Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi
Chương 68: Hồ Phong Điên Cuồng (2)
Vô Tâm A Luân Hồi
04/08/2023
Bọn họ không biết, những thiếu niên này tàn nhẫn lại ngây thơ, cứ thế chờ đợi đại sư đến giúp đỡ giết chết hồn phách của những động vật đó.
Tuy nhiên, một màn trước mắt này, làm lá gan của bọn chúng, lòng may mắn ngây thơ và tự cho là đúng của chúng, tất cả đều tan biến.
"Oẹ!"
Có người không chịu nổi nữa, nôn mửa ra tiếng.
"Đừng, tôi không muốn biến thành như vậy!"
Có người tinh thần bắt đầu hỏng mất:
"Không phải tôi làm, tôi không muốn biến thành như vậy! Đều là do Hồ Phong làm, Hồ Phong, cậu Hồ, cậu nói cho chúng nó, đừng tìm tôi, tôi là vô tội! Chúng ta không phải đối thủ của chúng nó, chúng nó nhất định là ma quỷ, chúng nó tới báo thù, chúng nó trả thù chúng ta, tìm lầm người, tôi là vô tội, đều là cậu bắt chúng tôi làm!"
Một thiếu niên với khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ hỏng mất chạy đến trước mặt Hồ Phong, nắm chặt cánh tay của gã ta:
"Cậu thừa nhận, cậu thừa nhận là cậu làm, đừng làm cho chúng nó lại đến tìm chúng tôi, tôi không muốn chết!"
"Hự"
Ngay sau đó, người thiếu niên đang bắt lấy cánh tay Hồ Phong lay động kia, ngơ ngẩn cúi đầu, nhìn bụng của mình, một chuôi dao gọt hoa quả, cắm sâu vào trong máu thịt, cho đến khi không còn chuôi.
Máu tươi nhiễm đỏ đồng phục của thiếu niên, bên trong đồng phục kia, thậm chí còn được khâu bùa bình an mà mẹ cậu ta đặc biệt xin về lúc ra ngoài ngày hôm qua.
"Tiểu Loan, về sau nhất định đừng lại đi theo cậu chủ nhà họ Hồ kia tạo nghiệt nữa, động vật cũng giống con người, đều có linh tính, sẽ nhớ kỹ, mẹ ích kỷ, chỉ muốn con bình bình an an, không cần con kết bạn với nhà giàu có gì cả, chỉ cần con làm người hẳn hoi, bình bình an an."
Bụng, đau quá, thì ra, những động vật bị bọn họ hành hạ đến chết đó, đau đến như vậy, thì ra, những thứ chịu đựng ở biệt thự ngày hôm đó, căn bản chỉ là một góc của tảng băng trôi.
Mẹ ơi, con thật sự hối hận rồi, thiếu niên kề bên tử vong, đồng tử mở rộng, ngơ ngẩn nhìn phía sau Hồ Phong, một con chó săn cả người đầy những vết thương, đang như hổ rình mồi, thù hận nhìn về phía bọn họ.
Hai hốc mắt của nó trống trơn, vẫn còn chảy mủ, cả miệng đều nghiêng lệch, hàm răng so le, là bị cứng rắn nhỏ ra, bụng, lưng, trải rộng những vết thương linh tinh vụn vặt, thảm không nỡ nhìn: "Vô cùng xin lỗi"
Một khắc đó, thiếu niên không tiếng động nói với kia thứ hẳn là đã ra tay tàn nhẫn với Lý Phong kia, đồng tử, hoàn toàn mất đi tiêu cự.
Không có chết dưới sự trả thù của động vật, lại chết trong tay của bạn học, châm chọc, lại bi ai.
"Không có ai vô tội hết, đám chúng mày, chỗ máu tanh của những thứ kia dính trên tay cũng không ít hơn tao, muốn chết, cả đám cùng chết!"
Mọi người im như ve sầu mùa đông, nhìn Hồ Phong vừa một tay cầm dao gọt hoa quả nhuốm máu, vừa hung hăng quấy trong bụng của thiếu niên đã chết kia, chỉ cảm thấy, người trước mặt này căn bản không giống như con người, so với mấy âm hồn trả thù kia, còn đáng sợ hơn.
"Tìm được con mèo đáng chết kia, hết thảy việc lạ đều bắt đầu từ khi gặp được nó, nhất định cũng phải kết thúc từ nó, tìm được nó! Giết nó!"
Môi Hồ Phong hơi hơi nhấc lên, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, giống như của loài thú vậy.
Không có ai dám đi xem thi thể của thiếu niên bị Hồ Phong tùy ý ném xuống đất như vứt rác kia, bọn họ, thật sự hối hận, sợ hãi, nhưng mà cũng, muộn rồi.
