Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực
Chương 565
Lạc Xoong
19/09/2022
Diệp Du Nhiên mím môi: “Những chuyện khác, cháu cũng tự có chừng mực, cậu chú ý sức khỏe, có thời gian cháu sẽ về thăm cậu.”
“Ừm.”
Hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Xa xa ở Cảnh Thành, sau khi Phong Hải cúp điện thoại, trong mắt hiện lên một tia toan tính.
Sau đó gọi cấp dưới tới, trầm giọng ra lệnh: “Nếu có người điều tra chuyện của Diệp Du Nhiên thì phải tìm mọi cách che giấu càng kỹ càng tốt.”
“Vâng.” Cấp dưới nhận lệnh rồi rời đi.
Buổi chiều, Diệp Du Nhiên đi siêu thị mua một vài đồ dùng hàng ngày và nguyên liệu nấu ăn.
Cô đặt những thứ đã mua vào trong xe, vừa ngồi vào trong xe thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi qua trước mắt cô.
Diệp Du Nhiên nắm chặt tay lái.
Người đi qua trước mặt không phải ai khác, chính là An Hạ.
Năm đó sau khi cô rời đi, mặc dù không liên lạc với An Hạ, nhưng vẫn gửi một email cho cô ấy.
Trường hợp lúc ấy khẩn cấp, cô không suy nghĩ được nhiều.
An Hạ… chắc chắn sẽ trách cô.
Diệp Du Nhiên ngồi trong xe một lát mới chậm rãi lái xe về.
Về đến nhà, sau khi thu dọn đồ xong, cô mới lấy di động ra bấm số của An Hạ.
Cô nhớ số điện thoại của An Hạ.
Cô chủ động liên hệ với An Hạ, vẫn tốt hơn so với việc ngày nào đó An Hạ đột nhiên bắt gặp cô.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Xin chào, ai vậy?” Giọng của An Hạ mang theo chút nghi hoặc.
Diệp Du Nhiên có thể nghe thấy tiếng quảng cáo sản phẩm từ phía bên kia điện thoại.
Cõ lẽ cô ấy vẫn đang ở siêu thị.
Mặc dù trước đó cô đã nghĩ xong câu mở đầu, nhưng lúc tới bên miệng lại không biết nên nói như thế nào.
Sau khi An Hạ đầu bên kia im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng nói: “Du Nhiên?”
“Đúng, là tớ.”
Diệp Du Nhiên thở dài một hơi, có chút lo lắng vặn ngón tay: “Tớ về rồi, có thời gian gặp mặt để tớ mời cậu ăn cơm không?”
“Ha ha.”
An Hạ cười lạnh một tiếng: “Cậu còn mặt mũi để gọi điện cho tớ sao!”
“…” Diệp Du Nhiên cảm thấy bản thân thật sự không còn mặt mũi.
“Hừ!”
An Hạ hừ lạnh một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Diệp Du Nhiên biết An Hạ chỉ mạnh miệng mềm lòng, đang chuẩn bị gọi lại nói mấy câu thì An Hạ đã gọi tới.
Cô ấy hung hăng báo cái tên siêu thị, nói: “Muốn mời tớ ăn cơm thì tới đây đón tớ.”
Nói xong, thì” bộp” một tiếng cúp điện thoại.
Diệp Du Nhiên nhìn thoáng qua di động, khẽ mỉm cười.
…
“Ừm.”
Hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Xa xa ở Cảnh Thành, sau khi Phong Hải cúp điện thoại, trong mắt hiện lên một tia toan tính.
Sau đó gọi cấp dưới tới, trầm giọng ra lệnh: “Nếu có người điều tra chuyện của Diệp Du Nhiên thì phải tìm mọi cách che giấu càng kỹ càng tốt.”
“Vâng.” Cấp dưới nhận lệnh rồi rời đi.
Buổi chiều, Diệp Du Nhiên đi siêu thị mua một vài đồ dùng hàng ngày và nguyên liệu nấu ăn.
Cô đặt những thứ đã mua vào trong xe, vừa ngồi vào trong xe thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi qua trước mắt cô.
Diệp Du Nhiên nắm chặt tay lái.
Người đi qua trước mặt không phải ai khác, chính là An Hạ.
Năm đó sau khi cô rời đi, mặc dù không liên lạc với An Hạ, nhưng vẫn gửi một email cho cô ấy.
Trường hợp lúc ấy khẩn cấp, cô không suy nghĩ được nhiều.
An Hạ… chắc chắn sẽ trách cô.
Diệp Du Nhiên ngồi trong xe một lát mới chậm rãi lái xe về.
Về đến nhà, sau khi thu dọn đồ xong, cô mới lấy di động ra bấm số của An Hạ.
Cô nhớ số điện thoại của An Hạ.
Cô chủ động liên hệ với An Hạ, vẫn tốt hơn so với việc ngày nào đó An Hạ đột nhiên bắt gặp cô.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Xin chào, ai vậy?” Giọng của An Hạ mang theo chút nghi hoặc.
Diệp Du Nhiên có thể nghe thấy tiếng quảng cáo sản phẩm từ phía bên kia điện thoại.
Cõ lẽ cô ấy vẫn đang ở siêu thị.
Mặc dù trước đó cô đã nghĩ xong câu mở đầu, nhưng lúc tới bên miệng lại không biết nên nói như thế nào.
Sau khi An Hạ đầu bên kia im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng nói: “Du Nhiên?”
“Đúng, là tớ.”
Diệp Du Nhiên thở dài một hơi, có chút lo lắng vặn ngón tay: “Tớ về rồi, có thời gian gặp mặt để tớ mời cậu ăn cơm không?”
“Ha ha.”
An Hạ cười lạnh một tiếng: “Cậu còn mặt mũi để gọi điện cho tớ sao!”
“…” Diệp Du Nhiên cảm thấy bản thân thật sự không còn mặt mũi.
“Hừ!”
An Hạ hừ lạnh một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Diệp Du Nhiên biết An Hạ chỉ mạnh miệng mềm lòng, đang chuẩn bị gọi lại nói mấy câu thì An Hạ đã gọi tới.
Cô ấy hung hăng báo cái tên siêu thị, nói: “Muốn mời tớ ăn cơm thì tới đây đón tớ.”
Nói xong, thì” bộp” một tiếng cúp điện thoại.
Diệp Du Nhiên nhìn thoáng qua di động, khẽ mỉm cười.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.