Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 954
Tư Kiều
31/05/2022
Hắc Bạch Huyền Tiễn là hai thanh kiếm nồng nặc sát khí, nếu người sử
dụng kiếm không đủ mạnh, chưa nói đến việc có cầm được hay không, rất có khả năng đã bị linh khí chảy bên trong làm cho bị thương.
Nhưng người này lại có thể sử dụng hai thanh kiếm hết sức thuần thục, chứng tỏ thực lực của ông ta rất khó lường, thảo nào Bạch Doanh bảo anh phải rời đi càng sớm càng tốt.
Nghe nói tổ tiên của ông ta một mình có thể giết ba mươi nghìn lính của nước Khương, được người đời truyền danh là “Kẻ tàn sát”!
Mạc Phong nhìn người trước mặt, sát khí của ông ta còn mạnh hơn cả anh.
Kích thích!
Anh cảm thấy hết sức kích thích!
“Ha ha, kiếm đúng là bạn của những kẻ sử dụng kiếm, nên tôi rất không thích máu bẩn của người khác dính trên đó”, Mạc Phong cầm thanh kiếm trên tay, cười đầy lạnh lùng.
Trưởng lão Phong cầm thanh kiếm Bạch chĩa vào anh, bật cười nói: “Cậu rất mạnh, rất vừa ý tôi. Dùng máu của cậu hiến tế cho kiếm của tôi thì quá thích hợp rồi!”
“Ông ngông cuồng quá rồi đấy!”
Vù!
Bóng người bỗng dịch chuyển, chỉ còn lại dư ảnh mờ ảo.
Mạc Phong cầm chắc kiếm trong tay, nhảy bật lên không trung rồi vung kiếm lao xuống.
Nhưng đột nhiên trưởng lão Phong đã biến mất không dấu vết.
Anh bay ở giữa không trung, vung kiếm Tàn Uyên trong tay ra sau lưng, hai thanh Hắc Bạch Huyền Tiễn bỗng đâm thẳng xuống lưng của Mạc Phong.
Keng!
Làn sóng chấn động này tựa như bùng nổ cả bầu trời.
Lúc này bên ngoài tháp Võ.
Rầm!
Một luồng khí tuôn ra từ trên nóc ngôi tháp bảy tầng, cây cối hai bên đồng loạt bị chặt đứt, đám người bị đánh lui ra xa mấy mét.
Ngay cả tháp Võ này cũng phải rung lên.
“Mẹ kiếp! Hỏng hết cả rồi! Cứ đánh như thế này thì cái tháp không đổ mới lạ ấy!”, Trương Phong kêu lên, đứng ở phía xa nhìn về phía tháp Võ đang rung mạnh như sắp sập.
Bạch Doanh và Khương Na không khỏi liếc nhau, tựa hồ đang lo lắng điều gì.
Người đầu tiên lo lắng cho Mạc Phong, người sau cũng lo lắng cho Mạc Phong, nhưng nhiều hơn cả là lo rằng liệu anh có thể đánh thắng được hay không! Nhỡ anh không đánh lại thì bọn họ phải làm sao chứ!
“Có thể đánh với trưởng lão Phong lâu như vậy, anh ấy đúng là người đầu tiên đó!”, Khương Na khoanh hai tay trước ngực hơi gật đầu, trầm giọng nói.
Xích Ly cũng nheo mắt nhìn tháp Võ đang lắc lư: “Ha ha! Thằng nhãi mày, rồi tao chống mắt lên xem mày thoát kiểu gì! Hắc Bạch Huyền Tiễn là hai thanh kiếm tao tặng cho lão già đó, nên ông ta vẫn đang nợ tao một ân tình, hôm nay vừa hay ông ta trả lại ân tình này cho tao luôn!”
“Bố nuôi, chúng ta có cần tránh đi một lát không ạ?”, Vưu Giai Hàng chắn trước mặt ông ta, nhẹ giọng hỏi.
Kỳ thật hắn muốn đánh lạc hướng bố nuôi trước rồi xem có giúp được gì không. Một khi Hắc Bạch Huyền Tiễn ra tay chắc chắn sẽ có máu đổ để hiến tế, bằng không sẽ không dừng lại.
Vưu Giai Hàng cũng không muốn Mạc Phong chết, nếu anh chết, Xích Ly sẽ thực sự bắt đầu quét sạch tầng lớp cấp cao của mười tám trại Nam Khương, chỉ cần ông ta lên nắm quyền, Bạch Doanh, Khương Na và cả những người chống lại ông ta đều phải bỏ mạng.
Sinh tử của người khác hắn không quản được nhưng, nhưng điều hắn quan tâm nhất chính là mạng sống của Bạch Doanh.
“Không cần đâu, bố sẽ tận mắt chứng kiến thằng nhãi này chết như thế nào! Chẳng phải mấy đứa đó đặt hết hy vọng vào hắn sao? Bố muốn xem xem nếu hy vọng tan tành thì vẻ mặt của chúng nó sẽ như thế nào!”, dứt lời, Xích Ly ngông cuồng cười khà khà.
