Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 104: Anh ấy…chết rồi!
Tư Kiều
15/07/2021
Không chỉ Tần Lam lập công lớn mà đến ngay cả đồn trưởng như ông cũng được thơm lây!
Nếu là trước đây thì chắc chắc Tần Lam sẽ nhảy cẫng lên vì vui mừng.
Nhưng giờ cô không vui nổi. Bởi vì có thể tiêu diệt được hết đám người lần này không phải công lao của cô. Nếu không có Mạc Phong thì có khi cô còn chẳng lên nổi tàu nữa. “Đồn trưởng thôi đừng tính thưởng lần này nữa..tôi cũng có làm gì đâu.”, Tần Lam cúi đầu, cười khô khốc.
Lúc này Giang Tiểu Hải từ xuồng máy trèo lên, nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó. “Đội trưởng!” “Đội trưởng của tôi đâu, người cùng cô lên tàu ấy!”
Không biết vì sao mà Tần Lam đột ngột mềm nhũn cả người và ngồi xụm xuống đất.
Cô bỗng òa khóc nức nở.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, ở đồn, Tần Lam là một cô gái mạnh mẽ như nam nhi, làm việc còn hùng hổ hơn cả đàn ông. Rõ ràng lần này cô ấy đã đại thắng mà tại sao lại khóc chứ? “Đang yên đang lành, sao lại khóc vậy?”
Tần Lam khóc thút thít: “Anh ấy…chết rồi! “Ai chết cơ?” “Mac…mac…ha?”
Cô đột nhiên im bặt, đứng bật dậy thì thấy Mạc Phong đang đứng trước mặt mà chẳng hề sứt mẻ gì.
Tần Lam đi một vòng, nuốt ực nước bọt rồi nói: “Anh mình đồng da sắt à? B mà cũng không làm gì được anh sao?
Mạc Phong không khỏi bật cười: “Nhưng vừa rồi có người khóc ầm cả lên vì tưởng tôi chết đấy! Đôi mắt đẹp thế kia sao lại để chảy nước mắt chứ?” “Tôi có khóc đâu!” “Tôi cũng có nói cô đâu!”
Hai bên đấu võ mồm khiến đồn trưởng đứng bên cạnh cũng mất cả kiên nhẫn. Đi phá án mà sao lại sặc mùi yêu đương thế này. “Khụ khụ…được rồi, có chuyện gì về rồi nói, bao nhiêu người đang nhìn đây này!
Tần Lam lau nước mắt: “Coi như tôi nợ anh, hôm nay tôi mời!” “Thế thì ngại quá, đội trưởng Tần đã khẳng khái như vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa!”, Mạc Phong cười ha ha.
Cô bĩu môi, anh nói cứ như là trước đây khách sáo lắm ấy.
Sau khi Mạc Phong ôm quả b nổ bằng áp lực thủy ngân thì anh đã đá nó đi xa hơn mười mét. Như vậy thì sức công phá của nó cũng giảm đi nhiều.
Mạc Phong cũng bị thương, sau lưng anh bị mảnh b vỡ ghim cả vào thịt.
Cập cộp cộp…
Giang Tiểu Hải từ tầng hai sốt ruột chạy xuống: “Đội trưởng! “Chưa chết, gọi hồn à?”, Mạc Phong ngoáy tai nói với vẻ hài hước. “Vương Phú Quý không có ở trên thuyền!” “Cái gì?”
Tần Lam và Mạc Phong nhìn nhau.
Không ai có thể thoát khỏi tầm mắt của bọn họ trong tình huống như thế này. Đến ngay cả Hồng Kiếm cũng biết không thể chạy thoát, huống hồ là một tên mập.
Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất.
Hắn ta không lên thuyền. “Lập tức thông báo cho các bộ phận truy nã một kẻ tên là Vương Phú Quý, chiều cao một mét tám, tóc chải ngược, bụng bự, tầm bốn mươi tuổi! Tim cuốn chiếu khắp Giang Hải cho tôi, không được để chạy thoát!”, Tần Lam quay đầu nói với những nhân viên còn lại.
Bọn họ: “Rõ
Mạc Phong đứng bên cạnh trầm tư suy nghĩ. Lúc này Giang Tiểu Hai tới bên cạnh anh và nói nhỏ: “Đội trưởng, em phát hiện ra chiếc điện thoại này ở trên tàu, em có gần thiết bị định vị trên nó!” “Người không thấy nhưng điện thoại lại ở đây, quyết chơi đến cùng à! Dù có phải hi sinh bao nhiêu người thì cũng phải bảo vệ được Vương Phú Quý, thú vị nhỉ!”, anh rít một hơi thuốc khẽ cười.
