Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi
Chương 16: Không Phải Anh Ấy Chết, Thì Là Chị Chết.
Vô Tâm A Luân Hồi
28/03/2022
Diệp Vi Vi cho rằng mình đã chết rồi, nếu không phải đã chết rồi, sao cô lại có thể đứng xem lại tất cả những chuyện to nhỏ phát sinh kể từ sau khi mình vào nhà họ Phong như đang cưỡi ngựa xem hoa thế này, nếu không phải đã chết rồi, vậy thì hiện giờ, cô lại đang ở đâu đây?
Hình ảnh cuối cùng còn sót lại trong trí nhớ là cô đang bị cả một biển xác chết vây quanh trùng trùng điệp điệp kia, mặc dù bây giờ nhớ lại, cô vẫn cứ thấy không rét mà run, sao cô có thể sống sót trong hoàn cảnh đó được.
Nơi đây là một mảnh đen tối âm trầm, không có lấy một tia ánh sáng, con mắt của Diệp Vi Vi mở to, nhưng trong mắt ngoại trừ bóng tối, cũng chỉ còn bóng tối: "Có ai không?"
Diệp Vi Vi không nhịn được kêu, mặc dù cô đã chết, thì cũng nên có đầu trâu mặt ngựa gì gì đó đến dẫn mình đi chứ, nếu quỷ cũng có, thì nhất định, cũng có đầu trâu mặt ngựa, dây thần kinh cực thô của cô đã bắt đầu nghĩ về sinh hoạt sau khi chết của mình.
Thế nhưng, không có người, không có tiếng động, mặc cho Diệp Vi Vi có gào to, dậm chân như thế nào đi chăng nữa, thì đó cũng chỉ là kịch một vai của một mình cô thôi, trong bóng tối, không biết thời gian trôi đi bao lâu, là hoàn cảnh có thể bức con người ta phát điên.
Giọng nói của Diệp Vi Vi có chút khàn khàn: "Dù sao cũng nên có người đến đón tôi chứ."
Trên mặt cô không chịu nổi mà hiện lên một tia tuyệt vọng.
Tay chợt lạnh, Diệp Vi Vi cảm giác tay của mình bị ai đó bắt lấy, theo bản cô, cô bắt đầu giãy giụa.
"Đừng nhúc nhích"
m sắc trong giọng của người đàn ông vẫn lạnh giá như vậy, nhưng lại mang theo một tia mờ ảo, địa phương thì xa lạ, quỷ, lại là quỷ quen.
Diệp Vi Vi không tự chủ được cảm thấy có chút an tâm, sau đó, cô ngoan ngoãn để cái tay kia nắm lấy, đi từng bước một về phía trước, bóng tối rất dài lâu, rất dài lâu: "Anh, đến tột cùng là thứ gì?"
"Anh cứ quấn lấy tôi suốt như thế là có mục đích gì hả?"
"Này, tôi đang hỏi anh đó!"
Diệp Vi Vi nổi giận, cho dù là đại ca quỷ đi nữa, cũng không thể coi khinh người khác như thế chứ, hiện giờ cô cũng là tiểu thư quỷ cơ mà.
Duỗi tay muốn vỗ vai của người đang đi phía trước, vỗ một cái, như vỗ vào không khí.
"Anh đừng bỏ lại tôi."
Ở phía trước không có ai, Diệp Vi Vi không nhịn được quay đầu lại, mặt quỷ dữ tợn khủng bố trải rộng khắp không gian, đen nghìn nghịt vọt về phía cô.
Sắc mặt cô nháy mắt trắng bệch, Diệp Vi Vi điên cuồng chạy về phía trước, lại lập tức bị vướng ngã, lảo đảo ngẩng đầu lên, ở trước mắt lại là một gương mặt với dung nhan vừa kiều mỹ vừa tĩnh mịch.
Diệp Vi Vi theo bản năng định chạy về phía sau, thình thịch một tiếng, một cô gái tay chân bị trói chặt bị rớt xuống giường, cả người chật vật không chịu nổi.
"Chị dâu, tôi nói rồi, chị không trốn thoát được đâu."
Phong Sở Ý mỉm cười, nhìn bộ dáng mấp máy giãy dụa của Diệp Vi Vi, như là đang nhìn con sâu cái kiến không biết tự lượng sức mình, vô cùng khinh miệt.
"Ai là chị dâu của cô, cô mau thả tôi ra nhanh lên, tôi nói cho cô biết, hiện giờ như này là các người đang giam cầm tôi một cách phi pháp, là phạm pháp..."
