Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực
Chương 24:
Lạc Xoong
09/05/2022
Diệp Du Nhiên nghĩ đến việc tối qua cố tình khóa anh bên ngoài cửa, trong lòng có chút áy náy, nhưng vẫn cứng miệng: “Bên cạnh không phải còn phòng sao!”
“Chúng ta là vợ chồng mới cưới, sao có thể chia phòng ra ngủ được?” Mộ Tấn Dương dùng những gì cô nói trước đây để chặn họng cô.
Diệp Du Nhiên cắn môi, không nói nên lời.
Mộ Tấn Dương đột nhiên hôn lên môi cô: “Ngoan, đi tắm đi, tôi đi nấu cơm.”
Diệp Du Nhiên trừng mắt sắc lạnh nhìn anh: “Anh…”
Mộ Tấn Dương cười tươi đi vào phòng bếp, để lại Diệp Du Nhiên đứng đơ người tại chỗ, mặt ngày càng đỏ lên.
Không đúng, lúc nãy cô phải tát anh một cái mới phải chứ.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng cô lại nghe lời anh lấy quần áo đi tắm.
Mộ Tấn Dương đứng ở trước bồn rửa nghe thấy tiếng đóng cửa phòng tắm mới ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra ý cười.
Một cô gái với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Bữa tối Mộ Tấn Dương làm món thịt bò hầm cà, Diệp Du Nhiên không động vào.
Chính vào lúc đó, Mộ Tấn Dương đột nhiên gắp một miếng thịt bò vào bát cô.
Động tác của Diệp Du Nhiên dừng lại: “Tôi không thích ăn thịt bò.”
“Tôi biết là cô không thích, nhưng thịt bò có rất nhiều dinh dưỡng.” Mộ Tấn Dương ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh, giống như hoàn toàn tin vào lý do cô nói.
Diệp Du Nhiên cuối cùng nhịn không được hỏi anh: “Tính khí tôi xấu như vậy, sao anh vẫn nhẫn nhịn tôi? Tại sao không tức giận?”
Mộ Tấn Dương buông đũa xuống, đơn giản trả lời: “Vì tôi là chồng cô.”
“Nhưng chúng ta không có nền tảng tình cảm, giữa chúng ta không có tình cảm, anh có biết vì sao tôi phải kết hôn với anh không? Vì ông nội tôi nói, chỉ cần tôi lấy chồng thì tôi có thể lấy được cổ phần, nhưng ở thành phố Vân Châu không ai chịu lấy tôi, chỉ có anh dễ lừa, tôi vừa nói thì anh liền đồng ý ngay.”
Diệp Du Nhiên nói liền một mạch, nhìn Mộ Tấn Dương hơi ngơ người ra, trong lòng trùng xuống.
Chỉ là, cô không nghĩ là muốn sống cùng một người cả đời, kết hôn chỉ là bất đắc dĩ.
Nhưng Mộ Tấn Dương thì khác, anh đối với cô nhẫn nại bao dung, còn nói muốn bên cô cả đời, điều này làm cô có chút hoảng loạn.
“Những điều này không quan trọng, tôi thật lòng muốn cưới cô.”
Mộ Tấn Dương nhìn cô, ánh nhìn sâu thẳm, Diệp Du Nhiên nhìn không ra anh đang nghĩ gì.
“Anh không hiểu sao? Tôi không phải thật lòng muốn gả cho anh, tôi chỉ đang lợi dụng anh thôi!” Diệp Du Nhiên đột nhiên cảm thấy tự trách, không bàn đến việc giữa cô và Mộ Tấn Dương đêm đó, Mộ Tấn Dương thực ra là một người đàn ông tốt.
Mộ Tấn Dương đột nhiên cười: “Có thể được em lợi dụng là vinh hạnh của tôi.”
Diệp Du Nhiên ngây người: “Anh…”
“Ăn cơm trước đi, nếu không sẽ nguội mất.” Ý cười trên gương mặt Mộ Tấn Dương không dứt.
Diệp Du Nhiên lại lắc đầu không tin: “Có ai bị lợi dụng mà vẫn cảm thấy vinh hạnh không?”
“Vậy cũng phải xem người lợi dụng tôi là ai, hơn nữa, cái giá này cũng ngọt ngào quá…” Mộ Tấn Dương ý tứ nhìn cô.
Diệp Du Nhiên lập tức đỏ mặt.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, hai người chỉ có thể ngủ cùng nhau.
Có lẽ là vì trước đó Mộ Tấn Dương đã nói những lời gần như là tỏ tình, tâm trạng Diệp Du Nhiên hơi thay đổi.
