Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 1147
Tư Kiều
01/06/2022
Mạc Phong bóp cổ cô ta: “Xin lỗi, chắc là cô hiểu nhầm ý tôi rồi. Tôi nói lại lần nữa nhé. Tôi tìm cô là vì cần mua quần áo, mua cho bạn gái
tôi. Dáng người cô ấy cũng cỡ như cô, vì vậy tôi nhờ cô giúp đỡ!”
“Đồ thần kinh, bà đây có bắt anh phải làm gì đâu, để anh ngủ không không mà còn không vui sao, đúng là đồ ngốc!”
Nói xong cô gái mở cửa xe.
Mạc Phong rút trong túi ra một xấp tiền: “Đủ chưa?”
“Anh coi em là gì vậy? Em không phải là loại tớn lên vì tiền!”
“Giờ thì sao?”
Nói xong anh vứt thêm một xấp nữa lên gế. Có lẽ chỗ đó cũng tầm hơn ba mươi nghìn tệ. Thường anh hay để ít tiền mặt trong xe là để phòng khi cần dùng tới.
Những người nói là mình sống có nguyên tắc chẳng qua là vì chưa trả thù lao đủ cho họ mà thôi.
Rõ ràng là động tác đóng cửa xe của cô gái Toa Toa bỗng trở nên chậm chạp hơn. Cuối cùng cô ta mở cửa ra: “Hi hi, vậy chúng ta đi đâu mua quần áo đây? Nhưng em nói trước là anh phải tặng em một bộ đấy! Nếu không em sẽ không chịu đâu!”
“Chuyện nhỏ! Đi thôi, chúng ta bắt đầu từ đồ lót nhé!”, anh khẽ nhếch miệng cười.
… Cho tới khi bóng tối buông xuống thì Từ Giai Nhiên vẫn nằm bò ra cửa sổ nhìn vào màn đêm nơi xa và rơi vào trầm tư. Căn phòng tối đen không một ánh đèn.
Cô ôm chặt lấy chính mình, khoảnh khắc này cô cảm thấy cô độc như đang bị cả thế giới bỏ rơi vậy. Phụ nữ là động vật cảm tính, bạn có thể không cho cô ấy tiền, nhà hay xe nhưng bạn phải cho cô ấy đủ tình yêu thương.
Cộp cộp!
Có tiếng bước chân từ ngoài vọng vào. Cánh cửa được mở ra.
“Sao em không mở đèn!”, Mạc Phong bật công tắc và hỏi với vẻ nghi ngờ. Thấy Từ Giai Nhiên dựa vào bên cửa sổ anh liền đi tới: “Sao lại ngồi dưới đất vậy, không đi ngủ, không sợ lạnh mông sao?”
Từ Giai Nhiên quay qua ôm lấy cổ anh: “Em sợ bóng tối”.
“Sợ bóng tối mà không mở đèn à? Em sợ cô đơn đúng không?”, anh khẽ vuốt mái tóc cô.
Cô gái tên Toa Toa cũng xách đồ đi vào phòng rồi đặt túi to túi nhỏ lên giường.
“Người đẹp, cô tìm được một người đàn ông tốt thật đấy, đích thân chọn đồ cho cô, hơn nữa toàn những món đắt nhất, chỉ vài bộ này thôi mà đã tốn của anh ấy gần một trăm nghìn tệ rồi đấy! Thật ngưỡng mộ!”
Lúc này Từ Giai Nhiên mới ý thức được trong phòng còn có thêm một cô gái. Cô vội vàng buông Mạc Phong, đứng dậy cười nói: “Thích không? Nếu thích thì tôi tặng cô đấy!”
“Thôi bỏ đi, tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc của hai người đâu!”, cô nhân viên lễ tân cười khổ.
Làm gì có chuyện cô ta không muốn câu Mạc Phong, nhưng căn bản là người ta không có hứng thú với mình.
Chỉ cần nhìn ánh mắt và hành động quen thuộc của cô ta là biết cô ta đã qua tay bao nhiêu đàn ông rồi.
Mạc Phong không thích những người phụ nữ có nhiều kinh nghiệm hơn mình, hơn nữa còn là những người có ý đồ.
