Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 263: Cây đổ thì khỉ cũng tan đàn
Tư Kiều
30/07/2021
Lần này là do toàn bộ dân chơi cổ phiếu bán cổ phiếu của Tập đoàn Kim Tư Nhã đi một cách ác ý, trừ khi có thể khiến những người này chủ động thay đổi suy nghĩ, nếu không thị trường chứng khoán sẽ tiếp tục sụp đổ.
Nếu cứ theo phương thức tung tiền để ổn định thị trường chứng khoán, tập đoàn Kim Tư Nhã nhiều nhất sẽ tuyên bố phá sản sau đó một tháng, nhưng ít nhất Mục Thu Nghi vẫn có thể giữ trong tay hơn một tỷ tệ để chờ đến ngày ngóc đầu trở lại.
Nhưng theo phương pháp của Mạc Phong, nếu thua, họ không chỉ thực sự tán gia bại sản, mà còn phải đối mặt với món nợ khổng lồ, cuối cùng dẫn đến kết cục phải ngồi tù chung thân.
"Được rồi, đừng có cau có như vậy nữa. Sau khi được tên đó đả thông tinh thần, mình cảm thấy ăn chút đồ vặt, xem ti vi, cuộc sống như vậy thực sự rất tốt, ngược lại với thời gian trước mình cứ luôn phải sống trong sự nơm nớp sợ hãi. Cho dù tiền chất đầy nhà, mình cũng vẫn luôn lo lắng một mắt xích nào đó sẽ xảy ra sai sót, lúc nào cũng phải sống giữa cái ‘dám’ và cái ‘không dám’, thực sự rất mệt mỏi!”, Mục Thu Nghi gục đầu thở dài.
Ai biết được câu chuyện buồn đằng sau vẻ đẹp rực rỡ này là gì?
Khi bạn thành công phát đạt, người ta đều gọi bạn một câu cô Mục, nhưng lúc bạn không còn gì cả, có những người đi ngang qua bạn cũng sẽ vờ như không quen biết.
Tống Thi Vũ khẽ gật đầu: “Không sao cả, cho dù thế nào thì hai chị em chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt!”
"Được rồi... bất kể thế nào, hai chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt!”
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Sau một đêm, thị trường chứng khoán giống như Mạc Phong đã ước tính, nó đã rơi vào tình trạng sụp đổ.
Vì vậy, các sản phẩm của tập đoàn Kim Tư Nhã không được bán được ở Hoa Hạ hay châu Âu, thậm chí nhiều thương gia đã đưa chúng xuống khỏi kệ.
Đôi khi khi cuộc sống đè nén bạn đến mức không thể thở nổi, bạn càng bật dậy mạnh mẽ hơn!
Mỗi lần tưởng như đi vào ngõ cụt sẽ luôn có cơ hội sống sót.
Sáng sớm, khi đến công ty, ngoài cửa đã chật cứng người, bao gồm cả nhân viên công ty, và cả... người nhà họ Trần!
“Cậu ba, mấy người đến đây làm gì?”, Mục Thu Nghi bước tới nhìn đám đông và kêu lên.
Trần Thắng Thiên kéo người nhà đi khắp nơi, còn liên kết với một nhóm đông đảo con cháu nhà họ Trần chặn ở cửa, ngay cả người của công ty cũng không vào được.
"Chúng tao ở đây làm gì? Đương nhiên là tới tìm mày tính sổ rồi! Trước đây bảo mày giao lại công ty cho chúng tao lo liệu thì mày không đồng ý, giờ mày lại tự mình hủy hoại công ty, như thế là ý gì hả?”
Dường như họ cũng biết về sự sụt giảm của thị trường chứng khoán, sợ rằng sau khi tập đoàn Kim Tư Nhã sụp đổ sẽ đe dọa đến lợi ích của nhà họ Trần, nên họ liền chạy đến đây để hỏi tội cô.
Mục Thu Nghi khoanh tay cười nhạt: “Cậu ba, ý của cậu là gì? Công ty là của cháu. Cháu cũng chịu trách nhiệm về cách hoạch định tương lai của công ty. Không đến lượt cậu khua chân múa tay ở đây!”