Xem ra thế lực đứng đằng sau không đơn giản như Mạc Phong nghĩ.
Lần đầu tiên anh đưa dao cho Giang Tiểu Hải: “Giúp anh một việc! Lấy thứ ở phía sau ra cho anh!”
Anh vạch áo lên, một mảnh thép ghim vào xương sống sau lưng anh. “Đội trưởng, anh, anh bị thương ạ? Nhưng không có thuốc tế, anh đợi em đi lấy ở chỗ cô cảnh sát kia!”, Giang Tiểu Hải lập tức quay người định chạy đi.
Mạc Phong vỏ bốp vào đầu cậu ấy: “Bao năm qua mà IQ vẫn chẳng tăng được chút nào nhi “Em.. đội trưởng, em làm sao ạ?”, cậu ấy đẫn người. Bị thương xin ít thuốc tế thì có gì là sai đầu. “Cô gái đó mà biết anh bị thương nhớ lại đòi gán thân báo đáp thì anh phải làm sao? Hãy…người như cậu có khi mãi mãi chẳng hiểu được, đẹp trai đôi khi cũng là một cái tôi!
Giang Tiểu Hải co giật khóe miệng: “Đội trưởng, mấy năm không gặp, kỹ thuật mặt dày của anh luyện tới mức thành tinh rồi à!
Nhưng không thể phủ nhận, có đôi khi rớt liêm sỉ lại là cả một nghệ thuật.
Khi còn trong quân đội, Mạc Phong nối khắp đội không chỉ vì tài hoa, giỏi giang mà đôi khi còn là vì mặt dày vô đối. “Tém tém lại, mau giúp anh lấy nó ra!”, Mạc Phong quay đầu trầm giọng nói.
Miếng thép có vẻ ghim rất sâu. Giang Tiểu Hải do dự một hồi: “Đội trưởng, anh có thể chịu được không?”
Vừa dứt lời, con dao trong tay cậu ấy lập tức chọc vào lưng anh. Cả người Mạc Phong siết lại, nhưng từ đầu tới cuối anh không hề kêu ca, thậm chí còn ung dung hút thuốc.
Cạch…
Một mảnh thép dài tầm 1cm đã được Giang Tiểu Hải nhổ ra. “Được rồi, lấy ra rồi.”
Lúc này Mạc Phong mới thở phào: “ Lại để lại một dấu tích huy hoàng trên lưng anh rồi! Ha ha!”
Con thuyền từ từ tấp vào bờ, phần lớn mọi người đều quay về đồn.
Chỉ có Tần Lam ở lại sau cùng với vẻ mặt như không nỡ rời đi. Đồn trưởng thấy bộ dạng ngập ngừng của cô thì không khỏi bật cười: “Được rồi, nể tình cô lập công nên cho cô nghỉ nửa ngày! “Oh Yeah, đồn trưởng là số một!”, Tần Lam kích động nhảy cẫng lên. “Nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối không được gây rắc rối bên ngoài đấy, nếu không tôi không biết ăn nói thế nào với cấp trên đầu!” “Tuân lệnh!”
Vừa rồi đầu bờ còn chật ních người, giờ chỉ còn lại ba. “Nói đi, muốn ăn gì, chị đây bao hết!”, Tần Lam hừ giọng khoanh tay.
Mạc Phong nhún vai, khẽ cười: “Đồ nướng đi, trời này mà ăn đồ nướng với làm vài lon thì đúng là đỉnh của chóp!”
Một sạp đồ nướng ở ngay đầu cầu.
Từ xa đã có thể cảm nhận được mùi nướng thơm nức mũi.
Nhưng khi Tần lam vừa bước vào thì ông cụ đang nướng đồ lập tức thu dọn sạp hàng và co giò chạy. “Này…ông ơi, sao ông lại chạy!
Mạc Phong thấy vậy thì phụt cười: “Cô mặc đồng phục cảnh sát lượn lờ quanh đây thì đương nhiên người ta bỏ chạy rồi! “Nhưng tại sao, không làm điều xấu thì sao phải chạy?”
Lúc này Giang Tiểu Hải cười he he: “Cho cô làm lãnh đạo thành phố đi. Giờ kiến trúc thành phố quy định, các sạp nhỏ không được bày bán ven đường, cô ăn mặc như vậy người ta sợ bỏ chạy chứ sao?”