Từ Giai Nhiên lấy quần áo ra xem, tất cả đều là đồ lụa.
“Anh…anh chắc là muốn em mặc như thế này chứ?”
“Đồ thần kinh, bà đây có bắt anh phải làm gì đâu, để anh ngủ không không mà còn không vui sao, đúng là đồ ngốc!”
Nói xong cô gái mở cửa xe.
Mạc Phong rút trong túi ra một xấp tiền: “Đủ chưa?”
“Anh coi em là gì vậy? Em không phải là loại tớn lên vì tiền!”
“Giờ thì sao?”
Nói xong anh vứt thêm một xấp nữa lên gế. Có lẽ chỗ đó cũng tầm hơn ba mươi nghìn tệ. Thường anh hay để ít tiền mặt trong xe là để phòng khi cần dùng tới.
Những người nói là mình sống có nguyên tắc chẳng qua là vì chưa trả thù lao đủ cho họ mà thôi.
Rõ ràng là động tác đóng cửa xe của cô gái Toa Toa bỗng trở nên chậm chạp hơn. Cuối cùng cô ta mở cửa ra: “Hi hi, vậy chúng ta đi đâu mua quần áo đây? Nhưng em nói trước là anh phải tặng em một bộ đấy! Nếu không em sẽ không chịu đâu!”
“Chuyện nhỏ! Đi thôi, chúng ta bắt đầu từ đồ lót nhé!”, anh khẽ nhếch miệng cười.
… Cho tới khi bóng tối buông xuống thì Từ Giai Nhiên vẫn nằm bò ra cửa sổ nhìn vào màn đêm nơi xa và rơi vào trầm tư. Căn phòng tối đen không một ánh đèn.
Cô ôm chặt lấy chính mình, khoảnh khắc này cô cảm thấy cô độc như đang bị cả thế giới bỏ rơi vậy. Phụ nữ là động vật cảm tính, bạn có thể không cho cô ấy tiền, nhà hay xe nhưng bạn phải cho cô ấy đủ tình yêu thương.
Cộp cộp!
Có tiếng bước chân từ ngoài vọng vào. Cánh cửa được mở ra.
“Sao em không mở đèn!”, Mạc Phong bật công tắc và hỏi với vẻ nghi ngờ. Thấy Từ Giai Nhiên dựa vào bên cửa sổ anh liền đi tới: “Sao lại ngồi dưới đất vậy, không đi ngủ, không sợ lạnh mông sao?”
Từ Giai Nhiên quay qua ôm lấy cổ anh: “Em sợ bóng tối”.
“Sợ bóng tối mà không mở đèn à? Em sợ cô đơn đúng không?”, anh khẽ vuốt mái tóc cô.
Cô gái tên Toa Toa cũng xách đồ đi vào phòng rồi đặt túi to túi nhỏ lên giường.
“Người đẹp, cô tìm được một người đàn ông tốt thật đấy, đích thân chọn đồ cho cô, hơn nữa toàn những món đắt nhất, chỉ vài bộ này thôi mà đã tốn của anh ấy gần một trăm nghìn tệ rồi đấy! Thật ngưỡng mộ!”
Lúc này Từ Giai Nhiên mới ý thức được trong phòng còn có thêm một cô gái. Cô vội vàng buông Mạc Phong, đứng dậy cười nói: “Thích không? Nếu thích thì tôi tặng cô đấy!”
“Thôi bỏ đi, tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc của hai người đâu!”, cô nhân viên lễ tân cười khổ.
Làm gì có chuyện cô ta không muốn câu Mạc Phong, nhưng căn bản là người ta không có hứng thú với mình.
Chỉ cần nhìn ánh mắt và hành động quen thuộc của cô ta là biết cô ta đã qua tay bao nhiêu đàn ông rồi.
Mạc Phong không thích những người phụ nữ có nhiều kinh nghiệm hơn mình, hơn nữa còn là những người có ý đồ.
Từ Giai Nhiên lấy quần áo ra xem, tất cả đều là đồ lụa.
“Anh…anh chắc là muốn em mặc như thế này chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.