Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 646: Cảm giác chua chát chỉ thoáng qua
Tư Kiều
29/09/2021
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Kẻ ngốc cũng biết đây là một câu nói chống chế. Thương Hồng là người thông minh sao có thể không hiểu. Cô không hỏi tiếp là vì cô biết giờ bản thân cũng không giúp được gì cho anh.
Ngoài việc có thể âm thầm ủng hộ anh từ phía sau ra thì cô không thể giúp được gì. Thực ra cô đã sớm biết việc Mạc Phong làm loạn ở duyên hải, nhưng cô không có quyền lực lớn như Bạch Như Nguyệt, cũng không thể cứu được anh. Cô chỉ có thể chờ đợi.
Thậm chí Thương Hồng còn muốn Mạc Phong bị bắt, vậy thì cô có thể mang tiền đi chuộc người!”
Anh day điếu thuốc dưới chân, thở dài thườn thượt: "Hiện tại chúng ta khơi thông hành lang dược liệu tới đâu rồi?”
“Khá lắm. Tại Giang Hải đã có rất nhiều gia tộc nói rằng dược liệu của chúng ta tốt, hơn nữa cô bạn gái nhỏ của anh cũng được lắm, thông minh, lại có thể chịu khổ, em chỉ nói với cô ấy có hai câu mà giờ đã làm mưa làm gió ở công ty rồi!”, Thương Hồng khoanh tay cười xinh đẹp, nhưng giọng điều thì có phần ghen tuông.
Nhưng cô giấu đi rất nhanh. Cảm giác chua chát chỉ thoáng qua.
Cô bạn gái nhỏ?
Mạc Phong sững sờ, sau đó chợt bừng tỉnh: “Em nói Tống Giai Âm ấy à?”
“Đúng vậy! Cô gái này rất có ý chí, giống em ngày xưa, nên chỉ cần em hướng dẫn là cô ấy học rất nhanh, em chỉ dạy chút kỹ năng quản lý là công ty đã có thể chính thức vận hành ngay sau khi anh rời đi được ít ngày! Anh làm sếp cũng nên bớt chút thời gian tới công ty chứ, nếu không người ta lại không biết tới anh!”
“Nhất định rồi!”
“…”
Anh vội vàng đáp lại với vẻ lúng túng, lúc trước thấy doanh thu công ty đạt hơn sáu mươi triệu tệ chỉ trong vòng hai mươi ngày là Mạc Phong đã biết nhất định do Tống Giai Âm đã dựng được ngọn cờ của công ty lên.
Anh không ngờ cô nhóc này lại có năng lực bộc phát lớn như vậy! Thật bất ngờ!
Ban đầu anh chỉ định tìm người vận hành công ty mà thôi, nên cũng cho Tống Giai Âm cơ hội được rèn luyện. Thật không ngờ cô ấy không chỉ giúp công ty vận hành mà còn kiếm được một khoản tiền lớn.
Vì đơn hàng của nhà họ Bạch mà Mạc Phong coi như thắng trong cuộc cá cược với Diệp Đông Lâm. Số tiền mà các gia tộc kiếm được lần này cũng không cần trả lại cho nhà họ Diệp nữa.
Giờ xem ra đúng là anh đã nhặt được bảo bối. Phải tìm thời gian tới công ty đi một vòng mới được.
“Phải rồi! Em mang mấy lọ đan dược này tới buổi đấu giá hết đi!”
Nói xong anh lấy đan dược để trong balo ra. Đây là đan dược tìm được từ chỗ Thường Vân Sam, chuyên dành cho người luyện võ và người tu đạo dùng.
Bản thân Mạc Phong dùng hiệu quả không lớn lắm, nên anh vẫn luôn muốn dùng mấy bình đan dược này để kéo người, giống như dùng tiền thu hút người tài vậy!
Từ sau khi gây loạn vùng duyên hải, anh mới phát hiện hóa ra có thế lực và địa bàn của riêng mình là một chuyện quan trọng biết bao nhiêu. Không phải anh muốn trở nên lớn mạnh mà thực sự nhóm người này không để anh có cơ hội yếu đuối.
Anh muốn sống sót thì chỉ có con đường trở nên mạnh mẽ! Không phải vì bản thân, mà vì bảo vệ người bên cạnh mình!
Lúc này, bên trong phòng.
Diệp Đông Lâm vỗ nhẹ vai Diệp Đông Thanh, sau đó hai người liền lặng lẽ ra khỏi phòng.
Ở bên ngoài biệt thự.
“Về cùng chị, ông nội và mọi người đều rất nhớ em!”
Lần này cô đến Giang Hải không phải chỉ vì chuyện hợp đồng, mà quan trọng nhất là vì Diệp Đông Thanh mà đến. Không thì cô đâu điên đến mức đang đêm hôm mà ngồi máy bay từ Bắc Khâu đến chứ?
Diệp Đông Thanh lắc nhẹ đầu, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Chị, lúc cần về em nhất định sẽ trở về! Nhưng bây giờ em vẫn muốn ở lại đây thêm một khoảng thời gian nữa! Vả lại chị cũng đã thấy, anh ấy có năng lực bảo vệ em!”
“Chị biết anh ta có năng lực, nhưng bệnh tình của em đã rất nghiêm trọng, nếu như không ngâm thuốc, e rằng...”, lời cô nói đến một nữa lại nuốt trở về.
Lúc này, phía sau các cô truyền đến tiếng bước chân,
“Yên tâm, ở chỗ tôi cũng có thể hỗ trợ cô ấy tiến hành ngâm thuốc!”, lúc này, Mạc Phong sải bước từ trong phòng bước ra.
