Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi
Chương 153: Tôi Là Cha Của Nó
Vô Tâm A Luân Hồi
24/08/2024
Miêu Linh dừng lại bước chân, đề phòng nhìn toà nhà này, khi tiếp cận, giờ phút này, nó mới nhớ tới người sống trong tòa nhà này đã làm đại ca nó bị thương.
Nó cào móng vuốt lên sàn nhà, nhanh chóng chạy xung quanh, kêu meo meo, là kêu cho Diệp Vi Vi nghe, cũng bất chấp mình đang ẩn mình, lao lên và cắn váy của đối phương, đừng đi vào, trong đó có đại ma vương rất đáng sợ.
Diệp Vi Vi cảm thấy váy có chút nặng nề, giống như bị thứ gì đó cắn lấy, nhưng cúi đầu xuống lại chẳng thấy gì.
Cắn, kéo lại cắn, một tiếng rẹt, gấu váy bị rách, cô méo mặt, lấy tay che nửa váy, nghĩ có cần xui xẻo đến thế không?
"Meo meo?"
Miêu Linh khó hiểu ngậm nửa miếng vải, đứng trong gió ngơ ngác, tựa hồ như đã làm ra chuyện gì đó khó tin, nhìn thấy chuyện gì đó khó tin.
Gió lạnh xung quanh thổi hùa hùa, Miêu Linh nho nhỏ lui về sau hai bước.
Diệp Vi Vi không còn muốn ở bên ngoài thêm một giây nào nữa!
Cô muốn về nhà, về phòng của mình, cô không tin mình không di chuyển thì còn xui xẻo nữa!
Miêu Linh nghiêng đầu, trên mặt hiện lên một biểu cảm kỳ lạ, vì tại sao Diệp Vi Vi không nhìn nó?
Nó lại chần chừ trong chốc lát, đại ma vương trong tòa nhà này có sức uy hiếp rất lớn, mà nhiệm vụ của đại ca cũng cần được thành công, mà Diệp Vi Vi đột nhiên lại không nhìn thấy nó, nên nó đi theo sau cô và giữ khoảng cách rất xa, cuối cùng, nó vẫn theo vào toà nhà, vì nó là em mèo trung thành nhất, thề sống thề chết cũng phải làm xong nhiệm vụ mà sếp đã giao.
Bởi vậy, vì Diệp Vi Vi xui xẻo nên Miêu Linh mới quyết định tạm thời giữ khoảng cách xa để đi theo.
Nói thật, dù nó chỉ là hồn thể, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi hương và cảm nhận được đau đớn.
Như thể đã trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, cô cuối cùng cũng dừng lại trước cửa nhà mình, cô kích động, muốn khóc, cô chưa bao giờ nhận ra rằng cánh cửa nhỏ này lại đẹp như vậy, hoa văn trên đó cũng thật độc đáo.
Phía sau vang lên tiếng động: "Cô Diệp?"
Khanh Nghiêu kinh ngạc, nhìn bộ dáng của Diệp Vi Vi, lúc này đây, không phải là giả vờ kinh ngạc mà là thật sự: "Cô thế này là?"
Bị rơi xuống cống?
Toàn thân Miêu Linh khẩn trương, khói đen liền méo mó, trong thật sự đáng sợ.
Trên mặt Khanh Nghiêu vẫn là biểu cảm kinh ngạc, nhưng dưới đáy mắt lại có sát ý, vì hắn nhận ra Miêu Linh, chính là con súc vật làm hỏng chuyện tốt của hắn. Sau đó đầu ngón tay cô hơi cong, một đạo ánh sáng trắng hướng về phía trán của Miêu Linh.
Chỉ có một chút như vậy, nhưng nháy mắt đã ngưng tụ sức mạnh có thể gây tổn thương nặng tới Miêu Linh, còn hắn, nếu không phải biết chuyện gì đã xảy ra với Phong Sở Mạc thì đã trực tiếp giết chết cô.
Miêu Linh hét thảm một tiếng, muốn tránh né, Phong Sở Mạc trong lục lạc cũng nheo mắt, chuẩn bị lao ra ngoài, bởi vì đây là chuyện liên quan đến sống chết, khác với khi cô gặp xui xẻo chẳng bị thương.