"Hừ! Giờ công ty đúng là của mày thật! Nhưng đây có thể coi là cơ nghiệp của nhà họ Trần chúng tao. Vốn dĩ công ty đã sắp phát triển ổn định rồi, nhưng mày lại cứ muốn tăng giá cổ phiếu lên. Bây giờ thì hay rồi, mất tất cả rồi phải không? Tao không quan tâm. Công ty này thuộc về nhà họ Trần và mọi người đều có cổ phần. Trước khi công ty phải đem hết tiền đi bù vào, theo tao thấy phải mau chóng chia chác đi!”
"Đúng vậy, nếu chỉ vài ngày nữa thôi, có khi cả tòa nhà này cũng phải bán đi ấy chứ, vậy thì chúng ta chẳng vớt vát được lợi lộc gì rồi!”
"Dù sao công ty này cũng sắp sập rồi, để cả nhà chia nhau càng sớm càng tốt đi. Còn về chuyện mày làm công ty sụp đổ, chúng tao cũng sẽ không so đo nữa!”
Mạc Phong lúc này mới dừng xe, anh từ bên ngoài đi vào, từ rất xa đã nghe thấy tiếng đám người đang la hét.
Làm sao lại có cảm giác Chư Bát Giới đang ép Đường Tăng phân chia hành lý thế nhỉ?
"Này? Nhiều người tụ tập ở đây như vậy, cẩn thận tôi gọi điện thoại báo cảnh sát các người tụ tập đông người làm loạn đấy nhé!”, anh chỉ vào đám người này hừ giọng nói.
Sự thù địch của Trần Thắng Thiên đối với Mạc Phong là lớn nhất, trong trang viên của nhà họ Trần lần trước, hai người đã cãi nhau nảy lửa rồi.
"Ha ha, cái tên ăn bám nhà mày, hóa ra vẫn còn ở đây à? Có điều tao khuyên mày một câu là mày mau đi đi, dựa vào người phụ nữ này đã không còn tiền đồ gì nữa rồi. Hay là tao giới thiệu cho mày mấy bà cô giàu có nhé, tuy rằng đã hơi lớn tuổi, tầm bảy mươi mấy tuổi gì đó, nhưng nhìn mày trẻ trung, sức lực dồi dào như vậy, một tháng kiếm ba bốn mươi nghìn tệ cũng không thành vấn đề đâu!”, ông ta nhìn Mạc Phong và cười đầy bỡn cợt.
Mạc Phong nhún vai, nhếch mép cười nói: "Thật ra tiền hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là tôi thích mấy người lớn tuổi hơn thôi!”
"Anh...", Mục Thu Nghi trừng mắt nhìn anh, tức giận giậm chân.
"Ha ha ha ha! Mày thấy rồi chứ, tường đổ người ta thi nhau xô đẩy, bây giờ mày chỉ có một thân một mình! Ngay cả nó cũng không đứng về phía mày nữa rồi!”, nụ cười của Trần Thắng Thiên phải nói là vô cùng rạng rỡ.
Mạc Phong đứng ở bên cạnh búng đầu ngón tay, một cây kim bạc nhỏ vụt ra: “Cười điên cuồng như vậy, cũng không sợ cắn phải lưỡi à?”
Bất chợt.
Trần Thắng Thiên cảm thấy đầu lưỡi của mình tê dại, hoàn toàn không có cảm giác gì cả.
"Tôi…tôi…đầu lưỡi…không cử động được…”
Mọi người đều nhìn ông ta với ánh mắt kỳ quái.
Đúng lúc này, Mạc Phong cầm điện thoại di động đi tới gần Mục Thu Nghi: “Em có điện thoại này, em bắt máy đi!”
"Không nghe! Không phải anh thích người lớn tuổi sao? Sao anh không đi mà tìm đi?”, Mục Thu Nghi quay đầu sang một bên, tức giận nói.
