Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 1160
Tư Kiều
01/06/2022
Bỗng nhiên anh sực nhớ ra và quay đầu lại thì mấy tên kia đã biến mất không để lại dấu vết: “Chết tiệt! Mấy tên đó chạy mất rồi!”
“Yên tâm đi, bọn chúng không thoát được đâu”, Nhược Hi lấy từ trong tay áo ra một quả pháo ném lên trời.
Một lúc sau anh bỗng cảm thấy có mười mấy người lần lượt xuất hiện ở xung quanh.
“Âm Hậu!”, mọi người đồng loạt lên tiếng.
Nhược Hi duyên dáng bước tới trước mặt bọn họ: “Đi, xử lý hết đám rác rưởi đó. Giang Hải không cho phép xuất hiện tình trạng như vậy nữa, nếu không thì nói môn chủ của các anh tới gặp tôi!”
“Vâng!”
Bọn họ lập tức biến mất. Mấu chốt là mặc dù Mạc Phong là thiếu chủ nhưng bọn họ không hề chào hỏi anh mà chỉ nghe theo mệnh lệnh của Nhược Hi.
Dù Nhược Hi làm vậy cũng là để giúp anh nhưng khiến Mạc Phong cảm thấy hơi khó chịu. Năm xưa Nhạc Phi có gọi thế nào cũng không quay lại cũng là có lý do, vì vậy hoàng đế buộc phải giết Nhạc Phi để củng cố địa vị và giang sơn.
Nhiều khi không phải bạn không muốn làm phản mà chẳng qua chưa đủ năng lực làm phản mà thôi.
Nếu Nhược Hi là người của nhà họ Mạc thì không sao, nếu có một ngày cô ấy tạo phản, đi theo gia tộc khác thì e rằng Mạc Phong có chết cũng không biết tại sao mình chết.
Cô ấy biết quá nhiều bí mật của nhà họ Mạc, thậm chí là nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nếu như cô ấy phản bội nhà họ Mạc thì Mạc Phong không thể nào kiểm soát được tình hình.
Hình như Nhược Hi cũng cảm nhận được là Mạc Phong đang nhìn mình nên quay qua hỏi: “Sao vậy, lo quyền lực của em mạnh quá à?”
“Đương nhiên không phải, sao anh phải lo chứ?”, Mạc Phong cười khổ.
Nhưng cô ấy chỉ mỉm cười: “Anh không cần nói dối, nếu anh không lo thì em mới giận đấy. Nhưng anh yên tâm, nếu em muốn tạo phản thì với thân phận và sự thấu hiểu quá rõ nhà họ Mạc như em, anh thấy anh có thể đỡ nổi mấy hiệp?”
Đúng vậy, với thực lực của Ngũ Âm Lục Luật, cô ấy là Âm Hậu mà muốn ra tay với anh thì đến cơ hội phản ứng Mạc Phong cũng không có, dù có trốn thoát được thì e rằng cũng vô cùng chật vật.
Đôi khi Mạc Phong có lo lắng xa xôi cũng không trách được anh, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến tính mạng, nếu anh là một người cẩu thả, e rằng không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, kể cả người thân thiết nhất, sống lăn lộn ngoài xã hội vô cùng nguy hiểm, muốn hỏi Mạc Phong có thể sống được bao lâu, e rằng rằng bản thân anh cũng không biết.
Cho nên anh mới an nhiên sống qua ngày, sống được thêm một ngày đã là lời rồi!
Tất nhiên, Mạc Phong sẽ không trở nên cứng nhắc trong mối quan hệ với Nhược Hi, dù sao thì Giang Hải vẫn cần cô ấy, hơn nữa cô ấy còn giúp đỡ bản thân anh rất nhiều, chỉ là sức mạnh này quá lớn, như thể bao trùm lên đầu anh vậy.
“Ngũ Âm Lục Luật” là một tổ chức rất lớn, hầu hết mọi người trong đó đều phục Nhược Hi chứ không phải Mạc Phong. Điều này cũng có thể hiểu được, dù sao thì anh cũng chỉ mới hiểu về tổ chức này thôi còn Nhược Hi đã có tiếng nói bên trong nó rồi.
Ví dụ, cô ấy vừa nói với nhóm người rằng nếu Giang Hải tái diễn chuyện như vậy thì hãy bảo môn chủ của họ ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, nhiều trưởng lão như vậy mà sợ một cô gái tuổi đôi mươi như cô ấy đấy.
Để đạt được đến trình độ này nhất định không dễ dàng gì với cô ấy, e rằng lúc cô ấy mới bước vào Ngũ Âm Lục Luật, hoàn toàn không có ai phục cô ấy, vậy mà bây giờ cô ấy đã trở thành người có tiếng nói số một trong tổ chức.
“Hoài nghi thì cũng có hoài nghi, nhưng mà … anh tin em! Mẹ anh có thể giao Ngũ Âm Lục Luật cho em, tất nhiên anh tin bà ấy sẽ không nhìn lầm người, cũng sẽ không giao nhà họ Mạc vào vuốt cọp!”, Mạc Phong chậm rãi đứng lên cười tủm tỉm.