Chỉ là, trong khoảnh khắc tiếp theo, Phong Sở Mạc sững người lại, Miêu Linh lấy móng vuốt che mặt ra, dùng vẻ mặt 囧 nhìn Khanh Nghiêu, người vẫn giữ phong thái tao nhã vừa rồi đã té ngã, té rất nặng, ngã vào chính cửa nhà hắn, Miêu Linh dám thề là đã nhìn thấy vẻ mặt đại ma vương nhăn nhó vì bị đau.
"Hơ hơ."
Diệp Vi Vi rất muốn cười, nghĩ là không lẽ mức độ xui xẻo của mình đã lan truyền đến những người bên cạnh rồi sao?
Cô không dám nói thêm một lời nào nữa, quay người liền vọt vào nhà, cánh cửa đóng sầm lại một tiếng, đóng sập mạnh, còn Miêu Linh cũng nhân cơ hội đó theo vào, e hèm, không ngờ trong thời khắc mấu chốt như thế, Diệp Vi Vi thậm chí còn mạnh hơn sếp nha, thế là mèo ta không thèm khinh bỉ thể chất đột nhiên xui xẻo của cô nữa.
Cửa phòng đóng rất kín, gió nhẹ thổi qua, Khanh Nghiêu vốn dĩ cho rằng Diệp Vi Vi ít nhất sẽ tới đỡ hắn:
Con nhóc này!
Ngay cả một người am hiểu ngụy trang như Khanh Nghiêu, trừ một số chuyện riêng cần cảm xúc thì hắn không có cảm xúc của người, mà lúc này cũng đã không nhịn được, muốn mắng chửi người, hắn định đứng dậy thì mặt đờ ra, quái lạ, eo, eo hắn giống như bị trẹo rồi.
Ông già mang làn da non sống qua nhiều năm như vậy mà đây là lần đầu tiên cảm nhận được mình đã già rồi, cũng hiểu cảm giác trẹo eo là đau đến mức nào.
"Tiểu Yêu."
Diệp Vi Vi không biết là sau đó Khanh Nghiêu có khuôn mặt nhăn nhó được Tiểu Yêu đỡ đi, còn việc đầu tiên khi cô vào nhà là đi thẳng vào phòng tắm để tắm rửa, mặc dù trong lòng cô muốn nhất là lên giường nằm ngay.
Còn chiếc lục lạc chứa Phong Sở Mạc bị cô bỏ quên trong túi áo khoác.
Với một tiếng leng keng, lục lạc từ trong túi lăn ra ngoài.
Leng keng, lại là một tiếng chuông nhỏ vang lên.
Miêu Linh cùng lục lạc nhìn nhau.
Nó cào móng vuốt lên sàn nhà, nhanh chóng chạy xung quanh, kêu meo meo, là kêu cho Diệp Vi Vi nghe, cũng bất chấp mình đang ẩn mình, lao lên và cắn váy của đối phương, đừng đi vào, trong đó có đại ma vương rất đáng sợ.
Diệp Vi Vi cảm thấy váy có chút nặng nề, giống như bị thứ gì đó cắn lấy, nhưng cúi đầu xuống lại chẳng thấy gì.
Cắn, kéo lại cắn, một tiếng rẹt, gấu váy bị rách, cô méo mặt, lấy tay che nửa váy, nghĩ có cần xui xẻo đến thế không?
"Meo meo?"
Miêu Linh khó hiểu ngậm nửa miếng vải, đứng trong gió ngơ ngác, tựa hồ như đã làm ra chuyện gì đó khó tin, nhìn thấy chuyện gì đó khó tin.
Gió lạnh xung quanh thổi hùa hùa, Miêu Linh nho nhỏ lui về sau hai bước.
Diệp Vi Vi không còn muốn ở bên ngoài thêm một giây nào nữa!
Cô muốn về nhà, về phòng của mình, cô không tin mình không di chuyển thì còn xui xẻo nữa!
Miêu Linh nghiêng đầu, trên mặt hiện lên một biểu cảm kỳ lạ, vì tại sao Diệp Vi Vi không nhìn nó?
Nó lại chần chừ trong chốc lát, đại ma vương trong tòa nhà này có sức uy hiếp rất lớn, mà nhiệm vụ của đại ca cũng cần được thành công, mà Diệp Vi Vi đột nhiên lại không nhìn thấy nó, nên nó đi theo sau cô và giữ khoảng cách rất xa, cuối cùng, nó vẫn theo vào toà nhà, vì nó là em mèo trung thành nhất, thề sống thề chết cũng phải làm xong nhiệm vụ mà sếp đã giao.
Bởi vậy, vì Diệp Vi Vi xui xẻo nên Miêu Linh mới quyết định tạm thời giữ khoảng cách xa để đi theo.