**********
Kẻ ngốc cũng biết đây là một câu nói chống chế. Thương Hồng là người thông minh sao có thể không hiểu. Cô không hỏi tiếp là vì cô biết giờ bản thân cũng không giúp được gì cho anh.
Ngoài việc có thể âm thầm ủng hộ anh từ phía sau ra thì cô không thể giúp được gì. Thực ra cô đã sớm biết việc Mạc Phong làm loạn ở duyên hải, nhưng cô không có quyền lực lớn như Bạch Như Nguyệt, cũng không thể cứu được anh. Cô chỉ có thể chờ đợi.
Thậm chí Thương Hồng còn muốn Mạc Phong bị bắt, vậy thì cô có thể mang tiền đi chuộc người!”
Anh day điếu thuốc dưới chân, thở dài thườn thượt: "Hiện tại chúng ta khơi thông hành lang dược liệu tới đâu rồi?”
“Khá lắm. Tại Giang Hải đã có rất nhiều gia tộc nói rằng dược liệu của chúng ta tốt, hơn nữa cô bạn gái nhỏ của anh cũng được lắm, thông minh, lại có thể chịu khổ, em chỉ nói với cô ấy có hai câu mà giờ đã làm mưa làm gió ở công ty rồi!”, Thương Hồng khoanh tay cười xinh đẹp, nhưng giọng điều thì có phần ghen tuông.
Nhưng cô giấu đi rất nhanh. Cảm giác chua chát chỉ thoáng qua.
Cô bạn gái nhỏ?
Mạc Phong sững sờ, sau đó chợt bừng tỉnh: “Em nói Tống Giai Âm ấy à?”
“Đúng vậy! Cô gái này rất có ý chí, giống em ngày xưa, nên chỉ cần em hướng dẫn là cô ấy học rất nhanh, em chỉ dạy chút kỹ năng quản lý là công ty đã có thể chính thức vận hành ngay sau khi anh rời đi được ít ngày! Anh làm sếp cũng nên bớt chút thời gian tới công ty chứ, nếu không người ta lại không biết tới anh!”
“Nhất định rồi!”
“…”
Anh vội vàng đáp lại với vẻ lúng túng, lúc trước thấy doanh thu công ty đạt hơn sáu mươi triệu tệ chỉ trong vòng hai mươi ngày là Mạc Phong đã biết nhất định do Tống Giai Âm đã dựng được ngọn cờ của công ty lên.
Anh không ngờ cô nhóc này lại có năng lực bộc phát lớn như vậy! Thật bất ngờ!
Ban đầu anh chỉ định tìm người vận hành công ty mà thôi, nên cũng cho Tống Giai Âm cơ hội được rèn luyện. Thật không ngờ cô ấy không chỉ giúp công ty vận hành mà còn kiếm được một khoản tiền lớn.
Vì đơn hàng của nhà họ Bạch mà Mạc Phong coi như thắng trong cuộc cá cược với Diệp Đông Lâm. Số tiền mà các gia tộc kiếm được lần này cũng không cần trả lại cho nhà họ Diệp nữa.
Giờ xem ra đúng là anh đã nhặt được bảo bối. Phải tìm thời gian tới công ty đi một vòng mới được.
“Phải rồi! Em mang mấy lọ đan dược này tới buổi đấu giá hết đi!”
Nói xong anh lấy đan dược để trong balo ra. Đây là đan dược tìm được từ chỗ Thường Vân Sam, chuyên dành cho người luyện võ và người tu đạo dùng.
Bản thân Mạc Phong dùng hiệu quả không lớn lắm, nên anh vẫn luôn muốn dùng mấy bình đan dược này để kéo người, giống như dùng tiền thu hút người tài vậy!
Từ sau khi gây loạn vùng duyên hải, anh mới phát hiện hóa ra có thế lực và địa bàn của riêng mình là một chuyện quan trọng biết bao nhiêu. Không phải anh muốn trở nên lớn mạnh mà thực sự nhóm người này không để anh có cơ hội yếu đuối.
Anh muốn sống sót thì chỉ có con đường trở nên mạnh mẽ! Không phải vì bản thân, mà vì bảo vệ người bên cạnh mình!
Lúc này, bên trong phòng.
Diệp Đông Lâm vỗ nhẹ vai Diệp Đông Thanh, sau đó hai người liền lặng lẽ ra khỏi phòng.
Ở bên ngoài biệt thự.
“Về cùng chị, ông nội và mọi người đều rất nhớ em!”
Lần này cô đến Giang Hải không phải chỉ vì chuyện hợp đồng, mà quan trọng nhất là vì Diệp Đông Thanh mà đến. Không thì cô đâu điên đến mức đang đêm hôm mà ngồi máy bay từ Bắc Khâu đến chứ?
Diệp Đông Thanh lắc nhẹ đầu, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Chị, lúc cần về em nhất định sẽ trở về! Nhưng bây giờ em vẫn muốn ở lại đây thêm một khoảng thời gian nữa! Vả lại chị cũng đã thấy, anh ấy có năng lực bảo vệ em!”
“Chị biết anh ta có năng lực, nhưng bệnh tình của em đã rất nghiêm trọng, nếu như không ngâm thuốc, e rằng...”, lời cô nói đến một nữa lại nuốt trở về.
Lúc này, phía sau các cô truyền đến tiếng bước chân,
“Yên tâm, ở chỗ tôi cũng có thể hỗ trợ cô ấy tiến hành ngâm thuốc!”, lúc này, Mạc Phong sải bước từ trong phòng bước ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.