Diệp Vi Vi ngoài mạnh trong yếu kêu gào, cảnh tượng trước mắt mà cô đang chứng kiến, đã không phải cánh rừng trải rộng thi thể hài cốt gì đó, cũng không hề là cái không gian tối đen lại trùng trùng ma quỷ kia, mà là một căn phòng quen thuộc, đó là căn phòng mà cô vẫn ở khi ở nhà họ Phong, tuy nhiên, bây giờ, nó lại tràn ngập cách trang trí làm cô vừa thấy xa lạ lại vừa lạnh đến phát khiếp.
Trong phòng treo đầy màn lụa màu đỏ, gió thổi, màn nhẹ nhàng phất phơ, lụa mỏng màu hồng phấn như đang múa lên, giữa vách tường dán chữ hỷ đỏ thẫm, trên bàn, nến rồng phượng được chia ra, để ở hai bên.
Nhịn không nổi, cô cúi đầu xuống, thứ trông thấy chính là hỉ phục màu đỏ trên người mình, hình thêu tinh xảo xinh đẹp, phác họa ra đồ án uốn lượn, cúc áo phức tạp, làn váy đỏ thẫm, trên chân là đôi giày màu đỏ được đơm đầy trân châu.
Bầu trời cũng là màu đỏ, lại là điềm xấu như vậy, Diệp Vi Vi sửng sốt, trong đầu nháy mắt nghĩ tới lời nói của Phong Sở Ý khi ở phòng tạp vật lúc trước, cái người kia, người anh cả đã chết ba năm, con quỷ quấn lấy cô hàng đêm kia, cô phải ở bên cạnh anh ta, một thân một mình.
"Chị dâu, chị còn chưa hiểu sao?"
Phong Sở Ý khom lưng, đưa tay vỗ vỗ gương mặt Diệp Vi Vi một cách nhẹ nhàng: "Nơi này, là nhà ma, pháp luật? Không quản được nơi này."
Diệp Vi Vi lúc này mới phát hiện, tay của Phong Sở Ý, với cái tay của người đàn ông kia, lạnh lẽo y hệt nhau: "Nơi này là nhà ma? Vậy còn cô, cô là cái thứ gì vậy chứ?"
Diệp Vi Vi run giọng hỏi, trong đầu cô, kể cả ký ức bị Phong Sở Ý thôi miên lúc trước, cũng đều nhớ ra hết, giờ này khắc này, thân mình cô không nhịn được mà phát run, người phụ nữ trước mặt này, lại là loại tồn tại gì.
"Tôi? Tôi là con rối làm bằng thi thể bị anh cả khống chế nha."
Phong Sở Ý ném ra một đáp án long trời lở đất: "Giống như những thi thể hài cốt mà cô gặp trong rừng ấy, chúng tôi, đều đã chết rồi, bây giờ chỉ là, thi thể có thể hành động mà thôi."
Giọng nói của Phong Sở Ý âm trầm đến đáng sợ, Diệp Vi Vi khẽ lắc đầu: "Không có khả năng, nhiều thi thể như vậy, sao có thể"
Theo bản năng, cô nghĩ tới người đàn ông cầm tay dẫn mình đi ra bóng tối kia, anh không có khả năng là kẻ phát rồ như vậy.
"Chị dâu, tôi lừa chị để làm gì chứ?"
Phong Sở Ý lẩm bẩm, sau đó, tay cô ta nhẹ nhàng vung lên, Diệp Vi Vi trông thấy khu vườn hoa hồng mà mình đã từng nhìn thấy kia, cánh hoa hồng bay múa đầy trời, mà phía dưới, dần dần xuất hiện, là từng bộ từng bộ hài cốt của phụ nữ, có bộ đã hư thối hoàn toàn, cũng có bộ còn có thể đủ để thấy rõ dáng vẻ một chút.
Cánh hoa hồng kiều diễm, là sắc thái do máu tươi nhuộm thành, một cánh hoa bay xuống mặt của Diệp Vi Vi, chất lỏng đang no đủ chất lỏng tan vỡ, mùi hương tanh ngọt làm cho Diệp Vi Vi buồn nôn.
"Các cô ấy đều đã từng là tân nương của anh cả, chỉ là, các cô ấy quá không ngoan, anh cả không thích, cho nên, các cô đều đã chết rồi."
Tiếng nói của Phong Sở Ý như là ẩn chứa ma lực vậy, trong lòng bàn tay của Diệp Vi Vi, một đồ vật lạnh băng giống trâm cài đầu, bị nhét vào trong.
"Chúng tôi đều muốn chạy trốn, chạy ra tòa nhà này, chạy đi."
Diệp Vi Vi nhìn từng bộ thi hài của các cô gái kia, đôi mắt các cô ấy mở to, đồng thời nhìn cô, miệng các cô ấy không ngừng khép mở, dần dần như hòa làm một thể với âm thanh của Phong Sở Ý: "Thi thể của anh ấy, vị trí ba tấc trên ngực, đâm xuống, là chị có thể sống sót."