"Tao thích người thông minh, xem ra vài vị ở đây đều là người thông minh, được, một người lại đây, dọn nó ra ngoài rồi xử lý đi."
Hồ Phong lại đá thi thể của thiếu niên trên mặt đất một chân, nụ cười có chút biến thái méo mó: "Ngay cả người tao đều không sợ, còn sợ chút súc sinh như vậy?"
Hai thiếu niên bị đẩy ra, nơm nớp lo sợ nâng thi thể lên, miệng vết thương còn đang chảy đầy máu tươi kia, cái bụng thật lớn bị thái nhỏ, lại mơ hồ lộ ra nội tạng bị rách nát kia, một thiếu niên trong đó chỉ là nhìn thoáng qua, đã nhịn không được, mặt trắng bệch, trong miệng phát ra tiếng nôn khan, quay đầu sang một bên khác.
Đồng tử của cậu ta bỗng nhiên mở rộng: "Cậu, cậu, cậu Hồ, phía sau, phía sau."
"Phía sau cái gì!"
Còn đang đắm chìm trong cảm xúc kích động điên cuồng và hưng phấn khi giết người, Hồ Phong tàn nhẫn mắng một tiếng, ngay sau đó, gã ta nghe thấy một tiếng kêu thê lương mà âm trầm, sau gáy chậm rãi dâng lên cảm giác lạnh lẽo, tiếng thở hồng hộc không ngừng văng vẳng bên tai, nước miếng dính nhớp nhỏ giọt, trong mắt thiếu niên ở đối diện, Hồ Phong thấy được con chó săn chồng chất vết thương phía sau mình.
Thiếu niên thấy được, Hồ Phong thấy được, mà mấy cái nam nữ khác, cũng thấy được, trong lúc nhất thời, trừ tiếng thở hổn hển của chó săn, nhiều người như vậy, lại không ai có thể phát ra dù chỉ một chút thanh âm, gần như là tĩnh mịch, cái này khác với những âm hồn của những loại chó mèo nhỏ mà bọn họ từng trải qua, cái thứ to lớn này, là thật sự sẽ cắn chết người, giờ khắc này, tất cả mọi người đã biết, là thứ gì, tấn công Lý Phong.
Chó săn tựa hồ đang hưởng thụ sự sợ hãi của mọi người, miệng rộng mở ra để ở bên cổ của Hồ Phong, nhất thời chưa cắn xuống, Hồ Phong cũng đã không chịu nổi: "Súc sinh, đi tìm chết đi!"
Tuy nhiên, một màn trước mắt này, làm lá gan của bọn chúng, lòng may mắn ngây thơ và tự cho là đúng của chúng, tất cả đều tan biến.
"Oẹ!"
Có người không chịu nổi nữa, nôn mửa ra tiếng.
"Đừng, tôi không muốn biến thành như vậy!"
Có người tinh thần bắt đầu hỏng mất:
"Không phải tôi làm, tôi không muốn biến thành như vậy! Đều là do Hồ Phong làm, Hồ Phong, cậu Hồ, cậu nói cho chúng nó, đừng tìm tôi, tôi là vô tội! Chúng ta không phải đối thủ của chúng nó, chúng nó nhất định là ma quỷ, chúng nó tới báo thù, chúng nó trả thù chúng ta, tìm lầm người, tôi là vô tội, đều là cậu bắt chúng tôi làm!"
Một thiếu niên với khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ hỏng mất chạy đến trước mặt Hồ Phong, nắm chặt cánh tay của gã ta:
"Cậu thừa nhận, cậu thừa nhận là cậu làm, đừng làm cho chúng nó lại đến tìm chúng tôi, tôi không muốn chết!"
"Hự"
Ngay sau đó, người thiếu niên đang bắt lấy cánh tay Hồ Phong lay động kia, ngơ ngẩn cúi đầu, nhìn bụng của mình, một chuôi dao gọt hoa quả, cắm sâu vào trong máu thịt, cho đến khi không còn chuôi.
Máu tươi nhiễm đỏ đồng phục của thiếu niên, bên trong đồng phục kia, thậm chí còn được khâu bùa bình an mà mẹ cậu ta đặc biệt xin về lúc ra ngoài ngày hôm qua.
"Tiểu Loan, về sau nhất định đừng lại đi theo cậu chủ nhà họ Hồ kia tạo nghiệt nữa, động vật cũng giống con người, đều có linh tính, sẽ nhớ kỹ, mẹ ích kỷ, chỉ muốn con bình bình an an, không cần con kết bạn với nhà giàu có gì cả, chỉ cần con làm người hẳn hoi, bình bình an an."
