Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 728
Tư Kiều
06/10/2021
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Từ chín đến mười một giờ, có thể trong thành phố đã vắng vẻ hơn, tuy nhiên Giang Hải là thành phố sống về đêm, hơn nữa ở gần khu vực đó còn có một con đường toàn quán bar.
Rất nhiều quán bar kinh doanh thâu đêm, người đông như kiến. Nếu gây án ở đây thì có phải là quá ngông cuồng và không coi cảnh sát bọn họ ra gì không?”
“Anh khẳng định chứ?”
Cô hỏi lại một lần nữa vì không muốn lãng phí tinh lực mà cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không.
Thực ra Trương Phong cũng không dám khẳng định chắc chắn quy luật này vì hắn không biết quẻ bói có thay đổi trước giờ G hay không.
“Tôi…nắm chắc tới tám phần rằng bọn chúng sẽ ra tay ở đây. Nói không chừng chúng đã xác định được mục tiêu và chuẩn bị săn mồi rồi cũng nên!”
Một điều may mắn là những người đi bar thường không phải là gà mờ. Và dù đó là lần đầu của họ thì cũng có khi không đáp ứng yêu cầu. Vì vậy rất có thể đối tượng mà chúng ra tay ngày hôm nay là ở trong quán bar.
Chắc chắn là chúng sẽ tìm trong quán bar, nhưng trước đó Tần Lam cũng đã nói rằng cả con đường này đâu đâu cũng là bar. Vậy thì rốt cuộc chúng sẽ xuất hiện ở quán nào?
Và chúng sẽ vào trong tìm hay đợi ở bên ngoài?
“Vậy chúng ta sẽ tới quán bar sao?”, Tần Lam hỏi hắn với vẻ bán tín bán nghi.
Có lẽ cô cũng bị cấp trên ép quá nên muốn đánh cược một phen. Hơn nữa gã này luôn ở cạnh Mạc Phong, nếu là một tên vô dụng thì anh đã không giữ lại.
Hơn nữa, trước mắt pháp y cũng không kiểm tra ra điều gì bất thường, ngoại trừ xương sườn có chấn thương thì không có thu hoạch gì.
Nếu như dùng khoa học hiện đại để giải thích thì đây là một cái chết tự nhiên.
Một tuần chết năm người lại còn là các cô gái mười sáu mười bảy tuổi, chết tiệt! Nếu thật sự là chết tự nhiên thì há chẳng phải trò cười lớn nhất thiên hạ sao.
Nếu như thật sự kết án như vậy thì người ta sẽ cười rớt quai hàm mất.
“Chuẩn bị đi, một lát nữa chúng ta đi!”
, Tần Lam nói lạnh như băng.
Lúc này bụng Trương Phong kêu ục ục:
“Khụ khụ… gì vậy, tốt xấu gì tôi cũng là người hợp tác cùng cảnh sát, có phải nên bao tôi bữa cơm không? Tôi ăn cũng chẳng nhiều, cứ gọi đại mấy ký bào ngư, tôm hùm gì đó! Đúng rồi, dạo gần đây tôi muốn uống tổ yến để bồi bổ thân thể, có không?”
“Có!”
“Thật sao?”
“Tôi có hai cái bạt tai! Trời vẫn chưa tối mà bắt đầu mơ rồi? Tôi ăn gì anh ăn đó!”
Nói xong Tần Lam xoay người đi ra ngoài, không lâu sau thì bưng thứ gì đó bước vào
Mẹ kiếp! Hóa ra là hai bát mỳ tôm.
Tôi nói chứ chị đại Tần à, cô làm thế này có phải quá nhỏ mọn không! Ăn mỳ gói? Tôi còn nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn đó!” Trương Phong nhìn cô ấy với vẻ cạn lời.
Tần Lam thì hung ác trừng hắn một cái với vẻ bực bội: “Vậy anh có ăn hay không, lời đâu mà lắm thế không biết, mở ra xem xem!”
Hắn mở ra thì thấy bên trong là mỳ hải sản, có thêm mấy con tôm và một con bào ngư mini nhỏ bằng ốc bưu bình thường.
“Con… con bào ngư này còn chưa được nửa tháng đã phải lên nồi rồi à?”, Khóe miệng Trương Phong hơi co giật.
Cô ấy ho khẽ một tiếng, cười khổ nói: “Anh chỉ nói muốn bào ngư chứ có nói muốn to bao nhiêu! Ăn tạm đi!”
“Con bào ngư này tôi còn có thể hiểu, nhưng tôm hùm sao lại biến thành tôm sông? Vả lại chỉ có hai con! Tổ yến của tôi đâu?”
“Đây này!”
Nói xong Tần Lam bèn đặt một cái ly nhỏ lên trên bàn, không nhìn không biết, vừa nhìn thì bị dọa hết hồn, chết tiệt, tổ yến biến thành yến mạch.
“Thôi mà, thực sự tôi không biến ra được tổ yến đâu, cứ uống nhiều yến mạch để bồi bổ cũng được mà!”
Trương phong nhướn mày:
“Thế này... cũng quá...”
“Gì cơ?”, roi da trong tay Tần Lam đập xuống, vang lên một cái chét.
“À ý là cũng quá phong phú rồi! Cảm ơn chị đại Tần!”
“…”
Làm sao hắn dám nói ăn uống quá kham khổ chứ không khéo lại bị đập một trận.
Tám giờ tối.
Đã gần đến giờ Hợi (khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm), cho nên sau khi ăn xong thì họ tiến về tòa nhà tài chính.
