Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 1060
Tư Kiều
01/06/2022
Sau khi Nhược Hi bước xuống, Mạc Phong bèn phóng xe đi như điện xẹt.
Cô ấy nhìn theo chiếc Ferrari màu đỏ đi xa dần mà lắc đầu: “Đồ ngốc này, em nói không muốn thì anh không đưa về thật sao? Em cũng rất muốn ở
riêng bên anh một lúc mà!”
… Mạc Phong lái xe rất nhanh, hình như còn vượt hai lần đèn đỏ. Trong đầu anh dấy lên câu hỏi không biết Tống Giai Âm bị làm sao. Trong ấn tượng của anh thì đây là một cô gái vô cùng mạnh mẽ.
Lúc công ty mới hoạt động, biết bao khó khăn vất vả đều dựa vào một mình cô ấy xử lý. Vì vậy, dù năng lực có mạnh đến đâu thì cô cũng chỉ là một sinh viên vừa ra khỏi trường.
Kinh nghiệm trong cuộc sống của Tống Giai Âm không thể bằng Nhược Hi và Thương Hồng. Nhất là Thương Hồng, khi người ta còn đang đi học thì cô ấy đã tiếp quản toàn bộ công việc của khu vực châu Âu, trở thành người quản lý trẻ tuổi nhất trong lịch sử của khu vực này.
Tại bệnh viện Chuyên Khu Giang Hải.
Mạc Phong quét đuôi xe đỗ ngay bên đường rồi vội vàng chạy vào trong.
Anh vừa chạy vừa gọi điện cho Tống Giai Âm nhưng điện thoại luôn trong tình trạng không người nghe.
Cũng hết cách, anh đành phải tìm từng tầng một cho tới khi tới khu vực ung thư, Mạc Phong đang định chạy lên tầng tiếp thì nhìn thấy một bóng hình bé nhỏ đang cãi nhau với bác sĩ.
“Bác sĩ! Lúc bố tôi nhập viện vẫn còn tỉnh táo, giờ chữa trị đã lâu như vậy mà lại trở nên mơ mơ màng màng. Giờ các người bắt chúng tôi xuất viện là có ý gì? Đến cả giường bệnh bố tôi đặt cũng bị hủy bỏ.
Bệnh viện của các người vô trách nhiệm như vậy sao?”
Mạc Phong chậm rãi đi ngược lại và quay qua nhìn thì thấy Tống Giai Âm đang đứng cãi nhau với bác sĩ chữa trị.
Đối diện với sự chất vấn của cô, vị bác sĩ kia không hề giải thích, ngược lại còn làm ra vẻ như không liên quan tới mình: “Cô nói hết chưa? Nói xong thì tôi còn đi họp nữa. Thế này đi, cô mau đi làm thủ tục xuất viện, đừng chiếm chỗ của người khác!”
“Từ sau khi phẫu thuật bố tôi luôn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh và sốt cao. Lẽ nào các ông bỏ mặc sao? Tôi sẽ tố cáo các người!”, Tống Giai Âm run rẩy bất lực.
Lúc trước bố cô ấy luôn nói là đau đầu và từng bị ngất mấy lần. Vì vậy Tống Giai Âm đã đưa bố tới bệnh viện Giang Hải để kiểm tra. Kết quả là có máu tụ trong đầu hình thành nên một khối u nhỏ.
Đó là u lành nên chỉ cần tác động nhẹ từ bên ngoài là có thể khiến cục máu tan nhưng bác sĩ nói phải mổ!
Giá một ca phẫu thuật tốn mấy trăm nghìn tệ nên Tống Giai Âm đã lấy hết số tiền kiếm được trong giai đoạn này nộp cho bệnh viên.
Phí thuốc men cao thì cũng thôi nhưng quan trọng hơn cả là rủi ro cực kỳ cao. Khả năng thành công chỉ chiếm có hai mươi phần trăm. Không ngờ sau khi phẫu thuật xong thì bố cô cứ nằm bất động không tỉnh lại như thế.
Ban đầu cô tưởng rằng là do tác dụng của thuốc mê nhưng đã hai ngày rồi mà ông vẫn trong trạng thái như người đã chết dù tim con đập.
Giờ bệnh viện không những không thèm giải thích mà còn đổi cả giường bệnh của ông ấy, bắt Tống Giai Âm phải chuyển viện cho bố mình trong một giờ đồng hồ hoặc không là xuất viện về nhà luôn.
Họ cũng không nói người thành ra như vậy thì cần xử lý thế nào, giống như là đùn đẩy vấn đề như đá bóng khỏi chân. Lúc đầu bọn họ cho rằng Tống Giai Âm còn tiền nên tiếp tục giới thiệu thêm một ca phẫu thuật khác, nói rằng có thể giải quyết vấn đề triệt để nhưng phí phẫu thuật lên tới năm trăm nghìn tệ.
Hiện tại cộng gộp số tiền trong mấy tấm thẻ trên người cô chỉ đủ tầm ba nghìn tệ. Với số tiền đó thì việc sống được ở thành phố thôi cũng là cả vấn đề. Thế là sau khi biết cô không còn tiền, thì họ nói qua loa lấy lệ và đuổi người đi.
