Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi
Chương 8: Nghiệm Thân? Mộng Xuân?
Vô Tâm A Luân Hồi
24/03/2022
"Diệp Vi Vi ngốc, sao vẫn không chịu nghe máy!"
Tô Diêu cầm điện thoại di động vốn đã nóng hỏi, trên mặt tràn đầy lo lắng, sau đó, lại không khỏi đi tới bộ quẻ chết trước đó, xếp đứng lên thành một hàng.
Báo cảnh sát thì không ai thèm quan tâm, mà tìm người, thì Tô Diêu cũng không tìm được, nói cách khác, trong lòng Tô Diêu rất rõ, ngay cả khi vào lúc này cô ấy có tìm thấy Diệp Vi Vi đi chăng nữa, thì cũng vô dụng, nhân duyên và số mạng của Diệp Vi Vi có liên quan chặt chẽ với nhau, cô ấy cũng không biết Diệp Vi Vi sẽ gặp phải điều gì, nhưng điều duy nhất cô ấy có thể làm bây giờ là tìm được đường sống từ quẻ tượng* trước đó, trước khi tử kiếp* của Diệp Vi Vi đến.
*Quẻ tượng: quẻ đã hiển thị lên.
*Tử kiếp: cái chết đến không thể tránh được.
Trong phòng tối, tay của Tô Diêu nhanh chóng di chuyển.
Diệp Vi Vi cũng không hề biết rằng, Tô Diêu bên kia đang vội vàng vì cô.
Cô bây giờ cô đang rất hồi hộp, vì sắp gặp người lớn trong nhà, sắp gặp người lớn trong nhà, cứ nhắc mãi như vậy, khiến cho bàn tay đổ mồ hôi lạnh, chân cũng có chút run run.
"Đây là Vi Vi"
Lời giới thiệu của Phong Sở Ca rất đơn giản, đơn giản đến mức thậm chí có chút vô cùng bình thường, nhưng mà Diệp Vi Vi lại hoàn toàn không nhận thấy điều đó.
Cô chỉ đang lo chú ý đến trạng thái của mình, nhất quyết không để bị mất mặt.
Cũng may là bà Phong không hề bắt bẽ Diệp Vi Vi, mà ngược lại còn mỉm cười từ ái với Diệp Vi Vi, khi nghe Phong Sở Ca giới thiệu về Diệp Vi Vi, thì bà cũng chỉ cười, mặc dù em gái của Phong Sở Ca là Phong Sở Ý thì trên mặt cũng không có cảm xúc gì, nhưng mà khi Diệp Vi Vi đưa món quà gặp mặt, cũng nhận lấy, hơn nữa cũng gật đầu chào cô, sau đó thì cúi đầu nhìn xuống, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, điều này khiến cho Diệp Vi Vi vốn đang chuẩn bị để chiến đấu một trận, cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cô thầm tự cổ vũ bản thân, gia đình Phong Sở Ca đều dễ hòa thuận như vậy, cô thật sự là diễm phúc, đúng như lời Diêu đã nói, cô nhất định phải kìm chế được tính khí chó của mình, ách, không không không, cái gì mà tính khí chó chứ, đúng là đã bị Tô Diêu dạy hư rồi.
Trên mặt Diệp Vi Vi cũng mang theo ý cười, đó là hy vọng tốt đẹp cho tương lai, tuy rằng cô vẫn cảm thấy ngôi nhà cũ này có chút gì đó rùng rợn, nhưng vì tương lai của cô và Phong Sở Ca, ráng chịu đựng ba tháng, cũng không thành vấn đề.
Mà thật sự là không có gì sao?