Nếu là trước đây thì chắc chắc Tần Lam sẽ nhảy cẫng lên vì vui mừng.
Nhưng giờ cô không vui nổi. Bởi vì có thể tiêu diệt được hết đám người lần này không phải công lao của cô. Nếu không có Mạc Phong thì có khi cô còn chẳng lên nổi tàu nữa. “Đồn trưởng thôi đừng tính thưởng lần này nữa..tôi cũng có làm gì đâu.”, Tần Lam cúi đầu, cười khô khốc.
Lúc này Giang Tiểu Hải từ xuồng máy trèo lên, nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó. “Đội trưởng!” “Đội trưởng của tôi đâu, người cùng cô lên tàu ấy!”
Không biết vì sao mà Tần Lam đột ngột mềm nhũn cả người và ngồi xụm xuống đất.
Cô bỗng òa khóc nức nở.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, ở đồn, Tần Lam là một cô gái mạnh mẽ như nam nhi, làm việc còn hùng hổ hơn cả đàn ông. Rõ ràng lần này cô ấy đã đại thắng mà tại sao lại khóc chứ? “Đang yên đang lành, sao lại khóc vậy?”
Tần Lam khóc thút thít: “Anh ấy…chết rồi! “Ai chết cơ?” “Mac…mac…ha?”
Cô đột nhiên im bặt, đứng bật dậy thì thấy Mạc Phong đang đứng trước mặt mà chẳng hề sứt mẻ gì.
Tần Lam đi một vòng, nuốt ực nước bọt rồi nói: “Anh mình đồng da sắt à? B mà cũng không làm gì được anh sao?
Mạc Phong không khỏi bật cười: “Nhưng vừa rồi có người khóc ầm cả lên vì tưởng tôi chết đấy! Đôi mắt đẹp thế kia sao lại để chảy nước mắt chứ?” “Tôi có khóc đâu!” “Tôi cũng có nói cô đâu!”
Hai bên đấu võ mồm khiến đồn trưởng đứng bên cạnh cũng mất cả kiên nhẫn. Đi phá án mà sao lại sặc mùi yêu đương thế này. “Khụ khụ…được rồi, có chuyện gì về rồi nói, bao nhiêu người đang nhìn đây này!
Tần Lam lau nước mắt: “Coi như tôi nợ anh, hôm nay tôi mời!” “Thế thì ngại quá, đội trưởng Tần đã khẳng khái như vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa!”, Mạc Phong cười ha ha.
Cô bĩu môi, anh nói cứ như là trước đây khách sáo lắm ấy.
Sau khi Mạc Phong ôm quả b nổ bằng áp lực thủy ngân thì anh đã đá nó đi xa hơn mười mét. Như vậy thì sức công phá của nó cũng giảm đi nhiều.
Mạc Phong cũng bị thương, sau lưng anh bị mảnh b vỡ ghim cả vào thịt.
Cập cộp cộp…
Giang Tiểu Hải từ tầng hai sốt ruột chạy xuống: “Đội trưởng! “Chưa chết, gọi hồn à?”, Mạc Phong ngoáy tai nói với vẻ hài hước. “Vương Phú Quý không có ở trên thuyền!” “Cái gì?”
Tần Lam và Mạc Phong nhìn nhau.
Không ai có thể thoát khỏi tầm mắt của bọn họ trong tình huống như thế này. Đến ngay cả Hồng Kiếm cũng biết không thể chạy thoát, huống hồ là một tên mập.
Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất.
Hắn ta không lên thuyền. “Lập tức thông báo cho các bộ phận truy nã một kẻ tên là Vương Phú Quý, chiều cao một mét tám, tóc chải ngược, bụng bự, tầm bốn mươi tuổi! Tim cuốn chiếu khắp Giang Hải cho tôi, không được để chạy thoát!”, Tần Lam quay đầu nói với những nhân viên còn lại.
Bọn họ: “Rõ
Mạc Phong đứng bên cạnh trầm tư suy nghĩ. Lúc này Giang Tiểu Hai tới bên cạnh anh và nói nhỏ: “Đội trưởng, em phát hiện ra chiếc điện thoại này ở trên tàu, em có gần thiết bị định vị trên nó!” “Người không thấy nhưng điện thoại lại ở đây, quyết chơi đến cùng à! Dù có phải hi sinh bao nhiêu người thì cũng phải bảo vệ được Vương Phú Quý, thú vị nhỉ!”, anh rít một hơi thuốc khẽ cười.
