Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 417: Hãy sống oanh liệt mỗi ngày
Tư Kiều
30/08/2021
Anh thấy mình đã nói nhiều như vậy mà Diệp Đông Thanh cũng không đáp lại, anh cúi đầu xuống nhìn thì thấy cô gái đã ngủ say. “Ngủ say rồi mà còn không yên phận như thế!”, Mạc Phong không khỏi lắc đầu cười thầm.
Diệp Đông Thanh ngủ say rồi nhưng vẫn đang nắm chặt cổ áo anh, như thể sợ Mạc Phong bỏ chạy mất vậy.
Anh ôm cô gái đi xuống dưới tầng, đưa cô ấy trở về phòng ngủ và khẽ đặt cô lên giường, sau khi đắp chăn cho cô ấy thì Mạc Phong lặng lẽ lùi ra ngoài. Nhưng khi anh vừa quay người lại thì một khuôn mặt chợt xuất hiện.
"Ối trời…!"
Trước khi Mạc Phong kịp hét lên, một bàn tay lập tức che miệng anh lại.
Người đang đứng trước mặt anh chính là Diệp Đông Lâm.
"Suỵt! Lại đây!"
Mạc Phong thẫn thờ đi theo cô ấy xuống sân nhà họ Diệp.
"Sao thế?”
Trong một căn phòng nhỏ ở tầng một của nhà họ Diệp, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Bạch Doanh mặc bộ đồ màu đen bước ra.
Nếu như đã đến nhà họ Diệp rồi mà không đi xem xá lợi Phật thì chẳng phải uổng công đến đây rồi sao?
Bước chân của cô ta rất khẽ, cô ta lập tức bật người nhảy lên tầng hai, hơn nữa còn tiếp đất vô cùng nhẹ nhàng.
Cô ta kéo cửa phòng làm việc ra thì thấy cánh cửa đã bị khóa trái. Sau đó cô ta lấy ra một sợi dây sắt, bình thường kẻ trộm ít nhất phải mất nửa ngày mới mở được ổ khóa, nhưng cô ta thì khác, cô ta nhét sợi sắt vào và khẽ vặn, tay nắm cửa đột nhiên lỏng ra.
“Ha ha, được rồi!”, Bạch Doanh cười nói, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Két!
Diệp Đông Thanh ngủ say rồi nhưng vẫn đang nắm chặt cổ áo anh, như thể sợ Mạc Phong bỏ chạy mất vậy.
Anh ôm cô gái đi xuống dưới tầng, đưa cô ấy trở về phòng ngủ và khẽ đặt cô lên giường, sau khi đắp chăn cho cô ấy thì Mạc Phong lặng lẽ lùi ra ngoài. Nhưng khi anh vừa quay người lại thì một khuôn mặt chợt xuất hiện.
"Ối trời…!"
Trước khi Mạc Phong kịp hét lên, một bàn tay lập tức che miệng anh lại.
Người đang đứng trước mặt anh chính là Diệp Đông Lâm.
"Suỵt! Lại đây!"
Mạc Phong thẫn thờ đi theo cô ấy xuống sân nhà họ Diệp.
"Sao thế?”
Trong một căn phòng nhỏ ở tầng một của nhà họ Diệp, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Bạch Doanh mặc bộ đồ màu đen bước ra.
Nếu như đã đến nhà họ Diệp rồi mà không đi xem xá lợi Phật thì chẳng phải uổng công đến đây rồi sao?
Bước chân của cô ta rất khẽ, cô ta lập tức bật người nhảy lên tầng hai, hơn nữa còn tiếp đất vô cùng nhẹ nhàng.
Cô ta kéo cửa phòng làm việc ra thì thấy cánh cửa đã bị khóa trái. Sau đó cô ta lấy ra một sợi dây sắt, bình thường kẻ trộm ít nhất phải mất nửa ngày mới mở được ổ khóa, nhưng cô ta thì khác, cô ta nhét sợi sắt vào và khẽ vặn, tay nắm cửa đột nhiên lỏng ra.
“Ha ha, được rồi!”, Bạch Doanh cười nói, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Két!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.