"Cơ hội, chỉ có một lần, nhớ kỹ, không phải anh ấy chết, thì là chị chết."
Editor: Nguyệt Trường Ly (21/3/22)
Hình ảnh cuối cùng còn sót lại trong trí nhớ là cô đang bị cả một biển xác chết vây quanh trùng trùng điệp điệp kia, mặc dù bây giờ nhớ lại, cô vẫn cứ thấy không rét mà run, sao cô có thể sống sót trong hoàn cảnh đó được.
Nơi đây là một mảnh đen tối âm trầm, không có lấy một tia ánh sáng, con mắt của Diệp Vi Vi mở to, nhưng trong mắt ngoại trừ bóng tối, cũng chỉ còn bóng tối: "Có ai không?"
Diệp Vi Vi không nhịn được kêu, mặc dù cô đã chết, thì cũng nên có đầu trâu mặt ngựa gì gì đó đến dẫn mình đi chứ, nếu quỷ cũng có, thì nhất định, cũng có đầu trâu mặt ngựa, dây thần kinh cực thô của cô đã bắt đầu nghĩ về sinh hoạt sau khi chết của mình.
Thế nhưng, không có người, không có tiếng động, mặc cho Diệp Vi Vi có gào to, dậm chân như thế nào đi chăng nữa, thì đó cũng chỉ là kịch một vai của một mình cô thôi, trong bóng tối, không biết thời gian trôi đi bao lâu, là hoàn cảnh có thể bức con người ta phát điên.
Giọng nói của Diệp Vi Vi có chút khàn khàn: "Dù sao cũng nên có người đến đón tôi chứ."
Trên mặt cô không chịu nổi mà hiện lên một tia tuyệt vọng.
Tay chợt lạnh, Diệp Vi Vi cảm giác tay của mình bị ai đó bắt lấy, theo bản cô, cô bắt đầu giãy giụa.
"Đừng nhúc nhích"
m sắc trong giọng của người đàn ông vẫn lạnh giá như vậy, nhưng lại mang theo một tia mờ ảo, địa phương thì xa lạ, quỷ, lại là quỷ quen.
Diệp Vi Vi không tự chủ được cảm thấy có chút an tâm, sau đó, cô ngoan ngoãn để cái tay kia nắm lấy, đi từng bước một về phía trước, bóng tối rất dài lâu, rất dài lâu: "Anh, đến tột cùng là thứ gì?"
"Anh cứ quấn lấy tôi suốt như thế là có mục đích gì hả?"
"Này, tôi đang hỏi anh đó!"
Diệp Vi Vi nổi giận, cho dù là đại ca quỷ đi nữa, cũng không thể coi khinh người khác như thế chứ, hiện giờ cô cũng là tiểu thư quỷ cơ mà.
Duỗi tay muốn vỗ vai của người đang đi phía trước, vỗ một cái, như vỗ vào không khí.
"Anh đừng bỏ lại tôi."
Ở phía trước không có ai, Diệp Vi Vi không nhịn được quay đầu lại, mặt quỷ dữ tợn khủng bố trải rộng khắp không gian, đen nghìn nghịt vọt về phía cô.
Sắc mặt cô nháy mắt trắng bệch, Diệp Vi Vi điên cuồng chạy về phía trước, lại lập tức bị vướng ngã, lảo đảo ngẩng đầu lên, ở trước mắt lại là một gương mặt với dung nhan vừa kiều mỹ vừa tĩnh mịch.
Diệp Vi Vi theo bản năng định chạy về phía sau, thình thịch một tiếng, một cô gái tay chân bị trói chặt bị rớt xuống giường, cả người chật vật không chịu nổi.
"Chị dâu, tôi nói rồi, chị không trốn thoát được đâu."
Phong Sở Ý mỉm cười, nhìn bộ dáng mấp máy giãy dụa của Diệp Vi Vi, như là đang nhìn con sâu cái kiến không biết tự lượng sức mình, vô cùng khinh miệt.
"Ai là chị dâu của cô, cô mau thả tôi ra nhanh lên, tôi nói cho cô biết, hiện giờ như này là các người đang giam cầm tôi một cách phi pháp, là phạm pháp..."
Diệp Vi Vi ngoài mạnh trong yếu kêu gào, cảnh tượng trước mắt mà cô đang chứng kiến, đã không phải cánh rừng trải rộng thi thể hài cốt gì đó, cũng không hề là cái không gian tối đen lại trùng trùng ma quỷ kia, mà là một căn phòng quen thuộc, đó là căn phòng mà cô vẫn ở khi ở nhà họ Phong, tuy nhiên, bây giờ, nó lại tràn ngập cách trang trí làm cô vừa thấy xa lạ lại vừa lạnh đến phát khiếp.
