Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 597: Bần tăng chỉ đành chiều theo thí chủ!
Tư Kiều
24/09/2021
Nghe vậy, Trương Phong lập tức quay lại trận Bát Quái, hắn đưa tay kiểm tra hơi thở của Mạc Phong, đồng thời ấn vị trí của động mạch chính ở cổ anh.
Đã ngừng đập, ánh mắt hắn trở nên nghiêm trọng, nói: "Anh Mạc... Anh Mạc!" "Đèn thất tinh xin tuổi thọ? Mấy lời vớ vẩn thế mà cũng tin à?", Tư Đồ Yên khoanh hai tay, khinh thường nói.
Trương Đình Ngọc mặc áo trắng, khẽ phất quạt giấy trong tay: "Thiên hạ ồn ào, đều vì lợi mà lại; thiên hạ rối rít, đều vì lợi mà đi! Đừng có trách chúng tôi, ai bảo anh ta sinh ra không đúng thời!"
Anh ta là một người tu đạo nên đương nhiên liếc mắt nhìn một cái liền biết được mệnh cách và tử vi của Mạc Phong. Nếu không trừ khử anh, sau này anh nhất định sẽ trở thành vật cản trên con đường phát triển của bọn họ. Do dự chắc chắn sẽ dẫn đến thảm họa! Ai nấy đều hiểu đạo lý này!
"Trương Đình Ngọc! Anh không xong với tôi đâu!", Trương Phong quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh ta.
Vù!
Dứt lời, hắn lập tức lao lên trước, nghiêng người đá một cước, nhưng cây quạt trong tay Trương Đình Ngọc trong nháy mắt đã chặn đứng cú đá của hắn.
"Quá yếu! Cậu còn tệ hơn tôi nghĩ đấy!", tay phải của Trương Đình Ngọc khẽ run lên, vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh lùng.
Lực trên tay đẩy Trương Phong ra xa vài mét, hắn nhanh chóng điều chỉnh vị trí trên không trung, thuận lợi hạ xuống mặt đới.
"Có bản lĩnh thì anh cho toàn bộ đám người này lui xuống, chúng ta ra bên ngoài đánh một trận ra trò!"
Trương Đình Ngọc nhún vai bật cười: "Đây không phải là người nhà họ Trương tôi, tôi không có quyền ra lệnh họ rời đi! Nhưng nếu muốn đánh với tôi, trước tiên cậu phải chống đỡ được ba chiêu cái đã!"
"Anh...!"
Trương Phong cũng quay đầu nhìn về phía vị hòa thượng vô danh, trầm giọng nói: "Hòa thượng, tôi giao cho ông xử lý chỗ này đấy!"
"Bần tăng là người xuất gia, cửa Phật là nơi thanh tịnh, không được đánh nhau!"
Vị hòa thượng vô danh khẽ mỉm cười: "Như tôi đã nói, nơi cửa Phật không được đánh nhau, các người lại cứ muốn đánh nhau ở chỗ này, đương nhiên tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn!"
"Vậy lời ban nãy ông nói chẳng phải là vô nghĩa sao? Chúng tôi muốn đem thằng nhãi kia đi thì ông lại không đồng ý, chính ông ép buộc chúng tôi ra tay!"
"Bần tăng chỉ đành chiều theo thí chủ!"
"..."
Trương Phong nghe thấy lời này liền bật cười: "Hòa thượng, tôi giao chỗ này cho ông đấy! Tôi đi với tên này cái đã!"
Nói xong liền móc ngón tay với Trương Đình Ngọc: "Có bản lĩnh thì cùng tôi đi ra ngoài!"
Đã ngừng đập, ánh mắt hắn trở nên nghiêm trọng, nói: "Anh Mạc... Anh Mạc!" "Đèn thất tinh xin tuổi thọ? Mấy lời vớ vẩn thế mà cũng tin à?", Tư Đồ Yên khoanh hai tay, khinh thường nói.
Trương Đình Ngọc mặc áo trắng, khẽ phất quạt giấy trong tay: "Thiên hạ ồn ào, đều vì lợi mà lại; thiên hạ rối rít, đều vì lợi mà đi! Đừng có trách chúng tôi, ai bảo anh ta sinh ra không đúng thời!"
Anh ta là một người tu đạo nên đương nhiên liếc mắt nhìn một cái liền biết được mệnh cách và tử vi của Mạc Phong. Nếu không trừ khử anh, sau này anh nhất định sẽ trở thành vật cản trên con đường phát triển của bọn họ. Do dự chắc chắn sẽ dẫn đến thảm họa! Ai nấy đều hiểu đạo lý này!
"Trương Đình Ngọc! Anh không xong với tôi đâu!", Trương Phong quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh ta.
Vù!
Dứt lời, hắn lập tức lao lên trước, nghiêng người đá một cước, nhưng cây quạt trong tay Trương Đình Ngọc trong nháy mắt đã chặn đứng cú đá của hắn.
"Quá yếu! Cậu còn tệ hơn tôi nghĩ đấy!", tay phải của Trương Đình Ngọc khẽ run lên, vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh lùng.
Lực trên tay đẩy Trương Phong ra xa vài mét, hắn nhanh chóng điều chỉnh vị trí trên không trung, thuận lợi hạ xuống mặt đới.
"Có bản lĩnh thì anh cho toàn bộ đám người này lui xuống, chúng ta ra bên ngoài đánh một trận ra trò!"
Trương Đình Ngọc nhún vai bật cười: "Đây không phải là người nhà họ Trương tôi, tôi không có quyền ra lệnh họ rời đi! Nhưng nếu muốn đánh với tôi, trước tiên cậu phải chống đỡ được ba chiêu cái đã!"
"Anh...!"
Trương Phong cũng quay đầu nhìn về phía vị hòa thượng vô danh, trầm giọng nói: "Hòa thượng, tôi giao cho ông xử lý chỗ này đấy!"
"Bần tăng là người xuất gia, cửa Phật là nơi thanh tịnh, không được đánh nhau!"
Vị hòa thượng vô danh khẽ mỉm cười: "Như tôi đã nói, nơi cửa Phật không được đánh nhau, các người lại cứ muốn đánh nhau ở chỗ này, đương nhiên tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn!"
"Vậy lời ban nãy ông nói chẳng phải là vô nghĩa sao? Chúng tôi muốn đem thằng nhãi kia đi thì ông lại không đồng ý, chính ông ép buộc chúng tôi ra tay!"
"Bần tăng chỉ đành chiều theo thí chủ!"
"..."
Trương Phong nghe thấy lời này liền bật cười: "Hòa thượng, tôi giao chỗ này cho ông đấy! Tôi đi với tên này cái đã!"
Nói xong liền móc ngón tay với Trương Đình Ngọc: "Có bản lĩnh thì cùng tôi đi ra ngoài!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.