Nhìn thấy bộ dạng ghen tuông của cô, Mạc Phong nhếch mép cười, anh bắt máy rồi đặt vào tai cô: “Ngoan nào, nghe điện thoại trước đi rồi hãy nói!”
"Ai đó, tìm tôi sao lại phải gọi vào máy anh?”
Cô cầm điện thoại, trầm giọng nói: "Alo! Ai đó?”
"Xin chào cô Mục, tôi là Bazart, tôi muốn mời cô đi ăn tối. Tôi biết lời mời của tôi hơi mạo muội, nhưng mong cô hãy đồng ý!”
Mục Thu Nghi sững sờ một lúc.
Mặc dù cô ấy không phải là một thiên tài đầu cơ chứng khoán, nhưng cô ấy cũng từng được nghe nói đến ‘Thần chứng khoán’ khi cô học tài chính.
Tiếng Hoa Hạ của người đó thậm chí còn lưu loát hơn của cô, có thật đó là Bazart không?
"Mạo danh người khác là vô đạo đức đó!”
Đầu dây bên kia vội hốt hoảng xua tay nói: "Không, không, không, tôi thật sự là Bazart. Tối hôm qua tôi đã bay từ nước ngoài tới Hoa Hạ. Nếu cô Mục rảnh, trưa nay cô có thể ra ngoài gặp mặt được không?”
Mục Thu Nghi bắt đầu do dự.
Thần chứng khoán Bazart là một huyền thoại trong giới tài chính, gần như ông ta cược mười phải trúng đến chín, phải thừa nhận rằng ông ta thực sự có tài trong lĩnh vực tài chính.
Nhân vật như vậy từ lâu đã có tài sản cả hàng trăm tỷ, làm sao có thể đặc biệt đến Giang Hải mời cô đi ăn tối, lại còn cư xử rất lịch sự, sợ không hẹn được Mục Thu Nghi ra ngoài gặp mặt.
Cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn Mạc Phong và nói: “Lại là chuyện tốt mà anh làm đó hả?”
"Anh không biết gì cả, có điều người ta đã từ tận xa xôi chạy đến đây, hay là cứ ra ngoài gặp ông ta xem sao. Ông ta lớn tuổi rồi mà còn đến Hoa Hạ, nếu như đến đây công cốc thì trở về rất mất mặt đó!”, Mạc Phong dang tay cười như không.
Nếu cứ theo phương thức tung tiền để ổn định thị trường chứng khoán, tập đoàn Kim Tư Nhã nhiều nhất sẽ tuyên bố phá sản sau đó một tháng, nhưng ít nhất Mục Thu Nghi vẫn có thể giữ trong tay hơn một tỷ tệ để chờ đến ngày ngóc đầu trở lại.
Nhưng theo phương pháp của Mạc Phong, nếu thua, họ không chỉ thực sự tán gia bại sản, mà còn phải đối mặt với món nợ khổng lồ, cuối cùng dẫn đến kết cục phải ngồi tù chung thân.
"Được rồi, đừng có cau có như vậy nữa. Sau khi được tên đó đả thông tinh thần, mình cảm thấy ăn chút đồ vặt, xem ti vi, cuộc sống như vậy thực sự rất tốt, ngược lại với thời gian trước mình cứ luôn phải sống trong sự nơm nớp sợ hãi. Cho dù tiền chất đầy nhà, mình cũng vẫn luôn lo lắng một mắt xích nào đó sẽ xảy ra sai sót, lúc nào cũng phải sống giữa cái ‘dám’ và cái ‘không dám’, thực sự rất mệt mỏi!”, Mục Thu Nghi gục đầu thở dài.
Ai biết được câu chuyện buồn đằng sau vẻ đẹp rực rỡ này là gì?
Khi bạn thành công phát đạt, người ta đều gọi bạn một câu cô Mục, nhưng lúc bạn không còn gì cả, có những người đi ngang qua bạn cũng sẽ vờ như không quen biết.
Tống Thi Vũ khẽ gật đầu: “Không sao cả, cho dù thế nào thì hai chị em chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt!”
"Được rồi... bất kể thế nào, hai chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt!”
