Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 1112
Tư Kiều
01/06/2022
Rồi anh đùng đùng bỏ đi. Nếu là con gái bình thường thì anh cũng biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng đối với cô nhóc quá kỳ dị với mạch đập quá
yếu thế này thì đây là lần đầu tiên anh gặp phải.
Sau khi ra tới cửa, anh khẽ ngoái đầu lại nhìn Diệp Đông Thanh.
“Ra đây với anh!”, anh ngoắc tay khẽ cười.
Diệp Đông Thanh lẽo đẽo theo anh đi ra ngoài. Khi đi tới hành lang và không có ai thì anh ôm cô vào lòng.
“Đừng nghịch. Để anh xem mạch của em”, nói xong Mạc Phong bèn cầm cổ tay cô ấy.
Bàn tay cô vẫn lạnh như băng, mấu chốt là mạch đập cũng không được rõ ràng.
Tình trạng có phần giống với Tiếu Nhã. Chỉ khác là Tiếu Nhã có đồng tử màu trắng, còn Diệp Đông Thanh màu đen.
Nếu không Mạc Phong đã cho rằng hai người có mối liên hệ nào đó. Mặc dù rất yếu nhưng không phải là không có mạch đập, chỉ là yếu hơn người bình thường mà thôi.
Mạc Phong tập trung vào cổ tay cô. Nhịp tim đã ổn định nhiều.
Có vẻ là tình hình tốt hơn trước. Xem ra đây là do công dụng của linh chi Lửa.
“Anh sao thế?”, Diệp Đông Thanh chớp mắt nhìn anh.
Mạc Phong chỉ cười lúng túng: “Không sao. Gần đây có khó chịu ở đâu không? Nếu có thì báo anh nhé.
Vẫn phải uống thuốc đều ba bữa đấy”.
“Em biết rồi..nhưng thuốc đắng quá…”, cô cúi đầu lầm bầm với vẻ uất ức.
Nếu là ở nhà thì chắc chắn cô đã chê đắng mà giận dỗi không chịu uống rồi.
Nhưng cô biết Mạc Phong đã phải liều mạng mới tìm được linh chi Lửa nên dù đắng cũng không được lãng phí. Dù không biết anh đã phải trải qua những khó khăn gì nhưng cô biết linh chi Lửa rất trân quý.
Một cây linh chi Lửa có màu sắc đẹp một chút đã mấy chục triệu. Mạc Phong mang về hàng trăm cây, hơn nữa tất cả đều được đào dưới đất lên còn tươi vô cùng thì như vậy lại càng hiếm.
“Ngoan, uống thuốc đúng giờ. Sau này có thời gian anh đưa em đi xem phim. Thế nào?”, Mạc Phong khẽ xoa đầu cô.
Đôi mắt Diệp Đông Thanh trở nên sáng rực: “Thật không!”
“Đương nhiên rồi. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Anh đã nói là làm! Nhưng xem ra linh chi Lửa không còn nhiều nữa, anh phải nghĩ cách mới được!”
“…”
Có tất cả hơn một trăm cây linh chi lửa, bình quân hai người dùng hết một cây, nếu như đổi thành tiền thì tức là một ngày mất mấy chục triệu.
Để giữ được mạng sống cho Diệp Đông Thanh, nhà họ Diệp và Mạc Phong đã tốn không biết bao nhiêu là tiền. Dù có mất một trăm triệu một ngày thì có lẽ Diệp Đông Lâm cũng sẽ không phàn nàn lấy nửa lời.
Nhưng linh chi Lửa không phải là thứ cứ bỏ tiền ra là mua được. Có đôi khi nó là vô giá. Hơn nữa trong những cuộc đấu giá cũng chỉ bán một, hai cây. Mà Diệp Đông Thanh thì mỗi ngày phải dùng hết gần cả cây.
Nếu như số linh chi Lửa này dùng hết mà đợi đi mua thì có lẽ cô ấy đã sớm không trụ nổi vì không đủ rồi.
Vì vậy trước khi cô ấy dùng hết linh chi Lửa thì phải nghĩ cách, chỉ cần chịu nghĩ cách thì chắc chắn là sẽ có.