Diệp Vi Vi đang nằm trên chiếc giường lớn khổng lồ, mặc dù cô vốn cũng là người có chút hiểu biết về những chiếc giường nhưng cũng vẫn rất kinh ngạc, trong ngực cô đang ôm chiếc gối ôm lớn, vốn dĩ đang mở to mắt quan sát xung quanh căn phòng sau này phải ở đến ba tháng, đang nghĩ làm sao để có thể hòa hợp với những người trong gia đình họ Phong, thì trong lúc bất tri bất giác*, cái đầu cô chợt trở nên choáng váng, và đôi mắt cô cũng từ từ nhắm lại.
*Bất tri bất giác: không hay không biết.
Chiếc gối trong tay cô bị rút ra, mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đã thay thế chiếc gối, có một bàn tay lạnh lẽo, khẽ xoa lên khóe mắt, chóp mũi và đôi môi của cô, như thể đang tò mò, nhưng cũng dường như muốn nhớ kỹ khuôn mặt của cô, Diệp Vi Vi cảm thấy có chút ngứa ngáy khó chịu, đầu ngón tay đó, lạnh lạnh, mềm mềm, giống như lông chim băng quét qua trên mặt, cô cau mày trong miệng lên tiếng thút thít, rồi vùi đầu thật sâu vào cái gối, như thể làm như vậy có thể sẽ không bị quấy rầy.
Một ngọn gió nhẹ vén lên áo ngủ của cô, và sau đó, cơ thể của cô giống như là bị thao túng.
Có một bàn tay lạnh lẽo, nhẹ nhàng phát họa những đường cong của cô, không có chút gợi tình nào, như thể chỉ là đang chiêm ngưỡng, cho đến cùng.
Diệp Vi Vi lại nghe thấy được tiếng cười của người đàn ông, thật là ảm đạm nhưng rồi lại có vẻ nhẹ nhàng hơn, dường như có vẻ hài lòng với những gì mình nhìn thấy và quan sát được, đó là, tiếng cười của ai?
Hình như, đã nghe qua rồi.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu có chút đau, Diệp Vi Vi đưa một tay lên trán, ngơ ngác nhìn trần nhà cao rồi lại nhìn xung quanh, những đồ dùng gia đình được tạo hình theo kiểu cổ xưa vừa thấy liền biết vô cùng quý trong đó, chiếc thảm nhung trắng như tuyết được trải trên mặt đất kia, rồi nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, trong lúc nhất thời, làm cô có cảm giác hư ảo không biết đêm nay là năm nào.
Hai chân vẫn giữ nguyên tư thế đó, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ trước khi đi ngủ, trên chiếc gối gối đầu thì ướt đẫm nước miếng.
"A!"
Diệp Vi Vi khẽ kêu một tiếng, vội vàng đem hai chân thu hồi, cô xấu hổ đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, nhanh chóng vỗ vỗ mặt của chính mình: "Diệp Vi Vi, mày thật sự là đủ rồi!"
Đây mới là ngày đầu tiên ngủ ở trong nhà của người ta, mà đã có một giấc mơ như vậy, còn bởi vì ở ngoài biệt thự nghe được tiếng cười của Phong Sở Ca mà cũng liền mơ thấy, điều này cũng quá phóng đại rồi, cảm giác trên mặt như bốc khói rất ư là khó chịu, Diệp Vi Vi cảm thấy đó cũng chỉ là một giấc mơ, cứ như vậy mà căng thẳng thần kinh đến mức mà đã bỏ qua cái vết lõm sâu của cô và thêm một cái vết lõm nữa ở trên giường.
Diệp Vi Vi đang nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ, thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, là bà vú Trần, bà ấy gọi cô xuống ăn cơm, tùy tiện đặt bàn chải đánh răng và cái ly lên bàn trong phòng tắm, Diệp Vi Vi không dám chậm trễ, liền lên tiếng đáp lời, cô từ trong đống quần áo của mình chọn ra một chiếc váy trắng liền áo mặc vào, đứng trước tấm gương to dùng để soi toàn thân quay một vòng thật xinh đẹp, một chiếc váy thuần khiết như vậy, chắc không có vấn đề gì đi. Nếu Tô Diêu có ở đây nhìn thấy Diệp Vi Vi như thế này, thì nhất định sẽ nói rằng cô đang giả vờ dịu dàng và trong sáng, để không làm tổn thương bạn bè của mình, Diệp Vi Vi rất có sức sống, nở một nụ cười đưa ra tám chiếc răng chuẩn không cần chỉnh ở trước gương: "Diệp Vi Vi, mày sẽ làm được!"