“Yên tâm đi, bọn chúng không thoát được đâu”, Nhược Hi lấy từ trong tay áo ra một quả pháo ném lên trời.
Một lúc sau anh bỗng cảm thấy có mười mấy người lần lượt xuất hiện ở xung quanh.
“Âm Hậu!”, mọi người đồng loạt lên tiếng.
Nhược Hi duyên dáng bước tới trước mặt bọn họ: “Đi, xử lý hết đám rác rưởi đó. Giang Hải không cho phép xuất hiện tình trạng như vậy nữa, nếu không thì nói môn chủ của các anh tới gặp tôi!”
“Vâng!”
Bọn họ lập tức biến mất. Mấu chốt là mặc dù Mạc Phong là thiếu chủ nhưng bọn họ không hề chào hỏi anh mà chỉ nghe theo mệnh lệnh của Nhược Hi.
Dù Nhược Hi làm vậy cũng là để giúp anh nhưng khiến Mạc Phong cảm thấy hơi khó chịu. Năm xưa Nhạc Phi có gọi thế nào cũng không quay lại cũng là có lý do, vì vậy hoàng đế buộc phải giết Nhạc Phi để củng cố địa vị và giang sơn.
Nhiều khi không phải bạn không muốn làm phản mà chẳng qua chưa đủ năng lực làm phản mà thôi.
Nếu Nhược Hi là người của nhà họ Mạc thì không sao, nếu có một ngày cô ấy tạo phản, đi theo gia tộc khác thì e rằng Mạc Phong có chết cũng không biết tại sao mình chết.
Cô ấy biết quá nhiều bí mật của nhà họ Mạc, thậm chí là nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nếu như cô ấy phản bội nhà họ Mạc thì Mạc Phong không thể nào kiểm soát được tình hình.
Hình như Nhược Hi cũng cảm nhận được là Mạc Phong đang nhìn mình nên quay qua hỏi: “Sao vậy, lo quyền lực của em mạnh quá à?”
“Đương nhiên không phải, sao anh phải lo chứ?”, Mạc Phong cười khổ.
Nhưng cô ấy chỉ mỉm cười: “Anh không cần nói dối, nếu anh không lo thì em mới giận đấy. Nhưng anh yên tâm, nếu em muốn tạo phản thì với thân phận và sự thấu hiểu quá rõ nhà họ Mạc như em, anh thấy anh có thể đỡ nổi mấy hiệp?”
Đúng vậy, với thực lực của Ngũ Âm Lục Luật, cô ấy là Âm Hậu mà muốn ra tay với anh thì đến cơ hội phản ứng Mạc Phong cũng không có, dù có trốn thoát được thì e rằng cũng vô cùng chật vật.
Đôi khi Mạc Phong có lo lắng xa xôi cũng không trách được anh, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến tính mạng, nếu anh là một người cẩu thả, e rằng không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, kể cả người thân thiết nhất, sống lăn lộn ngoài xã hội vô cùng nguy hiểm, muốn hỏi Mạc Phong có thể sống được bao lâu, e rằng rằng bản thân anh cũng không biết.
Cho nên anh mới an nhiên sống qua ngày, sống được thêm một ngày đã là lời rồi!
Tất nhiên, Mạc Phong sẽ không trở nên cứng nhắc trong mối quan hệ với Nhược Hi, dù sao thì Giang Hải vẫn cần cô ấy, hơn nữa cô ấy còn giúp đỡ bản thân anh rất nhiều, chỉ là sức mạnh này quá lớn, như thể bao trùm lên đầu anh vậy.
“Ngũ Âm Lục Luật” là một tổ chức rất lớn, hầu hết mọi người trong đó đều phục Nhược Hi chứ không phải Mạc Phong. Điều này cũng có thể hiểu được, dù sao thì anh cũng chỉ mới hiểu về tổ chức này thôi còn Nhược Hi đã có tiếng nói bên trong nó rồi.
Ví dụ, cô ấy vừa nói với nhóm người rằng nếu Giang Hải tái diễn chuyện như vậy thì hãy bảo môn chủ của họ ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, nhiều trưởng lão như vậy mà sợ một cô gái tuổi đôi mươi như cô ấy đấy.
Để đạt được đến trình độ này nhất định không dễ dàng gì với cô ấy, e rằng lúc cô ấy mới bước vào Ngũ Âm Lục Luật, hoàn toàn không có ai phục cô ấy, vậy mà bây giờ cô ấy đã trở thành người có tiếng nói số một trong tổ chức.
“Hoài nghi thì cũng có hoài nghi, nhưng mà … anh tin em! Mẹ anh có thể giao Ngũ Âm Lục Luật cho em, tất nhiên anh tin bà ấy sẽ không nhìn lầm người, cũng sẽ không giao nhà họ Mạc vào vuốt cọp!”, Mạc Phong chậm rãi đứng lên cười tủm tỉm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.