Nhưng người này lại có thể sử dụng hai thanh kiếm hết sức thuần thục, chứng tỏ thực lực của ông ta rất khó lường, thảo nào Bạch Doanh bảo anh phải rời đi càng sớm càng tốt.
Nghe nói tổ tiên của ông ta một mình có thể giết ba mươi nghìn lính của nước Khương, được người đời truyền danh là “Kẻ tàn sát”!
Mạc Phong nhìn người trước mặt, sát khí của ông ta còn mạnh hơn cả anh.
Kích thích!
Anh cảm thấy hết sức kích thích!
“Ha ha, kiếm đúng là bạn của những kẻ sử dụng kiếm, nên tôi rất không thích máu bẩn của người khác dính trên đó”, Mạc Phong cầm thanh kiếm trên tay, cười đầy lạnh lùng.
Trưởng lão Phong cầm thanh kiếm Bạch chĩa vào anh, bật cười nói: “Cậu rất mạnh, rất vừa ý tôi. Dùng máu của cậu hiến tế cho kiếm của tôi thì quá thích hợp rồi!”
“Ông ngông cuồng quá rồi đấy!”
Vù!
Bóng người bỗng dịch chuyển, chỉ còn lại dư ảnh mờ ảo.
Mạc Phong cầm chắc kiếm trong tay, nhảy bật lên không trung rồi vung kiếm lao xuống.
Nhưng đột nhiên trưởng lão Phong đã biến mất không dấu vết.
Anh bay ở giữa không trung, vung kiếm Tàn Uyên trong tay ra sau lưng, hai thanh Hắc Bạch Huyền Tiễn bỗng đâm thẳng xuống lưng của Mạc Phong.
Keng!
Làn sóng chấn động này tựa như bùng nổ cả bầu trời.
Lúc này bên ngoài tháp Võ.
Rầm!
Một luồng khí tuôn ra từ trên nóc ngôi tháp bảy tầng, cây cối hai bên đồng loạt bị chặt đứt, đám người bị đánh lui ra xa mấy mét.
Ngay cả tháp Võ này cũng phải rung lên.
“Mẹ kiếp! Hỏng hết cả rồi! Cứ đánh như thế này thì cái tháp không đổ mới lạ ấy!”, Trương Phong kêu lên, đứng ở phía xa nhìn về phía tháp Võ đang rung mạnh như sắp sập.
Bạch Doanh và Khương Na không khỏi liếc nhau, tựa hồ đang lo lắng điều gì.
Người đầu tiên lo lắng cho Mạc Phong, người sau cũng lo lắng cho Mạc Phong, nhưng nhiều hơn cả là lo rằng liệu anh có thể đánh thắng được hay không! Nhỡ anh không đánh lại thì bọn họ phải làm sao chứ!
“Có thể đánh với trưởng lão Phong lâu như vậy, anh ấy đúng là người đầu tiên đó!”, Khương Na khoanh hai tay trước ngực hơi gật đầu, trầm giọng nói.
Xích Ly cũng nheo mắt nhìn tháp Võ đang lắc lư: “Ha ha! Thằng nhãi mày, rồi tao chống mắt lên xem mày thoát kiểu gì! Hắc Bạch Huyền Tiễn là hai thanh kiếm tao tặng cho lão già đó, nên ông ta vẫn đang nợ tao một ân tình, hôm nay vừa hay ông ta trả lại ân tình này cho tao luôn!”
“Bố nuôi, chúng ta có cần tránh đi một lát không ạ?”, Vưu Giai Hàng chắn trước mặt ông ta, nhẹ giọng hỏi.
Kỳ thật hắn muốn đánh lạc hướng bố nuôi trước rồi xem có giúp được gì không. Một khi Hắc Bạch Huyền Tiễn ra tay chắc chắn sẽ có máu đổ để hiến tế, bằng không sẽ không dừng lại.
Vưu Giai Hàng cũng không muốn Mạc Phong chết, nếu anh chết, Xích Ly sẽ thực sự bắt đầu quét sạch tầng lớp cấp cao của mười tám trại Nam Khương, chỉ cần ông ta lên nắm quyền, Bạch Doanh, Khương Na và cả những người chống lại ông ta đều phải bỏ mạng.
Sinh tử của người khác hắn không quản được nhưng, nhưng điều hắn quan tâm nhất chính là mạng sống của Bạch Doanh.
“Không cần đâu, bố sẽ tận mắt chứng kiến thằng nhãi này chết như thế nào! Chẳng phải mấy đứa đó đặt hết hy vọng vào hắn sao? Bố muốn xem xem nếu hy vọng tan tành thì vẻ mặt của chúng nó sẽ như thế nào!”, dứt lời, Xích Ly ngông cuồng cười khà khà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.