?
Huhu, trong khoảnh khắc ấy, Miêu Linh gần như khóc ra, nó bé bỏng, đáng yêu, là cục cưng ấm áp, hiện tại là con mèo đã có nhà, không muốn ngủ đầu đường xó chợ! Nó không muốn mình là một con mèo hoang không nơi lưu lạc đâu!
Phong Sở Mạc xách cái đuôi Miêu Linh, lạnh lùng vô tình ném ra một câu: "Quỷ không cần ngủ."
Cho nên nói, họ không phải ngủ ngoài đường mà đi trải đường.
Tôi không muốn bị ép xuống đường, mẹ nó buông tôi ra, còn không bằng để tôi ngủ đường đi!
Tâm trạng của Phong Sở Mạc không tốt, nên Miêu Linh chỉ có thể cùng anh dạo phố đêm.
Màn đêm ở thành phố A, tràn ngập đủ loại ánh sáng, ánh vàng của đèn đường, đèn neon màu sắc rực rỡ lập lòe, ánh sáng rực rỡ trên các bảng quảng cáo, ánh sao, ánh trăng, đêm tối, không phải là khoảng thời gian nghỉ ngơi im lặng, mà là mặt khác của cuộc sống sinh hoạt bắt đầu.
Căn phòng bên cạnh Diệp Vi Vi luôn tối om, giờ đã được thắp sáng bằng ngọn đèn dầu trong góc, dưới ánh đèn, là một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, ngay cả dưới ánh sáng mờ ảo trong đêm tối khó lường, anh ta cười, phảng phất như khiến người ta cảm nhận được ánh mặt trời ngày xuân vô cùng ấm áp.
Ánh mắt của người đàn ông nhìn về ngoài cửa, cách cánh cửa dày và vách tường, anh ta có thể thấy rất nhiều thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy.
"Tìm được rồi nhưng quỷ nhỏ không muốn tự về đâu, nói xem, chúng ta phải làm gì?"
Người đàn ông lẩm bẩm, trong lòng bàn tay dường như có thứ gì đó đang vùng vẫy, nhưng không thể vùng vẫy ra, thật lâu sau, giữa năm ngón tay màu trắng ngọc, có màu máu đổ xuống.
"Ừ, để nó chủ động về thì thú vị lắm, vừa hay mỗi ngày tôi đều nhàm chán, nếu nó chịu chơi trò chơi với tôi, tôi sẽ bồi theo, dù sao cũng là đứa con mà tôi thương nhất."
Hai tay giơ ra nhưng không dính vết máu nào, vẫn sạch sẽ như thường, một sợi hồn phách màu máu từ lòng bàn tay tràn ra, đó là một linh hồn không có nét mặt, không có tóc, không có quần áo, toàn thân hồn phách chỉ có màu máu, nó vừa xuất hiện, trong phòng tràn ngập tà khí huyết khí, tất cả đồ vật trong phòng đều rung chuyển, như thể sợ hãi mà phát ra tiếng rên.
Lòng ngực của hình bóng huyết sát phát ra tiếng gào rống phẫn nộ, ngay khi vừa xuất hiện, hận ý trong tiềm thức đã khiến nó lựa chọn lao về phía người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trong phòng.
"Phụt!"
Một tiếng vang lên, huyết ảnh xuyên qua cơ thể người đàn ông, có tiếng rít gào thống khổ đến cực điểm, mà tiếng đó không phải từ người đàn ông phát ra mà từ huyết ảnh hung thần ác sát, có một sợi dây gai máu quấn quanh người nó, không ngừng đâm gai máu nhọn vào mọi bộ vị, máu bị gai nhọn hấp thụ, huyết ảnh liền yểu xìu xuống, linh hồn bị tổn thương, mà đồng thời, những chiếc gai dày
Dài tiếp tục siết chặt, rốp rốp, nghe như tiếng xương đứt gãy, âm thanh rợn người.
"GAO GAO."
Nó ngọ nguậy trên mặt đất, toàn bộ thân ảnh huyết sắc ngọ nguậy bị dây gai quấn quanh gần như biến hình, nó bị thu nhỏ lại một nửa, khuôn mặt không ngũ quan cảm nhận được cực hạn sợ hãi và cầu xin.
"Tôi thích những đứa trẻ ngoan ngoãn, lần sau, đừng khiêu khích nhẫn nại của tôi, nghe không?"
Người đàn ông vẫn cười ấm áp, con huyết sát lại phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, giống tiếng quỷ khóc sói gào, người đàn ông lại rất hài lòng:
"Bé ngoan, biết sai là tốt rồi."
Người đàn ông vung tay lên, ngay sau đó, những chiếc gai đẫm máu biến mất trong không khí:
"Đi thôi, bên kia, có rất nhiều đồ ăn, đi ăn no nê đi."
Editor: Alissa
Cập nhật 26/9/23
Năng lực phát hiện ra linh hồn của Diệp Vi Vi càng ngày càng mạnh hơn, Phong Sở Mạc nghĩ ẩn thân giả bộ rời đi, nhưng bị Diệp Vi Vi cực kỳ phẫn nộ lập tức bắt được, càng tức giận đuổi anh ta ra khỏi nhà.
Diệp Vi Vi nghiến răng nghiến lợi, cửa lớn đóng lại cái rầm, nếu anh còn là người sống thì cái mũi đã vẹo mất rồi, dù vậy, anh vẫn oán giận phản ứng của cô.
Anh biết việc mình dọn dẹp nhà có vẻ không như ý người, có điều, thiên tài cũng cần có quá trình học tập, chẳng lẽ Diệp Vi Vi có thể giết chết ý tốt của anh sao?
"Cô gái không biết tốt xấu này!"