Cô vừa nói, vừa nắm chặt tay và vẫy vẫy cánh tay của mình.
Cạch một tiếng, tiếng cửa phòng đã khóa được mở ra, bàn tay dừng lại một chút, dấu vết nghi ngờ cuối cùng ẩn giấu trong mắt của Diệp Vi Vi cũng đều được xóa bỏ.
"Vi Vi?"
Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy năng lượng của Diệp Vi Vi, Phong Sở Ca liền mở to mắt, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nhưng cũng có sự vui sướng.
"Sao, hôm nay bị em làm cho kinh diễm rồi sao?"
Diệp Vi Vi tự khen ngợi bản thân một cách không biết xấu hổ, tất nhiên, cô cũng chỉ là thì thầm với Phong Sở Ca, cô cũng còn chưa đủ can đảm để thể hiện mặt thứ hai của mình trước mặt người nhà của Phong Sở Ca đâu.
"Ừ, thực sự không ngờ đó"
Nụ cười trên môi của Phong Sở Ca, cũng chân thật hơn.
"Vi Vi hôm nay quả nhiên rất đẹp."
Bà Phong cười càng thêm từ ái: "Tối hôm qua ngủ ngon không?"
Ơ, khuôn mặt của Diệp Vi Vi lộ ra một chút xấu hổ, không khỏi khép khép chân của chính mình.
"Chị dâu tối hôm qua nhất định là ngủ rất ngon."
Phong Sở Ý, người dường như luôn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cũng mỉm cười đối với Diệp Vi Vi.
Tóm lại, tất cả mọi thứ nhìn sơ qua đều rất tốt đẹp.
Editor: Mèo A Mao Huỳnh
21/3/22
Tô Diêu cầm điện thoại di động vốn đã nóng hỏi, trên mặt tràn đầy lo lắng, sau đó, lại không khỏi đi tới bộ quẻ chết trước đó, xếp đứng lên thành một hàng.
Báo cảnh sát thì không ai thèm quan tâm, mà tìm người, thì Tô Diêu cũng không tìm được, nói cách khác, trong lòng Tô Diêu rất rõ, ngay cả khi vào lúc này cô ấy có tìm thấy Diệp Vi Vi đi chăng nữa, thì cũng vô dụng, nhân duyên và số mạng của Diệp Vi Vi có liên quan chặt chẽ với nhau, cô ấy cũng không biết Diệp Vi Vi sẽ gặp phải điều gì, nhưng điều duy nhất cô ấy có thể làm bây giờ là tìm được đường sống từ quẻ tượng* trước đó, trước khi tử kiếp* của Diệp Vi Vi đến.
*Quẻ tượng: quẻ đã hiển thị lên.
*Tử kiếp: cái chết đến không thể tránh được.
Trong phòng tối, tay của Tô Diêu nhanh chóng di chuyển.
Diệp Vi Vi cũng không hề biết rằng, Tô Diêu bên kia đang vội vàng vì cô.
Cô bây giờ cô đang rất hồi hộp, vì sắp gặp người lớn trong nhà, sắp gặp người lớn trong nhà, cứ nhắc mãi như vậy, khiến cho bàn tay đổ mồ hôi lạnh, chân cũng có chút run run.
"Đây là Vi Vi"
Lời giới thiệu của Phong Sở Ca rất đơn giản, đơn giản đến mức thậm chí có chút vô cùng bình thường, nhưng mà Diệp Vi Vi lại hoàn toàn không nhận thấy điều đó.
Cô chỉ đang lo chú ý đến trạng thái của mình, nhất quyết không để bị mất mặt.