Xem ra thế lực đứng đằng sau không đơn giản như Mạc Phong nghĩ.
Lần đầu tiên anh đưa dao cho Giang Tiểu Hải: “Giúp anh một việc! Lấy thứ ở phía sau ra cho anh!”
Anh vạch áo lên, một mảnh thép ghim vào xương sống sau lưng anh. “Đội trưởng, anh, anh bị thương ạ? Nhưng không có thuốc tế, anh đợi em đi lấy ở chỗ cô cảnh sát kia!”, Giang Tiểu Hải lập tức quay người định chạy đi.
Mạc Phong vỏ bốp vào đầu cậu ấy: “Bao năm qua mà IQ vẫn chẳng tăng được chút nào nhi “Em.. đội trưởng, em làm sao ạ?”, cậu ấy đẫn người. Bị thương xin ít thuốc tế thì có gì là sai đầu. “Cô gái đó mà biết anh bị thương nhớ lại đòi gán thân báo đáp thì anh phải làm sao? Hãy…người như cậu có khi mãi mãi chẳng hiểu được, đẹp trai đôi khi cũng là một cái tôi!
Giang Tiểu Hải co giật khóe miệng: “Đội trưởng, mấy năm không gặp, kỹ thuật mặt dày của anh luyện tới mức thành tinh rồi à!
Nhưng không thể phủ nhận, có đôi khi rớt liêm sỉ lại là cả một nghệ thuật.
Khi còn trong quân đội, Mạc Phong nối khắp đội không chỉ vì tài hoa, giỏi giang mà đôi khi còn là vì mặt dày vô đối. “Tém tém lại, mau giúp anh lấy nó ra!”, Mạc Phong quay đầu trầm giọng nói.
Miếng thép có vẻ ghim rất sâu. Giang Tiểu Hải do dự một hồi: “Đội trưởng, anh có thể chịu được không?”
Vừa dứt lời, con dao trong tay cậu ấy lập tức chọc vào lưng anh. Cả người Mạc Phong siết lại, nhưng từ đầu tới cuối anh không hề kêu ca, thậm chí còn ung dung hút thuốc.
Cạch…
Một mảnh thép dài tầm 1cm đã được Giang Tiểu Hải nhổ ra. “Được rồi, lấy ra rồi.”
Lúc này Mạc Phong mới thở phào: “ Lại để lại một dấu tích huy hoàng trên lưng anh rồi! Ha ha!”
Con thuyền từ từ tấp vào bờ, phần lớn mọi người đều quay về đồn.
Chỉ có Tần Lam ở lại sau cùng với vẻ mặt như không nỡ rời đi. Đồn trưởng thấy bộ dạng ngập ngừng của cô thì không khỏi bật cười: “Được rồi, nể tình cô lập công nên cho cô nghỉ nửa ngày! “Oh Yeah, đồn trưởng là số một!”, Tần Lam kích động nhảy cẫng lên. “Nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối không được gây rắc rối bên ngoài đấy, nếu không tôi không biết ăn nói thế nào với cấp trên đầu!” “Tuân lệnh!”
Vừa rồi đầu bờ còn chật ních người, giờ chỉ còn lại ba. “Nói đi, muốn ăn gì, chị đây bao hết!”, Tần Lam hừ giọng khoanh tay.
Mạc Phong nhún vai, khẽ cười: “Đồ nướng đi, trời này mà ăn đồ nướng với làm vài lon thì đúng là đỉnh của chóp!”
Một sạp đồ nướng ở ngay đầu cầu.
Từ xa đã có thể cảm nhận được mùi nướng thơm nức mũi.
Nhưng khi Tần lam vừa bước vào thì ông cụ đang nướng đồ lập tức thu dọn sạp hàng và co giò chạy. “Này…ông ơi, sao ông lại chạy!
Mạc Phong thấy vậy thì phụt cười: “Cô mặc đồng phục cảnh sát lượn lờ quanh đây thì đương nhiên người ta bỏ chạy rồi! “Nhưng tại sao, không làm điều xấu thì sao phải chạy?”
Lúc này Giang Tiểu Hải cười he he: “Cho cô làm lãnh đạo thành phố đi. Giờ kiến trúc thành phố quy định, các sạp nhỏ không được bày bán ven đường, cô ăn mặc như vậy người ta sợ bỏ chạy chứ sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.