“Nhà họ Diệp kinh doanh dược liệu, có thể tiến hành thí nghiệm nuôi cấy dược liệu không? Có lẽ nhà em cũng nghiên cứu nhỉ?”, Mạc Phong nghĩ ra điều gì đó bèn kêu lên.
Sau khi ra tới cửa, anh khẽ ngoái đầu lại nhìn Diệp Đông Thanh.
“Ra đây với anh!”, anh ngoắc tay khẽ cười.
Diệp Đông Thanh lẽo đẽo theo anh đi ra ngoài. Khi đi tới hành lang và không có ai thì anh ôm cô vào lòng.
“Đừng nghịch. Để anh xem mạch của em”, nói xong Mạc Phong bèn cầm cổ tay cô ấy.
Bàn tay cô vẫn lạnh như băng, mấu chốt là mạch đập cũng không được rõ ràng.
Tình trạng có phần giống với Tiếu Nhã. Chỉ khác là Tiếu Nhã có đồng tử màu trắng, còn Diệp Đông Thanh màu đen.
Nếu không Mạc Phong đã cho rằng hai người có mối liên hệ nào đó. Mặc dù rất yếu nhưng không phải là không có mạch đập, chỉ là yếu hơn người bình thường mà thôi.
Mạc Phong tập trung vào cổ tay cô. Nhịp tim đã ổn định nhiều.
Có vẻ là tình hình tốt hơn trước. Xem ra đây là do công dụng của linh chi Lửa.
“Anh sao thế?”, Diệp Đông Thanh chớp mắt nhìn anh.
Mạc Phong chỉ cười lúng túng: “Không sao. Gần đây có khó chịu ở đâu không? Nếu có thì báo anh nhé.
Vẫn phải uống thuốc đều ba bữa đấy”.
“Em biết rồi..nhưng thuốc đắng quá…”, cô cúi đầu lầm bầm với vẻ uất ức.
Nếu là ở nhà thì chắc chắn cô đã chê đắng mà giận dỗi không chịu uống rồi.
Nhưng cô biết Mạc Phong đã phải liều mạng mới tìm được linh chi Lửa nên dù đắng cũng không được lãng phí. Dù không biết anh đã phải trải qua những khó khăn gì nhưng cô biết linh chi Lửa rất trân quý.
Một cây linh chi Lửa có màu sắc đẹp một chút đã mấy chục triệu. Mạc Phong mang về hàng trăm cây, hơn nữa tất cả đều được đào dưới đất lên còn tươi vô cùng thì như vậy lại càng hiếm.
“Ngoan, uống thuốc đúng giờ. Sau này có thời gian anh đưa em đi xem phim. Thế nào?”, Mạc Phong khẽ xoa đầu cô.
Đôi mắt Diệp Đông Thanh trở nên sáng rực: “Thật không!”
“Đương nhiên rồi. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Anh đã nói là làm! Nhưng xem ra linh chi Lửa không còn nhiều nữa, anh phải nghĩ cách mới được!”
“…”
Có tất cả hơn một trăm cây linh chi lửa, bình quân hai người dùng hết một cây, nếu như đổi thành tiền thì tức là một ngày mất mấy chục triệu.
Để giữ được mạng sống cho Diệp Đông Thanh, nhà họ Diệp và Mạc Phong đã tốn không biết bao nhiêu là tiền. Dù có mất một trăm triệu một ngày thì có lẽ Diệp Đông Lâm cũng sẽ không phàn nàn lấy nửa lời.
Nhưng linh chi Lửa không phải là thứ cứ bỏ tiền ra là mua được. Có đôi khi nó là vô giá. Hơn nữa trong những cuộc đấu giá cũng chỉ bán một, hai cây. Mà Diệp Đông Thanh thì mỗi ngày phải dùng hết gần cả cây.
Nếu như số linh chi Lửa này dùng hết mà đợi đi mua thì có lẽ cô ấy đã sớm không trụ nổi vì không đủ rồi.
Vì vậy trước khi cô ấy dùng hết linh chi Lửa thì phải nghĩ cách, chỉ cần chịu nghĩ cách thì chắc chắn là sẽ có.
“Nhà họ Diệp kinh doanh dược liệu, có thể tiến hành thí nghiệm nuôi cấy dược liệu không? Có lẽ nhà em cũng nghiên cứu nhỉ?”, Mạc Phong nghĩ ra điều gì đó bèn kêu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.