Cũng may là bà Phong không hề bắt bẽ Diệp Vi Vi, mà ngược lại còn mỉm cười từ ái với Diệp Vi Vi, khi nghe Phong Sở Ca giới thiệu về Diệp Vi Vi, thì bà cũng chỉ cười, mặc dù em gái của Phong Sở Ca là Phong Sở Ý thì trên mặt cũng không có cảm xúc gì, nhưng mà khi Diệp Vi Vi đưa món quà gặp mặt, cũng nhận lấy, hơn nữa cũng gật đầu chào cô, sau đó thì cúi đầu nhìn xuống, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, điều này khiến cho Diệp Vi Vi vốn đang chuẩn bị để chiến đấu một trận, cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cô thầm tự cổ vũ bản thân, gia đình Phong Sở Ca đều dễ hòa thuận như vậy, cô thật sự là diễm phúc, đúng như lời Diêu đã nói, cô nhất định phải kìm chế được tính khí chó của mình, ách, không không không, cái gì mà tính khí chó chứ, đúng là đã bị Tô Diêu dạy hư rồi.
Trên mặt Diệp Vi Vi cũng mang theo ý cười, đó là hy vọng tốt đẹp cho tương lai, tuy rằng cô vẫn cảm thấy ngôi nhà cũ này có chút gì đó rùng rợn, nhưng vì tương lai của cô và Phong Sở Ca, ráng chịu đựng ba tháng, cũng không thành vấn đề.
Mà thật sự là không có gì sao?
Diệp Vi Vi đang nằm trên chiếc giường lớn khổng lồ, mặc dù cô vốn cũng là người có chút hiểu biết về những chiếc giường nhưng cũng vẫn rất kinh ngạc, trong ngực cô đang ôm chiếc gối ôm lớn, vốn dĩ đang mở to mắt quan sát xung quanh căn phòng sau này phải ở đến ba tháng, đang nghĩ làm sao để có thể hòa hợp với những người trong gia đình họ Phong, thì trong lúc bất tri bất giác*, cái đầu cô chợt trở nên choáng váng, và đôi mắt cô cũng từ từ nhắm lại.
*Bất tri bất giác: không hay không biết.
Chiếc gối trong tay cô bị rút ra, mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đã thay thế chiếc gối, có một bàn tay lạnh lẽo, khẽ xoa lên khóe mắt, chóp mũi và đôi môi của cô, như thể đang tò mò, nhưng cũng dường như muốn nhớ kỹ khuôn mặt của cô, Diệp Vi Vi cảm thấy có chút ngứa ngáy khó chịu, đầu ngón tay đó, lạnh lạnh, mềm mềm, giống như lông chim băng quét qua trên mặt, cô cau mày trong miệng lên tiếng thút thít, rồi vùi đầu thật sâu vào cái gối, như thể làm như vậy có thể sẽ không bị quấy rầy.
Một ngọn gió nhẹ vén lên áo ngủ của cô, và sau đó, cơ thể của cô giống như là bị thao túng.
Có một bàn tay lạnh lẽo, nhẹ nhàng phát họa những đường cong của cô, không có chút gợi tình nào, như thể chỉ là đang chiêm ngưỡng, cho đến cùng.
Diệp Vi Vi lại nghe thấy được tiếng cười của người đàn ông, thật là ảm đạm nhưng rồi lại có vẻ nhẹ nhàng hơn, dường như có vẻ hài lòng với những gì mình nhìn thấy và quan sát được, đó là, tiếng cười của ai?
Hình như, đã nghe qua rồi.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu có chút đau, Diệp Vi Vi đưa một tay lên trán, ngơ ngác nhìn trần nhà cao rồi lại nhìn xung quanh, những đồ dùng gia đình được tạo hình theo kiểu cổ xưa vừa thấy liền biết vô cùng quý trong đó, chiếc thảm nhung trắng như tuyết được trải trên mặt đất kia, rồi nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, trong lúc nhất thời, làm cô có cảm giác hư ảo không biết đêm nay là năm nào.
