Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 700: Anh đúng là nhát gan
Tư Kiều
04/10/2021
“Đây là Giang Hải, đương nhiên do anh quyết. Tìm chỗ nào náo nhiệt, uống một trận đã đời! Nhưng anh trả tiền.
“Tạch!”
Mạc Phong cảm thấy cạn lời. Cô ấy muốn uống rượu, anh đi cùng lại còn bắt trả tiền. Thật đúng là tính nết của một cô chủ!
Quán bar ở Giang Hải đông như nấm, hơn nữa anh cũng không tới những chỗ đó nhiều từ sau khi trở về.
Anh vốn định tới quán bar của nhà Tô Nguyệt, nhưng thấy hơi xa nên tìm đại một quán ở gần nhà.
Quán bar Stars.
Ở ngay gần biệt thự Nam Sơn, chỉ cần lái xe hơn hai mươi phút là tới.
Hai tên bảo vệ to cao đứng ngoài cửa. Ít nhất họ cũng phải cao trên mét chín. Tóm lại là Mạc Phong phải ngẩng đầu ngước nhìn mới thấy.
Bạch Doanh thì càng không phải nói, một cô gái cao một mét sáu mươi lăm đứng trước một người cao gần hai mét đã thấy quá thấp, nếu mà còn thấp hơn nữa thì đúng là chẳng thấy người đâu.
“Vào cửa soát vé!”
Nói xong người đàn ông cầm con dấu bước tới. Có lẽ Bạch Doanh mới đi bar lần đầu nên khi thấy người đàn ông cầm con dấu thì định ra tay. May mà Mạc Phong giữ cô ấy lại: “Cô định làm gì vậy?”
“Người đó cầm cái gì thế?”, Bạch Doanh nhìn chăm chăm con dấu trong tay người đàn ông với vẻ cảnh giác.
Mạc Phong cảm thấy cạn lời, không biết chui đi đâu. Anh vội vàng lôi cô lại, khẽ nói: “Tôi phục cô thật đấy, đây là cửa soát vé, bước vào mà không thấy có đóng dấu thì sẽ bị đuổi ra ngoài! Cô nói ít thôi! Đi theo tôi!”
“Ồ!”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Người đàn ông to cao bước lên nhìn Bạch Doanh một lượt rồi nhìn Mạc Phong cười đểu cáng: “Không tệ mà, cô em chuẩn đấy, đã đủ mười tám tuổi chưa?”
“Năm nay cô đây vừa tròn mười tám! Ngâm miệng lại cái đồ cao to đen hôi!’, Bạch Doanh nóng máu, thấy ánh mắt dâm dê của bọn chúng mà cô không ra tay đánh cho một trận tời bời là may lắm rồi.
Mạc Phong cũng vội vàng kéo cô ấy đi vào trong: "Ngại quá hai đại ca, em gái tôi từ nhỏ tính đã nóng nảy như vậy. Hai đại ca đứng bận tâm nhé!”
“Bỏ đi, một con nhóc mười mấy tuổi thôi mà, không so đo làm gì! Vào trong đi.
Anh vội vàng kéo Bạch Doanh vào trong ngay như sợ không nhanh thì cô nhóc sẽ ra tay tẩn hai người kia mất.
“Anh đúng là nhát gan, chẳng ra dáng đàn ông gì cả!”, Bạch Doanh trừng mắt tức giận nói.
Mạc Phong thở dài: “Chúng ta đi uống rượu, có phải đi gây sự đâu. Hơn nữa đó là quy trình của người ta, cũng chẳng đặc tội gì với chúng ta, tại sao phải ra tay? Chơi vui mới là điều quan trọng!”
Bạch Doanh cũng gật đầu. Người ta nói rượu là thứ giúp con người ta quên đi phiền phức dễ dàng nhất. Giờ cô chỉ muốn dùng rượu để làm tê dại bản thân.
Bởi vì có quá nhiều gánh nặng. Cô có cảm giác sắp không thở nổi vì áp lực, vì phải chịu đựng những điều mà đúng ra ở tuổi này không nên có.
Sau khi vào sàn nhảy, Mạc Phong kéo cô lại gần để cô không chạy đi xa. Đúng là anh lo lắng cô ở một mình sẽ xảy ra chuyện. Dù cô có biết đánh nhau thì vẫn chỉ là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp.
Không những thế cô còn tới bar lần đầu. Ở đây có quá nhiều cạm bẫy dành cho những cô gái như thế này. Một nơi không thiếu Hải Vương, chỉ cần bất cẩn là sẽ bị tóm vào ‘bể cá’ của người ta ngay.
