Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 820
Tư Kiều
15/10/2021
Những nghĩ cũng phải. Dù Mục Thu Nghi có tự nguyện sống cùng anh những tháng ngày khổ sở thì lúc mới bắt đầu cô cũng sẽ cảm thấy không quen vì trước giờ cô chưa phải trải qua bao giờ.
Một người đàn ông đầu đinh khác cầm chiếc bánh bao đi tới: “Chị dâu, hay là ăn cái này! Ở đây có dưa muối, có thể ăn cùng này!”
Trong nhà giam mà được ăn dưa muối thì chứng tỏ người này phải có chỗ chống lưng ác lắm mới có được. Ở nhà giam thông thường có thể được ăn cá ăn, thịt nhưng đối với nhà giam dành cho đối tượng tử hình như thế này thì bất luận là thứ gì cũng chịu, không thể mang từ ngoài vào được.
Mạc Phong dùng đũa gắp chút dưa muối cho vào miệng và gật đầu: “Được đấy, đúng vị!”
“Hi hi, cậu Mạc cứ đùa, không có thịt cá gì tiếp đón cậu đừng trách nhé!”
“…”
Người có bản lĩnh thì đi tới đâu cũng có thể thu nạp được đệ tử và được làm đại ca.
Anh cũng muốn khiêm tốn lắm mà thực lực không cho phép.
Trong nhà giam còn lại cả đám người cũng ngồi xuống sau khi được gọi ăn cơm. Đầu tiên là khoảnh khắc họ nhìn thấy Mục Thu Nghi. Mắt ai cũng lồi cả ra.
“Ha ha, thú vị thật đấy. Ngồi tù mà còn dẫn theo cả vợ nữa. Cậu dẫn chị dâu vào để khao anh em đấy à?”, một người đàn ông nhìn Mục Thu Nghi với ánh mắt thèm thuồng và cười đểu.
Gã đàn ông đầu trọc trước đó đứng dậy gầm lên: “Điền Thất, đầy là đại ca mới tới của chúng tôi, còn đây là chị dâu, ăn nói lịch sự chút, không thì đừng trách nhau đấy?”
“Ha ha, đầu hai thứ tóc rồi mà còn gọi thằng nhãi này là đại ca sao! Có nhầm không! Hắn có thể làm gì nào. Nhìn xem bọn tôi ăn cái gì, thịt bò còn thêm cả trứng rán! Các người ăn loại bánh bao đến chó cũng chẳng thèm. Nhận một tên phế vật làm đại ca là có ý gì?”, người đàn ông tên Điền Thất cười ha ha.
Lúc này Mạc Phong quay qua liếc nhìn hắn, nhưng là tập trung vào bát mỳ bò đang bốc khói nghi nghút kia.
Chết tiệt.
Cùng là tù nhân, sao lại có cách biệt lớn đế thế chứ. Người ta ăn mỳ thịt bò còn bọn họ thì ăn bánh bao với dưa chua.
“Trò gì vậy! Nhà bếp còn làm hai khẩu vị cơ à?”, Mạc Phong hỏi với vẻ nghi ngờ.
Gã đàn ông đầu trọc cúi đầu nói với vẻ thận trọng: “Cậu Mạc, chắc cậu không biết. Đại ca của bọn họ trước đây có tiếng trong giới giang hồ, vì vậy những người theo người đó đều được ăn ngon cả. Thậm chí ở trong này còn được hút thuốc nữa!”
“…”
Mẹ kiếp! Quả nhiên những kẻ có tiền thì sống ở đâu cũng sung sướng.
Mạc Phong khẽ gật đầu. Giá trị của anh nhiều vô kể mà ở trong này lại chẳng có đất dụng võ. Dù bát mỳ bò đó có đáng giá một trăm tệ thì anh cũng đồng ý mua chứ không muốn để người phụ nữ của mình phải chịu khổ.
Anh quay qua nhìn Mục Thu Nghi. Từ nhỏ cô đã quen sống trong nhung lụa, lúc này phải cố gắng nuốt bánh bao với dưa chua khiến Mạc Phong cảm thấy thật đau lòng.
Dù anh có chịu khổ thì cũng không muốn người phụ nữ của mình bị thiệt thòi.
“Đúng ra em không nên theo anh vào đây”, Mạc Phong thở dài tự cười chế giễu mình.
Mục Thu Nghi quay qua trừng mắt đầy tức giận: “Sau này không cho phép anh được nói như vậy nữa. Có phải anh thấy mấy người Thương Hồng có thể đồng cam cộng khổ với anh còn em thì không đúng không?”
“Anh không có ý đó…”, anh lắc đầu bất lực.
Sao con gái cứ thích phức tạp hóa vấn đề thế không biết. Rõ ràng là lời nói đầy vẻ thương xót mà bị cô ấy nói ra như là quả bom hẹn giờ vậy.
Gã đàn ông đầu bổ luống đứng bên cạnh cười xấu xa: “Người đẹp, đừng đi theo cái thằng rác rưởi đó nữa, đến bữa cơm cũng không thể cho em ăn no. Đi theo bọn anh đi, những thứ khác không nói tới chứ ngày ba bữa cơm thịt dầm dề thì không thành vấn đề. Chỉ cần em khiến anh thoải mái thì bát mỳ bò này là của em đó!”
