Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 1171
Tư Kiều
01/06/2022
Nghe đến đây, vợ chồng ông Tưởng cũng hoảng sợ, dù sao thì cô ấy cũng mang trong mình giọt máu của nhà họ Tưởng, đương nhiên đây chỉ là mơ
tưởng của họ.
Hắn nhanh chóng đưa Dương Thái Nhi đến bệnh viện, mặc dù bác sĩ cũng nói rằng cô ấy chỉ bị động thai và nghỉ ngơi thật tốt là được, nhưng bố mẹ Tưởng Minh Xuyên vẫn một mực nhờ bác sĩ dùng thiết bị tốt nhất kiểm tra xem có đứa bé trong bụng có làm sao không.
Cô ấy ở trong khu tốt nhất với các hộ lý hàng đầu của bệnh viện, phải theo dõi trong phòng cấp cứu cả giờ đồng hồ rồi mới được đẩy ra khỏi phòng.
“Bác sĩ, đứa trẻ có sao không?”, khi ông bác sĩ vừa bước ra, người phụ nữ trung niên lập tức hỏi.
Bố của Tưởng Minh Xuyên ho nhẹ một tiếng: “Em ăn nói kiểu gì đấy, trước tiên em phải hỏi xem con dâu chúng ta có sao không chứ!”
“Đúng, đúng rồi, Thái Nhi không sao chứ?”
“…”
Bác sĩ lắc đầu: “Không có vấn đề gì to tát đâu, bệnh nhân chỉ bị động thai do bị kích động. Sau này, bà phải để ý cảm xúc của thai phụ, không được phép để cảm xúc bị ảnh hưởng, hơn nữa không được cãi nhau với thai phụ, trong thời gian mang thai thì tính khí nóng nảy là chuyện bình thường”.
“Tôi hiểu rồi, người không sao là được, vậy bác sĩ, tôi có thể hỏi ông một câu hỏi riêng tư hơn được không?”, người phụ nữ trung niên cười khổ nói.
Sau đó, bà ta kéo bác sĩ đến một góc, và lấy một thẻ ngân hàng từ trong túi của mình ra.
“Bà Tưởng, bà đang làm gì vậy? Bác sĩ chúng tôi có trách nhiệm cứu sống và chăm sóc người bị thương mà. Ông bà đừng câu nệ quá như vậy, hơn nữa bây giờ kiểm tra gắt gao lắm, nếu bị người khác báo cáo thì công việc kiếm cơm này của tôi khó giữ mất!”, ông bác sĩ nhìn xung quanh, thì thầm.
Người phụ nữ trung niên cười khúc khích: “Ông không muốn hỏi trong thẻ này có bao nhiêu tiền sao? Tôi có thể khẳng định với ông rằng tiền trong thẻ này có thể trang trải tiền lương của ông trong hai mươi năm. Tầm tuổi này của ông chắc hai mươi năm nữa là phải nghỉ hưu rồi đúng chứ? Cùng lắm thì nghỉ hưu dưỡng lão sớm thôi có gì đâu!”
Theo tình hình hiện tại của Yến Kinh, lương giám đốc chắc khoảng một triệu tệ một năm, tính riêng các khoản phụ khác nên thẻ này ít nhất cũng phải hai mươi triệu tệ.
Bác sĩ đưa tay ra nhưng rồi thu lại: “Bà Tưởng, bà đưa nhiều tiền như vậy khiến tôi không biết phải làm gì nữa. Cả nhà tôi đều trông cậy vào tôi để kiếm tiền. Bà làm như vậy chẳng phải là vi phạm pháp luật sao? Tôi không làm được đâu!”
“Đương nhiên là không. Ông không biết nhà họ Tưởng chúng tôi ở Yến Kinh có địa vị thế nào sao? Mà ông cũng không cần phải căng thẳng đâu, tôi chỉ muốn hỏi ông rằng đứa bé trong bụng con dâu tôi là bé trai hay bé gái mà thôi! Ông là bác sĩ chính của con bé nên chắc chắn phải biết chứ! Chuyện này không khó khăn đâu nhỉ?”, người phụ nữ trung niên cười nhẹ nhàng.
Mặc dù lối nghĩ gia trưởng trọng nam khinh nữ ở một số nơi đã biến mất, nhưng xét cho cùng, bây giờ nào có giống như thời nghèo khó trước đây, cái thời mà không có tiền cũng phải đẻ ra thằng con trai để đỡ đần gia đình.
Ngày nay đời sống của nhiều người đã khá khẩm hơn, con cái là vàng trời ban, làm gì có chuyện đành lòng để chúng nó đi làm việc vất vả, sinh con gái thì cũng bớt lo, nên bây giờ nhiều người không mảy may quan tâm đến chuyện sinh được cô con gái.
Nhưng trong các gia tộc lớn, họ đều rất chú trọng đến con trai trưởng và cả con vợ lẽ, nên việc sinh con trai hay con gái căng thẳng đến mức nào thì ai cũng rõ rồi đấy.
Sau khi lấy chồng, con gái không được thừa kế tài sản của gia tộc và phải nộp của hồi môn, một số cô con gái thậm chí còn lấy của cải của nhà mẹ đẻ mang sang nhà chồng, hiển nhiên đã dẫn tới việc nhiều gia tộc rất đặt nặng vấn đề con trai con gái.
