Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 818: Đây có còn là con người không?
Tư Kiều
15/10/2021
Hai câu nói này được dùng để miêu tả hai bố con Mạc Phong và Mạc Yến Chi, hai người bọn họ đều không phải là hạng người dễ đối phó.
Đêm nay, thành phố Yến Kinh không hề yên bình!
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau,.
Trong nhà giam cấp S kỳ lạ ở sâu trong rừng rậm của Yến Kinh.
Ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu lên mặt anh và Mục Thu Nghi.
“Ngủ thoải mái quá!”, Mạc Phong vươn vai ngáp dài, cười khúc khích.
Mục Thu Nghi rúc trong vòng tay của anh, vùi đầu xuống dưới như một đứa bé chưa ngủ dậy, cái miệng nhỏ nhắn lúc mở lúc mím lại trông vô cùng đáng yêu.
Anh quay đầu nhìn đám người đứng ở chân tường, trông kẻ nào cũng chán nản, hai mắt còn thâm như mắt gấu trúc.
“Chúng mày ngoan thế? Sao không nhân lúc tao ngủ mà đánh một giấc luôn?”, Mạc Phong nhìn đám người mà bật cười, nói.
Ngủ?
Mẹ kiếp!
Ai dám ngủ? Ai mà biết được lúc anh ngủ có mở mắt hay không!
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong lòng bọn chúng mà thôi, cho dù thầm mắng mỏ chửi rủa Mạc Phong, nhưng không một ai không dám nói ra.
"Không... không sao... Bọn tôi rất có tinh thần, tràn đầy năng lượng...", gã đầu trọc nói với một nụ cười ngượng nghịu.
Tràn đầy năng lượng cái khỉ ấy, đứng mà ngủ gật luôn thì tinh thần thoải mái lắm nhỉ?
Nghe thấy lời này, Mạc Phong nhướng mày, nhếch mép cười, nói: "Tinh thần tốt như vậy thì lập tức chống đẩy ba trăm cái đi!"
“Hả?”, đám người sửng sốt, đồng thanh kêu lên.
Anh chống một tay lên cằm nói: "Hơi ít thật, vậy thì năm trăm cái!"
"..."
Đám người này cuối cùng cũng không nhịn được nữa, từng người một đứng lên, không tình nguyện mà nằm xuống chống đẩy.
Đùa nhau à? Nếu thực sự chống đẩy hết ba trăm cái thì kiếp này coi như bỏ, chi bằng mọi người cùng nhau xông lên.
Nhìn thấy đám người này chậm rãi cử động, khóe miệng Mạc Phong nhếch lên để lộ nụ cười gian xảo.
Bịch!
Một cú đấm vào tường, bức tường quét vôi trắng ngay lập tức vỡ bung ra ở nơi anh đấm.
Sau đó vết nứt tiếp tục lan ra xung quanh, cả bức tường nứt toác ra hàng chục vết nứt, đặc biệt là khi Mạc Phong thu nắm đấm lại, một cú đấm của anh đã tạo ra một lỗ sâu khoảng mười centimet lõm trong tường.
Mọi người không khỏi hít sâu một hơi.
Đây có còn là con người không?
Bởi vì sức mạnh của nắm đấm này quá lớn, bụi trên trần nhà không ngừng rơi xuống.
“Năm trăm cái chống đẩy, bắt đầu!”, Mạc Phong cau mày hét lên.
Đám người lập tức nằm trên mặt đất chống đẩy, bởi vì thức cả một đêm, huống chi năm trăm cái, thậm chí năm mươi cái chống đẩy tiêu chuẩn còn khó nữa là.
"Tôi chịu thôi, cậu giết quách tôi cho rồi, tôi thực sự không làm nổi nữa".
"Anh Mạc, anh tha cho bọn em đi mà. Đều tại mấy đứa nhãi ranh bọn em ban đầu không biết anh là đại ca, bây giờ bọn em đã vỡ lẽ ra rồi, nếu tiếp tục chống đẩy nữa thì bọn em chết thật mất".
"Em không cảm nhận được tay mình nữa, bây giờ chỉ muốn ngủ thôi!"
