Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 1085
Tư Kiều
01/06/2022
“Tìm được đồ gì?! Có nói rốt cuộc đó là gì không?!”
“Không, lão Viên nói mấy ngày nữa về Giang Hải sẽ liên lạc với chúng ta!”
“…”
Mạc Phong chỉ khẽ gật đầu rồi bước lên lầu mà không hỏi thêm gì.
“Thật kỳ quái, thiếu chủ sáng sớm đã vội vàng tới đây, có chuyện gì sao?!”, Sở Nam Thiên gãi gãi đầu bối rối hỏi.
Triệu Vô Cực vỗ trán ông ta: “Ngốc! Thiếu chủ cũng là đàn ông, đã là đàn ông thì phải giải tỏa! Giờ này lén lút ra ngoài còn vì cái gì nữa?!”
“Ý ông là?!”
Hai người nhìn nhau cười xấu xa.
Bước lên lầu, Mạc Phong mở tung cửa ra, nhìn thấy Thương Hồng đang ngồi trên ghế cúi đầu xử lý tài liệu.
“Tới rồi hả?! Em đã pha trà cho anh rồi, chắc là sắp uống được rồi!”, Thương Hồng chỉ vào bàn, không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói.
“…”, khóe miệng Mạc Phong co giật nhẹ, cười khổ: “Em lại biết anh sẽ tới nữa à?!”
“Không tới thì không phải là anh. Trước khi lâm trận phải biết người biết ta không phải phong cách của anh sao?! Nên anh nhất định sẽ tới tìm Nhược Hi tìm hiểu tình hình cụ thể, đúng không?!”
“…”
Mạc Phong chỉ ngượng ngùng cười cười, anh cũng đã miễn nhiễm với việc lo trước phòng sau của Thương Hồng rồi.
Anh không vội hỏi mà nhấp một ngụm trà.
“Không tệ, hương thơm lưu lại đều là mùi chồi non!”, Mạc Phong nhấp một ngụm trà vừa nói.
Thương Hồng khóe miệng khẽ cười: “Đó là hoa Grant mọc trên đỉnh núi tuyết phủ ở phía bắc châu Âu và cỏ thiêng mọc trên sông băng ở phía nam. Cả hai đều không phải đồ dễ kiếm. Em phải nhờ nhiều bạn bè lắm mới có được nó đấy!”
“Bạn bè?! Em vẫn có thể liên lạc được với bạn bè ở châu Âu à?!”
“…”
Trước đây, Thương Hồng đã đắc tội với các quan chức cấp cao rồi đúng lúc gặp cảnh tranh quyền đoạt thế đã bỏ trốn sang Hoa Hạ.
Nói một cách hợp lý, không nên cho nhóm người kia biết thông tin của mình mới phải, hơn nữa mọi người hiện nay đều rất thực dụng, sau khi Thương Hồng rời khỏi vị trí cấp cao ở Misia đã không còn đem lại lợi ích cho một vài người nữa.
Thiên hạ nhiệt tình là vì lợi ích, thiên hạ vồn vã cũng là vì lợi ích, khi không đem lại lợi ích nữa thì mối quan hệ cũng không còn.
Rõ ràng, hiện tại Thương Hồng đã rời khỏi khu vực châu Âu, nhưng cô ấy vẫn biết chính xác về tình hình khu vực này, hơn nữa còn có thể sử dụng mối quan hệ ở đó.
Thương Hồng nghe anh nói, chỉ uyển chuyển đi tới, ghé vào lỗ tai Mạc Phong thổi một hơi: “Vì anh đấy!”
“Anh sao?”, Mạc Phong chỉ vào mình và hỏi với vẻ nghi ngờ.
Thương Hồng khoanh tay khẽ gật đầu: “Minh Vương danh tiếng lẫy lừng cũng là Santa của châu Âu đang ở cạnh em đây thì bọn họ lại dám bất kính với em sao? Có rất nhiều người muốn thông qua em để kết giao với anh đấy, nhưng có những mối quan hệ không nên lợi dụng!”
Có thể không ai ở Hoa Hạ biết về quá khứ của Mạc Phong nhưng cái tên của anh ở châu Âu thì vang như sấm, nhất là biệt hiệu Satan. Dù anh đã rút khỏi giang hồ nhiều năm thì vẫn khiến người ta cảm thấy run sợ khi nghe thấy.