**********
Từ chín đến mười một giờ, có thể trong thành phố đã vắng vẻ hơn, tuy nhiên Giang Hải là thành phố sống về đêm, hơn nữa ở gần khu vực đó còn có một con đường toàn quán bar.
Rất nhiều quán bar kinh doanh thâu đêm, người đông như kiến. Nếu gây án ở đây thì có phải là quá ngông cuồng và không coi cảnh sát bọn họ ra gì không?”
“Anh khẳng định chứ?”
Cô hỏi lại một lần nữa vì không muốn lãng phí tinh lực mà cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không.
Thực ra Trương Phong cũng không dám khẳng định chắc chắn quy luật này vì hắn không biết quẻ bói có thay đổi trước giờ G hay không.
“Tôi…nắm chắc tới tám phần rằng bọn chúng sẽ ra tay ở đây. Nói không chừng chúng đã xác định được mục tiêu và chuẩn bị săn mồi rồi cũng nên!”
Một điều may mắn là những người đi bar thường không phải là gà mờ. Và dù đó là lần đầu của họ thì cũng có khi không đáp ứng yêu cầu. Vì vậy rất có thể đối tượng mà chúng ra tay ngày hôm nay là ở trong quán bar.
Chắc chắn là chúng sẽ tìm trong quán bar, nhưng trước đó Tần Lam cũng đã nói rằng cả con đường này đâu đâu cũng là bar. Vậy thì rốt cuộc chúng sẽ xuất hiện ở quán nào?
Và chúng sẽ vào trong tìm hay đợi ở bên ngoài?
“Vậy chúng ta sẽ tới quán bar sao?”, Tần Lam hỏi hắn với vẻ bán tín bán nghi.
Có lẽ cô cũng bị cấp trên ép quá nên muốn đánh cược một phen. Hơn nữa gã này luôn ở cạnh Mạc Phong, nếu là một tên vô dụng thì anh đã không giữ lại.
Hơn nữa, trước mắt pháp y cũng không kiểm tra ra điều gì bất thường, ngoại trừ xương sườn có chấn thương thì không có thu hoạch gì.
Nếu như dùng khoa học hiện đại để giải thích thì đây là một cái chết tự nhiên.
Một tuần chết năm người lại còn là các cô gái mười sáu mười bảy tuổi, chết tiệt! Nếu thật sự là chết tự nhiên thì há chẳng phải trò cười lớn nhất thiên hạ sao.
Nếu như thật sự kết án như vậy thì người ta sẽ cười rớt quai hàm mất.
“Chuẩn bị đi, một lát nữa chúng ta đi!”
, Tần Lam nói lạnh như băng.
Lúc này bụng Trương Phong kêu ục ục:
“Khụ khụ… gì vậy, tốt xấu gì tôi cũng là người hợp tác cùng cảnh sát, có phải nên bao tôi bữa cơm không? Tôi ăn cũng chẳng nhiều, cứ gọi đại mấy ký bào ngư, tôm hùm gì đó! Đúng rồi, dạo gần đây tôi muốn uống tổ yến để bồi bổ thân thể, có không?”
“Có!”
“Thật sao?”
“Tôi có hai cái bạt tai! Trời vẫn chưa tối mà bắt đầu mơ rồi? Tôi ăn gì anh ăn đó!”
Nói xong Tần Lam xoay người đi ra ngoài, không lâu sau thì bưng thứ gì đó bước vào
Mẹ kiếp! Hóa ra là hai bát mỳ tôm.
Tôi nói chứ chị đại Tần à, cô làm thế này có phải quá nhỏ mọn không! Ăn mỳ gói? Tôi còn nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn đó!” Trương Phong nhìn cô ấy với vẻ cạn lời.
Tần Lam thì hung ác trừng hắn một cái với vẻ bực bội: “Vậy anh có ăn hay không, lời đâu mà lắm thế không biết, mở ra xem xem!”
Hắn mở ra thì thấy bên trong là mỳ hải sản, có thêm mấy con tôm và một con bào ngư mini nhỏ bằng ốc bưu bình thường.
“Con… con bào ngư này còn chưa được nửa tháng đã phải lên nồi rồi à?”, Khóe miệng Trương Phong hơi co giật.
Cô ấy ho khẽ một tiếng, cười khổ nói: “Anh chỉ nói muốn bào ngư chứ có nói muốn to bao nhiêu! Ăn tạm đi!”
“Con bào ngư này tôi còn có thể hiểu, nhưng tôm hùm sao lại biến thành tôm sông? Vả lại chỉ có hai con! Tổ yến của tôi đâu?”
“Đây này!”
Nói xong Tần Lam bèn đặt một cái ly nhỏ lên trên bàn, không nhìn không biết, vừa nhìn thì bị dọa hết hồn, chết tiệt, tổ yến biến thành yến mạch.
“Thôi mà, thực sự tôi không biến ra được tổ yến đâu, cứ uống nhiều yến mạch để bồi bổ cũng được mà!”
Trương phong nhướn mày:
“Thế này... cũng quá...”
“Gì cơ?”, roi da trong tay Tần Lam đập xuống, vang lên một cái chét.
“À ý là cũng quá phong phú rồi! Cảm ơn chị đại Tần!”
“…”
Làm sao hắn dám nói ăn uống quá kham khổ chứ không khéo lại bị đập một trận.
Tám giờ tối.
Đã gần đến giờ Hợi (khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm), cho nên sau khi ăn xong thì họ tiến về tòa nhà tài chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.