“Há há há!”, cả đám bật cười ha hả.
Một người đàn ông đầu đinh khác cầm chiếc bánh bao đi tới: “Chị dâu, hay là ăn cái này! Ở đây có dưa muối, có thể ăn cùng này!”
Trong nhà giam mà được ăn dưa muối thì chứng tỏ người này phải có chỗ chống lưng ác lắm mới có được. Ở nhà giam thông thường có thể được ăn cá ăn, thịt nhưng đối với nhà giam dành cho đối tượng tử hình như thế này thì bất luận là thứ gì cũng chịu, không thể mang từ ngoài vào được.
Mạc Phong dùng đũa gắp chút dưa muối cho vào miệng và gật đầu: “Được đấy, đúng vị!”
“Hi hi, cậu Mạc cứ đùa, không có thịt cá gì tiếp đón cậu đừng trách nhé!”
“…”
Người có bản lĩnh thì đi tới đâu cũng có thể thu nạp được đệ tử và được làm đại ca.
Anh cũng muốn khiêm tốn lắm mà thực lực không cho phép.
Trong nhà giam còn lại cả đám người cũng ngồi xuống sau khi được gọi ăn cơm. Đầu tiên là khoảnh khắc họ nhìn thấy Mục Thu Nghi. Mắt ai cũng lồi cả ra.
“Ha ha, thú vị thật đấy. Ngồi tù mà còn dẫn theo cả vợ nữa. Cậu dẫn chị dâu vào để khao anh em đấy à?”, một người đàn ông nhìn Mục Thu Nghi với ánh mắt thèm thuồng và cười đểu.
Gã đàn ông đầu trọc trước đó đứng dậy gầm lên: “Điền Thất, đầy là đại ca mới tới của chúng tôi, còn đây là chị dâu, ăn nói lịch sự chút, không thì đừng trách nhau đấy?”
“Ha ha, đầu hai thứ tóc rồi mà còn gọi thằng nhãi này là đại ca sao! Có nhầm không! Hắn có thể làm gì nào. Nhìn xem bọn tôi ăn cái gì, thịt bò còn thêm cả trứng rán! Các người ăn loại bánh bao đến chó cũng chẳng thèm. Nhận một tên phế vật làm đại ca là có ý gì?”, người đàn ông tên Điền Thất cười ha ha.
Lúc này Mạc Phong quay qua liếc nhìn hắn, nhưng là tập trung vào bát mỳ bò đang bốc khói nghi nghút kia.
Chết tiệt.
Cùng là tù nhân, sao lại có cách biệt lớn đế thế chứ. Người ta ăn mỳ thịt bò còn bọn họ thì ăn bánh bao với dưa chua.
“Trò gì vậy! Nhà bếp còn làm hai khẩu vị cơ à?”, Mạc Phong hỏi với vẻ nghi ngờ.
Gã đàn ông đầu trọc cúi đầu nói với vẻ thận trọng: “Cậu Mạc, chắc cậu không biết. Đại ca của bọn họ trước đây có tiếng trong giới giang hồ, vì vậy những người theo người đó đều được ăn ngon cả. Thậm chí ở trong này còn được hút thuốc nữa!”
“…”
Mẹ kiếp! Quả nhiên những kẻ có tiền thì sống ở đâu cũng sung sướng.
Mạc Phong khẽ gật đầu. Giá trị của anh nhiều vô kể mà ở trong này lại chẳng có đất dụng võ. Dù bát mỳ bò đó có đáng giá một trăm tệ thì anh cũng đồng ý mua chứ không muốn để người phụ nữ của mình phải chịu khổ.
Anh quay qua nhìn Mục Thu Nghi. Từ nhỏ cô đã quen sống trong nhung lụa, lúc này phải cố gắng nuốt bánh bao với dưa chua khiến Mạc Phong cảm thấy thật đau lòng.
Dù anh có chịu khổ thì cũng không muốn người phụ nữ của mình bị thiệt thòi.
“Đúng ra em không nên theo anh vào đây”, Mạc Phong thở dài tự cười chế giễu mình.
Mục Thu Nghi quay qua trừng mắt đầy tức giận: “Sau này không cho phép anh được nói như vậy nữa. Có phải anh thấy mấy người Thương Hồng có thể đồng cam cộng khổ với anh còn em thì không đúng không?”
“Anh không có ý đó…”, anh lắc đầu bất lực.
Sao con gái cứ thích phức tạp hóa vấn đề thế không biết. Rõ ràng là lời nói đầy vẻ thương xót mà bị cô ấy nói ra như là quả bom hẹn giờ vậy.
Gã đàn ông đầu bổ luống đứng bên cạnh cười xấu xa: “Người đẹp, đừng đi theo cái thằng rác rưởi đó nữa, đến bữa cơm cũng không thể cho em ăn no. Đi theo bọn anh đi, những thứ khác không nói tới chứ ngày ba bữa cơm thịt dầm dề thì không thành vấn đề. Chỉ cần em khiến anh thoải mái thì bát mỳ bò này là của em đó!”
“Há há há!”, cả đám bật cười ha hả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.