Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 564: Lão già kia nói dối cô đấy
Tư Kiều
20/09/2021
Đoàn người vượt qua màn mưa, đi qua khu vực thành phố tới một chân núi. Nhìn con đường núi gập ghềnh trước mặt, Trương Phong không khỏi kinh ngạc kêu lên: "Trời... Leo lên đó sao?!"
"Không có lòng thành thì Phật tổ sẽ không phù hộ, giờ đặt cậu ấy xuống", lão hòa thượng bình thản đáp. Trương Phong như trút được gánh nặng, vội vã tìm một tảng đá bằng phẳng để đặt Mạc Phong xuống rồi hỏi: "Tiếp theo thì sao? Khi nào bắt đầu leo lên!"
"Tiếp theo cần nữ thí chủ này cõng cậu ấy leo lên núi!"
"Cái gì?!"
Tống Thi Vũ đưa tay lau nước mưa trên mặt, nói nhỏ: "Đại sư, nếu tôi cõng anh ấy lên núi thì ông thực sự sẽ cứu được anh ấy sao?"
"Nếu lòng thành khẩn thì tôi có thể nắm chắc tám phần. Nếu lòng không thành khẩn thì chỉ nắm chắc một phần!", hòa thượng vô danh hành lễ Phật rồi khẽ đáp. Trương Phong vội vã khởi động cánh tay, nói: "Đại sư, một cô gái yếu ớt như vậy làm gì có sức cõng anh ấy lên. Nếu trời mưa đường trơn rồi xảy ra sự cố gì thì sẽ mất hai mạng người đấy. Thể lực của tôi tốt, để tôi cõng thì hơn!"
"Nếu trên đường gặp sự cố gì thì đó là kiếp nạn đã được định sẵn trong kiếp này, không thể tránh khỏi! Hai người quyết định đi, muốn tiếp tục hay muốn quay về?"
Nói dứt lời, hòa thượng vô danh liền bật một cái rồi bay lên ngọn cây, biến mất khỏi tầm mắt của hai người kia.
"Mẹ kiếp! Lão hòa thượng này già đầu mà thần kinh có vấn đề! Sao ông ta không cõng Mạc Phong lên núi đi còn giày vò chúng ta làm gì?!"
Trương Phong đứng dưới chân núi không ngừng than thở.
Tống Thi Vũ thì ngẩng đầu nhìn con đường núi gập ghềnh, sau đó khoác tay Mạc Phong lên vai mình.
"Cô làm gì vậy!", Trương Phong thảng thốt hỏi.
Tống Thi Vũ hời hợt đáp gọn: "Lên núi!"
"Cô điên rồi, mưa to thế này mà đi con đường núi trơn đó thì ngã gãy xương như chơi!"
"Tôi không sợ! Dù có tan xương nát thịt tôi cũng muốn cứu anh ấy!"
"...."
Mạc Phong đã không màng sống chết của bản thân mà từ Giang Hải đến vùng duyên hải để đưa cô đi. Người ta không màng cả mạng sống của mình thì Tống Thi Vũ sao có thể bỏ cuộc vào lúc này!
Tống Thi Vũ chật vật cõng Mạc Phong lên lưng, nhưng vừa đứng lên thì đã ngã ra đất, đến đi một bước mà còn chật vật như vậy thì nói gì leo lên ngọn núi kia?
“Dán cái này lên!”, Trương Phong nhanh chóng lấy trong túi ra một tờ bùa.
Tống Thi Vũ khẽ lắc đầu: "Không! Tôi nhất định phải dùng thực lực của mình để đưa anh ấy lên, như vậy mới đủ chân thành!"
Tống Thi Vũ lập tức chạy về phía chân núi, nhưng cũng bị ngã rồi lăn theo đúng hướng Mạc Phong vừa lăn xuống.
Bịch!
Vừa đi được một phần ba quãng đường thì bây giờ lại quay về vị trí ban đầu.
"Không có lòng thành thì Phật tổ sẽ không phù hộ, giờ đặt cậu ấy xuống", lão hòa thượng bình thản đáp. Trương Phong như trút được gánh nặng, vội vã tìm một tảng đá bằng phẳng để đặt Mạc Phong xuống rồi hỏi: "Tiếp theo thì sao? Khi nào bắt đầu leo lên!"
"Tiếp theo cần nữ thí chủ này cõng cậu ấy leo lên núi!"
"Cái gì?!"
Tống Thi Vũ đưa tay lau nước mưa trên mặt, nói nhỏ: "Đại sư, nếu tôi cõng anh ấy lên núi thì ông thực sự sẽ cứu được anh ấy sao?"
"Nếu lòng thành khẩn thì tôi có thể nắm chắc tám phần. Nếu lòng không thành khẩn thì chỉ nắm chắc một phần!", hòa thượng vô danh hành lễ Phật rồi khẽ đáp. Trương Phong vội vã khởi động cánh tay, nói: "Đại sư, một cô gái yếu ớt như vậy làm gì có sức cõng anh ấy lên. Nếu trời mưa đường trơn rồi xảy ra sự cố gì thì sẽ mất hai mạng người đấy. Thể lực của tôi tốt, để tôi cõng thì hơn!"
"Nếu trên đường gặp sự cố gì thì đó là kiếp nạn đã được định sẵn trong kiếp này, không thể tránh khỏi! Hai người quyết định đi, muốn tiếp tục hay muốn quay về?"
Nói dứt lời, hòa thượng vô danh liền bật một cái rồi bay lên ngọn cây, biến mất khỏi tầm mắt của hai người kia.
"Mẹ kiếp! Lão hòa thượng này già đầu mà thần kinh có vấn đề! Sao ông ta không cõng Mạc Phong lên núi đi còn giày vò chúng ta làm gì?!"
Trương Phong đứng dưới chân núi không ngừng than thở.
Tống Thi Vũ thì ngẩng đầu nhìn con đường núi gập ghềnh, sau đó khoác tay Mạc Phong lên vai mình.
"Cô làm gì vậy!", Trương Phong thảng thốt hỏi.
Tống Thi Vũ hời hợt đáp gọn: "Lên núi!"
"Cô điên rồi, mưa to thế này mà đi con đường núi trơn đó thì ngã gãy xương như chơi!"
"Tôi không sợ! Dù có tan xương nát thịt tôi cũng muốn cứu anh ấy!"
"...."
Mạc Phong đã không màng sống chết của bản thân mà từ Giang Hải đến vùng duyên hải để đưa cô đi. Người ta không màng cả mạng sống của mình thì Tống Thi Vũ sao có thể bỏ cuộc vào lúc này!
Tống Thi Vũ chật vật cõng Mạc Phong lên lưng, nhưng vừa đứng lên thì đã ngã ra đất, đến đi một bước mà còn chật vật như vậy thì nói gì leo lên ngọn núi kia?
“Dán cái này lên!”, Trương Phong nhanh chóng lấy trong túi ra một tờ bùa.
Tống Thi Vũ khẽ lắc đầu: "Không! Tôi nhất định phải dùng thực lực của mình để đưa anh ấy lên, như vậy mới đủ chân thành!"
Tống Thi Vũ lập tức chạy về phía chân núi, nhưng cũng bị ngã rồi lăn theo đúng hướng Mạc Phong vừa lăn xuống.
Bịch!
Vừa đi được một phần ba quãng đường thì bây giờ lại quay về vị trí ban đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.