Bụng, đau quá, thì ra, những động vật bị bọn họ hành hạ đến chết đó, đau đến như vậy, thì ra, những thứ chịu đựng ở biệt thự ngày hôm đó, căn bản chỉ là một góc của tảng băng trôi.
Mẹ ơi, con thật sự hối hận rồi, thiếu niên kề bên tử vong, đồng tử mở rộng, ngơ ngẩn nhìn phía sau Hồ Phong, một con chó săn cả người đầy những vết thương, đang như hổ rình mồi, thù hận nhìn về phía bọn họ.
Hai hốc mắt của nó trống trơn, vẫn còn chảy mủ, cả miệng đều nghiêng lệch, hàm răng so le, là bị cứng rắn nhỏ ra, bụng, lưng, trải rộng những vết thương linh tinh vụn vặt, thảm không nỡ nhìn: "Vô cùng xin lỗi"
Một khắc đó, thiếu niên không tiếng động nói với kia thứ hẳn là đã ra tay tàn nhẫn với Lý Phong kia, đồng tử, hoàn toàn mất đi tiêu cự.
Không có chết dưới sự trả thù của động vật, lại chết trong tay của bạn học, châm chọc, lại bi ai.
"Không có ai vô tội hết, đám chúng mày, chỗ máu tanh của những thứ kia dính trên tay cũng không ít hơn tao, muốn chết, cả đám cùng chết!"
Mọi người im như ve sầu mùa đông, nhìn Hồ Phong vừa một tay cầm dao gọt hoa quả nhuốm máu, vừa hung hăng quấy trong bụng của thiếu niên đã chết kia, chỉ cảm thấy, người trước mặt này căn bản không giống như con người, so với mấy âm hồn trả thù kia, còn đáng sợ hơn.
"Tìm được con mèo đáng chết kia, hết thảy việc lạ đều bắt đầu từ khi gặp được nó, nhất định cũng phải kết thúc từ nó, tìm được nó! Giết nó!"
Môi Hồ Phong hơi hơi nhấc lên, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, giống như của loài thú vậy.
Không có ai dám đi xem thi thể của thiếu niên bị Hồ Phong tùy ý ném xuống đất như vứt rác kia, bọn họ, thật sự hối hận, sợ hãi, nhưng mà cũng, muộn rồi.
"Tao thích người thông minh, xem ra vài vị ở đây đều là người thông minh, được, một người lại đây, dọn nó ra ngoài rồi xử lý đi."
Hồ Phong lại đá thi thể của thiếu niên trên mặt đất một chân, nụ cười có chút biến thái méo mó: "Ngay cả người tao đều không sợ, còn sợ chút súc sinh như vậy?"
Hai thiếu niên bị đẩy ra, nơm nớp lo sợ nâng thi thể lên, miệng vết thương còn đang chảy đầy máu tươi kia, cái bụng thật lớn bị thái nhỏ, lại mơ hồ lộ ra nội tạng bị rách nát kia, một thiếu niên trong đó chỉ là nhìn thoáng qua, đã nhịn không được, mặt trắng bệch, trong miệng phát ra tiếng nôn khan, quay đầu sang một bên khác.
Đồng tử của cậu ta bỗng nhiên mở rộng: "Cậu, cậu, cậu Hồ, phía sau, phía sau."
"Phía sau cái gì!"
Còn đang đắm chìm trong cảm xúc kích động điên cuồng và hưng phấn khi giết người, Hồ Phong tàn nhẫn mắng một tiếng, ngay sau đó, gã ta nghe thấy một tiếng kêu thê lương mà âm trầm, sau gáy chậm rãi dâng lên cảm giác lạnh lẽo, tiếng thở hồng hộc không ngừng văng vẳng bên tai, nước miếng dính nhớp nhỏ giọt, trong mắt thiếu niên ở đối diện, Hồ Phong thấy được con chó săn chồng chất vết thương phía sau mình.
Thiếu niên thấy được, Hồ Phong thấy được, mà mấy cái nam nữ khác, cũng thấy được, trong lúc nhất thời, trừ tiếng thở hổn hển của chó săn, nhiều người như vậy, lại không ai có thể phát ra dù chỉ một chút thanh âm, gần như là tĩnh mịch, cái này khác với những âm hồn của những loại chó mèo nhỏ mà bọn họ từng trải qua, cái thứ to lớn này, là thật sự sẽ cắn chết người, giờ khắc này, tất cả mọi người đã biết, là thứ gì, tấn công Lý Phong.
Chó săn tựa hồ đang hưởng thụ sự sợ hãi của mọi người, miệng rộng mở ra để ở bên cổ của Hồ Phong, nhất thời chưa cắn xuống, Hồ Phong cũng đã không chịu nổi: "Súc sinh, đi tìm chết đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.