Cô nằm trên giường, nghe tiếng nước “tí tách” từ trong phòng tắm truyền tới, trong lòng không hiểu sao lại hơi căng thẳng.
“Chúng ta là vợ chồng mới cưới, sao có thể chia phòng ra ngủ được?” Mộ Tấn Dương dùng những gì cô nói trước đây để chặn họng cô.
Diệp Du Nhiên cắn môi, không nói nên lời.
Mộ Tấn Dương đột nhiên hôn lên môi cô: “Ngoan, đi tắm đi, tôi đi nấu cơm.”
Diệp Du Nhiên trừng mắt sắc lạnh nhìn anh: “Anh…”
Mộ Tấn Dương cười tươi đi vào phòng bếp, để lại Diệp Du Nhiên đứng đơ người tại chỗ, mặt ngày càng đỏ lên.
Không đúng, lúc nãy cô phải tát anh một cái mới phải chứ.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng cô lại nghe lời anh lấy quần áo đi tắm.
Mộ Tấn Dương đứng ở trước bồn rửa nghe thấy tiếng đóng cửa phòng tắm mới ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra ý cười.
Một cô gái với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Bữa tối Mộ Tấn Dương làm món thịt bò hầm cà, Diệp Du Nhiên không động vào.
Chính vào lúc đó, Mộ Tấn Dương đột nhiên gắp một miếng thịt bò vào bát cô.
Động tác của Diệp Du Nhiên dừng lại: “Tôi không thích ăn thịt bò.”
“Tôi biết là cô không thích, nhưng thịt bò có rất nhiều dinh dưỡng.” Mộ Tấn Dương ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh, giống như hoàn toàn tin vào lý do cô nói.
Diệp Du Nhiên cuối cùng nhịn không được hỏi anh: “Tính khí tôi xấu như vậy, sao anh vẫn nhẫn nhịn tôi? Tại sao không tức giận?”
Mộ Tấn Dương buông đũa xuống, đơn giản trả lời: “Vì tôi là chồng cô.”
“Nhưng chúng ta không có nền tảng tình cảm, giữa chúng ta không có tình cảm, anh có biết vì sao tôi phải kết hôn với anh không? Vì ông nội tôi nói, chỉ cần tôi lấy chồng thì tôi có thể lấy được cổ phần, nhưng ở thành phố Vân Châu không ai chịu lấy tôi, chỉ có anh dễ lừa, tôi vừa nói thì anh liền đồng ý ngay.”
Diệp Du Nhiên nói liền một mạch, nhìn Mộ Tấn Dương hơi ngơ người ra, trong lòng trùng xuống.
Chỉ là, cô không nghĩ là muốn sống cùng một người cả đời, kết hôn chỉ là bất đắc dĩ.
Nhưng Mộ Tấn Dương thì khác, anh đối với cô nhẫn nại bao dung, còn nói muốn bên cô cả đời, điều này làm cô có chút hoảng loạn.
“Những điều này không quan trọng, tôi thật lòng muốn cưới cô.”
Mộ Tấn Dương nhìn cô, ánh nhìn sâu thẳm, Diệp Du Nhiên nhìn không ra anh đang nghĩ gì.
“Anh không hiểu sao? Tôi không phải thật lòng muốn gả cho anh, tôi chỉ đang lợi dụng anh thôi!” Diệp Du Nhiên đột nhiên cảm thấy tự trách, không bàn đến việc giữa cô và Mộ Tấn Dương đêm đó, Mộ Tấn Dương thực ra là một người đàn ông tốt.
Mộ Tấn Dương đột nhiên cười: “Có thể được em lợi dụng là vinh hạnh của tôi.”
Diệp Du Nhiên ngây người: “Anh…”
“Ăn cơm trước đi, nếu không sẽ nguội mất.” Ý cười trên gương mặt Mộ Tấn Dương không dứt.
Diệp Du Nhiên lại lắc đầu không tin: “Có ai bị lợi dụng mà vẫn cảm thấy vinh hạnh không?”
“Vậy cũng phải xem người lợi dụng tôi là ai, hơn nữa, cái giá này cũng ngọt ngào quá…” Mộ Tấn Dương ý tứ nhìn cô.
Diệp Du Nhiên lập tức đỏ mặt.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, hai người chỉ có thể ngủ cùng nhau.
Có lẽ là vì trước đó Mộ Tấn Dương đã nói những lời gần như là tỏ tình, tâm trạng Diệp Du Nhiên hơi thay đổi.
Cô nằm trên giường, nghe tiếng nước “tí tách” từ trong phòng tắm truyền tới, trong lòng không hiểu sao lại hơi căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.