Nếu trong một tiếng đồng hồ mà cô không rời đi thì họ sẽ gọi bảo vệ khiêng người bệnh ra ngoài. Tống Giai Âm là con gái, dù có tranh luận thế nào thì cũng chẳng ai coi cô ra gì.
… Mạc Phong lái xe rất nhanh, hình như còn vượt hai lần đèn đỏ. Trong đầu anh dấy lên câu hỏi không biết Tống Giai Âm bị làm sao. Trong ấn tượng của anh thì đây là một cô gái vô cùng mạnh mẽ.
Lúc công ty mới hoạt động, biết bao khó khăn vất vả đều dựa vào một mình cô ấy xử lý. Vì vậy, dù năng lực có mạnh đến đâu thì cô cũng chỉ là một sinh viên vừa ra khỏi trường.
Kinh nghiệm trong cuộc sống của Tống Giai Âm không thể bằng Nhược Hi và Thương Hồng. Nhất là Thương Hồng, khi người ta còn đang đi học thì cô ấy đã tiếp quản toàn bộ công việc của khu vực châu Âu, trở thành người quản lý trẻ tuổi nhất trong lịch sử của khu vực này.
Tại bệnh viện Chuyên Khu Giang Hải.
Mạc Phong quét đuôi xe đỗ ngay bên đường rồi vội vàng chạy vào trong.
Anh vừa chạy vừa gọi điện cho Tống Giai Âm nhưng điện thoại luôn trong tình trạng không người nghe.
Cũng hết cách, anh đành phải tìm từng tầng một cho tới khi tới khu vực ung thư, Mạc Phong đang định chạy lên tầng tiếp thì nhìn thấy một bóng hình bé nhỏ đang cãi nhau với bác sĩ.
“Bác sĩ! Lúc bố tôi nhập viện vẫn còn tỉnh táo, giờ chữa trị đã lâu như vậy mà lại trở nên mơ mơ màng màng. Giờ các người bắt chúng tôi xuất viện là có ý gì? Đến cả giường bệnh bố tôi đặt cũng bị hủy bỏ.
Bệnh viện của các người vô trách nhiệm như vậy sao?”
Mạc Phong chậm rãi đi ngược lại và quay qua nhìn thì thấy Tống Giai Âm đang đứng cãi nhau với bác sĩ chữa trị.
Đối diện với sự chất vấn của cô, vị bác sĩ kia không hề giải thích, ngược lại còn làm ra vẻ như không liên quan tới mình: “Cô nói hết chưa? Nói xong thì tôi còn đi họp nữa. Thế này đi, cô mau đi làm thủ tục xuất viện, đừng chiếm chỗ của người khác!”
“Từ sau khi phẫu thuật bố tôi luôn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh và sốt cao. Lẽ nào các ông bỏ mặc sao? Tôi sẽ tố cáo các người!”, Tống Giai Âm run rẩy bất lực.
Lúc trước bố cô ấy luôn nói là đau đầu và từng bị ngất mấy lần. Vì vậy Tống Giai Âm đã đưa bố tới bệnh viện Giang Hải để kiểm tra. Kết quả là có máu tụ trong đầu hình thành nên một khối u nhỏ.
Đó là u lành nên chỉ cần tác động nhẹ từ bên ngoài là có thể khiến cục máu tan nhưng bác sĩ nói phải mổ!
Giá một ca phẫu thuật tốn mấy trăm nghìn tệ nên Tống Giai Âm đã lấy hết số tiền kiếm được trong giai đoạn này nộp cho bệnh viên.
Phí thuốc men cao thì cũng thôi nhưng quan trọng hơn cả là rủi ro cực kỳ cao. Khả năng thành công chỉ chiếm có hai mươi phần trăm. Không ngờ sau khi phẫu thuật xong thì bố cô cứ nằm bất động không tỉnh lại như thế.
Ban đầu cô tưởng rằng là do tác dụng của thuốc mê nhưng đã hai ngày rồi mà ông vẫn trong trạng thái như người đã chết dù tim con đập.
Giờ bệnh viện không những không thèm giải thích mà còn đổi cả giường bệnh của ông ấy, bắt Tống Giai Âm phải chuyển viện cho bố mình trong một giờ đồng hồ hoặc không là xuất viện về nhà luôn.
Họ cũng không nói người thành ra như vậy thì cần xử lý thế nào, giống như là đùn đẩy vấn đề như đá bóng khỏi chân. Lúc đầu bọn họ cho rằng Tống Giai Âm còn tiền nên tiếp tục giới thiệu thêm một ca phẫu thuật khác, nói rằng có thể giải quyết vấn đề triệt để nhưng phí phẫu thuật lên tới năm trăm nghìn tệ.
Hiện tại cộng gộp số tiền trong mấy tấm thẻ trên người cô chỉ đủ tầm ba nghìn tệ. Với số tiền đó thì việc sống được ở thành phố thôi cũng là cả vấn đề. Thế là sau khi biết cô không còn tiền, thì họ nói qua loa lấy lệ và đuổi người đi.
Nếu trong một tiếng đồng hồ mà cô không rời đi thì họ sẽ gọi bảo vệ khiêng người bệnh ra ngoài. Tống Giai Âm là con gái, dù có tranh luận thế nào thì cũng chẳng ai coi cô ra gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.