Trong phòng treo đầy màn lụa màu đỏ, gió thổi, màn nhẹ nhàng phất phơ, lụa mỏng màu hồng phấn như đang múa lên, giữa vách tường dán chữ hỷ đỏ thẫm, trên bàn, nến rồng phượng được chia ra, để ở hai bên.
Nhịn không nổi, cô cúi đầu xuống, thứ trông thấy chính là hỉ phục màu đỏ trên người mình, hình thêu tinh xảo xinh đẹp, phác họa ra đồ án uốn lượn, cúc áo phức tạp, làn váy đỏ thẫm, trên chân là đôi giày màu đỏ được đơm đầy trân châu.
Bầu trời cũng là màu đỏ, lại là điềm xấu như vậy, Diệp Vi Vi sửng sốt, trong đầu nháy mắt nghĩ tới lời nói của Phong Sở Ý khi ở phòng tạp vật lúc trước, cái người kia, người anh cả đã chết ba năm, con quỷ quấn lấy cô hàng đêm kia, cô phải ở bên cạnh anh ta, một thân một mình.
"Chị dâu, chị còn chưa hiểu sao?"
Phong Sở Ý khom lưng, đưa tay vỗ vỗ gương mặt Diệp Vi Vi một cách nhẹ nhàng: "Nơi này, là nhà ma, pháp luật? Không quản được nơi này."
Diệp Vi Vi lúc này mới phát hiện, tay của Phong Sở Ý, với cái tay của người đàn ông kia, lạnh lẽo y hệt nhau: "Nơi này là nhà ma? Vậy còn cô, cô là cái thứ gì vậy chứ?"
Diệp Vi Vi run giọng hỏi, trong đầu cô, kể cả ký ức bị Phong Sở Ý thôi miên lúc trước, cũng đều nhớ ra hết, giờ này khắc này, thân mình cô không nhịn được mà phát run, người phụ nữ trước mặt này, lại là loại tồn tại gì.
"Tôi? Tôi là con rối làm bằng thi thể bị anh cả khống chế nha."
Phong Sở Ý ném ra một đáp án long trời lở đất: "Giống như những thi thể hài cốt mà cô gặp trong rừng ấy, chúng tôi, đều đã chết rồi, bây giờ chỉ là, thi thể có thể hành động mà thôi."
Giọng nói của Phong Sở Ý âm trầm đến đáng sợ, Diệp Vi Vi khẽ lắc đầu: "Không có khả năng, nhiều thi thể như vậy, sao có thể"
Theo bản năng, cô nghĩ tới người đàn ông cầm tay dẫn mình đi ra bóng tối kia, anh không có khả năng là kẻ phát rồ như vậy.
"Chị dâu, tôi lừa chị để làm gì chứ?"
Phong Sở Ý lẩm bẩm, sau đó, tay cô ta nhẹ nhàng vung lên, Diệp Vi Vi trông thấy khu vườn hoa hồng mà mình đã từng nhìn thấy kia, cánh hoa hồng bay múa đầy trời, mà phía dưới, dần dần xuất hiện, là từng bộ từng bộ hài cốt của phụ nữ, có bộ đã hư thối hoàn toàn, cũng có bộ còn có thể đủ để thấy rõ dáng vẻ một chút.
Cánh hoa hồng kiều diễm, là sắc thái do máu tươi nhuộm thành, một cánh hoa bay xuống mặt của Diệp Vi Vi, chất lỏng đang no đủ chất lỏng tan vỡ, mùi hương tanh ngọt làm cho Diệp Vi Vi buồn nôn.
"Các cô ấy đều đã từng là tân nương của anh cả, chỉ là, các cô ấy quá không ngoan, anh cả không thích, cho nên, các cô đều đã chết rồi."
Tiếng nói của Phong Sở Ý như là ẩn chứa ma lực vậy, trong lòng bàn tay của Diệp Vi Vi, một đồ vật lạnh băng giống trâm cài đầu, bị nhét vào trong.
"Chúng tôi đều muốn chạy trốn, chạy ra tòa nhà này, chạy đi."
Diệp Vi Vi nhìn từng bộ thi hài của các cô gái kia, đôi mắt các cô ấy mở to, đồng thời nhìn cô, miệng các cô ấy không ngừng khép mở, dần dần như hòa làm một thể với âm thanh của Phong Sở Ý: "Thi thể của anh ấy, vị trí ba tấc trên ngực, đâm xuống, là chị có thể sống sót."
"Cơ hội, chỉ có một lần, nhớ kỹ, không phải anh ấy chết, thì là chị chết."
Editor: Nguyệt Trường Ly (21/3/22)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.