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Sau một đêm, thị trường chứng khoán giống như Mạc Phong đã ước tính, nó đã rơi vào tình trạng sụp đổ.
Vì vậy, các sản phẩm của tập đoàn Kim Tư Nhã không được bán được ở Hoa Hạ hay châu Âu, thậm chí nhiều thương gia đã đưa chúng xuống khỏi kệ.
Đôi khi khi cuộc sống đè nén bạn đến mức không thể thở nổi, bạn càng bật dậy mạnh mẽ hơn!
Mỗi lần tưởng như đi vào ngõ cụt sẽ luôn có cơ hội sống sót.
Sáng sớm, khi đến công ty, ngoài cửa đã chật cứng người, bao gồm cả nhân viên công ty, và cả... người nhà họ Trần!
“Cậu ba, mấy người đến đây làm gì?”, Mục Thu Nghi bước tới nhìn đám đông và kêu lên.
Trần Thắng Thiên kéo người nhà đi khắp nơi, còn liên kết với một nhóm đông đảo con cháu nhà họ Trần chặn ở cửa, ngay cả người của công ty cũng không vào được.
"Chúng tao ở đây làm gì? Đương nhiên là tới tìm mày tính sổ rồi! Trước đây bảo mày giao lại công ty cho chúng tao lo liệu thì mày không đồng ý, giờ mày lại tự mình hủy hoại công ty, như thế là ý gì hả?”
Dường như họ cũng biết về sự sụt giảm của thị trường chứng khoán, sợ rằng sau khi tập đoàn Kim Tư Nhã sụp đổ sẽ đe dọa đến lợi ích của nhà họ Trần, nên họ liền chạy đến đây để hỏi tội cô.
Mục Thu Nghi khoanh tay cười nhạt: “Cậu ba, ý của cậu là gì? Công ty là của cháu. Cháu cũng chịu trách nhiệm về cách hoạch định tương lai của công ty. Không đến lượt cậu khua chân múa tay ở đây!”
"Hừ! Giờ công ty đúng là của mày thật! Nhưng đây có thể coi là cơ nghiệp của nhà họ Trần chúng tao. Vốn dĩ công ty đã sắp phát triển ổn định rồi, nhưng mày lại cứ muốn tăng giá cổ phiếu lên. Bây giờ thì hay rồi, mất tất cả rồi phải không? Tao không quan tâm. Công ty này thuộc về nhà họ Trần và mọi người đều có cổ phần. Trước khi công ty phải đem hết tiền đi bù vào, theo tao thấy phải mau chóng chia chác đi!”
"Đúng vậy, nếu chỉ vài ngày nữa thôi, có khi cả tòa nhà này cũng phải bán đi ấy chứ, vậy thì chúng ta chẳng vớt vát được lợi lộc gì rồi!”
"Dù sao công ty này cũng sắp sập rồi, để cả nhà chia nhau càng sớm càng tốt đi. Còn về chuyện mày làm công ty sụp đổ, chúng tao cũng sẽ không so đo nữa!”
Mạc Phong lúc này mới dừng xe, anh từ bên ngoài đi vào, từ rất xa đã nghe thấy tiếng đám người đang la hét.
Làm sao lại có cảm giác Chư Bát Giới đang ép Đường Tăng phân chia hành lý thế nhỉ?
"Này? Nhiều người tụ tập ở đây như vậy, cẩn thận tôi gọi điện thoại báo cảnh sát các người tụ tập đông người làm loạn đấy nhé!”, anh chỉ vào đám người này hừ giọng nói.
Sự thù địch của Trần Thắng Thiên đối với Mạc Phong là lớn nhất, trong trang viên của nhà họ Trần lần trước, hai người đã cãi nhau nảy lửa rồi.
"Ha ha, cái tên ăn bám nhà mày, hóa ra vẫn còn ở đây à? Có điều tao khuyên mày một câu là mày mau đi đi, dựa vào người phụ nữ này đã không còn tiền đồ gì nữa rồi. Hay là tao giới thiệu cho mày mấy bà cô giàu có nhé, tuy rằng đã hơi lớn tuổi, tầm bảy mươi mấy tuổi gì đó, nhưng nhìn mày trẻ trung, sức lực dồi dào như vậy, một tháng kiếm ba bốn mươi nghìn tệ cũng không thành vấn đề đâu!”, ông ta nhìn Mạc Phong và cười đầy bỡn cợt.