Bọn họ còn rất coi trọng việc sinh con đầu lòng, nếu sinh đứa đầu lòng là một cu cậu mập mạp thì đứa sau là con trai hay con gái cũng không thành vấn đề.
Hắn nhanh chóng đưa Dương Thái Nhi đến bệnh viện, mặc dù bác sĩ cũng nói rằng cô ấy chỉ bị động thai và nghỉ ngơi thật tốt là được, nhưng bố mẹ Tưởng Minh Xuyên vẫn một mực nhờ bác sĩ dùng thiết bị tốt nhất kiểm tra xem có đứa bé trong bụng có làm sao không.
Cô ấy ở trong khu tốt nhất với các hộ lý hàng đầu của bệnh viện, phải theo dõi trong phòng cấp cứu cả giờ đồng hồ rồi mới được đẩy ra khỏi phòng.
“Bác sĩ, đứa trẻ có sao không?”, khi ông bác sĩ vừa bước ra, người phụ nữ trung niên lập tức hỏi.
Bố của Tưởng Minh Xuyên ho nhẹ một tiếng: “Em ăn nói kiểu gì đấy, trước tiên em phải hỏi xem con dâu chúng ta có sao không chứ!”
“Đúng, đúng rồi, Thái Nhi không sao chứ?”
“…”
Bác sĩ lắc đầu: “Không có vấn đề gì to tát đâu, bệnh nhân chỉ bị động thai do bị kích động. Sau này, bà phải để ý cảm xúc của thai phụ, không được phép để cảm xúc bị ảnh hưởng, hơn nữa không được cãi nhau với thai phụ, trong thời gian mang thai thì tính khí nóng nảy là chuyện bình thường”.
“Tôi hiểu rồi, người không sao là được, vậy bác sĩ, tôi có thể hỏi ông một câu hỏi riêng tư hơn được không?”, người phụ nữ trung niên cười khổ nói.
Sau đó, bà ta kéo bác sĩ đến một góc, và lấy một thẻ ngân hàng từ trong túi của mình ra.
“Bà Tưởng, bà đang làm gì vậy? Bác sĩ chúng tôi có trách nhiệm cứu sống và chăm sóc người bị thương mà. Ông bà đừng câu nệ quá như vậy, hơn nữa bây giờ kiểm tra gắt gao lắm, nếu bị người khác báo cáo thì công việc kiếm cơm này của tôi khó giữ mất!”, ông bác sĩ nhìn xung quanh, thì thầm.
Người phụ nữ trung niên cười khúc khích: “Ông không muốn hỏi trong thẻ này có bao nhiêu tiền sao? Tôi có thể khẳng định với ông rằng tiền trong thẻ này có thể trang trải tiền lương của ông trong hai mươi năm. Tầm tuổi này của ông chắc hai mươi năm nữa là phải nghỉ hưu rồi đúng chứ? Cùng lắm thì nghỉ hưu dưỡng lão sớm thôi có gì đâu!”
Theo tình hình hiện tại của Yến Kinh, lương giám đốc chắc khoảng một triệu tệ một năm, tính riêng các khoản phụ khác nên thẻ này ít nhất cũng phải hai mươi triệu tệ.
Bác sĩ đưa tay ra nhưng rồi thu lại: “Bà Tưởng, bà đưa nhiều tiền như vậy khiến tôi không biết phải làm gì nữa. Cả nhà tôi đều trông cậy vào tôi để kiếm tiền. Bà làm như vậy chẳng phải là vi phạm pháp luật sao? Tôi không làm được đâu!”
“Đương nhiên là không. Ông không biết nhà họ Tưởng chúng tôi ở Yến Kinh có địa vị thế nào sao? Mà ông cũng không cần phải căng thẳng đâu, tôi chỉ muốn hỏi ông rằng đứa bé trong bụng con dâu tôi là bé trai hay bé gái mà thôi! Ông là bác sĩ chính của con bé nên chắc chắn phải biết chứ! Chuyện này không khó khăn đâu nhỉ?”, người phụ nữ trung niên cười nhẹ nhàng.
Mặc dù lối nghĩ gia trưởng trọng nam khinh nữ ở một số nơi đã biến mất, nhưng xét cho cùng, bây giờ nào có giống như thời nghèo khó trước đây, cái thời mà không có tiền cũng phải đẻ ra thằng con trai để đỡ đần gia đình.
Ngày nay đời sống của nhiều người đã khá khẩm hơn, con cái là vàng trời ban, làm gì có chuyện đành lòng để chúng nó đi làm việc vất vả, sinh con gái thì cũng bớt lo, nên bây giờ nhiều người không mảy may quan tâm đến chuyện sinh được cô con gái.
Nhưng trong các gia tộc lớn, họ đều rất chú trọng đến con trai trưởng và cả con vợ lẽ, nên việc sinh con trai hay con gái căng thẳng đến mức nào thì ai cũng rõ rồi đấy.
Sau khi lấy chồng, con gái không được thừa kế tài sản của gia tộc và phải nộp của hồi môn, một số cô con gái thậm chí còn lấy của cải của nhà mẹ đẻ mang sang nhà chồng, hiển nhiên đã dẫn tới việc nhiều gia tộc rất đặt nặng vấn đề con trai con gái.
Bọn họ còn rất coi trọng việc sinh con đầu lòng, nếu sinh đứa đầu lòng là một cu cậu mập mạp thì đứa sau là con trai hay con gái cũng không thành vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.