Đời này, Phong Sở Mạc đã từng hạ mình làm chuyện thế này cho ai đâu chứ?
Kỳ thật, Diệp Vi Vi tức giận như vậy cũng không có gì ngạc nhiên, Miêu Linh nghĩ tới chiếc chăn đẹp bị nấm mốc ở trên giường, lòng sinh ra đồng tình.
Anh nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, nắm chặt năm ngón tay, thả lỏng, siết chặt, rồi lại nới lỏng, anh có thể dễ dàng xuyên qua cánh cửa, đối với anh, một cánh cửa như vậy gần như không thể phòng vệ gì, nhưng mà nghĩ đến sắc mặt vừa rồi của Diệp Vi Vi, cô giận dữ, còn có, chăn giường của cô, giống như, hình như không thể dùng được nữa, anh yên lặng xoay người.
Đại ca? Chúng ta, thực sự ngủ ngoài đường hả?
Huhu, trong khoảnh khắc ấy, Miêu Linh gần như khóc ra, nó bé bỏng, đáng yêu, là cục cưng ấm áp, hiện tại là con mèo đã có nhà, không muốn ngủ đầu đường xó chợ! Nó không muốn mình là một con mèo hoang không nơi lưu lạc đâu!
Phong Sở Mạc xách cái đuôi Miêu Linh, lạnh lùng vô tình ném ra một câu: "Quỷ không cần ngủ."
Cho nên nói, họ không phải ngủ ngoài đường mà đi trải đường.
Tôi không muốn bị ép xuống đường, mẹ nó buông tôi ra, còn không bằng để tôi ngủ đường đi!
Tâm trạng của Phong Sở Mạc không tốt, nên Miêu Linh chỉ có thể cùng anh dạo phố đêm.
Màn đêm ở thành phố A, tràn ngập đủ loại ánh sáng, ánh vàng của đèn đường, đèn neon màu sắc rực rỡ lập lòe, ánh sáng rực rỡ trên các bảng quảng cáo, ánh sao, ánh trăng, đêm tối, không phải là khoảng thời gian nghỉ ngơi im lặng, mà là mặt khác của cuộc sống sinh hoạt bắt đầu.
Căn phòng bên cạnh Diệp Vi Vi luôn tối om, giờ đã được thắp sáng bằng ngọn đèn dầu trong góc, dưới ánh đèn, là một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, ngay cả dưới ánh sáng mờ ảo trong đêm tối khó lường, anh ta cười, phảng phất như khiến người ta cảm nhận được ánh mặt trời ngày xuân vô cùng ấm áp.
Ánh mắt của người đàn ông nhìn về ngoài cửa, cách cánh cửa dày và vách tường, anh ta có thể thấy rất nhiều thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy.
"Tìm được rồi nhưng quỷ nhỏ không muốn tự về đâu, nói xem, chúng ta phải làm gì?"
Người đàn ông lẩm bẩm, trong lòng bàn tay dường như có thứ gì đó đang vùng vẫy, nhưng không thể vùng vẫy ra, thật lâu sau, giữa năm ngón tay màu trắng ngọc, có màu máu đổ xuống.
"Ừ, để nó chủ động về thì thú vị lắm, vừa hay mỗi ngày tôi đều nhàm chán, nếu nó chịu chơi trò chơi với tôi, tôi sẽ bồi theo, dù sao cũng là đứa con mà tôi thương nhất."
Hai tay giơ ra nhưng không dính vết máu nào, vẫn sạch sẽ như thường, một sợi hồn phách màu máu từ lòng bàn tay tràn ra, đó là một linh hồn không có nét mặt, không có tóc, không có quần áo, toàn thân hồn phách chỉ có màu máu, nó vừa xuất hiện, trong phòng tràn ngập tà khí huyết khí, tất cả đồ vật trong phòng đều rung chuyển, như thể sợ hãi mà phát ra tiếng rên.
Lòng ngực của hình bóng huyết sát phát ra tiếng gào rống phẫn nộ, ngay khi vừa xuất hiện, hận ý trong tiềm thức đã khiến nó lựa chọn lao về phía người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trong phòng.
"Phụt!"
Một tiếng vang lên, huyết ảnh xuyên qua cơ thể người đàn ông, có tiếng rít gào thống khổ đến cực điểm, mà tiếng đó không phải từ người đàn ông phát ra mà từ huyết ảnh hung thần ác sát, có một sợi dây gai máu quấn quanh người nó, không ngừng đâm gai máu nhọn vào mọi bộ vị, máu bị gai nhọn hấp thụ, huyết ảnh liền yểu xìu xuống, linh hồn bị tổn thương, mà đồng thời, những chiếc gai dày
Dài tiếp tục siết chặt, rốp rốp, nghe như tiếng xương đứt gãy, âm thanh rợn người.
"GAO GAO."
Nó ngọ nguậy trên mặt đất, toàn bộ thân ảnh huyết sắc ngọ nguậy bị dây gai quấn quanh gần như biến hình, nó bị thu nhỏ lại một nửa, khuôn mặt không ngũ quan cảm nhận được cực hạn sợ hãi và cầu xin.
"Tôi thích những đứa trẻ ngoan ngoãn, lần sau, đừng khiêu khích nhẫn nại của tôi, nghe không?"
Người đàn ông vẫn cười ấm áp, con huyết sát lại phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, giống tiếng quỷ khóc sói gào, người đàn ông lại rất hài lòng:
"Bé ngoan, biết sai là tốt rồi."
Người đàn ông vung tay lên, ngay sau đó, những chiếc gai đẫm máu biến mất trong không khí:
"Đi thôi, bên kia, có rất nhiều đồ ăn, đi ăn no nê đi."
Editor: Alissa
Cập nhật 26/9/23
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.