“Không, lão Viên nói mấy ngày nữa về Giang Hải sẽ liên lạc với chúng ta!”
“…”
Mạc Phong chỉ khẽ gật đầu rồi bước lên lầu mà không hỏi thêm gì.
“Thật kỳ quái, thiếu chủ sáng sớm đã vội vàng tới đây, có chuyện gì sao?!”, Sở Nam Thiên gãi gãi đầu bối rối hỏi.
Triệu Vô Cực vỗ trán ông ta: “Ngốc! Thiếu chủ cũng là đàn ông, đã là đàn ông thì phải giải tỏa! Giờ này lén lút ra ngoài còn vì cái gì nữa?!”
“Ý ông là?!”
Hai người nhìn nhau cười xấu xa.
Bước lên lầu, Mạc Phong mở tung cửa ra, nhìn thấy Thương Hồng đang ngồi trên ghế cúi đầu xử lý tài liệu.
“Tới rồi hả?! Em đã pha trà cho anh rồi, chắc là sắp uống được rồi!”, Thương Hồng chỉ vào bàn, không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói.
“…”, khóe miệng Mạc Phong co giật nhẹ, cười khổ: “Em lại biết anh sẽ tới nữa à?!”
“Không tới thì không phải là anh. Trước khi lâm trận phải biết người biết ta không phải phong cách của anh sao?! Nên anh nhất định sẽ tới tìm Nhược Hi tìm hiểu tình hình cụ thể, đúng không?!”
“…”
Mạc Phong chỉ ngượng ngùng cười cười, anh cũng đã miễn nhiễm với việc lo trước phòng sau của Thương Hồng rồi.
Anh không vội hỏi mà nhấp một ngụm trà.
“Không tệ, hương thơm lưu lại đều là mùi chồi non!”, Mạc Phong nhấp một ngụm trà vừa nói.
Thương Hồng khóe miệng khẽ cười: “Đó là hoa Grant mọc trên đỉnh núi tuyết phủ ở phía bắc châu Âu và cỏ thiêng mọc trên sông băng ở phía nam. Cả hai đều không phải đồ dễ kiếm. Em phải nhờ nhiều bạn bè lắm mới có được nó đấy!”
“Bạn bè?! Em vẫn có thể liên lạc được với bạn bè ở châu Âu à?!”
“…”
Trước đây, Thương Hồng đã đắc tội với các quan chức cấp cao rồi đúng lúc gặp cảnh tranh quyền đoạt thế đã bỏ trốn sang Hoa Hạ.
Nói một cách hợp lý, không nên cho nhóm người kia biết thông tin của mình mới phải, hơn nữa mọi người hiện nay đều rất thực dụng, sau khi Thương Hồng rời khỏi vị trí cấp cao ở Misia đã không còn đem lại lợi ích cho một vài người nữa.
Thiên hạ nhiệt tình là vì lợi ích, thiên hạ vồn vã cũng là vì lợi ích, khi không đem lại lợi ích nữa thì mối quan hệ cũng không còn.
Rõ ràng, hiện tại Thương Hồng đã rời khỏi khu vực châu Âu, nhưng cô ấy vẫn biết chính xác về tình hình khu vực này, hơn nữa còn có thể sử dụng mối quan hệ ở đó.
Thương Hồng nghe anh nói, chỉ uyển chuyển đi tới, ghé vào lỗ tai Mạc Phong thổi một hơi: “Vì anh đấy!”
“Anh sao?”, Mạc Phong chỉ vào mình và hỏi với vẻ nghi ngờ.
Thương Hồng khoanh tay khẽ gật đầu: “Minh Vương danh tiếng lẫy lừng cũng là Santa của châu Âu đang ở cạnh em đây thì bọn họ lại dám bất kính với em sao? Có rất nhiều người muốn thông qua em để kết giao với anh đấy, nhưng có những mối quan hệ không nên lợi dụng!”
Có thể không ai ở Hoa Hạ biết về quá khứ của Mạc Phong nhưng cái tên của anh ở châu Âu thì vang như sấm, nhất là biệt hiệu Satan. Dù anh đã rút khỏi giang hồ nhiều năm thì vẫn khiến người ta cảm thấy run sợ khi nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.