Mạc Phong nhún vai, nhếch mép cười nói: "Thật ra tiền hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là tôi thích mấy người lớn tuổi hơn thôi!”
"Anh...", Mục Thu Nghi trừng mắt nhìn anh, tức giận giậm chân.
"Ha ha ha ha! Mày thấy rồi chứ, tường đổ người ta thi nhau xô đẩy, bây giờ mày chỉ có một thân một mình! Ngay cả nó cũng không đứng về phía mày nữa rồi!”, nụ cười của Trần Thắng Thiên phải nói là vô cùng rạng rỡ.
Mạc Phong đứng ở bên cạnh búng đầu ngón tay, một cây kim bạc nhỏ vụt ra: “Cười điên cuồng như vậy, cũng không sợ cắn phải lưỡi à?”
Bất chợt.
Trần Thắng Thiên cảm thấy đầu lưỡi của mình tê dại, hoàn toàn không có cảm giác gì cả.
"Tôi…tôi…đầu lưỡi…không cử động được…”
Mọi người đều nhìn ông ta với ánh mắt kỳ quái.
Đúng lúc này, Mạc Phong cầm điện thoại di động đi tới gần Mục Thu Nghi: “Em có điện thoại này, em bắt máy đi!”
"Không nghe! Không phải anh thích người lớn tuổi sao? Sao anh không đi mà tìm đi?”, Mục Thu Nghi quay đầu sang một bên, tức giận nói.
Nhìn thấy bộ dạng ghen tuông của cô, Mạc Phong nhếch mép cười, anh bắt máy rồi đặt vào tai cô: “Ngoan nào, nghe điện thoại trước đi rồi hãy nói!”
"Ai đó, tìm tôi sao lại phải gọi vào máy anh?”
Cô cầm điện thoại, trầm giọng nói: "Alo! Ai đó?”
"Xin chào cô Mục, tôi là Bazart, tôi muốn mời cô đi ăn tối. Tôi biết lời mời của tôi hơi mạo muội, nhưng mong cô hãy đồng ý!”
Mục Thu Nghi sững sờ một lúc.
Mặc dù cô ấy không phải là một thiên tài đầu cơ chứng khoán, nhưng cô ấy cũng từng được nghe nói đến ‘Thần chứng khoán’ khi cô học tài chính.
Tiếng Hoa Hạ của người đó thậm chí còn lưu loát hơn của cô, có thật đó là Bazart không?
"Mạo danh người khác là vô đạo đức đó!”
Đầu dây bên kia vội hốt hoảng xua tay nói: "Không, không, không, tôi thật sự là Bazart. Tối hôm qua tôi đã bay từ nước ngoài tới Hoa Hạ. Nếu cô Mục rảnh, trưa nay cô có thể ra ngoài gặp mặt được không?”
Mục Thu Nghi bắt đầu do dự.
Thần chứng khoán Bazart là một huyền thoại trong giới tài chính, gần như ông ta cược mười phải trúng đến chín, phải thừa nhận rằng ông ta thực sự có tài trong lĩnh vực tài chính.
Nhân vật như vậy từ lâu đã có tài sản cả hàng trăm tỷ, làm sao có thể đặc biệt đến Giang Hải mời cô đi ăn tối, lại còn cư xử rất lịch sự, sợ không hẹn được Mục Thu Nghi ra ngoài gặp mặt.
Cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn Mạc Phong và nói: “Lại là chuyện tốt mà anh làm đó hả?”
"Anh không biết gì cả, có điều người ta đã từ tận xa xôi chạy đến đây, hay là cứ ra ngoài gặp ông ta xem sao. Ông ta lớn tuổi rồi mà còn đến Hoa Hạ, nếu như đến đây công cốc thì trở về rất mất mặt đó!”, Mạc Phong dang tay cười như không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.