Hai chân vẫn giữ nguyên tư thế đó, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ trước khi đi ngủ, trên chiếc gối gối đầu thì ướt đẫm nước miếng.
"A!"
Diệp Vi Vi khẽ kêu một tiếng, vội vàng đem hai chân thu hồi, cô xấu hổ đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, nhanh chóng vỗ vỗ mặt của chính mình: "Diệp Vi Vi, mày thật sự là đủ rồi!"
Đây mới là ngày đầu tiên ngủ ở trong nhà của người ta, mà đã có một giấc mơ như vậy, còn bởi vì ở ngoài biệt thự nghe được tiếng cười của Phong Sở Ca mà cũng liền mơ thấy, điều này cũng quá phóng đại rồi, cảm giác trên mặt như bốc khói rất ư là khó chịu, Diệp Vi Vi cảm thấy đó cũng chỉ là một giấc mơ, cứ như vậy mà căng thẳng thần kinh đến mức mà đã bỏ qua cái vết lõm sâu của cô và thêm một cái vết lõm nữa ở trên giường.
Diệp Vi Vi đang nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ, thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, là bà vú Trần, bà ấy gọi cô xuống ăn cơm, tùy tiện đặt bàn chải đánh răng và cái ly lên bàn trong phòng tắm, Diệp Vi Vi không dám chậm trễ, liền lên tiếng đáp lời, cô từ trong đống quần áo của mình chọn ra một chiếc váy trắng liền áo mặc vào, đứng trước tấm gương to dùng để soi toàn thân quay một vòng thật xinh đẹp, một chiếc váy thuần khiết như vậy, chắc không có vấn đề gì đi. Nếu Tô Diêu có ở đây nhìn thấy Diệp Vi Vi như thế này, thì nhất định sẽ nói rằng cô đang giả vờ dịu dàng và trong sáng, để không làm tổn thương bạn bè của mình, Diệp Vi Vi rất có sức sống, nở một nụ cười đưa ra tám chiếc răng chuẩn không cần chỉnh ở trước gương: "Diệp Vi Vi, mày sẽ làm được!"
Cô vừa nói, vừa nắm chặt tay và vẫy vẫy cánh tay của mình.
Cạch một tiếng, tiếng cửa phòng đã khóa được mở ra, bàn tay dừng lại một chút, dấu vết nghi ngờ cuối cùng ẩn giấu trong mắt của Diệp Vi Vi cũng đều được xóa bỏ.
"Vi Vi?"
Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy năng lượng của Diệp Vi Vi, Phong Sở Ca liền mở to mắt, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nhưng cũng có sự vui sướng.
"Sao, hôm nay bị em làm cho kinh diễm rồi sao?"
Diệp Vi Vi tự khen ngợi bản thân một cách không biết xấu hổ, tất nhiên, cô cũng chỉ là thì thầm với Phong Sở Ca, cô cũng còn chưa đủ can đảm để thể hiện mặt thứ hai của mình trước mặt người nhà của Phong Sở Ca đâu.
"Ừ, thực sự không ngờ đó"
Nụ cười trên môi của Phong Sở Ca, cũng chân thật hơn.
"Vi Vi hôm nay quả nhiên rất đẹp."
Bà Phong cười càng thêm từ ái: "Tối hôm qua ngủ ngon không?"
Ơ, khuôn mặt của Diệp Vi Vi lộ ra một chút xấu hổ, không khỏi khép khép chân của chính mình.
"Chị dâu tối hôm qua nhất định là ngủ rất ngon."
Phong Sở Ý, người dường như luôn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cũng mỉm cười đối với Diệp Vi Vi.
Tóm lại, tất cả mọi thứ nhìn sơ qua đều rất tốt đẹp.
Editor: Mèo A Mao Huỳnh
21/3/22
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.