Cùng với bầu không khí trong quán bar, Mạc Phong dẫn Bạch Doanh tới sàn nhảy và bắt đầu uốn éo điên cuồng. Ban đầu cô còn ngượng nghịu, nhưng sau đó do tác dụng của rượu mà cô lắc high hơn cả anh.
Cũng không biết là do lâu rồi không uống hay là do hôm nay uống nhiều mà mới tới chai thứ ba anh đã cảm thấy chếnh choáng.
Bạch Doanh cũng chẳng tốt đẹp hơn gì. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ au, thậm chí cô còn cởi cả áo khoác ra, bên trong mặc nội y màu tím bó sát người.
Dáng người quyến rũ của cô khiến anh nhìn thấy cũng phải ngất ngây.
Những kẻ lão làng nhìn là biết ngay đây có phải lần đầu của cô gái hay không. Thật sự chỉ cần nhìn một lần là biết.
Tám tên đàn ông lược lưỡng ngồi phía sau cứ nhìn chăm chăm cô gái trên sàn và cười với vẻ đê tiện.
“Ái chà được đấy! Đại ca, chúng ta ở đây cả tháng rồi, cuối cùng cũng xuất hiện một món hàng mới mẻ! Nhìn cô gái kia xem, trông thật mlem”
“Không chỉ mlem mà còn là cực phẩm. Nhìn mông cô ta đi, tao dám đảm bảo đây là lần đầu đấy. Nhìn tư thế con bé lắc lư là biết, một tay mơ mới tới bar lần đầu!”
“Gà mới à? Ha ha, lát nữa phải lên lớp cho con bé thôi!”
“Hôm nay mấy anh em sẽ dạy cho cô em một bài học của người mới, để con bé biết bar không phải là nơi thích đến thì đến”.
“Không biết chừng sau khi được khai phá là thích cảm giác đó đấy, ha ha ha, nếu vậy thì có thể phát triển dài hạn được”. . Ngôn Tình Hài
“…”
Cả đám bật cười ha hả.
Nhưng do nhạc trong quán rất lớn nên tiếng cười của
bọn chúng như bị nuốt gọn. Đúng lúc này, Mạc Phong cảm giác có chuyện gì đó, bèn quay lại nhìn bọn chúng rồi ôm Bạch Doanh vào lòng.
“Tạch!”
Mạc Phong cảm thấy cạn lời. Cô ấy muốn uống rượu, anh đi cùng lại còn bắt trả tiền. Thật đúng là tính nết của một cô chủ!
Quán bar ở Giang Hải đông như nấm, hơn nữa anh cũng không tới những chỗ đó nhiều từ sau khi trở về.
Anh vốn định tới quán bar của nhà Tô Nguyệt, nhưng thấy hơi xa nên tìm đại một quán ở gần nhà.
Quán bar Stars.
Ở ngay gần biệt thự Nam Sơn, chỉ cần lái xe hơn hai mươi phút là tới.
Hai tên bảo vệ to cao đứng ngoài cửa. Ít nhất họ cũng phải cao trên mét chín. Tóm lại là Mạc Phong phải ngẩng đầu ngước nhìn mới thấy.
Bạch Doanh thì càng không phải nói, một cô gái cao một mét sáu mươi lăm đứng trước một người cao gần hai mét đã thấy quá thấp, nếu mà còn thấp hơn nữa thì đúng là chẳng thấy người đâu.
“Vào cửa soát vé!”
Nói xong người đàn ông cầm con dấu bước tới. Có lẽ Bạch Doanh mới đi bar lần đầu nên khi thấy người đàn ông cầm con dấu thì định ra tay. May mà Mạc Phong giữ cô ấy lại: “Cô định làm gì vậy?”
“Người đó cầm cái gì thế?”, Bạch Doanh nhìn chăm chăm con dấu trong tay người đàn ông với vẻ cảnh giác.
Mạc Phong cảm thấy cạn lời, không biết chui đi đâu. Anh vội vàng lôi cô lại, khẽ nói: “Tôi phục cô thật đấy, đây là cửa soát vé, bước vào mà không thấy có đóng dấu thì sẽ bị đuổi ra ngoài! Cô nói ít thôi! Đi theo tôi!”
“Ồ!”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Người đàn ông to cao bước lên nhìn Bạch Doanh một lượt rồi nhìn Mạc Phong cười đểu cáng: “Không tệ mà, cô em chuẩn đấy, đã đủ mười tám tuổi chưa?”