Nói thật, dù nó chỉ là hồn thể, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi hương và cảm nhận được đau đớn.
Như thể đã trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, cô cuối cùng cũng dừng lại trước cửa nhà mình, cô kích động, muốn khóc, cô chưa bao giờ nhận ra rằng cánh cửa nhỏ này lại đẹp như vậy, hoa văn trên đó cũng thật độc đáo.
Phía sau vang lên tiếng động: "Cô Diệp?"
Khanh Nghiêu kinh ngạc, nhìn bộ dáng của Diệp Vi Vi, lúc này đây, không phải là giả vờ kinh ngạc mà là thật sự: "Cô thế này là?"
Bị rơi xuống cống?
Toàn thân Miêu Linh khẩn trương, khói đen liền méo mó, trong thật sự đáng sợ.
Trên mặt Khanh Nghiêu vẫn là biểu cảm kinh ngạc, nhưng dưới đáy mắt lại có sát ý, vì hắn nhận ra Miêu Linh, chính là con súc vật làm hỏng chuyện tốt của hắn. Sau đó đầu ngón tay cô hơi cong, một đạo ánh sáng trắng hướng về phía trán của Miêu Linh.
Chỉ có một chút như vậy, nhưng nháy mắt đã ngưng tụ sức mạnh có thể gây tổn thương nặng tới Miêu Linh, còn hắn, nếu không phải biết chuyện gì đã xảy ra với Phong Sở Mạc thì đã trực tiếp giết chết cô.
Miêu Linh hét thảm một tiếng, muốn tránh né, Phong Sở Mạc trong lục lạc cũng nheo mắt, chuẩn bị lao ra ngoài, bởi vì đây là chuyện liên quan đến sống chết, khác với khi cô gặp xui xẻo chẳng bị thương.
Chỉ là, trong khoảnh khắc tiếp theo, Phong Sở Mạc sững người lại, Miêu Linh lấy móng vuốt che mặt ra, dùng vẻ mặt 囧 nhìn Khanh Nghiêu, người vẫn giữ phong thái tao nhã vừa rồi đã té ngã, té rất nặng, ngã vào chính cửa nhà hắn, Miêu Linh dám thề là đã nhìn thấy vẻ mặt đại ma vương nhăn nhó vì bị đau.
"Hơ hơ."
Diệp Vi Vi rất muốn cười, nghĩ là không lẽ mức độ xui xẻo của mình đã lan truyền đến những người bên cạnh rồi sao?
Cô không dám nói thêm một lời nào nữa, quay người liền vọt vào nhà, cánh cửa đóng sầm lại một tiếng, đóng sập mạnh, còn Miêu Linh cũng nhân cơ hội đó theo vào, e hèm, không ngờ trong thời khắc mấu chốt như thế, Diệp Vi Vi thậm chí còn mạnh hơn sếp nha, thế là mèo ta không thèm khinh bỉ thể chất đột nhiên xui xẻo của cô nữa.
Cửa phòng đóng rất kín, gió nhẹ thổi qua, Khanh Nghiêu vốn dĩ cho rằng Diệp Vi Vi ít nhất sẽ tới đỡ hắn:
Con nhóc này!
Ngay cả một người am hiểu ngụy trang như Khanh Nghiêu, trừ một số chuyện riêng cần cảm xúc thì hắn không có cảm xúc của người, mà lúc này cũng đã không nhịn được, muốn mắng chửi người, hắn định đứng dậy thì mặt đờ ra, quái lạ, eo, eo hắn giống như bị trẹo rồi.
Ông già mang làn da non sống qua nhiều năm như vậy mà đây là lần đầu tiên cảm nhận được mình đã già rồi, cũng hiểu cảm giác trẹo eo là đau đến mức nào.
"Tiểu Yêu."
Diệp Vi Vi không biết là sau đó Khanh Nghiêu có khuôn mặt nhăn nhó được Tiểu Yêu đỡ đi, còn việc đầu tiên khi cô vào nhà là đi thẳng vào phòng tắm để tắm rửa, mặc dù trong lòng cô muốn nhất là lên giường nằm ngay.
Còn chiếc lục lạc chứa Phong Sở Mạc bị cô bỏ quên trong túi áo khoác.
Với một tiếng leng keng, lục lạc từ trong túi lăn ra ngoài.
Leng keng, lại là một tiếng chuông nhỏ vang lên.
Miêu Linh cùng lục lạc nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.