Khi chống đẩy đến một trăm cái, hầu như tất cả đám người đều nằm vật ra trên mặt đất bất động, ngoại trừ tim vẫn đập, người không cử động nổi.
Đêm nay, thành phố Yến Kinh không hề yên bình!
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau,.
Trong nhà giam cấp S kỳ lạ ở sâu trong rừng rậm của Yến Kinh.
Ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu lên mặt anh và Mục Thu Nghi.
“Ngủ thoải mái quá!”, Mạc Phong vươn vai ngáp dài, cười khúc khích.
Mục Thu Nghi rúc trong vòng tay của anh, vùi đầu xuống dưới như một đứa bé chưa ngủ dậy, cái miệng nhỏ nhắn lúc mở lúc mím lại trông vô cùng đáng yêu.
Anh quay đầu nhìn đám người đứng ở chân tường, trông kẻ nào cũng chán nản, hai mắt còn thâm như mắt gấu trúc.
“Chúng mày ngoan thế? Sao không nhân lúc tao ngủ mà đánh một giấc luôn?”, Mạc Phong nhìn đám người mà bật cười, nói.
Ngủ?
Mẹ kiếp!
Ai dám ngủ? Ai mà biết được lúc anh ngủ có mở mắt hay không!
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong lòng bọn chúng mà thôi, cho dù thầm mắng mỏ chửi rủa Mạc Phong, nhưng không một ai không dám nói ra.
"Không... không sao... Bọn tôi rất có tinh thần, tràn đầy năng lượng...", gã đầu trọc nói với một nụ cười ngượng nghịu.
Tràn đầy năng lượng cái khỉ ấy, đứng mà ngủ gật luôn thì tinh thần thoải mái lắm nhỉ?
Nghe thấy lời này, Mạc Phong nhướng mày, nhếch mép cười, nói: "Tinh thần tốt như vậy thì lập tức chống đẩy ba trăm cái đi!"
“Hả?”, đám người sửng sốt, đồng thanh kêu lên.
Anh chống một tay lên cằm nói: "Hơi ít thật, vậy thì năm trăm cái!"
"..."
Đám người này cuối cùng cũng không nhịn được nữa, từng người một đứng lên, không tình nguyện mà nằm xuống chống đẩy.
Đùa nhau à? Nếu thực sự chống đẩy hết ba trăm cái thì kiếp này coi như bỏ, chi bằng mọi người cùng nhau xông lên.
Nhìn thấy đám người này chậm rãi cử động, khóe miệng Mạc Phong nhếch lên để lộ nụ cười gian xảo.
Bịch!
Một cú đấm vào tường, bức tường quét vôi trắng ngay lập tức vỡ bung ra ở nơi anh đấm.
Sau đó vết nứt tiếp tục lan ra xung quanh, cả bức tường nứt toác ra hàng chục vết nứt, đặc biệt là khi Mạc Phong thu nắm đấm lại, một cú đấm của anh đã tạo ra một lỗ sâu khoảng mười centimet lõm trong tường.
Mọi người không khỏi hít sâu một hơi.
Đây có còn là con người không?
Bởi vì sức mạnh của nắm đấm này quá lớn, bụi trên trần nhà không ngừng rơi xuống.
“Năm trăm cái chống đẩy, bắt đầu!”, Mạc Phong cau mày hét lên.
Đám người lập tức nằm trên mặt đất chống đẩy, bởi vì thức cả một đêm, huống chi năm trăm cái, thậm chí năm mươi cái chống đẩy tiêu chuẩn còn khó nữa là.
"Tôi chịu thôi, cậu giết quách tôi cho rồi, tôi thực sự không làm nổi nữa".
"Anh Mạc, anh tha cho bọn em đi mà. Đều tại mấy đứa nhãi ranh bọn em ban đầu không biết anh là đại ca, bây giờ bọn em đã vỡ lẽ ra rồi, nếu tiếp tục chống đẩy nữa thì bọn em chết thật mất".
"Em không cảm nhận được tay mình nữa, bây giờ chỉ muốn ngủ thôi!"
Khi chống đẩy đến một trăm cái, hầu như tất cả đám người đều nằm vật ra trên mặt đất bất động, ngoại trừ tim vẫn đập, người không cử động nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.