“Năm nay cô đây vừa tròn mười tám! Ngâm miệng lại cái đồ cao to đen hôi!’, Bạch Doanh nóng máu, thấy ánh mắt dâm dê của bọn chúng mà cô không ra tay đánh cho một trận tời bời là may lắm rồi.
Mạc Phong cũng vội vàng kéo cô ấy đi vào trong: "Ngại quá hai đại ca, em gái tôi từ nhỏ tính đã nóng nảy như vậy. Hai đại ca đứng bận tâm nhé!”
“Bỏ đi, một con nhóc mười mấy tuổi thôi mà, không so đo làm gì! Vào trong đi.
Anh vội vàng kéo Bạch Doanh vào trong ngay như sợ không nhanh thì cô nhóc sẽ ra tay tẩn hai người kia mất.
“Anh đúng là nhát gan, chẳng ra dáng đàn ông gì cả!”, Bạch Doanh trừng mắt tức giận nói.
Mạc Phong thở dài: “Chúng ta đi uống rượu, có phải đi gây sự đâu. Hơn nữa đó là quy trình của người ta, cũng chẳng đặc tội gì với chúng ta, tại sao phải ra tay? Chơi vui mới là điều quan trọng!”
Bạch Doanh cũng gật đầu. Người ta nói rượu là thứ giúp con người ta quên đi phiền phức dễ dàng nhất. Giờ cô chỉ muốn dùng rượu để làm tê dại bản thân.
Bởi vì có quá nhiều gánh nặng. Cô có cảm giác sắp không thở nổi vì áp lực, vì phải chịu đựng những điều mà đúng ra ở tuổi này không nên có.
Sau khi vào sàn nhảy, Mạc Phong kéo cô lại gần để cô không chạy đi xa. Đúng là anh lo lắng cô ở một mình sẽ xảy ra chuyện. Dù cô có biết đánh nhau thì vẫn chỉ là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp.
Không những thế cô còn tới bar lần đầu. Ở đây có quá nhiều cạm bẫy dành cho những cô gái như thế này. Một nơi không thiếu Hải Vương, chỉ cần bất cẩn là sẽ bị tóm vào ‘bể cá’ của người ta ngay.
Cùng với bầu không khí trong quán bar, Mạc Phong dẫn Bạch Doanh tới sàn nhảy và bắt đầu uốn éo điên cuồng. Ban đầu cô còn ngượng nghịu, nhưng sau đó do tác dụng của rượu mà cô lắc high hơn cả anh.
Cũng không biết là do lâu rồi không uống hay là do hôm nay uống nhiều mà mới tới chai thứ ba anh đã cảm thấy chếnh choáng.
Bạch Doanh cũng chẳng tốt đẹp hơn gì. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ au, thậm chí cô còn cởi cả áo khoác ra, bên trong mặc nội y màu tím bó sát người.
Dáng người quyến rũ của cô khiến anh nhìn thấy cũng phải ngất ngây.
Những kẻ lão làng nhìn là biết ngay đây có phải lần đầu của cô gái hay không. Thật sự chỉ cần nhìn một lần là biết.
Tám tên đàn ông lược lưỡng ngồi phía sau cứ nhìn chăm chăm cô gái trên sàn và cười với vẻ đê tiện.
“Ái chà được đấy! Đại ca, chúng ta ở đây cả tháng rồi, cuối cùng cũng xuất hiện một món hàng mới mẻ! Nhìn cô gái kia xem, trông thật mlem”
“Không chỉ mlem mà còn là cực phẩm. Nhìn mông cô ta đi, tao dám đảm bảo đây là lần đầu đấy. Nhìn tư thế con bé lắc lư là biết, một tay mơ mới tới bar lần đầu!”
“Gà mới à? Ha ha, lát nữa phải lên lớp cho con bé thôi!”
“Hôm nay mấy anh em sẽ dạy cho cô em một bài học của người mới, để con bé biết bar không phải là nơi thích đến thì đến”.
“Không biết chừng sau khi được khai phá là thích cảm giác đó đấy, ha ha ha, nếu vậy thì có thể phát triển dài hạn được”. . Ngôn Tình Hài
“…”
Cả đám bật cười ha hả.
Nhưng do nhạc trong quán rất lớn nên tiếng cười của
bọn chúng như bị nuốt gọn. Đúng lúc này, Mạc Phong cảm giác có chuyện gì đó, bèn quay lại nhìn bọn chúng rồi ôm Bạch Doanh vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.